Chương 729: Lại về thủ đô.
Thao Lang
09/01/2015
Diệp Khai nghĩ rất rõ ràng, dùng thiên phú tiên tri của Vạn Phương Phương, hơn nữa với năng lực suy tính của cô nàng thì mặc dù tự mình không thể chỉ điểm cô nàng đi nữa thì cô cũng có thể phát triển được.
Dù sao, hiện tại qua bên kia khai phá thị trường bất động sản thì đúng là đi đầu, thật sự khó bồi thường tiền lại.
Trước khi quay trở lại Long Thành, Diệp Khai vẫn đưa ra quyết định về lại Bắc Kinh một chuyến đã.
Chuyện ở Lăng Cương này, tuy rằng coi như cũng đã báo cáo được kết quả công tác với Bí thư Lâm Viễn Hành rồi, nhưng ảnh hưởng của các mặt thì cần Diệp Khai phải tự mình xử lý sạch sẽ. Bằng không mà nói sau này sẽ trở thành một chuyện phiền toái.
Thực tế quan trọng là hắn hi vọng lần này trở lại Bắc Kinh thì có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề về thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương. Nói như thế
- Bí thư Diệp, lần này có thể sắp xếp cho chúng tôi tiếp kiến Bí thư Lâm Viễn Hành không?
Trong lòng Phó Bí thư Dương Thuân Hinh có chút kích động.
Lại nói tiếp, hiện tại cô vẫn chỉ vừa mới giải quyết vấn đề cấp phó ban, muốn gặp mặt trực tiếp Bí thư Đảng ủy trung ương thật không dễ dàng gì. Nếu là lúc Bí thư Lâm Viễn Hành đang đi thị sát thì còn có khả năng, nhưng hiện tại Diệp Khai lại đưa ra yêu cầu gặp mặt, mà lại do cấp bên trên tiến hành trù tính sắp xếp, chuyện này đương nhiên là hoàn toàn khác rồi.
Tống Tư Minh đứng cạnh cũng thấy rất có hứng thú với chuyện này, liền quay sang nhìn Diệp Khai, muốn nghe xem hắn nói sao.
- bên phía Bí thư Lâm Viễn Hành nhất định sẽ tiếp kiến mọi người, nhưng mà thời gian sẽ không được lâu lắm đâu, khoảng chừng tối đa chỉ được tầm nửa giờ mà thôi.
Diệp Khai cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
Nghe được câu trả lời như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Với tư cách là Bí thư Đảng ủy nhà nước, Bí thư Lâm Viễn Hành trong lúc cấp bách như thế còn cố thu xếp chút thời gian tiếp bọn họ, chuyện này đã vô cùng khó được rồi. Vốn bọn họ còn tưởng rằng nếu có được thì cũng chỉ khoảng chừng mười phút đồng hồ, ai ngờ tới Diệp Khai rõ ràng lại nói rằng được hẳn khoảng thời gian nửa tiếng cơ. Chuyện thật thật sự không dễ dàng gì.
- Bí thư Diệp, chúng ta tới Bắc Kinh thì có thể ở lại đó nghỉ ngơi dạo quanh mấy vọng không, để cho mọi người chơi bời vui vẻ một đợt?
một cán bộ còn trẻ tuổi của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành đứng ra hỏi.
- Không thành vấn đề, đây là chuyện tôi đã đồng ý trước với mọi người từ đầu rồi mà. Sau đó tôi sẽ tìm người sắp xếp một chút, mang mọi người đi chơi ba ngày, ăn chơi nhảy múa,toàn bộ tôi bao hết cho.
Diệp Khai cười gật đầu đồng ý nói.
Trước khi đi vào Lăng Thành, hắn đã đồng ý rằng sau khi mọi chuyện thành công liền cho mọi người nghỉ ngơi một đợt. Hôm nay coi như viên mãn thành công rồi, đã giải quyết vấn đề của Lăng Cương một cách thích đáng rồi, đương nhiên là phải thực hiện lời hứa rồi.
Cán bộ do bên trên cử tới mặc dù không nói gì, nhưng theo thái độ có thể thấy được bọn họ cũng đều cực kỳ hâm mộ đãi ngộ với nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành bên này.
Đi theo một lãnh đạo khéo hiểu lòng người, lại còn chịu thương cấp dưới nữa thật là có lợi mà.
- Tống cục, các đồng chí chỗ anh cũng cùng đi đi, để tôi thông báo một tiếng với Bí thư Lâm Viễn Hành là được.
