Chương 730: Nói chuyện giật gân!
Thao Lang
09/01/2015
- Nhưng mà, anh cũng phải xem xét vấn đề theo hai phương diện. Công nhân sẽ nghĩ ra sao, người quản lý sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Khai vạch thẳng thắn trúng vào mấu chốt của vấn đề:
- Bất kỳ địa phương nào cũng đều có mâu thuẫn hết, điều mấu chốt chính là chúng ta phải cân nhắc tới việc xử lý mâu thuẫn theo nhiều phương diện, phải xử lý từ toàn cục, tìm ra một phương án xử lý hữu hiệu chính thức với sự phát triển của toàn xí nghiệp.
- Tiếp tục nói đi.
Đồng chí Hồng Chính nghe xong ngược lại cảm thấy rất hứng thú:
- Tôi muốn nghe cho toàn vẹn vấn đề này,
Sau đó lão lại nói với Diệp lão gia tử:
- Diệp lão, đồng chí Diệp Khai đi Lăng Cương để điều tra việc tham ô hủ bại, không nghĩ tới lại có hứng thú với cả việc thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nữa. Với năng lực của cậu ta, nhất định là có những cách nhìn rất tốt, không bằng cùng nói chuyện với đồng chí Lâm Viễn Hành một câu, tặng cậu ta cho tôi, rèn luyện thêm chút nữa là nhất định thành tài rồi.
Diệp lão gia tử nghe xong, cười cười, ngược lại là không phát biểu ý kiến gì, chỉ giục Diệp Khai nói:
- Con nói một chút suy nghĩ của con đi, lại để cho đồng chí Hồng Chính chỉ điểm chút cho nghe.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, nói tiếp:
- Hiện tại thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp, cũng không ít điển hình, hiệu quả cụ thể, mọi người ai ai cũng có thể thấy được rõ ràng. một khi thay đổi chế độ xã hội xong, cấp quản lý cũng nhận được thù lao tương đương, được thể hiện ở sự tăng cao sản lượng sản xuất kinh doãng. Mà quan trong nhất chính là thông qua nhiều phương thức thu mua của quản lý, thu nhập của bọn họ sẽ gắn liền lại với xí nghiệp, nếu như phá đổ xí nghiệp thì người không may đầu tiên chính là họ. Trái lại nếu xí nghiệp có lợi nhuận gia tăng mãnh liệt thì lợi nhuận của bọn họ cũng vô cùng khả quan.
- Đúng là như thế, vốn mục đích của việc thay đổi chế độ xã hội chính là ở điểm này.
Đồng chí Hồng Chính gật đầu đồng ý nói:
- Nhân lực đúng là có hạn, nhưng tập trung hết trí tuệ cùng lực lượng của mọi người lại thì có thể tìm ra được rất nhiều biện pháp giải quyết một vấn đề. Với tư cách là chúng ta đương nhiên không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề. Sở dĩ phải giao quyền ra, cho các lãnh đạo quyền quản lý xí nghiệp thật sự, đồng thời để bọn hộ thật sự nỗ lực phát huy tinh thần làm việc vì xí nghiệp, cam tâm tình nguyện cống hiến cho xí nghiệp. Cũng vì thế việc cải cách chính làm tất yếu.
- Đã như thế thì những xí nghiệp đang bị lỗ đều có thể nhờ cải cách thay đổi chế độ xã hội mà cải tử hồi sinh, thế thì những xí nghiệp đang ở trong trạng thái tốt hôn vì sao lại không thể thay đổi chế độ xã hội cơ chứ?
Diệp Khai lập tức đưa ra vấn đề.
Diêp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong lời nói của Diệp Khai, không khỏi cùng nhíu mày.
Xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, tuy nói rằng đó là chuyện bất đăc dĩ, dù sao đây chính là thay đổi hoàn toàn tính chất của xí nghiệp, hoàn toàn khác với những nguyên tắc làm kinh tế của quốc gia bao nhiêu năm nay. Nếu như là có chút bất đắc dĩ thì còn có thể nói cho qua chuyện, nhưng là nói muốn những xí nghiệp còn đang phát triển tốt cũng thay đổi chế độ xã hội, đoán chừng số người phản đổi cũng phải quá nửa.
- Nguyên nhân này, tôi đại khái cũng có thể đoán được, chính là lực cản quá lớn mà. một xí nghiệp đang làm ăn bình thường lại đòi thay đổi, rất nhiều người sẽ nhảy ra phản đối.
Diệp Khai cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, trực tiếp chỉ thẳng vào vấn đề này:
- Nhưng là, các vị có nghĩ tới cũng từng có vấn đề khác, những xí nghiệp đã được thay đổi chế độ xã hội sẽ thế hiện được giá trị của tầng quản lý, bọn họ sẽ nhận được hồi báo phong phú xứng đáng cho công sức của họ. Như thế, những xí nghiệp chưa được thay đổi chế độ xã hội, lại vẫn còn việc bất bình đẳng giữa cho đi và nhận lại, thì trong lòng bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện cống hiến cho công việc hay sao?
- Hả?
Hai vị ủy viên nghe thấy Diệp Khai nhắc tới vấn đề này, lập tức ngây ngẩn cả người.
Vấn đề này, dường như còn chưa từng thật sự cân nhắc tới. Lúc này Diệp Khai nói ra, không khỏi làm cho hai người Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính đều cảm thấy vô cùng chấn động.
- Đúng thế, năng lực của cấp quản lý những xí nghiệp đang phát triển tốt đẹp cùng những quản lý của xí nghiệp đang suy sụp đương nhiên là khác nhau, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Hiện tại thay đổi chế độ xã hội xong, những người trả giá ít, năng lực thấp nhưng lại được tăng giá trị lên gấp đôi. Chẳng những quyền lực tăng lên mà thu nhập cũng tăng lên, qua chừng hai năm thì thu nhập cấp vạn, thêm vài năm nữa thì thu nhập tới trăm triệu mất.
Thế nhưng những người quản lý có năng lực giỏi hôn thì sao đây, bọn họ lại chẳng được chỗ tốt nào, bởi vì bọn họ kinh doanh xí nghiệp thật tốt, thế nên không cần thay đổi chế độ xã hội.
- Nếu như là nói như thế, thế thì những xí nghiệp có những người ưu tú hơn trước kia còn tự nguyện thật lòng cống hiến hay sao?
Diệp Khai hỏi ngược lại:
- Mọi người cũng đừng có nói cái gì mà kính dâng tinh thần, chúng ta người một nhà đóng cửa lại nói thật mà xem, mọi người cảm thấy có thật sự có nhiều người tự nguyên cống hiến năng lực mà không có lợi ích thì có bao nhiêu người?
Thấy hai vị lão gia tử đều không nói gì, Diệp Khai liền tổng kết nói:
- Cho nên, tôi cảm thấy từ giữa những xí nghiệp đang ổn định lấy ra một xí nghiệp làm thí điểm để tiến hành thay đổi chế độ xã hội. Nơi làm thí điểm thật ra cũng là một việc vô cùng quan trọng, đáng giá để thử xem.
- Về lý thì đương nhiên là như thế, nhưng anh cảm thấy phải chăng có đầy đủ lý do gì để thuyết phục được chúng tôi?
Diệp lão gia tử liếc nhìn đồng chí Hồng Chính, rồi lại quay lại hỏi Diệp Khai.
Đồng chí Hồng Chính nhẹ gật đầu với Diệp Khai, tỏ vẻ đồng ý với Diệp lão gia tử.
Thay đổi chế độ xã hội đối với những xí nghiệp đang bị thua lỗ đều đã là những chuyện vô cùng khó khăn rồi. Nếu lại tiến hành thay đổi chế độ xã hội với những xí nghiệp đang sản xuất ổn định, muốn thay đổi suy nghĩ của những cán bộ công nhân viên chức từ cấp thấp tới cấp trung, cấp cao ở đó thật là việc không dễ dàng.
Nhân tâm tư định, bốn chữ này cũng không phải là nói chơi.
Khi đã lăn lộn thời gian dài trong những xí nghiệp nhà nước, ăn cơm tập thể lâu rồi, anh sẽ xuất hiện những tư tưởng biếng nhác thật tiêu cực. Mặc dù là có thể tự nguyên vui mừng cống hiến, như thật sâu trong lòng cũng là mong có thể phát triển thêm nhiều hơn nữa.
Thế chế kinh doanh như thế, đương nhiên là không thể thuận theo cơ chế thị truofng, sớm hay muộn cũng sẽ nhận kết quả là bị loại bỏ.
Xí nghiệp nhà nước không phải là không thể làm được, mà là loại hình quản lý trước mắt, cùng với phương thức phân phối giữa quản lý và công nhân viên chức cũng không phù hợp với những đặc thù của nền kinh tế thị trường, cho nên cuối cùng vẫn là sẽ xảy ra vấn đề.
- Tôi đơn cử một ví dụ, chính là vấn đề lần này tôi đi tới Lăng Cương điều tra.
Diệp Khai nói với hai vị lão gia tử.
- Vấn đề Lăng Cương không phải anh đều giải quyết xong hết rồi sao? Không có vấn đề gì lớn chứ?
Diệp lão gia tử lại hỏi.
- Với hình thức phát triển hiện tại của bọn họ tới xem, lợi nhuận mỗi năm một tăng thêm, là một trong những xí nghiệp đứng đầu trong ngành thép cả nước. xếp hạng lợi nhuận không ngừng tăng lên, thậm chí là trở thành xí nghiệp đứng đầu. Xí nghiệp như thế không tất yếu phải thay đổi chế độ xã hội mà.
- Con muốn nói chính là vấn đề này.
Diệp Khai nói thẳng ra:
- Con chuẩn bị báo cáo với Bí thư Lâm Viễn Hành có hai vấn đề, mọi người chỉ mới chứng kiến một phần trong đó, còn có một phần tạm thời nằm trong tay của con.
- Hả, đây là cậu có ý gì chứ?
Chẳng những Diệp lão gia tử có chút tò mò, mà ngay cả đồng chí Hồng Chính cũng cảm thấy có chút giật mình, không biết Diệp Khai đang làm cái trò gì nữa.
- Vì thế trước hết con để cho mọi người nhìn xem đã, xem cách con xử lý có phải là thích hợp nhất hay không.
Diệp Khai đáp lại, sau đó hắn liều lấy một phần tài liệu khá đơn giản ra, đưa cho hai vị lão gia tử thẩm duyệt.
Ngay khi bọn họ lật xem tư liệu, Diệp Khai đứng bên cạnh liền nói:
- Lăng Cương có thể từ một xí nghiệp đang nằm trên bờ vực thua lỗ trở thành xí nghiệp có lợi nhuận bốn năm trăm triệu mỗi năm, không thể bỏ qua được công lao của đồng chí Thiệu Giang Bình. Nhưng là đằng sau con số lợi nhuận bốn năm trăm triệu đó còn có bao nhiêu lợi nhuận bị xói mòn đây? Muốn giải quyết triệt để vấn đề này nhất định phải giải quyết theo thể chế, lại để cho một số xí nghiệp ưu tú cũng tiến hành thay đổi thể chế xã hội. Bằng không mà nói thì chỉ dùng một chút thủ đoạn đều có thể lấy hết được của cải của xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, lãnh đạo lại chẳng phải chịu trách nhiệm gì hết.
- Còn có thể lấy đi hai trăm triệu mà không bị ai phát hiện sao?
Hai vị lão gia tử nhìn xem tư liệu của Thiệu Giang Bình xong liền sợ hãi nói, hiển nhiên là không ngờ lại có kết quả như thế.
Vấn đề của Lăng Cương chính là trọng điểm theo như lời của Diệp Khai, lợi ích quốc gia của những xí nghiệp quốc hữu ưu tú bị xói mòn cũng chính là bị hao tổn rất lớn rồi. Từ phương diện nào mà nói, nếu như không giải quyết vấn đề này thì cũng tương đương với việc buộc những giai cấp quản lý của các xí nghiệp này đi theo con đường tham ô hủ bại.
- Trước tiên thay đổi thể chế xã hội ở những xí nghiệp đang chịu thua lỗ đương nhiên là do tình thế bức thiết, nhưng điều này với những xí nghiệp ưu tú mà nói chính là không công bằng. Những công nhân viên chức ở xí nghiệp ưu tú cơm áo không phải lo, nhưng cấp quản lý thì sao đây chứ? Các người đã từng cân nhắc tới chuyện một xí nghiệp có thể phát triển toàn diện về mọi phương diện thì quan trọng nhất chính là năng lực của tầng quản lý hay không?
Diệp Khai hỏi ngược lại:
- Đúng là vì giá trị của tầng quản lý không được thể hiện đúng mực, không nhận được hồi báo đúng mức với những cống hiến của mình, lại không được cải cách, vì thế nên những người quản lý đành tự mình nghĩ biện pháp kiến tiền. Thế nên mới xuất hiện hiện tượng tham ô tham nhũng, thậm chí là sẽ xuất hiện hiện tượng đám quản lý phá đổ từ bên trong, sau đó thay đổi chế độ xã hội để thể hiện giá trị của bản thân. Mọi người đã từng cân nhắc chưa?
Nhìn thấy vẻ mặt rất khó coi của hai vị lão gia tử, Diệp Khai không thể không trịnh trọng nói với hai người họ:
- Tôi không hề hoài nghi chút nào về tinh thần cống hiến của hai người, nhưng là với người bình thường mà nói, chúng ta có thể hi vọng gì, hi vọng thế nào về bọn họ chứ. Không thể bắt buộc bọn họ thế nào được, cho nên con mới nói là có tồn tại hiện tượng như thế, hơn nữa còn trở thành vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu không thay đổi chế độ xã hội ở những xí nghiệp ưu tú, thì chỉ chừng vài năm nữa, những xí nghiệp quốc hữu này sẽ rơi vào cảnh dân chúng lầm than khắp nơi.
Lời nói của Diệp Khai chính xác, lại có khí phách, có tình có lý, giống như tuyên ngôn tuyên truyền giác ngộ.
- Nói chuyện giật gân.
Diệp lão gia tử trầm mặc một hồi xong, rấy không vui ném tài liệu xuống mặt bàn, trầm giọng nói ra, sau đó quay người rời khỏi gian phòng…
Lời nói của Diệp Khai vô cùng chuẩn xác, vang vang khí phách, mỗi lời mỗi câu, như tuyên truyền giác ngộ!
- Nói chuyện giật gân!
Diệp lão gia tử trầm mặc một lúc, tức giận đem tài liệu ném lên trên mặt bàn bên cạnh, trầm giọng nói, sau đó quay người bỏ ra khỏi phòng.
Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch, tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được thanh âm.
Diệp Khai tuy nhìn thấy Diệp lão gia tử rời đi, nhưng trong lòng lại không cảm thấy có điều gì không ổn, hắn chỉ nghiêm túc nhìn đồng chí Hồng Chính cũng đang nghiêm mặt nhìn xem tài liệu, tựa hồ có chút chờ mong.
Đồng chí Hồng Chính lật xem những tài liệu kia, lông mày cau chặt lại, hiển nhiên trong nội tâm cũng không chút bình tĩnh.
Những tài liệu này quả thật làm trong lòng của hắn cảm thấy chấn động thật lớn.
Nếu không phải Diệp Khai đem tình huống chân thật của Lăng Cương báo lên, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng một tổng giám đốc như Thiệu Giang Bình, quản lý một xí nghiệp nhà nước có lợi nhuận hàng năm bốn năm trăm triệu, lại có thể thoải mái cuốn đi được hai ba trăm triệu bên trong, nhưng còn có thể làm được mà thần không biết quỷ không hay.
Tai hại trong kinh doanh của xí nghiệp nhà nước xác thực đã vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ là hắn thật không ngờ vấn đề của xí nghiệp lỗ lã tuy thật nghiêm trọng, thế nhưng mà vấn đề tồn tại trong xí nghiệp ưu tú thậm chí càng thêm nghiêm trọng hơn, từng câu từng chữ trong lời nói của Diệp Khai thật như châu ngọc, không hề đơn giản là nói chuyện giật gân như lời của Diệp lão gia tử!
Nếu như nói ở trong Đảng có vị lãnh đạo nào có nghiên cứu về kinh tế thâm sâu, đồng chí Hồng Chính không thể nghi ngờ là một người chuyên nghiệp trong số đó. Hắn có một ít tầm nhìn xa hiểu rộng trong vấn đề điều tiết khống chế vĩ mô, xác thực phi thường trọng yếu, cho nên hiện tại hắn có thể tiến vào hàng ngũ ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, hơn nữa còn quản lý vấn đề thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu trong cả nước.
Đúng như lời Diệp Khai đã nói, trước mắt có thật nhiều xí nghiệp quốc hữu đã xuất hiện hiện tượng lỗ lã tổn hại cùng phá sản khá nghiêm trọng. Nếu như không tiến hành thay đổi chế độ xã hội sẽ có rất nhiều xí nghiệp đều đi lên con đường này, cuối cùng biến thành những phần mộ, trong lực cạnh tranh giữa xí nghiệp quốc hữu cùng xí nghiệp tư doanh, sẽ toàn diện bại trận.
Điểm này rất nhiều người lãnh đạo trong Đảng đều cảm thấy được, cũng cảm giác sầu lo sâu sắc, cho nên đều muốn thay đổi hết thảy, trước kia từng làm ra thật nhiều công tác, tỷ như điều chỉnh trong chính sách, nghiêng về kinh tế, nâng đỡ về tài chính vân vân, nhưng sau khi đã làm rất nhiều chuyện, lại phát hiện những phương pháp này chỉ có tính cực hạn, không thể triệt để giải quyết được vấn đề.
Diệp Khai vạch thẳng thắn trúng vào mấu chốt của vấn đề:
- Bất kỳ địa phương nào cũng đều có mâu thuẫn hết, điều mấu chốt chính là chúng ta phải cân nhắc tới việc xử lý mâu thuẫn theo nhiều phương diện, phải xử lý từ toàn cục, tìm ra một phương án xử lý hữu hiệu chính thức với sự phát triển của toàn xí nghiệp.
- Tiếp tục nói đi.
Đồng chí Hồng Chính nghe xong ngược lại cảm thấy rất hứng thú:
- Tôi muốn nghe cho toàn vẹn vấn đề này,
Sau đó lão lại nói với Diệp lão gia tử:
- Diệp lão, đồng chí Diệp Khai đi Lăng Cương để điều tra việc tham ô hủ bại, không nghĩ tới lại có hứng thú với cả việc thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nữa. Với năng lực của cậu ta, nhất định là có những cách nhìn rất tốt, không bằng cùng nói chuyện với đồng chí Lâm Viễn Hành một câu, tặng cậu ta cho tôi, rèn luyện thêm chút nữa là nhất định thành tài rồi.
Diệp lão gia tử nghe xong, cười cười, ngược lại là không phát biểu ý kiến gì, chỉ giục Diệp Khai nói:
- Con nói một chút suy nghĩ của con đi, lại để cho đồng chí Hồng Chính chỉ điểm chút cho nghe.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, nói tiếp:
- Hiện tại thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp, cũng không ít điển hình, hiệu quả cụ thể, mọi người ai ai cũng có thể thấy được rõ ràng. một khi thay đổi chế độ xã hội xong, cấp quản lý cũng nhận được thù lao tương đương, được thể hiện ở sự tăng cao sản lượng sản xuất kinh doãng. Mà quan trong nhất chính là thông qua nhiều phương thức thu mua của quản lý, thu nhập của bọn họ sẽ gắn liền lại với xí nghiệp, nếu như phá đổ xí nghiệp thì người không may đầu tiên chính là họ. Trái lại nếu xí nghiệp có lợi nhuận gia tăng mãnh liệt thì lợi nhuận của bọn họ cũng vô cùng khả quan.
- Đúng là như thế, vốn mục đích của việc thay đổi chế độ xã hội chính là ở điểm này.
Đồng chí Hồng Chính gật đầu đồng ý nói:
- Nhân lực đúng là có hạn, nhưng tập trung hết trí tuệ cùng lực lượng của mọi người lại thì có thể tìm ra được rất nhiều biện pháp giải quyết một vấn đề. Với tư cách là chúng ta đương nhiên không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề. Sở dĩ phải giao quyền ra, cho các lãnh đạo quyền quản lý xí nghiệp thật sự, đồng thời để bọn hộ thật sự nỗ lực phát huy tinh thần làm việc vì xí nghiệp, cam tâm tình nguyện cống hiến cho xí nghiệp. Cũng vì thế việc cải cách chính làm tất yếu.
- Đã như thế thì những xí nghiệp đang bị lỗ đều có thể nhờ cải cách thay đổi chế độ xã hội mà cải tử hồi sinh, thế thì những xí nghiệp đang ở trong trạng thái tốt hôn vì sao lại không thể thay đổi chế độ xã hội cơ chứ?
Diệp Khai lập tức đưa ra vấn đề.
Diêp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong lời nói của Diệp Khai, không khỏi cùng nhíu mày.
Xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, tuy nói rằng đó là chuyện bất đăc dĩ, dù sao đây chính là thay đổi hoàn toàn tính chất của xí nghiệp, hoàn toàn khác với những nguyên tắc làm kinh tế của quốc gia bao nhiêu năm nay. Nếu như là có chút bất đắc dĩ thì còn có thể nói cho qua chuyện, nhưng là nói muốn những xí nghiệp còn đang phát triển tốt cũng thay đổi chế độ xã hội, đoán chừng số người phản đổi cũng phải quá nửa.
- Nguyên nhân này, tôi đại khái cũng có thể đoán được, chính là lực cản quá lớn mà. một xí nghiệp đang làm ăn bình thường lại đòi thay đổi, rất nhiều người sẽ nhảy ra phản đối.
Diệp Khai cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, trực tiếp chỉ thẳng vào vấn đề này:
- Nhưng là, các vị có nghĩ tới cũng từng có vấn đề khác, những xí nghiệp đã được thay đổi chế độ xã hội sẽ thế hiện được giá trị của tầng quản lý, bọn họ sẽ nhận được hồi báo phong phú xứng đáng cho công sức của họ. Như thế, những xí nghiệp chưa được thay đổi chế độ xã hội, lại vẫn còn việc bất bình đẳng giữa cho đi và nhận lại, thì trong lòng bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện cống hiến cho công việc hay sao?
- Hả?
Hai vị ủy viên nghe thấy Diệp Khai nhắc tới vấn đề này, lập tức ngây ngẩn cả người.
Vấn đề này, dường như còn chưa từng thật sự cân nhắc tới. Lúc này Diệp Khai nói ra, không khỏi làm cho hai người Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính đều cảm thấy vô cùng chấn động.
- Đúng thế, năng lực của cấp quản lý những xí nghiệp đang phát triển tốt đẹp cùng những quản lý của xí nghiệp đang suy sụp đương nhiên là khác nhau, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Hiện tại thay đổi chế độ xã hội xong, những người trả giá ít, năng lực thấp nhưng lại được tăng giá trị lên gấp đôi. Chẳng những quyền lực tăng lên mà thu nhập cũng tăng lên, qua chừng hai năm thì thu nhập cấp vạn, thêm vài năm nữa thì thu nhập tới trăm triệu mất.
Thế nhưng những người quản lý có năng lực giỏi hôn thì sao đây, bọn họ lại chẳng được chỗ tốt nào, bởi vì bọn họ kinh doanh xí nghiệp thật tốt, thế nên không cần thay đổi chế độ xã hội.
- Nếu như là nói như thế, thế thì những xí nghiệp có những người ưu tú hơn trước kia còn tự nguyện thật lòng cống hiến hay sao?
Diệp Khai hỏi ngược lại:
- Mọi người cũng đừng có nói cái gì mà kính dâng tinh thần, chúng ta người một nhà đóng cửa lại nói thật mà xem, mọi người cảm thấy có thật sự có nhiều người tự nguyên cống hiến năng lực mà không có lợi ích thì có bao nhiêu người?
Thấy hai vị lão gia tử đều không nói gì, Diệp Khai liền tổng kết nói:
- Cho nên, tôi cảm thấy từ giữa những xí nghiệp đang ổn định lấy ra một xí nghiệp làm thí điểm để tiến hành thay đổi chế độ xã hội. Nơi làm thí điểm thật ra cũng là một việc vô cùng quan trọng, đáng giá để thử xem.
- Về lý thì đương nhiên là như thế, nhưng anh cảm thấy phải chăng có đầy đủ lý do gì để thuyết phục được chúng tôi?
Diệp lão gia tử liếc nhìn đồng chí Hồng Chính, rồi lại quay lại hỏi Diệp Khai.
Đồng chí Hồng Chính nhẹ gật đầu với Diệp Khai, tỏ vẻ đồng ý với Diệp lão gia tử.
Thay đổi chế độ xã hội đối với những xí nghiệp đang bị thua lỗ đều đã là những chuyện vô cùng khó khăn rồi. Nếu lại tiến hành thay đổi chế độ xã hội với những xí nghiệp đang sản xuất ổn định, muốn thay đổi suy nghĩ của những cán bộ công nhân viên chức từ cấp thấp tới cấp trung, cấp cao ở đó thật là việc không dễ dàng.
Nhân tâm tư định, bốn chữ này cũng không phải là nói chơi.
Khi đã lăn lộn thời gian dài trong những xí nghiệp nhà nước, ăn cơm tập thể lâu rồi, anh sẽ xuất hiện những tư tưởng biếng nhác thật tiêu cực. Mặc dù là có thể tự nguyên vui mừng cống hiến, như thật sâu trong lòng cũng là mong có thể phát triển thêm nhiều hơn nữa.
Thế chế kinh doanh như thế, đương nhiên là không thể thuận theo cơ chế thị truofng, sớm hay muộn cũng sẽ nhận kết quả là bị loại bỏ.
Xí nghiệp nhà nước không phải là không thể làm được, mà là loại hình quản lý trước mắt, cùng với phương thức phân phối giữa quản lý và công nhân viên chức cũng không phù hợp với những đặc thù của nền kinh tế thị trường, cho nên cuối cùng vẫn là sẽ xảy ra vấn đề.
- Tôi đơn cử một ví dụ, chính là vấn đề lần này tôi đi tới Lăng Cương điều tra.
