Chương 56: Huynh đệ thương nghị
Thao Lang
18/02/2014
- Lại có việc này?
Trần Lập Phương nghe được tin tức trung ương có ý muốn xóa bỏ cơ cấu Ủy ban cố vấn trung ương, lập tức kinh ngạc.
Bởi vì có câu nói không có lửa làm sao có khói, nhất là ở trong thủ đô, sau lưng mỗi một tin tức cũng là kết quả của mấy phương thế lực đánh cờ, hoặc là điềm báo trước khi hành động.
Trần Chiêu Vũ vuốt vuốt trán, có chút đau đầu nói với Trần Lập Phương:
- Không rõ ràng lắm tin tức này làm sao mà truyền tới, cảm giác có chút quái dị, không hề có chút dấu hiệu nào.
Trong thủ đô vừa rơi xuống một trận tuyết.
Hai anh em đang ngồi trên tầng hai của Hồng Vận trà lâu thưởng thức trà, trong nội tâm không chút bình tĩnh.
Một loạt biến hóa gần đây đối với Trần gia mà nói tin tức xấu nhiều hơn tin tức tốt.
- Tuyết mùa đông năm nay nhiều hơn không ít!
Trần Lập Phương nhìn bông tuyết rơi xuống bên ngoài cửa sổ, có chút cảm khái thở dài.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy như có một loại cảm giác tuổi tác không buông tha người, loại cảm giác này trước kia hắn chưa từng thể nghiệm qua bao giờ.
- Gần đây tình huống có chút quái dị, đồng chí Phương Hòa đi thành phố Minh Châu, liên tục thăm viếng những khu vực mới phát triển, hứng thú thật cao.
Trần Lập Phương nói với Trần Chiêu Vũ.
- Về điểm này chúng ta không tiện nói thêm lời gì, dù sao đồng chí Phương Hòa đã hoàn toàn lui xuống, hắn đi nơi nào là tự do của hắn, trung ương cũng bất tiện hỏi đến, chỉ có thể phối hợp làm tốt các phương diện công tác mà thôi.
Trần Chiêu Vũ nói, nhưng hắn cũng biểu đạt sầu lo của chính mình:
- Chỉ là thành phố Minh Châu được xưng là Ma Đô, tư tưởng trào lưu các phương diện xâm nhập khá nghiêm trọng, rồng rắn lẫn lộn, đồng chí Phương Hòa ngẫu nhiên ở tại thành phố Minh Châu hai ngày, vấn đề ngược lại không lớn, nếu ở lại thời gian lâu, vấn đề an toàn thật khó thể cam đoan, chúng ta cũng không quá yên tâm.
Trần Lập Phương gật đầu nói:
- Trung ương có thể đề nghị đồng chí Phương Hòa đi nơi khác nhìn xem thôi, quốc gia lớn như vậy cũng không phải chỉ có phong cảnh thành phố Minh Châu mới đáng giá lưu luyến quên về.
Lập trường chính trị của Trần gia có chỗ gần gũi với đồng chí Sở Phong, đối với chính sách cải cách trước mắt có nhiều cách nhìn, nhưng tuy quan điểm của đồng chí Sở Phong bảo thủ, nhưng đối với phương diện kiến thiết kinh tế có được giải thích độc đáo riêng của chính mình, hơn nữa một ít lý luận của hắn trong mắt những nhân vật đặc thù như Diệp Khai cũng rất có dự kiến trước.
Tình huống của Trần gia thì khác hẳn, Trần Lập Phương cũng tốt, Trần Chiêu Vũ cũng vậy, đối với việc đùa bỡn quyền mưu lại mưu cầu danh lợi nhiều hơn, đổi một câu nói khá thông tục, là ưa thích kéo bè kết phái, đả kích đối lập, điểm này làm Diệp Khai phi thường chướng mắt.
Trên thực tế khi thân phận địa vị đã tăng lên tới cảnh giới không thể cao hơn được nữa, nên ném qua tư tưởng hẹp hòi của cá nhân, lồng ngực cũng nên rộng lớn hơn một chút, làm nhiều sự tình vì nước vì dân như vậy mới được ghi danh sử sách, cho dù không được ghi danh sử sách ít nhất không đến nỗi lưu lại tiếng xấu muôn đời.
