Quan Môn

Chương 57: Duy trì kết luận đầu tiên

Thao Lang

20/02/2014

Bên Cục công an lập tức hành quân lặng lẽ, về sự kiện đụng người không còn ai nhắc tới.

Nhưng Diệp Khai đối với việc này liền bất mãn, lập tức tìm tới tận cửa.

- Đã sắp bước sang năm mới rồi, các anh cứ treo vụ án nửa vời như vậy rốt cục lại có ý tứ gì?

Diệp Khai trực tiếp tìm ngay sĩ quan cảnh sát phụ trách điều tra vụ án đụng người, chất vấn.

- Anh cũng biết không phải là tới cuối năm rồi sao…

Sĩ quan cảnh sát phá án cũng vô cùng đau đầu, loại nhân vật rõ ràng cho thấy có vấn đề hắn cũng không dám quá đắc tội, không tất yếu phải làm như vậy, chỉ đành kiên nhẫn giải thích:

- Còn phải xử lý rất nhiều chuyện, chuyện của anh tạm thời chưa thể giải quyết.

- Vậy theo cách nói của các anh, bản án của tôi không trọng yếu sao?

Diệp Khai bắt được sơ hở trong lời nói của đối phương, lập tức truy vấn.

- Cũng không thể nói là không trọng yếu, tạm thời còn chưa xử lý, sang năm, sang năm hãy nói được không?

Sĩ quan cảnh sát không mắc mưu, chỉ liên tục thối thoát.

- Vậy không được!

Diệp Khai quả quyết cự tuyệt:

- Năm mới tôi còn muốn xuất ngoại đi du lịch, các vị làm chậm trễ vụ án này, nghiêm trọng ảnh hưởng tới nhật trình của tôi, an bài công việc của tôi, chuyện này nếu không lập tức giải quyết tôi sẽ hướng bộ môn có quan hệ trách cứ công tác hành chính của các anh không đủ trách nhiệm!

- Công tác hành chính không đủ trách nhiệm?

Nhóm cảnh sát vừa nghe được đều có chút ngạc nhiên.

Chỉ từng nghe nói qua cảnh sát cường thế như thế nào, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua người bị hiềm nghi dám lớn tiếng như vậy, ngay lập tức liền có người phát tác:

- Anh hù dọa ai đây? Chuyện của anh nghiêm trọng, lãnh đạo phi thường coi trọng! Không đem anh giam lại đã là khai ân, anh còn ở nơi này dây dưa không rõ, thật xem cơ quan chính pháp là bài trí sao?

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, chính do một người trung niên đi cùng Diệp Khai phát ra.



Mọi người nghe thấy đều chợt sững sờ, khi nhìn về phía người trung niên kia liền phát hiện trên người hắn toát ra một cỗ khí thế sát phạt, làm cho người run sợ, trong lòng không khỏi run rẩy.

Cao thủ cùng nghề! Có cảnh sát ánh mắt sắc bén lập tức liền cảm giác đi ra, người trung niên này tuyệt đối là người lăn lộn trong hệ thống chính trị cùng pháp luật, hơn nữa chức vị tuyệt đối không thấp, nếu không sẽ không khả năng phát ra sát khí lăng lệ ác liệt như thế!

Diệp Khai cũng không thèm quản tới phản ứng của bọn họ, trực tiếp tỏ vẻ:

- Cho các anh ba ngày thời gian! Qua khỏi ba ngày này, về sau đừng nghĩ đem chuyện này tiếp tục tới làm phiền tôi, nếu không tôi gặp một người đánh một người, sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Sau khi nói xong, Diệp Khai phẩy tay nghênh ngang rời khỏi Cục công an thành phố.

- Người này rốt cục lại có địa vị gì mà dám hung hăng càn quấy như thế?

Nhóm cảnh sát nhao nhao nghị luận, nhưng lại không thể hiểu được, chỉ có một ít người trong lòng đang suy đoán, hoặc là người thiếu niên trẻ tuổi kia có liên hệ gì đó với Diệp gia, người bình thường làm sao có khí thế lớn như vậy chứ!

Bất quá nói thật lòng, trong thời đại mà internet còn chưa lưu hành, việc truyền bá tin tức tuyệt không nhanh chút nào, một đứa con của cục trưởng cũng đủ quét ngang nửa bầu trời, chuyện xuất hiện nha nội nhà chính trị cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp.

Chỉ là ở trong thủ đô lại xuất hiện một người dám hung hăng càn quấy như vậy, có lẽ là một sự tồn tại thật nghịch thiên.

Cho dù ngươi thật sự có lý, cũng không thể giương oai trong Cục công an thành phố như thế.

- Lẽ nào lại như vậy!

Cục trưởng Tôn Như Hải của Cục công an thành phố sau khi biết được chuyện Diệp Khai đã làm trong cục, vỗ bàn.