Diệp Khai nói với hai vị lão gia tử.
- Vấn đề Lăng Cương không phải anh đều giải quyết xong hết rồi sao? Không có vấn đề gì lớn chứ?
Diệp lão gia tử lại hỏi.
- Với hình thức phát triển hiện tại của bọn họ tới xem, lợi nhuận mỗi năm một tăng thêm, là một trong những xí nghiệp đứng đầu trong ngành thép cả nước. xếp hạng lợi nhuận không ngừng tăng lên, thậm chí là trở thành xí nghiệp đứng đầu. Xí nghiệp như thế không tất yếu phải thay đổi chế độ xã hội mà.
- Con muốn nói chính là vấn đề này.
Diệp Khai nói thẳng ra:
- Con chuẩn bị báo cáo với Bí thư Lâm Viễn Hành có hai vấn đề, mọi người chỉ mới chứng kiến một phần trong đó, còn có một phần tạm thời nằm trong tay của con.
- Hả, đây là cậu có ý gì chứ?
Chẳng những Diệp lão gia tử có chút tò mò, mà ngay cả đồng chí Hồng Chính cũng cảm thấy có chút giật mình, không biết Diệp Khai đang làm cái trò gì nữa.
- Vì thế trước hết con để cho mọi người nhìn xem đã, xem cách con xử lý có phải là thích hợp nhất hay không.
Diệp Khai đáp lại, sau đó hắn liều lấy một phần tài liệu khá đơn giản ra, đưa cho hai vị lão gia tử thẩm duyệt.
Ngay khi bọn họ lật xem tư liệu, Diệp Khai đứng bên cạnh liền nói:
- Lăng Cương có thể từ một xí nghiệp đang nằm trên bờ vực thua lỗ trở thành xí nghiệp có lợi nhuận bốn năm trăm triệu mỗi năm, không thể bỏ qua được công lao của đồng chí Thiệu Giang Bình. Nhưng là đằng sau con số lợi nhuận bốn năm trăm triệu đó còn có bao nhiêu lợi nhuận bị xói mòn đây? Muốn giải quyết triệt để vấn đề này nhất định phải giải quyết theo thể chế, lại để cho một số xí nghiệp ưu tú cũng tiến hành thay đổi thể chế xã hội. Bằng không mà nói thì chỉ dùng một chút thủ đoạn đều có thể lấy hết được của cải của xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, lãnh đạo lại chẳng phải chịu trách nhiệm gì hết.
- Còn có thể lấy đi hai trăm triệu mà không bị ai phát hiện sao?
Hai vị lão gia tử nhìn xem tư liệu của Thiệu Giang Bình xong liền sợ hãi nói, hiển nhiên là không ngờ lại có kết quả như thế.
Vấn đề của Lăng Cương chính là trọng điểm theo như lời của Diệp Khai, lợi ích quốc gia của những xí nghiệp quốc hữu ưu tú bị xói mòn cũng chính là bị hao tổn rất lớn rồi. Từ phương diện nào mà nói, nếu như không giải quyết vấn đề này thì cũng tương đương với việc buộc những giai cấp quản lý của các xí nghiệp này đi theo con đường tham ô hủ bại.
- Trước tiên thay đổi thể chế xã hội ở những xí nghiệp đang chịu thua lỗ đương nhiên là do tình thế bức thiết, nhưng điều này với những xí nghiệp ưu tú mà nói chính là không công bằng. Những công nhân viên chức ở xí nghiệp ưu tú cơm áo không phải lo, nhưng cấp quản lý thì sao đây chứ? Các người đã từng cân nhắc tới chuyện một xí nghiệp có thể phát triển toàn diện về mọi phương diện thì quan trọng nhất chính là năng lực của tầng quản lý hay không?
Diệp Khai hỏi ngược lại:
- Đúng là vì giá trị của tầng quản lý không được thể hiện đúng mực, không nhận được hồi báo đúng mức với những cống hiến của mình, lại không được cải cách, vì thế nên những người quản lý đành tự mình nghĩ biện pháp kiến tiền. Thế nên mới xuất hiện hiện tượng tham ô tham nhũng, thậm chí là sẽ xuất hiện hiện tượng đám quản lý phá đổ từ bên trong, sau đó thay đổi chế độ xã hội để thể hiện giá trị của bản thân. Mọi người đã từng cân nhắc chưa?