Thế nhưng hai vị này của Trần gia, tuổi tác đã cao như vậy nhưng thế nào cũng không chịu nhìn thấu điểm này, không thể không nói cảnh giới của bọn hắn không cao, đây cũng là do cơ hội cho phép mới khiến cho bọn hắn có cơ hội ngồi lên địa vị cao.
Nhưng chính bởi vì tính cực hạn như vậy, cho nên hai anh em đều không có cơ hội ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng nhất, mà trong mấy ghế ủy viên trung ương chỉ đạt tới chiếc ghế cuối cùng.
Hai anh em nói thầm một lúc đã có quyết nghị.
- Chuyện này ngày mai trong hội nghị tôi sẽ nhắc qua một chút, tin tưởng đồng chí Sở Phong sẽ vui vẻ nhìn thấy.
Trần Chiêu Vũ nói ra.
- Phải, chú làm tốt chuyện này, để tôi đi bái phỏng đồng chí Sở Phong một chút, bàn bạc về tin tức của Ủy ban cố vấn trung ương xem sao.
Trần Lập Phương gật đầu nói.
Trần Lập Phương vẫn luôn một mực cho rằng giữa đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa thế như nước lửa, không thể dung nhau, chính mình ở bên cạnh để Trần Chiêu Vũ chen tay cản trở đồng chí Phương Hòa một chút thì bên đồng chí Sở Phong sẽ càng dễ nói chuyện hơn, dù sao Trần gia được xem như một trong minh hữu của đồng chí Sở Phong, thời điểm mấu chốt cũng nên ra một chút khí lực để đạt được hồi báo hợp lý.
Tuy Trần gia có hai đại lão như Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ, nhưng tư lịch toàn gia tộc đối với chính đàn hiện tại mà nói có rất nhiều chính sách thật giống như nhà giàu mới nổi, tư lịch quá cạn, vì vậy đối với sự nể trọng những nguyên lão trong Đảng như đồng chí Sở Phong đều lộ ra trọng yếu đặc thù rất nhiều.
Một khi hủy bỏ Ủy ban cố vấn trung ương thì lực ảnh hưởng của Trần Lập Phương sẽ nhanh chóng hạ thấp, trên cơ bản đã bị biên giới hóa, hoàn toàn rời khỏi sân khấu chính trị, điều này đối với Trần Lập Phương chỉ hơn bảy mươi tuổi mà nói là không thể tiếp nhận.
Đương nhiên, bên trong Ủy ban cố vấn trung ương những lão đồng chí ôm ấp ý nghĩ giống như Trần Lập Phương thật sự là không ít.
Trần Lập Phương nhìn thấy thật rõ ràng, lực ảnh hưởng của đồng chí Sở Phong đối với Ủy ban cố vấn trung ương là cực kỳ trọng yếu, nếu như hắn có thể minh xác tỏ vẻ phản đối việc hủy bỏ Ủy ban cố vấn trung ương, cho dù trung ương không lập tức đồng ý nhưng ít nhất tạm thời sẽ không áp dụng hành động.
Tuy hiện tại sự tồn tại của Ủy ban cố vấn trung ương không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế, lại liên lụy thật nhiều lợi ích của các lão đồng chí lui về tuyến hai, cân nhắc tới đủ mọi mặt ảnh hưởng trung ương đối với vấn đề này cũng phi thường thận trọng, nếu như ý kiến trong cao tầng Đảng khác nhau quá lớn, ý kiến hủy bỏ xem như không đánh mà chết.
- Chuyện đụng người kia, Diệp gia có phản ứng gì?
Trần Lập Phương đột nhiên hỏi.
- Hình như không có phản ứng gì, chỉ là Diệp Tử Bình lái xe đưa con trai tới cục cảnh sát, ngây người bên trong còn chưa đầy một ngày đã về nhà, đến giờ còn chưa nghe được kết quả điều tra có gì tiến triển.
Trần Chiêu Vũ cau mày đáp, đối với cơ hội có thể làm Diệp gia khó chịu Trần Chiêu Vũ cũng khá xem trọng, nhưng hắn thật không ngờ cấp dưới làm việc chẳng ra gì, không hề chút năng lực nào.
- Điều này cũng là bình thường.
Trần Lập Phương thở dài nói:
- Diệp Tử Bình đích thân ra mặt, bản thân đã phát ra đủ tác dụng cảnh cáo, người bên dưới lại không phải là kẻ ngu ngốc, ai chịu vì một ít sự tình lông gà vỏ tỏi mà đắc tội với Diệp gia đây? Đồ gà mờ như vậy càng đến càng ít!
- Vậy thì cũng phải, hiện tại tố chất của cán bộ ngược lại càng ngày càng cao rồi, thật không biết như vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa đây?
Trần Chiêu Vũ gật đầu nói.
Trần Lập Phương buồn bực một lúc mới nói ra:
- Việc này tạm thời đừng để ý tới nữa, thời kỳ mẫn cảm không nên quá mức đắc tội Diệp gia, nếu không sẽ càng bất lợi đối với chúng ta.
Dừng một chút, Trần Lập Phương còn nói thêm:
- Bên phía Singapore Uông gia chú cũng nên chú ý nhiều hơn một chút, dù sao hiện tại mọi người đối với việc kiến thiết kinh tế hấp dẫn đầu tư thật xem trọng, Trần gia chúng ta lại yếu điểm ở phương diện này, nếu như có thể thay đổi hình tượng một chút cũng là có chỗ tốt, dù sao vấn đề sinh hoạt của quần chúng nhân dân nên đặt ở vị trí đầu não.
- Không sai!
Trần Chiêu Vũ lên tiếng, ánh mắt sáng quắc, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
- Uông gia tứ tiểu thư, hiện tại cũng già rồi đi…
Trần Lập Phương nhìn biểu lộ của Trần Chiêu Vũ, nhớ tới chuyện cũ của huynh đệ, không khỏi thở dài nói.
Có một ít chuyện cũ năm xưa mặc dù đã qua vài chục năm chỉ sợ cũng thật khó phôi phai trong lòng người, ngược lại thời gian trôi qua càng lâu, cũng giống như nhưỡng rượu, thời gian càng dài càng lên men, thời gian càng lâu càng thêm đậm đặc.
Trần Lập Phương nghe được tin tức trung ương có ý muốn xóa bỏ cơ cấu Ủy ban cố vấn trung ương, lập tức kinh ngạc.
Bởi vì có câu nói không có lửa làm sao có khói, nhất là ở trong thủ đô, sau lưng mỗi một tin tức cũng là kết quả của mấy phương thế lực đánh cờ, hoặc là điềm báo trước khi hành động.
Trần Chiêu Vũ vuốt vuốt trán, có chút đau đầu nói với Trần Lập Phương:
- Không rõ ràng lắm tin tức này làm sao mà truyền tới, cảm giác có chút quái dị, không hề có chút dấu hiệu nào.
Trong thủ đô vừa rơi xuống một trận tuyết.
Hai anh em đang ngồi trên tầng hai của Hồng Vận trà lâu thưởng thức trà, trong nội tâm không chút bình tĩnh.
Một loạt biến hóa gần đây đối với Trần gia mà nói tin tức xấu nhiều hơn tin tức tốt.
- Tuyết mùa đông năm nay nhiều hơn không ít!
Trần Lập Phương nhìn bông tuyết rơi xuống bên ngoài cửa sổ, có chút cảm khái thở dài.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy như có một loại cảm giác tuổi tác không buông tha người, loại cảm giác này trước kia hắn chưa từng thể nghiệm qua bao giờ.
- Gần đây tình huống có chút quái dị, đồng chí Phương Hòa đi thành phố Minh Châu, liên tục thăm viếng những khu vực mới phát triển, hứng thú thật cao.
Trần Lập Phương nói với Trần Chiêu Vũ.
- Về điểm này chúng ta không tiện nói thêm lời gì, dù sao đồng chí Phương Hòa đã hoàn toàn lui xuống, hắn đi nơi nào là tự do của hắn, trung ương cũng bất tiện hỏi đến, chỉ có thể phối hợp làm tốt các phương diện công tác mà thôi.
Trần Chiêu Vũ nói, nhưng hắn cũng biểu đạt sầu lo của chính mình:
- Chỉ là thành phố Minh Châu được xưng là Ma Đô, tư tưởng trào lưu các phương diện xâm nhập khá nghiêm trọng, rồng rắn lẫn lộn, đồng chí Phương Hòa ngẫu nhiên ở tại thành phố Minh Châu hai ngày, vấn đề ngược lại không lớn, nếu ở lại thời gian lâu, vấn đề an toàn thật khó thể cam đoan, chúng ta cũng không quá yên tâm.
Trần Lập Phương gật đầu nói:
- Trung ương có thể đề nghị đồng chí Phương Hòa đi nơi khác nhìn xem thôi, quốc gia lớn như vậy cũng không phải chỉ có phong cảnh thành phố Minh Châu mới đáng giá lưu luyến quên về.
Lập trường chính trị của Trần gia có chỗ gần gũi với đồng chí Sở Phong, đối với chính sách cải cách trước mắt có nhiều cách nhìn, nhưng tuy quan điểm của đồng chí Sở Phong bảo thủ, nhưng đối với phương diện kiến thiết kinh tế có được giải thích độc đáo riêng của chính mình, hơn nữa một ít lý luận của hắn trong mắt những nhân vật đặc thù như Diệp Khai cũng rất có dự kiến trước.
Tình huống của Trần gia thì khác hẳn, Trần Lập Phương cũng tốt, Trần Chiêu Vũ cũng vậy, đối với việc đùa bỡn quyền mưu lại mưu cầu danh lợi nhiều hơn, đổi một câu nói khá thông tục, là ưa thích kéo bè kết phái, đả kích đối lập, điểm này làm Diệp Khai phi thường chướng mắt.
Trên thực tế khi thân phận địa vị đã tăng lên tới cảnh giới không thể cao hơn được nữa, nên ném qua tư tưởng hẹp hòi của cá nhân, lồng ngực cũng nên rộng lớn hơn một chút, làm nhiều sự tình vì nước vì dân như vậy mới được ghi danh sử sách, cho dù không được ghi danh sử sách ít nhất không đến nỗi lưu lại tiếng xấu muôn đời.
Thế nhưng hai vị này của Trần gia, tuổi tác đã cao như vậy nhưng thế nào cũng không chịu nhìn thấu điểm này, không thể không nói cảnh giới của bọn hắn không cao, đây cũng là do cơ hội cho phép mới khiến cho bọn hắn có cơ hội ngồi lên địa vị cao.
Nhưng chính bởi vì tính cực hạn như vậy, cho nên hai anh em đều không có cơ hội ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng nhất, mà trong mấy ghế ủy viên trung ương chỉ đạt tới chiếc ghế cuối cùng.
Hai anh em nói thầm một lúc đã có quyết nghị.
- Chuyện này ngày mai trong hội nghị tôi sẽ nhắc qua một chút, tin tưởng đồng chí Sở Phong sẽ vui vẻ nhìn thấy.
Trần Chiêu Vũ nói ra.
- Phải, chú làm tốt chuyện này, để tôi đi bái phỏng đồng chí Sở Phong một chút, bàn bạc về tin tức của Ủy ban cố vấn trung ương xem sao.
Trần Lập Phương gật đầu nói.
Trần Lập Phương vẫn luôn một mực cho rằng giữa đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa thế như nước lửa, không thể dung nhau, chính mình ở bên cạnh để Trần Chiêu Vũ chen tay cản trở đồng chí Phương Hòa một chút thì bên đồng chí Sở Phong sẽ càng dễ nói chuyện hơn, dù sao Trần gia được xem như một trong minh hữu của đồng chí Sở Phong, thời điểm mấu chốt cũng nên ra một chút khí lực để đạt được hồi báo hợp lý.
Tuy Trần gia có hai đại lão như Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ, nhưng tư lịch toàn gia tộc đối với chính đàn hiện tại mà nói có rất nhiều chính sách thật giống như nhà giàu mới nổi, tư lịch quá cạn, vì vậy đối với sự nể trọng những nguyên lão trong Đảng như đồng chí Sở Phong đều lộ ra trọng yếu đặc thù rất nhiều.
Một khi hủy bỏ Ủy ban cố vấn trung ương thì lực ảnh hưởng của Trần Lập Phương sẽ nhanh chóng hạ thấp, trên cơ bản đã bị biên giới hóa, hoàn toàn rời khỏi sân khấu chính trị, điều này đối với Trần Lập Phương chỉ hơn bảy mươi tuổi mà nói là không thể tiếp nhận.
Đương nhiên, bên trong Ủy ban cố vấn trung ương những lão đồng chí ôm ấp ý nghĩ giống như Trần Lập Phương thật sự là không ít.
Trần Lập Phương nhìn thấy thật rõ ràng, lực ảnh hưởng của đồng chí Sở Phong đối với Ủy ban cố vấn trung ương là cực kỳ trọng yếu, nếu như hắn có thể minh xác tỏ vẻ phản đối việc hủy bỏ Ủy ban cố vấn trung ương, cho dù trung ương không lập tức đồng ý nhưng ít nhất tạm thời sẽ không áp dụng hành động.
Tuy hiện tại sự tồn tại của Ủy ban cố vấn trung ương không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế, lại liên lụy thật nhiều lợi ích của các lão đồng chí lui về tuyến hai, cân nhắc tới đủ mọi mặt ảnh hưởng trung ương đối với vấn đề này cũng phi thường thận trọng, nếu như ý kiến trong cao tầng Đảng khác nhau quá lớn, ý kiến hủy bỏ xem như không đánh mà chết.
- Chuyện đụng người kia, Diệp gia có phản ứng gì?
Trần Lập Phương đột nhiên hỏi.
- Hình như không có phản ứng gì, chỉ là Diệp Tử Bình lái xe đưa con trai tới cục cảnh sát, ngây người bên trong còn chưa đầy một ngày đã về nhà, đến giờ còn chưa nghe được kết quả điều tra có gì tiến triển.
Trần Chiêu Vũ cau mày đáp, đối với cơ hội có thể làm Diệp gia khó chịu Trần Chiêu Vũ cũng khá xem trọng, nhưng hắn thật không ngờ cấp dưới làm việc chẳng ra gì, không hề chút năng lực nào.
- Điều này cũng là bình thường.
Trần Lập Phương thở dài nói:
- Diệp Tử Bình đích thân ra mặt, bản thân đã phát ra đủ tác dụng cảnh cáo, người bên dưới lại không phải là kẻ ngu ngốc, ai chịu vì một ít sự tình lông gà vỏ tỏi mà đắc tội với Diệp gia đây? Đồ gà mờ như vậy càng đến càng ít!
- Vậy thì cũng phải, hiện tại tố chất của cán bộ ngược lại càng ngày càng cao rồi, thật không biết như vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa đây?
Trần Chiêu Vũ gật đầu nói.
Trần Lập Phương buồn bực một lúc mới nói ra:
- Việc này tạm thời đừng để ý tới nữa, thời kỳ mẫn cảm không nên quá mức đắc tội Diệp gia, nếu không sẽ càng bất lợi đối với chúng ta.
Dừng một chút, Trần Lập Phương còn nói thêm:
- Bên phía Singapore Uông gia chú cũng nên chú ý nhiều hơn một chút, dù sao hiện tại mọi người đối với việc kiến thiết kinh tế hấp dẫn đầu tư thật xem trọng, Trần gia chúng ta lại yếu điểm ở phương diện này, nếu như có thể thay đổi hình tượng một chút cũng là có chỗ tốt, dù sao vấn đề sinh hoạt của quần chúng nhân dân nên đặt ở vị trí đầu não.
- Không sai!
Trần Chiêu Vũ lên tiếng, ánh mắt sáng quắc, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
- Uông gia tứ tiểu thư, hiện tại cũng già rồi đi…
Trần Lập Phương nhìn biểu lộ của Trần Chiêu Vũ, nhớ tới chuyện cũ của huynh đệ, không khỏi thở dài nói.
Có một ít chuyện cũ năm xưa mặc dù đã qua vài chục năm chỉ sợ cũng thật khó phôi phai trong lòng người, ngược lại thời gian trôi qua càng lâu, cũng giống như nhưỡng rượu, thời gian càng dài càng lên men, thời gian càng lâu càng thêm đậm đặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.