Cục trưởng Cục công an thành phố theo thường lệ là do phó chủ tịch thành phố kiêm nhiệm, mà phó chủ tịch thành phố thủ đô đều là quan viên phó cấp bộ, quyền lực tương đối lớn, tự nhiên lực lượng mười phần.

Nghe kể lại chuyện mất mặt như vậy của Cục công an, Tôn Như Hải tự nhủ, đối phương rốt cục có địa vị gì?

- Hắn họ Diệp…

Cảnh quan phá án chỉ có thể đáp lời như thế, bất quá lại bổ sung một câu:

- Nhưng chuyện này do Hà phó bí thư Chính Pháp ủy thành phố an bài xuống, nghe nói đằng sau còn có ý tứ của Trần bí thư.

- Ah?

Sau khi Tôn Như Hải nghe xong, ngược lại không còn nói thêm lời gì, ngồi xuống nghĩ nghĩ, khoát tay nói:

- Nếu đã có người xuất đầu, chúng ta cũng không nên nhúng tay, nhưng chân tướng sự tình rốt cục như thế nào?



Tôn Như Hải vừa đưa ra câu hỏi này, sĩ quan cảnh sát phá án cũng không dám nói bậy, chỉ trung thực hồi đáp:

- Kỳ thật là thấy việc nghĩa ra tay, chỉ là đụng chết bọn cướp, hai kẻ cướp kia trên người đều có bản án, xem như chết không oan uổng. Kết quả điều tra lần thứ nhất thật công chính, về phần sau đó không biết do bởi nguyên nhân gì lại làm bản án trở nên phức tạp, hiện tại ai cũng không dám đơn giản đưa ra kết luận, chỉ đem chuyện này kéo dài mà thôi.

- Hồ đồ!

Tôn Như Hải nghe xong lập tức hiểu ra.

Chuyện này rất rõ ràng đã có ngoại lực nhúng tay muốn mượn việc này làm khó Diệp Khai.

Chỉ là trong vụ án của Diệp Khai, bản thân hắn lại không hề có tật xấu gì quá lớn, trừ phi là miễn cưỡng vu khống tội danh, bằng không thực sự không làm gì được hắn.

Suy nghĩ một lúc, Tôn Như Hải bày tỏ thái độ:

- Ân oán của người khác Cục công an chúng ta không nên lẫn vào, vụ án này lập tức kết thúc, duy trì kết luận trước đó. Sau này nếu có thanh âm gì bất đồng cứ để cho bọn họ tự đi mà làm, Cục công an thành phố chúng ta bất lực!

Cảnh sát phá án sau khi nhận được chỉ thị mới thở phào một hơi.

Loại chuyện đắc tội người như vậy thật sự là không dễ làm, hiện tại nên nhanh chóng kết thúc là tốt nhất.

Đã sắp bước sang năm mới, không ai hi vọng bởi vì việc này cứ huyên náo gà chó không yên, sớm kết thúc là rất tốt!

Xế chiều hôm đó Diệp Khai nhận được Cục công an thành phố thông tri, kết quả điều tra lúc trước không thay đổi, cũng đã tiến hành an ủi Diệp Khai, còn phát tiền an ủi một ngàn đồng.

- Tại sao lại thay đổi rồi đây?

Diệp Khai nhận được thông tri, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhưng như vậy cũng tốt, Cục công an thành phố hai lần kết luận đều phù hợp với sự thật, Diệp Khai cũng không có ý định đi tìm bọn họ gây phiền toái, về phần người đứng sau màn thúc đẩy điều tra về mình, không cần hỏi đã biết là ai, đơn giản là hai anh em Trần gia mà thôi.

- Phải tìm một cơ hội đem hai lão gia hỏa kia hoàn toàn kéo xuống ngựa mới chịu yên tĩnh đi!

Diệp Khai thầm nhủ, cân nhắc làm sao nhắm vào Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ.

Nhưng đã sắp bước sang năm mới, Diệp Khai cảm thấy trước mắt cũng không có cơ hội nào tốt, dù sao muốn ám toán một vị đại lão chính quốc cấp cùng một vị đại lão chính quốc cấp đã về hưu làm sao là chuyện đơn giản đây? Cho dù là Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử liên thủ cũng không dám nói có thể vững vàng đem hai anh em kia giải quyết.

Đấu tranh chính trị luôn tàn khốc cực đoan, không phải ngươi chết thì là ta sống, không hề có nửa phần cơ hội xoay chuyển.

Phiền toái trên người Diệp Khai rốt cục được giải quyết, đối phương cũng không thấy có ai nhảy ra làm phiền, mà thời gian đã tới tết âm lịch năm 1991, ngày đầu tiên của năm mới ngay khi các đại lão đang vội vàng họp mặt chúc tết cùng an ủi quân dân quần chúng khắp các nơi, một bài xã luận đăng trên báo Đảng đến từ thành phố Minh Châu lại đem toàn bộ quốc gia dẫn dắt vào trong vòng xoáy chính trị dị thường phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook