Chương 822: Lo được lo mất.
Thao Lang
10/01/2015
Bởi vậy anh danh của nhị thiếu gia nhà họ Diệp, người thừa kế của lão Diệp gia- Diệp Khai lúc này giống như sấm nổ bên tai ở thủ đô rồi. Mà ai ai cũng biết lão Diệp gia có một thiếu niên thiên tài, đã là cán bộ cấp trưởng ban thực chức rồi.
Ít nhất đói với đám cán bộ cấp cục mà nói, chỉ cần để ý chút liền biết có chuyện như thế.
Tề Vũ Thanh thấy vị Cục trưởng ban Kỷ Luật Thanh Tra mang vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cũng dã có chút cảm khái. Không nghĩ tới tên tuổi của Diệp nhị thiếu lại vang dội rõ ràng như thế ở thủ đô. Phó Vụ trưởng vừa nghe tiếng mà chạ, còn Cục trưởng kinh ngạc không hiểu. Chỉ sợ là cho dù một Phó Bộ trưởng tới cũng không dám bất kính với hắn đi?
Thật đúng ứng với một câu nói, nhị thiếu gia này tuy rằng không ở lại thủ đô, nhưng mà ở thủ đô vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về cậu hai này.
Có thể có được uy thế dọa người như thế, trên người Diệp Khai tột cùng là cất dấu những năng lượng gì chứ.
Tề Vũ Thanh nghĩ tới lai lịch chức Phó Chủ tịch tỉnh của mình, cũng không khỏi âm thầm cảm khái một tiếng. Thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết lặng trên bờ cất rồi.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, có thể thấy được toàn bộ nhà máy đã chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng rồi, đài truyền hình gì đó cũng đều đến rồi, Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên thậm chí cũng chạy tới, như thể niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao với tư cách là nhân vật oai hùng của tỉnh ủy, An Thanh Nguyên tới rõ ràng thể hiện thái độ ủng hộ đối với chuyện này ở tỉnh Nhạn Nam, cũng tỏ vẻ toàn lực ủng hộ đối với việc thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương.
Trong tiệc rượu Diệp Khai đã quát “cút” một tiếng, nghi thức thay đổi chế độ xã hội ở xí nghiệp Lăng Cương này cũng được tiến hành thuận lợi hơn nhiều.
Những loại chuyện như thế lan truyền rất nhanh, chẳng những là Cục trưởng từ thủ đô tới, mà đám cán bộ trưởng phòng đều nghe nói. Mà ngay cả Bí thư tỉnh ủy Nhạn Nam- An Thanh Nguyên cũng đều nghe nói tới, còn đặc biệt hỏi thăm Tề Vũ Thanh về chuyện này.
- Nói như thế nào đây, chỉ có chính thức thái tử ở, mới chèn cho những đám quan viên ở thủ đô thành như thế?
Tề Vũ Thanh trả lời lại.
- A… bất kể là nói như thế nào, điều này vẫn là có lợi cho tỉnh Nhạn Nam chúng ta, ít nhất hiện tại làm việc cũng không phải phiền toái quá nhiều.
Bí thư An Thanh Nguyên nghe thấy Tề Vũ Thanh nói thế xong cũng gật đầu nói, nhưng mà trên mặt là lộ rõ vẻ lo lắng,
Diệp Khai không sợ đắc tội người khác, đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng mà tỉnh Nhạn Nam thì khác, dù sao sau này còn rất nhiều thời gian phải đi chạy vậy các ban ngành bộ ủy, ai biết những người này có thể vì Diệp Khai mà ôm hận lây sang hắn, rồi tính sổ việc này lên đầu tỉnh Nhạn Nam hay không?
Nếu là như thế, thật đúng là có thể bị vạ lây.
- Bí thư An cũng không cần quá lo lắng, tính lưu động của các quan chức ở thủ đô rất lớn.
Tề Vũ Thanh liền an ủi:
- Sau này khi chúng ta tới thủ đô còn không biết những người này còn được tiếp đãi chúng ta nữa không nha. Lại nói, tuy rằng cải cách phân chia chế đọ thuế có thể sẽ ảnh hưởng tới thu nhập của địa phương, nhưng mà chúng ta cũng không thể bị kẹp cổ vẫn ngồi đó mà chờ người tới cứu được. Trước tiên phải làm chuyện của mình cho thật tốt, tăng thu giảm chi mới là chính đạo.
- Anh có thể nghĩ được như thế, thật tôi rất vui mừng.