Diệp Khai quả nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người, cười nói với Tống Tư Minh.
- Bí thư Diệp đều đã nói như thế, vậy khẳng định là không thành vấn đề rồi.
Tống Tư Minh lập tức cười đáp lại.
Lúc này đây, Diệp Khai đã ôm hết mọi chuyện về mình rồi. Mặc dù nói bọn họ đảm nhận một số công tác quan trọng có tính trụ cốt, nói ví dụ là quan tâm thăm hỏi tới mọi mặt của một nơi xa ngút ngàn như Lăng Cương, nhưng những vấn đề mấu chốt đều là do Diệp Khai đi làm rồi, cho nên Tống Tư Minh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kỳ thật chỉ cần tổ công tác hoàn thành báo cáo, lại được thuận lợi thông qua ở chỗ Bí thư Lâm Viễn Hành, chuyện này thế coi như là thành công.
Hôm nay Diệp Khai muốn khao mọi người, đương nhiên là sẽ không có ai đi phản đối rồi.
Mọi người lại đi khoảng chừng mười giờ, cuối cùng cũng tới Bắc Kinh.
Trước tiên tìm chỗ cho mọi người nghỉ lại, Diệp Khai liền chạy tới chỗ Diệp lão gia tử.
- Ây da, con người của công việc cuối cùng cũng trở về.
Nhị lão gia tử ngược lại lại đang rảnh rối, thấy Diệp Khai liền nở nụ cười.
- Nhị gia gia, ông đây là đang làm gì thế?
Diệp Khai thấy Nhị lão gia tử đang xử lý một đống lớn toàn những huân chương, huy chương trên bàn, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
- Hắc… vừa rồi có một lão chiến hữu tới chơi, tiệ thể nhớ tới những chuyện trước kia nên mới lôi hết đám hạt kê hạt vừng này ra ôn lại một hồi. Không cần phải nói, mấy thừ này đúng là khá lâu năm rồi, cũng có một số việc chính bản thân mình còn nhớ không rõ ràng lắm nữa rồi ấy.
Nhị lão gia tử có chút cảm khái nói;
- Đợi làm hết lần này, tranh thủ thời gian giao lại hết cho người trẻ tuổi, đức để cho hiền, ta cũng nên về nhà tĩnh dương, không có chuyện gì thì đi du lịch một vòng danh lam thắng cảnh… Như thế đó, cả đời này ta còn chưa từng thật sự tự do tự tại ra nước ngoài chuyến nào đâu.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái.
Nhị lão gia tử vì vấn đề chức vụ, bình thường đã hiếm khi có cơ hội xuất ngoại rồi. Trừ phi mấy chuyện quan trọng liên quan tới vấn đề quốc gia mới cần tới ông tự mình đi ra nước ngoài. Cho nên bao nhiêu năm qua ông cũng chưa từng có mấy cơ hội được ra ngoài, phần lớn thời gian đều dùng ở việc kiến thiết quân đội.
Đợi tới khi nhiệm kỳ này chấm dứt, cũng phải chừng bốn năm nữa cơ, thật đúng là cũng khá nặng nề.
- Lần này còn về đây là để báo cáo kết quả công tác cho Bí thư Lâm Viễn Hành hay sao?
Nhị lão gia tử hỏi Diệp Khai.
- Đúng thế ạ, phải làm tới nơi tới chốn chứ, dù sao cũng phải báo cáo một chút mới được.
Diệp Khai gật đầu trả lời:
- Nhưng mà lần này trở về vẫn phải gặp đồng chí Hồng Chính một chút mới được, có một số việc con muốn nói với ông ấy, xem xem có thể đạt được nhận thức chung nào không.
- Con là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra nha, không có chuyện gì thì cũng đừng có dính vào mấy chuyện khác. Đồng chí Hồng Chính gần đây cũng tương đối bề bộn, còn chuyện thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước đã khiến ông ấy bận tối mắt tối mũi rồi. Thế mà lại còn chuyện cải cách phân chế độ đóng thuế nữa, cũng tiến triển rất chậm chạp. Ông ấy đang đàm phán với nguyên đám Chủ tịch tỉnh để thống nhất chuyện này cho xong.
Nhị lão gia tử nghe thấy Diệp Khai nói như thế liền nói với hắn:
- Gần đây ở thủ đô khá nhiều việc, đồng chí Giang Thành cũng phải xuống phía nam tham gia hoạt động, ông nội con cũng rất bận đấy, con dành chút thời gian đi thăm ông ấy xem.
- Con muốn đi thăm ông nội, nhưng chỉ sợ ông nội ngược lại mới không thể có chút thời gian rảnh nào thôi. Mà gặp lần nào ông cũng chỉ nói mấy câu, cũng như chẳng gặp.
Diệp Khai nhịn không được nói mấy câu.
Hắn nói cũng là những chuyện thật, vơi tư cách là người lãnh đạo thứ hai của Quốc hội, Diệp lão gia tử thật sự có nhiều việc, nhất là phải tham gia rất nhiều hoạt động của nhà nước. Những hoạt động đó chẳng những rườm rà, đáng ghét, hơn nữa còn không tiện thoái thác, cho dù là vị khách nào của quốc gia bị chậm trễ đều không tiện ăn nói.
Cho nên cứ như thế lăn qua lăn lại, ngay cả cháu trai như Diệp Khai cũng khó mà gặp được ông lấy một lần.
- Điều này cũng đúng, để ông sắp xếp hộ còn một lát.
Nhị lão gia tử gãi gãi đầu, liền cầm lấy điện thoại.
Ông lão liên hệ cùng với Diệp lão gia tử bên kia trong thoáng chốc liền nở nụ cười, nói với Diệp Khai:
- Thằng ranh, coi như con gặp may, đồng chí Hồng chính đang ở chỗ ông nội con thảo luận việc thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước, nếu con chạy qua đó thì đúng là bớt việc rồi, một lần mà gặp được cả hai người liền.
- Thế thì con phải tranh thủ thời gia rồi.
Diệp Khai nghe xong lập tức nhảy dựng lên định chạy tới cửa, nhưng vừa chạy đi ra liền quay đầu lại nói với Nhị lão gia tử:
- Ông dặn đồng chí Hồng Chính một tiếng, bảo ông ấy ngàn lần vạn lần đừng có đi đâu vội nha, con thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với đồng chí ấy.
- Được, để ông nói với lão.
Nhị lão gia tử khoát tay áo, ý bảo Diệp Khai yên tâm.
Diệp lão gia tử gác điện thoại xuống, liền nói với đông chí Hồng Chính:
- Ở đây chơi thêm chút nữa, rồi cùng nhau ăn bữa cơm.
- Chuyện này à… không cần đâu, trưa nay tôi về còn phải xử lý chút chuện nữa.
Đồng chí Hồng Chính do dự một chút nói.
Với tư cách là trụ cột của chính phủ cùng Quốc hội, đồng chí Hồng Chính lúc nào cũng là bận tới tối mắt tối mũi, chỉ hận sao ông không thể mọc ra bốn cái đầu, tám cánh tay mà thôi, cũng vì thế nên ông khá là chú ý tới thời gian.
- Thằng cháu trai tôi lát nữa là chạy tới đây, nó lại còn báo là có chút việc gấp muốn báo cáo với ông một lát nữa.
Diệp lão gia tử nói:
- Ông cũng biết, thời gian của ông rất chi là quý giá, bình thường hiếm mà gặp được ông mà.
- Diệp Khai trở về rồi hả? Không phải nó đi điều tra chuyện ở Lăng Cương hay sao? Nhanh như thế đã giải quyết xong hết vấn đề rồi á?
Đồng chí Hồng Chính nghe xong cũng có chút kinh ngạc nói.
Chuyện ở Lăng Cương, đống chì Hồng Chính dù sao cũng biết một chút. Thật ra ông cũng chẳng muốn động vào mấy xí nghiệp vẫn đang hoạt động phát triển mà vẫn thu được lợi nhuận như thế. Lần này Ủy ban Kỷ luật Thanh tra trung ương phái người tới điều tra cũng là có chút do dự. Cuối cùng vì giải quyết dứt điểm vấn đề nên Bí thư Lâm Viễn Hành vẫn hạ quyết tâm đặc biệt phái Diệp Khai xuống chủ trì đại cục.
Không nghĩ tới Diệp Khai lại làm việc lưu loát như thế, chưa tới nửa tháng mà đã xong xuôi hết rồi.
- Hẳn là giải quyết xong xuôi hết rồi. Tình huống cụ thể tôi cũng không được rõ cho lắm.
Diệp lão gia tử mỉm cười nói:
- Nó tới nói chuyện, khả năng cũng chính là về chuyện cải cách xí nghiệp nhà nước đó. Lão Nhị nhà tôi cũng vừa nói qua với tôi, nếu ông không ngại thì ở lại xem xem những gì nó nói có đáng ti hay không, nếu không thi cũng nên giáo huấn nó một chầu, tránh để nó không biết minh tham ăn mấy chén cơm khô mà bày đặt nói chuyện viển vông nữa.
Nghe Diệp lão gia tử nói như thế, đồng chí Hồng Chính ngược lại cũng thấy hứng thú, liền ngồi thẳng lại.
- Nói như thế, trưa nay cũng ở lại đây ăn cơm luôn, nhưng mà nghe nói bên chỗ ông có món cá trắm hoa đậu làm ngon lắm, hôm nay làm một chầu đi?
- Không thành vấn đề, để cho bên dưới sắp xếp là được.
Diệp lão gia tử nở nụ cười.
Hai người hàn huyên cũng chỉ chừng hai mươi phút, Diệp Khai cuối cùng cũng chạy tới, vẻ mặt hớt hơ hớt hải.
- Xin chào Phó thủ tướng Hồng.
Diệp Khai đi vào bên trong, trước đó ân cần hỏi thăm đồng chí Hồng Chính, sau đó mới nói câu chào với Diệp lão gia tử:
- Ông nội khỏe không!
- Chuyến đi vừa rồi của con xem như thuận lợi không?
Diệp lão gia tử hỏi.
- Coi như cũng được, nhưng cũng phát hiện một vài vấn đề, cho nên mới muốn tìm đồng chí Phó thủ tướng báo cáo một chút về suy nghĩ của con. Xem xem có thể lấy Lăng Cương làm thí điểm hay không.
Diệp Khai ngược lại lại vô cùng trực tiếp, nói thẳng ngay ý nghĩ của mình:
- Con muốn tiến hành thay đổi chế độ xã hội ở chính xí nghiệp Lăng Cương, hi vọng có được sự ủng hộ của các vị lãnh đạo.
- Con muốn thay đổi chế độ xã hội ở chính nhà máy Lăng Cương?
Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong câu này, lập tức thấy giật mình. Điều này thật sự không nằm trong dự liệu của bọn họ.
- Con nói cẩn thận một chút xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho con lại nảy sinh ra ý định này chứ?
Diệp Lão gia tử hỏi lại.
Đồng chí Hồng Chính cũng đồng ý, nói:
- Lăng Cương đang phát triển khá tốt, vì sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới vấn đề này chứ?
- Cũng chính là vì Lăng Cương đang phát triển khá tốt, cho nên con mới nảy sinh ra ý định này.
Diệp Khai nghiêm túc nói với hai vị ủy viên chính trị trung ương:
- Chẳng lẽ lại đợi cho tới khi sơn cùng thủy tận rồi mới cân nhắc tới vấn đề thay đổi chế độ xã hội hay sao?
- Hả?
Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong đều cảm thấy có chút hứng thú.
- Cũng chính là vì Lăng Cương phát triển cũng không tệ lắm, cho nên con mới nảy sinh ra ý nghĩ này.
Diệp Khai rất nghiêm túc nói với hai vị Ủy viên cục chính trị tw.
- CHẳng lẽ lại phải đợi cho tới khi xí nghiệp sơn cùng thủy tận rồi mới cân nhắc tới chuyện thay đổi chế độ xã hội hay sao?
- Hả?
Hai người Diệp lão gia tư cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong đều cảm thấy hứng thú.
Diệp Khai đưa ra vấn đề này quả thật là làm người khác phải tỉnh ngộ.
Trên thực tế, lực cản lớn nhất khi các xí nghiệp hiện tại thay đổi chế độ xã hội chính là những công nhân vốn có của xí nghiệp.
Đạo lý này thật ra rất đơn giản, thời điểm trước kia xí nghiệp hoạt động giống như cái bát sắt, bọn họ cho dù làm được tới đâu cũng sẽ có một số tiền lương nhất định. Sau này thay đổi chế độ xã hội rồi, thì sẽ trờ thành lao động ký kết theo hợp đồng rồi. Nói cách khác, trước đó là làm việc cho nhà nước, cũng chẳng khác gì làm việc cho một ông chủ vô hình, làm tốt hay làm xấu thì cũng thế thôi. nhưng bây giờ làm việc cho ông chủ rồi, nếu anh biếng nhác thì sẽ bị người ta đuổi thẳng cổ mà thôi.
Ít nhất là theo tâm lý mà nói, có số rất ít có thể tiếp nhận được sự thay đổi này.
Cho nên khi không còn chịu nổi sự ràng buộc đó, phải phá xí nghiệp từ bên trong mới có thể thúc đẩy xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, những xí nghiệp kinh doanh tốt thi sẽ không cân nhắc tới chuyện này.
Dù sao, hiện tại qua bên kia khai phá thị trường bất động sản thì đúng là đi đầu, thật sự khó bồi thường tiền lại.
Trước khi quay trở lại Long Thành, Diệp Khai vẫn đưa ra quyết định về lại Bắc Kinh một chuyến đã.
Chuyện ở Lăng Cương này, tuy rằng coi như cũng đã báo cáo được kết quả công tác với Bí thư Lâm Viễn Hành rồi, nhưng ảnh hưởng của các mặt thì cần Diệp Khai phải tự mình xử lý sạch sẽ. Bằng không mà nói sau này sẽ trở thành một chuyện phiền toái.
Thực tế quan trọng là hắn hi vọng lần này trở lại Bắc Kinh thì có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề về thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương. Nói như thế
- Bí thư Diệp, lần này có thể sắp xếp cho chúng tôi tiếp kiến Bí thư Lâm Viễn Hành không?
Trong lòng Phó Bí thư Dương Thuân Hinh có chút kích động.
Lại nói tiếp, hiện tại cô vẫn chỉ vừa mới giải quyết vấn đề cấp phó ban, muốn gặp mặt trực tiếp Bí thư Đảng ủy trung ương thật không dễ dàng gì. Nếu là lúc Bí thư Lâm Viễn Hành đang đi thị sát thì còn có khả năng, nhưng hiện tại Diệp Khai lại đưa ra yêu cầu gặp mặt, mà lại do cấp bên trên tiến hành trù tính sắp xếp, chuyện này đương nhiên là hoàn toàn khác rồi.
Tống Tư Minh đứng cạnh cũng thấy rất có hứng thú với chuyện này, liền quay sang nhìn Diệp Khai, muốn nghe xem hắn nói sao.
- bên phía Bí thư Lâm Viễn Hành nhất định sẽ tiếp kiến mọi người, nhưng mà thời gian sẽ không được lâu lắm đâu, khoảng chừng tối đa chỉ được tầm nửa giờ mà thôi.
Diệp Khai cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
Nghe được câu trả lời như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Với tư cách là Bí thư Đảng ủy nhà nước, Bí thư Lâm Viễn Hành trong lúc cấp bách như thế còn cố thu xếp chút thời gian tiếp bọn họ, chuyện này đã vô cùng khó được rồi. Vốn bọn họ còn tưởng rằng nếu có được thì cũng chỉ khoảng chừng mười phút đồng hồ, ai ngờ tới Diệp Khai rõ ràng lại nói rằng được hẳn khoảng thời gian nửa tiếng cơ. Chuyện thật thật sự không dễ dàng gì.
- Bí thư Diệp, chúng ta tới Bắc Kinh thì có thể ở lại đó nghỉ ngơi dạo quanh mấy vọng không, để cho mọi người chơi bời vui vẻ một đợt?
một cán bộ còn trẻ tuổi của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành đứng ra hỏi.
- Không thành vấn đề, đây là chuyện tôi đã đồng ý trước với mọi người từ đầu rồi mà. Sau đó tôi sẽ tìm người sắp xếp một chút, mang mọi người đi chơi ba ngày, ăn chơi nhảy múa,toàn bộ tôi bao hết cho.
Diệp Khai cười gật đầu đồng ý nói.
Trước khi đi vào Lăng Thành, hắn đã đồng ý rằng sau khi mọi chuyện thành công liền cho mọi người nghỉ ngơi một đợt. Hôm nay coi như viên mãn thành công rồi, đã giải quyết vấn đề của Lăng Cương một cách thích đáng rồi, đương nhiên là phải thực hiện lời hứa rồi.
Cán bộ do bên trên cử tới mặc dù không nói gì, nhưng theo thái độ có thể thấy được bọn họ cũng đều cực kỳ hâm mộ đãi ngộ với nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành bên này.
Đi theo một lãnh đạo khéo hiểu lòng người, lại còn chịu thương cấp dưới nữa thật là có lợi mà.
- Tống cục, các đồng chí chỗ anh cũng cùng đi đi, để tôi thông báo một tiếng với Bí thư Lâm Viễn Hành là được.
Diệp Khai quả nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người, cười nói với Tống Tư Minh.
- Bí thư Diệp đều đã nói như thế, vậy khẳng định là không thành vấn đề rồi.
Tống Tư Minh lập tức cười đáp lại.
Lúc này đây, Diệp Khai đã ôm hết mọi chuyện về mình rồi. Mặc dù nói bọn họ đảm nhận một số công tác quan trọng có tính trụ cốt, nói ví dụ là quan tâm thăm hỏi tới mọi mặt của một nơi xa ngút ngàn như Lăng Cương, nhưng những vấn đề mấu chốt đều là do Diệp Khai đi làm rồi, cho nên Tống Tư Minh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kỳ thật chỉ cần tổ công tác hoàn thành báo cáo, lại được thuận lợi thông qua ở chỗ Bí thư Lâm Viễn Hành, chuyện này thế coi như là thành công.
Hôm nay Diệp Khai muốn khao mọi người, đương nhiên là sẽ không có ai đi phản đối rồi.
Mọi người lại đi khoảng chừng mười giờ, cuối cùng cũng tới Bắc Kinh.
Trước tiên tìm chỗ cho mọi người nghỉ lại, Diệp Khai liền chạy tới chỗ Diệp lão gia tử.
- Ây da, con người của công việc cuối cùng cũng trở về.
Nhị lão gia tử ngược lại lại đang rảnh rối, thấy Diệp Khai liền nở nụ cười.
- Nhị gia gia, ông đây là đang làm gì thế?
Diệp Khai thấy Nhị lão gia tử đang xử lý một đống lớn toàn những huân chương, huy chương trên bàn, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
- Hắc… vừa rồi có một lão chiến hữu tới chơi, tiệ thể nhớ tới những chuyện trước kia nên mới lôi hết đám hạt kê hạt vừng này ra ôn lại một hồi. Không cần phải nói, mấy thừ này đúng là khá lâu năm rồi, cũng có một số việc chính bản thân mình còn nhớ không rõ ràng lắm nữa rồi ấy.
Nhị lão gia tử có chút cảm khái nói;
- Đợi làm hết lần này, tranh thủ thời gian giao lại hết cho người trẻ tuổi, đức để cho hiền, ta cũng nên về nhà tĩnh dương, không có chuyện gì thì đi du lịch một vòng danh lam thắng cảnh… Như thế đó, cả đời này ta còn chưa từng thật sự tự do tự tại ra nước ngoài chuyến nào đâu.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái.
Nhị lão gia tử vì vấn đề chức vụ, bình thường đã hiếm khi có cơ hội xuất ngoại rồi. Trừ phi mấy chuyện quan trọng liên quan tới vấn đề quốc gia mới cần tới ông tự mình đi ra nước ngoài. Cho nên bao nhiêu năm qua ông cũng chưa từng có mấy cơ hội được ra ngoài, phần lớn thời gian đều dùng ở việc kiến thiết quân đội.
Đợi tới khi nhiệm kỳ này chấm dứt, cũng phải chừng bốn năm nữa cơ, thật đúng là cũng khá nặng nề.
- Lần này còn về đây là để báo cáo kết quả công tác cho Bí thư Lâm Viễn Hành hay sao?
Nhị lão gia tử hỏi Diệp Khai.
- Đúng thế ạ, phải làm tới nơi tới chốn chứ, dù sao cũng phải báo cáo một chút mới được.
Diệp Khai gật đầu trả lời:
- Nhưng mà lần này trở về vẫn phải gặp đồng chí Hồng Chính một chút mới được, có một số việc con muốn nói với ông ấy, xem xem có thể đạt được nhận thức chung nào không.
- Con là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra nha, không có chuyện gì thì cũng đừng có dính vào mấy chuyện khác. Đồng chí Hồng Chính gần đây cũng tương đối bề bộn, còn chuyện thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước đã khiến ông ấy bận tối mắt tối mũi rồi. Thế mà lại còn chuyện cải cách phân chế độ đóng thuế nữa, cũng tiến triển rất chậm chạp. Ông ấy đang đàm phán với nguyên đám Chủ tịch tỉnh để thống nhất chuyện này cho xong.
Nhị lão gia tử nghe thấy Diệp Khai nói như thế liền nói với hắn:
- Gần đây ở thủ đô khá nhiều việc, đồng chí Giang Thành cũng phải xuống phía nam tham gia hoạt động, ông nội con cũng rất bận đấy, con dành chút thời gian đi thăm ông ấy xem.
- Con muốn đi thăm ông nội, nhưng chỉ sợ ông nội ngược lại mới không thể có chút thời gian rảnh nào thôi. Mà gặp lần nào ông cũng chỉ nói mấy câu, cũng như chẳng gặp.