Nhìn thấy vẻ mặt rất khó coi của hai vị lão gia tử, Diệp Khai không thể không trịnh trọng nói với hai người họ:
- Tôi không hề hoài nghi chút nào về tinh thần cống hiến của hai người, nhưng là với người bình thường mà nói, chúng ta có thể hi vọng gì, hi vọng thế nào về bọn họ chứ. Không thể bắt buộc bọn họ thế nào được, cho nên con mới nói là có tồn tại hiện tượng như thế, hơn nữa còn trở thành vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu không thay đổi chế độ xã hội ở những xí nghiệp ưu tú, thì chỉ chừng vài năm nữa, những xí nghiệp quốc hữu này sẽ rơi vào cảnh dân chúng lầm than khắp nơi.
Lời nói của Diệp Khai chính xác, lại có khí phách, có tình có lý, giống như tuyên ngôn tuyên truyền giác ngộ.
- Nói chuyện giật gân.
Diệp lão gia tử trầm mặc một hồi xong, rấy không vui ném tài liệu xuống mặt bàn, trầm giọng nói ra, sau đó quay người rời khỏi gian phòng…
Lời nói của Diệp Khai vô cùng chuẩn xác, vang vang khí phách, mỗi lời mỗi câu, như tuyên truyền giác ngộ!
- Nói chuyện giật gân!
Diệp lão gia tử trầm mặc một lúc, tức giận đem tài liệu ném lên trên mặt bàn bên cạnh, trầm giọng nói, sau đó quay người bỏ ra khỏi phòng.
Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch, tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được thanh âm.
Diệp Khai tuy nhìn thấy Diệp lão gia tử rời đi, nhưng trong lòng lại không cảm thấy có điều gì không ổn, hắn chỉ nghiêm túc nhìn đồng chí Hồng Chính cũng đang nghiêm mặt nhìn xem tài liệu, tựa hồ có chút chờ mong.
Đồng chí Hồng Chính lật xem những tài liệu kia, lông mày cau chặt lại, hiển nhiên trong nội tâm cũng không chút bình tĩnh.
Những tài liệu này quả thật làm trong lòng của hắn cảm thấy chấn động thật lớn.
Nếu không phải Diệp Khai đem tình huống chân thật của Lăng Cương báo lên, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng một tổng giám đốc như Thiệu Giang Bình, quản lý một xí nghiệp nhà nước có lợi nhuận hàng năm bốn năm trăm triệu, lại có thể thoải mái cuốn đi được hai ba trăm triệu bên trong, nhưng còn có thể làm được mà thần không biết quỷ không hay.
Tai hại trong kinh doanh của xí nghiệp nhà nước xác thực đã vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ là hắn thật không ngờ vấn đề của xí nghiệp lỗ lã tuy thật nghiêm trọng, thế nhưng mà vấn đề tồn tại trong xí nghiệp ưu tú thậm chí càng thêm nghiêm trọng hơn, từng câu từng chữ trong lời nói của Diệp Khai thật như châu ngọc, không hề đơn giản là nói chuyện giật gân như lời của Diệp lão gia tử!
Nếu như nói ở trong Đảng có vị lãnh đạo nào có nghiên cứu về kinh tế thâm sâu, đồng chí Hồng Chính không thể nghi ngờ là một người chuyên nghiệp trong số đó. Hắn có một ít tầm nhìn xa hiểu rộng trong vấn đề điều tiết khống chế vĩ mô, xác thực phi thường trọng yếu, cho nên hiện tại hắn có thể tiến vào hàng ngũ ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, hơn nữa còn quản lý vấn đề thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu trong cả nước.
Đúng như lời Diệp Khai đã nói, trước mắt có thật nhiều xí nghiệp quốc hữu đã xuất hiện hiện tượng lỗ lã tổn hại cùng phá sản khá nghiêm trọng. Nếu như không tiến hành thay đổi chế độ xã hội sẽ có rất nhiều xí nghiệp đều đi lên con đường này, cuối cùng biến thành những phần mộ, trong lực cạnh tranh giữa xí nghiệp quốc hữu cùng xí nghiệp tư doanh, sẽ toàn diện bại trận.
Điểm này rất nhiều người lãnh đạo trong Đảng đều cảm thấy được, cũng cảm giác sầu lo sâu sắc, cho nên đều muốn thay đổi hết thảy, trước kia từng làm ra thật nhiều công tác, tỷ như điều chỉnh trong chính sách, nghiêng về kinh tế, nâng đỡ về tài chính vân vân, nhưng sau khi đã làm rất nhiều chuyện, lại phát hiện những phương pháp này chỉ có tính cực hạn, không thể triệt để giải quyết được vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.