An Thanh Nguyên nghe xong liền gật đầu biểu thị vẻ khen ngợi:
- Hiện tại rất nhiều đồng chí trong lòng có mâu thuẫn với việc cải cách phân chia chế độ thuế, cách nhìn còn bi quan hơn cả tôi nữa. Người chỉ khi nào sóng dưới áp lực thì mới có động lực mà đi làm việc, biểu hiện bên ngoài thì giống như chỉ là vấn đề phân phối thu nhập của trung ương với địa phương. Nhưng mà cẩn thận nghiên cứu, cái này có phải là trung ương ép chặt khả năng phát triển kinh tế cùng tiềm năng của địa phương.
- Bí thư An nói đúng, người phải sáng suốt mà nhìn nhận vấn đề.
Tề Vũ Thanh nghe xong, cũng không khỏi tán dương An Thanh Nguyên một câu, bởi vì ở phương diện này mà phân tích thì suy đoán của An Thanh Nguyên chưa hẳn đã là phán đoán lung tung.
- Đương nhiên, tiền thì cũng không thể không có.
An Thanh Nguyên vừa cười vừa nói:
- Công tác xử lý khi vào kinh, tôi thấy vấn là phải tăng cường lên, phải tranh thủ lấy những hạng mục tài chính khi trung ương đầu tư xuống địa phương. Những công việc này cũng là vô cùng quan trọng, cũng không thể lại để cho số tiền vố thuộc về chúng ta lại chạy tới trong túi áo của người khác, biến thành nguồn tài chính cho người khác phát triển được?
- Đúng vậy, chuyện này không thể nhường nhịn, tỉnh Nhạn Nam cũng là khi kém phát triển kinh tế, không có lý do gi lại cầm tiền của chúng ta đi nâng đỡ cho những khu đã phát triển kinh tế. Đây là việc cướp bàn cứu phú rồi.
Tề Vũ Thanh nghe xong, gật đầu nói.
- Lần này Lăng Cương thay đổi chế độ xã hội, quyết tâm của mọi người thật lớn nha.
An Thanh Nguyên âm trầm một hồi, liền nói với Tề Vũ Thanh:
- Cậu là cán bộ từ thành phố Lăng Thành tới, đối với chuyện này, cách nghĩ thật sự của cậu ra sao, tôi muốn nghe thử xem.
Mặc dù nói chuyện Lăng Cương thay đổi chế độ xã hội là được Quốc hội phê chuẩn thông qua cùng đại lực thúc đẩy. Nhưng khí thay đổi chế độ xã hội của các xí nghiệp quốc hữu đang hoạt đông tốt thật sự là mang lại nhiều phong hiểm đó. Với tư cách là lãnh đạo địa phương, trên thực tế đa số mọi người không đồng tính với việc cải cách với xí nghiệp Lăng Cương.
Đạo lý này cũng là dễ hiểu, dù sao vốn là xí nghiệp Lăng Cương có năng lực thật mạnh, trong hoàn cảnh như thế rõ ràng có được lợi nhuận bốn, năm trăm triệu một năm, xem như thành tích khó được lắm rồi.
Thế nhưng mà sau khi thay đổi chế độ xã hội, cũng có thể cam đoan được con số này sao? Đây là việc mạo hiểm không nắm chắc.
Người làm quan, suy nghĩ trong lòng hoàn toàn khác với những lãnh đạo của xí nghiệp. Bọn họ muốn chính là chiến tích, là con số, là con số tăng trưởng ổn định hàng nam, để có thể cho việc chấp chính của mình được cấp trên công nhận và ủng hộ.
Đối với xí nghiệp cụ thể kinh doanh ra sao, bọn họ cũng chẳng có thời gian mà nhúng tay.
Nhưng mà nếu như trong thể chế kinh doanh của xí nghiệp có thay đổi trọng đại, thậm chí khả năng tạo thành ảnh hưởng khá lớn đôi với phương thức kinh doanh cùng thu nhập hàng năm, quan viên địa phương hiển nhiên hẳn là không thể yên tâm được. Bởi vì động tác lớn như thế rất có thể sẽ ảnh hưởng tới chiến tích của bọn họ.
Vạn nhất sau khi thay đổi chế độ xã hội, thu nhập của xí nghiệp đột nhiên giảm đi một trăm triêụ, thế thì số liệu đó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với chiến tích của đám quan lại địa phương. Đối với bên trên, đó cũng chính là một cái lỗ thủng, mà nó lại được thể hiện rõ ràng trên giấy, quan địa phương kia đúng là lãnh đạo bất lực.
Cho nên, vì để làm nổi bật chiến tích của bản thân mình, cho bản thân đẹp mặt đẹp mũi, đại bộ phận số quan viên địa phương đều không hi vọng những xí nghiệp trực thuộc phạm vi quản lý của minh bị thay đổi lung tung. Bởi vì làm như thế quá nhiều mạo hiểm, có khả năng sẽ được không bù mất.
Chỉ từ thái độ trịnh trọng của Bí thư tỉnh ủy An Thanh nguyên cũng có thể thấy được hắn vô cùng sầu lo về việc thay đổi chế độ xã hội của Lăng Cương, chỉ là bên trên đã quyết định như thế rồi, hắn cũng chỉ đành chăm chú quấn triệt chứng thực mà thôi.
Trên thực tế, bất luận là tỉnh Nhạn Nam hay là thành phố Lăng Thành đều cho dù không hoan nghênh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận việc thay đổi chế độ ở Lăng Cương mà thôi.
Tề Vũ Thanh nghe Bí thư An Thanh Nguyên nói xong cũng bắt đầu cân nhắc chuyện này.
Với tư cách là nhân tài chủ yếu của tân Diệp hệ, Tề Vũ Thanh đã nhận được sự nâng đỡ mạnh mẽ từ phía Diệp Khai, cho nên cũng có thể hiểu được chút ít về suy nghĩ trong lòng Diệp Khai. Biết rõ Diệp Khai có thể cân nhắc lâu dài đối với nhà máy thép Lăng Cương, cho nên trong lòng cũng hẳn vững tâm hơn chút.
Hơn nữa lại nghĩ, Tề Vũ Thanh cũng đã nhiều lần tiếp xúc đố với Tổng giám đốc Thiệu Giang Bình của xí nghiệp Lăng Cương. Hai người trong lúc thảo luận với nhau về chuyện thay đổi chế độ xã hội cũng đã nhắc tới chuyện ảnh hưởng công khai khi thay đổi chế độ xã hội đối với công trạng của xí nghiệp.
Nhưng mà hoàn toàn khác với Tề Vũ Thanh, Tổng giám đốc Thiệu Giang Bình của nhà máy Lăng Cương lại cho rằng thay đổi chế độ xã hội đối với xí nghiệp quốc hữu Lăng Cương mà nói thật ra lại là một chuyện tốt. Hắn thậm chí còn cho rằng, sau khi trải qua thay đổi chế độ xã hội, trong vòng một năm lợi nhuận có thể vẫn giữ vững trên cơ sở hiện tại, thậm chí là tăng gấp đôi lên.
- Vậy làm sao có khả năng?
Bí thư An Thanh Nguyên nghe Tề Vũ Thanh nói xong, không khỏi nghẹn ngào kêu lên, không hề có chút ý thức bản thân là Bí thư tỉnh ủy mà đắn đo. Hắn ý thức được bản thân mình có chút thất thố, lúc này mới giảm thấp giọng nói xuống, hỏi:
- Hiện tại Lăng Cương một năm đạt được lợi nhuận bốn tới năm trăm triệu đã được vinh danh là xí nghiệp tinh anh trong số những xí nghiệp thép trên cả nước rồi. Không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn, nếu như lợi nhuận thật sự có thể trở mình tăng gấp đối thì chuyện này…
An Thanh Nguyên khiếp sợ không phải là giả, nếu như trên cơ sở hiện tại mà Lăng Cương có thể kinh doanh có được lợi nhuận gấp đôi thì không thể nghi ngờ nói rõ rằng việc thay đổi chế độ xã hội của Lăng Cương đã thành công rồi. Đồng thời cũng chứng minh những lý luận của người khác, xí nghiệp có thể chế thuận lợi cho bọn họ phát triển.
Bởi vì như thế mà nói toàn bộ thái độ hài lòng đối với các xí nghiệp quốc hữu hiện tại, các xí nghiệp không muốn tiến hành thay đổi chế độ xã hội cũng không còn lý do gì để kiên trì phản đổi nữa. Bởi vì ta đồng thời cũng có thể dùng lí do như thế đẻ chứng minh, vì bọn họ kiên quyết duy trì chế độ hiện hữu chỉ là vì lũng loạn thị trường mới có được lợi nhuận. Bằng không mà nói, loại chế độ này một kích tức bại, không thể nào có chút giá trị sinh tồn.
- Tình hình cụ thể tôi cũng không thể nói chính xác được, chỉ là tôi rất có lòng tin với Tổng giám đốc Thiệu Giang Bình. Thoạt nhìn ông ta cũng rất tự tin, giống như có thể làm thành công vậy.
Tề Vũ Thanh biết rõ loại chuyện này không nên nhiều lời, dù sao đó cũng là chuyện tương lai, ai cũng biết rằng chỉ là xu thế phát triển đại khái mà thôi, chưa phải sự thật chính xác.
Nếu như dựa theo tình hình thực tế cho thấy, hoặc là Thiệu Giang Bình có thể tiếp tục thực hiện mục tiêu này, nhưng là nếu gặp tình hình kinh tế trong và ngoài nước có thay đổi gì lớn thì cũng không nắm chắc được.
Dù sao ngành sản xuất thép như của Lăng Cương rất dễ bị ảnh hưởng bởi sự điều tiết khống chế của quốc gia, một khi chính sách tài chính có khuynh hướng thay đổi, hay thu hẹp, hoặc mở rộng đầu tư trong nước, hoặc nữa là khống chế nghiêm khắc bất động sản thì nhu cầu vật liệu thép của Lăng Cương nhất định thay đổi. một khi nhu cầu thị trường giảm bớt, tất cả xí nghiệp đều không yên lành gì.
Cho nên Tề Vũ Thanh cũng không dám chắc trả lời câu hỏi của An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên nghe thấy Tề Vũ Thanh nói như thé, cũng biết chuyện này cũng chỉ có thể nhìn kết quả cuối cùng. Nếu sớm mơ tưởng tới một viễn cảnh tốt, một mục tiêu khổng lồ, trên thực tế đúng là không thích hợp lắm. Bởi vì trong đó đột nhiên cũng có xác suất thay đổi, thao tác quá mức phức tạp, khó có thể đưa ra ước định chuẩn xác được.
Hai người nói chuyện này, lập tức trầm mặc xuống.
Trong lòng Bí thư An Thanh Nguyên cũng thấy có chút phức tạp, hắn tự nhiên là hi vọng chuyện thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương thành công. Dù sao đó cũng là điều kiện để tinh Nhạn Nam chủ động thay đổi chế độ xã hội của mấy xí nghiệp quốc hữu. một khi thay đổi chế độ thành công, không chỉ tăng lợi nhuận mà về một mặt nào đó còn mang ý nghĩa biểu tượng, đồng thời cũng sẽ mang lại đầy đủ tài chính thúc đẩy sự phát triển của tỉnh Nhạn Nam, đây chính là mấu chốt của sự việc.
Nhưng là có khả năng thành công thì cũng là có khả năng thất bại. Bất luận là cái gì đều có tính hai mặt cả, ai cũng không dám cam đoan Thiệu Giang Bình sẽ không có lúc thua tan tác.
Vạn nhất thua, thế thì ảnh hưởng của nó quá lớn.
Dùng bốn từ để hình dung tâm tình lúc này của Bí thư An Thanh Nguyên, đó chính là – lo được lo mất.
Vốn thân là quan chức to ở tỉnh, tâm trạng cũng An Thanh Nguyên cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng như thế. Chỉ là tình hình của tỉnh Nhạn Nam có chút đặc biệt. Tỉnh cách thủ đô tương đối gần, tốc độ phát triển kinh tế tương đối chậm. Với tư cách là nhân vật đứng đầu trên tỉnh ủy, An Thanh Nguyên đương nhiên không chỉ hi vọng chức vụ mà mình đang nắm giữ được vững vàng, mà với tư cách là một đại tướng nơi biên cương, hắn càng mong có cơ hội tiến thủ hơn.
Chỉ có tạo được thành tích mới có thể liên tục cầu tiến, đây cũng chính là nhận thức chung của chốn quan trường.
Nhất là trong thời buổi dùng kinh tế làm thước đo như ngày hôm nay, toàn bộ thành quả phát triển kinh tế mới có thể chứng thực chiến tích của bản thân.
- Bí thư An, Phó Chủ tịch tỉnh Tề, nghi thức thay đổi chế độ xã hội của nhà máy Lăng Cương cũng đã bắt đầu rồi.
Đúng lúc đó, nhân viên công tác bên ngoài đã đi tới, nhắc nhở bọn họ.
- Đi thôi, bất kể là tốt hay xấu thì cũng phải tích cực mà đối mặt thôi.
Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên đứng lên, có chút cảm khái nói với Tề Vũ Thanh.
Khi Thiệu Giang Bình nhìn thấy Diệp Khai, trong nội tâm vẫn có chút hưng phấn nhỏ.
Lúc này đây bởi vì cải chế Lăng Cương bọn hắn, Diệp Khai thông qua quan hệ với ngân hàng kiến thiết phát triển, cho Thiệu Giang Bình vay 5 ức, dùng để giúp đỡ hắn có được 10% cổ phần của công ty Lăng Cương.
Ít nhất đói với đám cán bộ cấp cục mà nói, chỉ cần để ý chút liền biết có chuyện như thế.
Tề Vũ Thanh thấy vị Cục trưởng ban Kỷ Luật Thanh Tra mang vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cũng dã có chút cảm khái. Không nghĩ tới tên tuổi của Diệp nhị thiếu lại vang dội rõ ràng như thế ở thủ đô. Phó Vụ trưởng vừa nghe tiếng mà chạ, còn Cục trưởng kinh ngạc không hiểu. Chỉ sợ là cho dù một Phó Bộ trưởng tới cũng không dám bất kính với hắn đi?
Thật đúng ứng với một câu nói, nhị thiếu gia này tuy rằng không ở lại thủ đô, nhưng mà ở thủ đô vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về cậu hai này.
Có thể có được uy thế dọa người như thế, trên người Diệp Khai tột cùng là cất dấu những năng lượng gì chứ.
Tề Vũ Thanh nghĩ tới lai lịch chức Phó Chủ tịch tỉnh của mình, cũng không khỏi âm thầm cảm khái một tiếng. Thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết lặng trên bờ cất rồi.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, có thể thấy được toàn bộ nhà máy đã chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng rồi, đài truyền hình gì đó cũng đều đến rồi, Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên thậm chí cũng chạy tới, như thể niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao với tư cách là nhân vật oai hùng của tỉnh ủy, An Thanh Nguyên tới rõ ràng thể hiện thái độ ủng hộ đối với chuyện này ở tỉnh Nhạn Nam, cũng tỏ vẻ toàn lực ủng hộ đối với việc thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương.
Trong tiệc rượu Diệp Khai đã quát “cút” một tiếng, nghi thức thay đổi chế độ xã hội ở xí nghiệp Lăng Cương này cũng được tiến hành thuận lợi hơn nhiều.
Những loại chuyện như thế lan truyền rất nhanh, chẳng những là Cục trưởng từ thủ đô tới, mà đám cán bộ trưởng phòng đều nghe nói. Mà ngay cả Bí thư tỉnh ủy Nhạn Nam- An Thanh Nguyên cũng đều nghe nói tới, còn đặc biệt hỏi thăm Tề Vũ Thanh về chuyện này.
- Nói như thế nào đây, chỉ có chính thức thái tử ở, mới chèn cho những đám quan viên ở thủ đô thành như thế?
Tề Vũ Thanh trả lời lại.
- A… bất kể là nói như thế nào, điều này vẫn là có lợi cho tỉnh Nhạn Nam chúng ta, ít nhất hiện tại làm việc cũng không phải phiền toái quá nhiều.
Bí thư An Thanh Nguyên nghe thấy Tề Vũ Thanh nói thế xong cũng gật đầu nói, nhưng mà trên mặt là lộ rõ vẻ lo lắng,
Diệp Khai không sợ đắc tội người khác, đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng mà tỉnh Nhạn Nam thì khác, dù sao sau này còn rất nhiều thời gian phải đi chạy vậy các ban ngành bộ ủy, ai biết những người này có thể vì Diệp Khai mà ôm hận lây sang hắn, rồi tính sổ việc này lên đầu tỉnh Nhạn Nam hay không?
Nếu là như thế, thật đúng là có thể bị vạ lây.
- Bí thư An cũng không cần quá lo lắng, tính lưu động của các quan chức ở thủ đô rất lớn.
Tề Vũ Thanh liền an ủi:
- Sau này khi chúng ta tới thủ đô còn không biết những người này còn được tiếp đãi chúng ta nữa không nha. Lại nói, tuy rằng cải cách phân chia chế đọ thuế có thể sẽ ảnh hưởng tới thu nhập của địa phương, nhưng mà chúng ta cũng không thể bị kẹp cổ vẫn ngồi đó mà chờ người tới cứu được. Trước tiên phải làm chuyện của mình cho thật tốt, tăng thu giảm chi mới là chính đạo.
- Anh có thể nghĩ được như thế, thật tôi rất vui mừng.
An Thanh Nguyên nghe xong liền gật đầu biểu thị vẻ khen ngợi:
- Hiện tại rất nhiều đồng chí trong lòng có mâu thuẫn với việc cải cách phân chia chế độ thuế, cách nhìn còn bi quan hơn cả tôi nữa. Người chỉ khi nào sóng dưới áp lực thì mới có động lực mà đi làm việc, biểu hiện bên ngoài thì giống như chỉ là vấn đề phân phối thu nhập của trung ương với địa phương. Nhưng mà cẩn thận nghiên cứu, cái này có phải là trung ương ép chặt khả năng phát triển kinh tế cùng tiềm năng của địa phương.
- Bí thư An nói đúng, người phải sáng suốt mà nhìn nhận vấn đề.
Tề Vũ Thanh nghe xong, cũng không khỏi tán dương An Thanh Nguyên một câu, bởi vì ở phương diện này mà phân tích thì suy đoán của An Thanh Nguyên chưa hẳn đã là phán đoán lung tung.
- Đương nhiên, tiền thì cũng không thể không có.
An Thanh Nguyên vừa cười vừa nói:
- Công tác xử lý khi vào kinh, tôi thấy vấn là phải tăng cường lên, phải tranh thủ lấy những hạng mục tài chính khi trung ương đầu tư xuống địa phương. Những công việc này cũng là vô cùng quan trọng, cũng không thể lại để cho số tiền vố thuộc về chúng ta lại chạy tới trong túi áo của người khác, biến thành nguồn tài chính cho người khác phát triển được?
- Đúng vậy, chuyện này không thể nhường nhịn, tỉnh Nhạn Nam cũng là khi kém phát triển kinh tế, không có lý do gi lại cầm tiền của chúng ta đi nâng đỡ cho những khu đã phát triển kinh tế. Đây là việc cướp bàn cứu phú rồi.
Tề Vũ Thanh nghe xong, gật đầu nói.
- Lần này Lăng Cương thay đổi chế độ xã hội, quyết tâm của mọi người thật lớn nha.
An Thanh Nguyên âm trầm một hồi, liền nói với Tề Vũ Thanh:
- Cậu là cán bộ từ thành phố Lăng Thành tới, đối với chuyện này, cách nghĩ thật sự của cậu ra sao, tôi muốn nghe thử xem.
Mặc dù nói chuyện Lăng Cương thay đổi chế độ xã hội là được Quốc hội phê chuẩn thông qua cùng đại lực thúc đẩy. Nhưng khí thay đổi chế độ xã hội của các xí nghiệp quốc hữu đang hoạt đông tốt thật sự là mang lại nhiều phong hiểm đó. Với tư cách là lãnh đạo địa phương, trên thực tế đa số mọi người không đồng tính với việc cải cách với xí nghiệp Lăng Cương.
Đạo lý này cũng là dễ hiểu, dù sao vốn là xí nghiệp Lăng Cương có năng lực thật mạnh, trong hoàn cảnh như thế rõ ràng có được lợi nhuận bốn, năm trăm triệu một năm, xem như thành tích khó được lắm rồi.
Thế nhưng mà sau khi thay đổi chế độ xã hội, cũng có thể cam đoan được con số này sao? Đây là việc mạo hiểm không nắm chắc.
Người làm quan, suy nghĩ trong lòng hoàn toàn khác với những lãnh đạo của xí nghiệp. Bọn họ muốn chính là chiến tích, là con số, là con số tăng trưởng ổn định hàng nam, để có thể cho việc chấp chính của mình được cấp trên công nhận và ủng hộ.
Đối với xí nghiệp cụ thể kinh doanh ra sao, bọn họ cũng chẳng có thời gian mà nhúng tay.
Nhưng mà nếu như trong thể chế kinh doanh của xí nghiệp có thay đổi trọng đại, thậm chí khả năng tạo thành ảnh hưởng khá lớn đôi với phương thức kinh doanh cùng thu nhập hàng năm, quan viên địa phương hiển nhiên hẳn là không thể yên tâm được. Bởi vì động tác lớn như thế rất có thể sẽ ảnh hưởng tới chiến tích của bọn họ.
Vạn nhất sau khi thay đổi chế độ xã hội, thu nhập của xí nghiệp đột nhiên giảm đi một trăm triêụ, thế thì số liệu đó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với chiến tích của đám quan lại địa phương. Đối với bên trên, đó cũng chính là một cái lỗ thủng, mà nó lại được thể hiện rõ ràng trên giấy, quan địa phương kia đúng là lãnh đạo bất lực.
Cho nên, vì để làm nổi bật chiến tích của bản thân mình, cho bản thân đẹp mặt đẹp mũi, đại bộ phận số quan viên địa phương đều không hi vọng những xí nghiệp trực thuộc phạm vi quản lý của minh bị thay đổi lung tung. Bởi vì làm như thế quá nhiều mạo hiểm, có khả năng sẽ được không bù mất.