Diệp Khai nhịn không được nói mấy câu.
Hắn nói cũng là những chuyện thật, vơi tư cách là người lãnh đạo thứ hai của Quốc hội, Diệp lão gia tử thật sự có nhiều việc, nhất là phải tham gia rất nhiều hoạt động của nhà nước. Những hoạt động đó chẳng những rườm rà, đáng ghét, hơn nữa còn không tiện thoái thác, cho dù là vị khách nào của quốc gia bị chậm trễ đều không tiện ăn nói.
Cho nên cứ như thế lăn qua lăn lại, ngay cả cháu trai như Diệp Khai cũng khó mà gặp được ông lấy một lần.
- Điều này cũng đúng, để ông sắp xếp hộ còn một lát.
Nhị lão gia tử gãi gãi đầu, liền cầm lấy điện thoại.
Ông lão liên hệ cùng với Diệp lão gia tử bên kia trong thoáng chốc liền nở nụ cười, nói với Diệp Khai:
- Thằng ranh, coi như con gặp may, đồng chí Hồng chính đang ở chỗ ông nội con thảo luận việc thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước, nếu con chạy qua đó thì đúng là bớt việc rồi, một lần mà gặp được cả hai người liền.
- Thế thì con phải tranh thủ thời gia rồi.
Diệp Khai nghe xong lập tức nhảy dựng lên định chạy tới cửa, nhưng vừa chạy đi ra liền quay đầu lại nói với Nhị lão gia tử:
- Ông dặn đồng chí Hồng Chính một tiếng, bảo ông ấy ngàn lần vạn lần đừng có đi đâu vội nha, con thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với đồng chí ấy.
- Được, để ông nói với lão.
Nhị lão gia tử khoát tay áo, ý bảo Diệp Khai yên tâm.
Diệp lão gia tử gác điện thoại xuống, liền nói với đông chí Hồng Chính:
- Ở đây chơi thêm chút nữa, rồi cùng nhau ăn bữa cơm.
- Chuyện này à… không cần đâu, trưa nay tôi về còn phải xử lý chút chuện nữa.
Đồng chí Hồng Chính do dự một chút nói.
Với tư cách là trụ cột của chính phủ cùng Quốc hội, đồng chí Hồng Chính lúc nào cũng là bận tới tối mắt tối mũi, chỉ hận sao ông không thể mọc ra bốn cái đầu, tám cánh tay mà thôi, cũng vì thế nên ông khá là chú ý tới thời gian.
- Thằng cháu trai tôi lát nữa là chạy tới đây, nó lại còn báo là có chút việc gấp muốn báo cáo với ông một lát nữa.
Diệp lão gia tử nói:
- Ông cũng biết, thời gian của ông rất chi là quý giá, bình thường hiếm mà gặp được ông mà.
- Diệp Khai trở về rồi hả? Không phải nó đi điều tra chuyện ở Lăng Cương hay sao? Nhanh như thế đã giải quyết xong hết vấn đề rồi á?
Đồng chí Hồng Chính nghe xong cũng có chút kinh ngạc nói.
Chuyện ở Lăng Cương, đống chì Hồng Chính dù sao cũng biết một chút. Thật ra ông cũng chẳng muốn động vào mấy xí nghiệp vẫn đang hoạt động phát triển mà vẫn thu được lợi nhuận như thế. Lần này Ủy ban Kỷ luật Thanh tra trung ương phái người tới điều tra cũng là có chút do dự. Cuối cùng vì giải quyết dứt điểm vấn đề nên Bí thư Lâm Viễn Hành vẫn hạ quyết tâm đặc biệt phái Diệp Khai xuống chủ trì đại cục.
Không nghĩ tới Diệp Khai lại làm việc lưu loát như thế, chưa tới nửa tháng mà đã xong xuôi hết rồi.
- Hẳn là giải quyết xong xuôi hết rồi. Tình huống cụ thể tôi cũng không được rõ cho lắm.
Diệp lão gia tử mỉm cười nói:
- Nó tới nói chuyện, khả năng cũng chính là về chuyện cải cách xí nghiệp nhà nước đó. Lão Nhị nhà tôi cũng vừa nói qua với tôi, nếu ông không ngại thì ở lại xem xem những gì nó nói có đáng ti hay không, nếu không thi cũng nên giáo huấn nó một chầu, tránh để nó không biết minh tham ăn mấy chén cơm khô mà bày đặt nói chuyện viển vông nữa.