Chỉ từ thái độ trịnh trọng của Bí thư tỉnh ủy An Thanh nguyên cũng có thể thấy được hắn vô cùng sầu lo về việc thay đổi chế độ xã hội của Lăng Cương, chỉ là bên trên đã quyết định như thế rồi, hắn cũng chỉ đành chăm chú quấn triệt chứng thực mà thôi.
Trên thực tế, bất luận là tỉnh Nhạn Nam hay là thành phố Lăng Thành đều cho dù không hoan nghênh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận việc thay đổi chế độ ở Lăng Cương mà thôi.
Tề Vũ Thanh nghe Bí thư An Thanh Nguyên nói xong cũng bắt đầu cân nhắc chuyện này.
Với tư cách là nhân tài chủ yếu của tân Diệp hệ, Tề Vũ Thanh đã nhận được sự nâng đỡ mạnh mẽ từ phía Diệp Khai, cho nên cũng có thể hiểu được chút ít về suy nghĩ trong lòng Diệp Khai. Biết rõ Diệp Khai có thể cân nhắc lâu dài đối với nhà máy thép Lăng Cương, cho nên trong lòng cũng hẳn vững tâm hơn chút.
Hơn nữa lại nghĩ, Tề Vũ Thanh cũng đã nhiều lần tiếp xúc đố với Tổng giám đốc Thiệu Giang Bình của xí nghiệp Lăng Cương. Hai người trong lúc thảo luận với nhau về chuyện thay đổi chế độ xã hội cũng đã nhắc tới chuyện ảnh hưởng công khai khi thay đổi chế độ xã hội đối với công trạng của xí nghiệp.
Nhưng mà hoàn toàn khác với Tề Vũ Thanh, Tổng giám đốc Thiệu Giang Bình của nhà máy Lăng Cương lại cho rằng thay đổi chế độ xã hội đối với xí nghiệp quốc hữu Lăng Cương mà nói thật ra lại là một chuyện tốt. Hắn thậm chí còn cho rằng, sau khi trải qua thay đổi chế độ xã hội, trong vòng một năm lợi nhuận có thể vẫn giữ vững trên cơ sở hiện tại, thậm chí là tăng gấp đôi lên.
- Vậy làm sao có khả năng?
Bí thư An Thanh Nguyên nghe Tề Vũ Thanh nói xong, không khỏi nghẹn ngào kêu lên, không hề có chút ý thức bản thân là Bí thư tỉnh ủy mà đắn đo. Hắn ý thức được bản thân mình có chút thất thố, lúc này mới giảm thấp giọng nói xuống, hỏi:
- Hiện tại Lăng Cương một năm đạt được lợi nhuận bốn tới năm trăm triệu đã được vinh danh là xí nghiệp tinh anh trong số những xí nghiệp thép trên cả nước rồi. Không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn, nếu như lợi nhuận thật sự có thể trở mình tăng gấp đối thì chuyện này…
An Thanh Nguyên khiếp sợ không phải là giả, nếu như trên cơ sở hiện tại mà Lăng Cương có thể kinh doanh có được lợi nhuận gấp đôi thì không thể nghi ngờ nói rõ rằng việc thay đổi chế độ xã hội của Lăng Cương đã thành công rồi. Đồng thời cũng chứng minh những lý luận của người khác, xí nghiệp có thể chế thuận lợi cho bọn họ phát triển.
Bởi vì như thế mà nói toàn bộ thái độ hài lòng đối với các xí nghiệp quốc hữu hiện tại, các xí nghiệp không muốn tiến hành thay đổi chế độ xã hội cũng không còn lý do gì để kiên trì phản đổi nữa. Bởi vì ta đồng thời cũng có thể dùng lí do như thế đẻ chứng minh, vì bọn họ kiên quyết duy trì chế độ hiện hữu chỉ là vì lũng loạn thị trường mới có được lợi nhuận. Bằng không mà nói, loại chế độ này một kích tức bại, không thể nào có chút giá trị sinh tồn.
- Tình hình cụ thể tôi cũng không thể nói chính xác được, chỉ là tôi rất có lòng tin với Tổng giám đốc Thiệu Giang Bình. Thoạt nhìn ông ta cũng rất tự tin, giống như có thể làm thành công vậy.
Tề Vũ Thanh biết rõ loại chuyện này không nên nhiều lời, dù sao đó cũng là chuyện tương lai, ai cũng biết rằng chỉ là xu thế phát triển đại khái mà thôi, chưa phải sự thật chính xác.