Nghe Diệp lão gia tử nói như thế, đồng chí Hồng Chính ngược lại cũng thấy hứng thú, liền ngồi thẳng lại.
- Nói như thế, trưa nay cũng ở lại đây ăn cơm luôn, nhưng mà nghe nói bên chỗ ông có món cá trắm hoa đậu làm ngon lắm, hôm nay làm một chầu đi?
- Không thành vấn đề, để cho bên dưới sắp xếp là được.
Diệp lão gia tử nở nụ cười.
Hai người hàn huyên cũng chỉ chừng hai mươi phút, Diệp Khai cuối cùng cũng chạy tới, vẻ mặt hớt hơ hớt hải.
- Xin chào Phó thủ tướng Hồng.
Diệp Khai đi vào bên trong, trước đó ân cần hỏi thăm đồng chí Hồng Chính, sau đó mới nói câu chào với Diệp lão gia tử:
- Ông nội khỏe không!
- Chuyến đi vừa rồi của con xem như thuận lợi không?
Diệp lão gia tử hỏi.
- Coi như cũng được, nhưng cũng phát hiện một vài vấn đề, cho nên mới muốn tìm đồng chí Phó thủ tướng báo cáo một chút về suy nghĩ của con. Xem xem có thể lấy Lăng Cương làm thí điểm hay không.
Diệp Khai ngược lại lại vô cùng trực tiếp, nói thẳng ngay ý nghĩ của mình:
- Con muốn tiến hành thay đổi chế độ xã hội ở chính xí nghiệp Lăng Cương, hi vọng có được sự ủng hộ của các vị lãnh đạo.
- Con muốn thay đổi chế độ xã hội ở chính nhà máy Lăng Cương?
Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong câu này, lập tức thấy giật mình. Điều này thật sự không nằm trong dự liệu của bọn họ.
- Con nói cẩn thận một chút xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho con lại nảy sinh ra ý định này chứ?
Diệp Lão gia tử hỏi lại.
Đồng chí Hồng Chính cũng đồng ý, nói:
- Lăng Cương đang phát triển khá tốt, vì sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới vấn đề này chứ?
- Cũng chính là vì Lăng Cương đang phát triển khá tốt, cho nên con mới nảy sinh ra ý định này.
Diệp Khai nghiêm túc nói với hai vị ủy viên chính trị trung ương:
- Chẳng lẽ lại đợi cho tới khi sơn cùng thủy tận rồi mới cân nhắc tới vấn đề thay đổi chế độ xã hội hay sao?
- Hả?
Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong đều cảm thấy có chút hứng thú.
- Cũng chính là vì Lăng Cương phát triển cũng không tệ lắm, cho nên con mới nảy sinh ra ý nghĩ này.
Diệp Khai rất nghiêm túc nói với hai vị Ủy viên cục chính trị tw.
- CHẳng lẽ lại phải đợi cho tới khi xí nghiệp sơn cùng thủy tận rồi mới cân nhắc tới chuyện thay đổi chế độ xã hội hay sao?
- Hả?
Hai người Diệp lão gia tư cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong đều cảm thấy hứng thú.
Diệp Khai đưa ra vấn đề này quả thật là làm người khác phải tỉnh ngộ.
Trên thực tế, lực cản lớn nhất khi các xí nghiệp hiện tại thay đổi chế độ xã hội chính là những công nhân vốn có của xí nghiệp.
Đạo lý này thật ra rất đơn giản, thời điểm trước kia xí nghiệp hoạt động giống như cái bát sắt, bọn họ cho dù làm được tới đâu cũng sẽ có một số tiền lương nhất định. Sau này thay đổi chế độ xã hội rồi, thì sẽ trờ thành lao động ký kết theo hợp đồng rồi. Nói cách khác, trước đó là làm việc cho nhà nước, cũng chẳng khác gì làm việc cho một ông chủ vô hình, làm tốt hay làm xấu thì cũng thế thôi. nhưng bây giờ làm việc cho ông chủ rồi, nếu anh biếng nhác thì sẽ bị người ta đuổi thẳng cổ mà thôi.
Ít nhất là theo tâm lý mà nói, có số rất ít có thể tiếp nhận được sự thay đổi này.
Cho nên khi không còn chịu nổi sự ràng buộc đó, phải phá xí nghiệp từ bên trong mới có thể thúc đẩy xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, những xí nghiệp kinh doanh tốt thi sẽ không cân nhắc tới chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.