Nếu như dựa theo tình hình thực tế cho thấy, hoặc là Thiệu Giang Bình có thể tiếp tục thực hiện mục tiêu này, nhưng là nếu gặp tình hình kinh tế trong và ngoài nước có thay đổi gì lớn thì cũng không nắm chắc được.
Dù sao ngành sản xuất thép như của Lăng Cương rất dễ bị ảnh hưởng bởi sự điều tiết khống chế của quốc gia, một khi chính sách tài chính có khuynh hướng thay đổi, hay thu hẹp, hoặc mở rộng đầu tư trong nước, hoặc nữa là khống chế nghiêm khắc bất động sản thì nhu cầu vật liệu thép của Lăng Cương nhất định thay đổi. một khi nhu cầu thị trường giảm bớt, tất cả xí nghiệp đều không yên lành gì.
Cho nên Tề Vũ Thanh cũng không dám chắc trả lời câu hỏi của An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên nghe thấy Tề Vũ Thanh nói như thé, cũng biết chuyện này cũng chỉ có thể nhìn kết quả cuối cùng. Nếu sớm mơ tưởng tới một viễn cảnh tốt, một mục tiêu khổng lồ, trên thực tế đúng là không thích hợp lắm. Bởi vì trong đó đột nhiên cũng có xác suất thay đổi, thao tác quá mức phức tạp, khó có thể đưa ra ước định chuẩn xác được.
Hai người nói chuyện này, lập tức trầm mặc xuống.
Trong lòng Bí thư An Thanh Nguyên cũng thấy có chút phức tạp, hắn tự nhiên là hi vọng chuyện thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương thành công. Dù sao đó cũng là điều kiện để tinh Nhạn Nam chủ động thay đổi chế độ xã hội của mấy xí nghiệp quốc hữu. một khi thay đổi chế độ thành công, không chỉ tăng lợi nhuận mà về một mặt nào đó còn mang ý nghĩa biểu tượng, đồng thời cũng sẽ mang lại đầy đủ tài chính thúc đẩy sự phát triển của tỉnh Nhạn Nam, đây chính là mấu chốt của sự việc.
Nhưng là có khả năng thành công thì cũng là có khả năng thất bại. Bất luận là cái gì đều có tính hai mặt cả, ai cũng không dám cam đoan Thiệu Giang Bình sẽ không có lúc thua tan tác.
Vạn nhất thua, thế thì ảnh hưởng của nó quá lớn.
Dùng bốn từ để hình dung tâm tình lúc này của Bí thư An Thanh Nguyên, đó chính là – lo được lo mất.
Vốn thân là quan chức to ở tỉnh, tâm trạng cũng An Thanh Nguyên cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng như thế. Chỉ là tình hình của tỉnh Nhạn Nam có chút đặc biệt. Tỉnh cách thủ đô tương đối gần, tốc độ phát triển kinh tế tương đối chậm. Với tư cách là nhân vật đứng đầu trên tỉnh ủy, An Thanh Nguyên đương nhiên không chỉ hi vọng chức vụ mà mình đang nắm giữ được vững vàng, mà với tư cách là một đại tướng nơi biên cương, hắn càng mong có cơ hội tiến thủ hơn.
Chỉ có tạo được thành tích mới có thể liên tục cầu tiến, đây cũng chính là nhận thức chung của chốn quan trường.
Nhất là trong thời buổi dùng kinh tế làm thước đo như ngày hôm nay, toàn bộ thành quả phát triển kinh tế mới có thể chứng thực chiến tích của bản thân.
- Bí thư An, Phó Chủ tịch tỉnh Tề, nghi thức thay đổi chế độ xã hội của nhà máy Lăng Cương cũng đã bắt đầu rồi.
Đúng lúc đó, nhân viên công tác bên ngoài đã đi tới, nhắc nhở bọn họ.
- Đi thôi, bất kể là tốt hay xấu thì cũng phải tích cực mà đối mặt thôi.
Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên đứng lên, có chút cảm khái nói với Tề Vũ Thanh.
Khi Thiệu Giang Bình nhìn thấy Diệp Khai, trong nội tâm vẫn có chút hưng phấn nhỏ.
Lúc này đây bởi vì cải chế Lăng Cương bọn hắn, Diệp Khai thông qua quan hệ với ngân hàng kiến thiết phát triển, cho Thiệu Giang Bình vay 5 ức, dùng để giúp đỡ hắn có được 10% cổ phần của công ty Lăng Cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.