Quan Môn

Chương 821: Truyền thuyết của Diệp nhị thiếu gia.

Thao Lang

10/01/2015

Có nhiều tầng bảo hộ như thế, nàng còn cần quan tâm kế sách đục nước béo cò của Long Chính Tiết hay sao?

Hiển nhiên không cần Mộc Uyển Dung ngồi yên câu cá, nhìn xem Long Chính Tiết cùng những người khác đấu trí tranh đua, chỉ cần chính nàng không xảy ra vấn đề thì cũng sẽ không gặp phải chuyện gì phiền toái.

- Những chuyện trên quan trường thật sự làm cho người ta không lời nào để nói, em xem trong thời gian này cũng nên đem chuyện nhà máy Lăng Thành nhanh chóng giải quyết cho xong.

Mộc Uyển Dung lắc đầu nói.

Mộc Uyển Dung vẫn nhớ rõ bố cục của Diệp Khai, trước tiên đem Lăng Cương cùng Long Thành thay đổi chế độ, sau đó chế tạo ra xí nghiệp liên hợp thể thúc đẩy ngành sản xuất gang thép quốc nội thành cường hóa, tranh thủ đối nội lẫn đối ngoại đều cùng nhau chung một thanh âm, tranh thủ không gian sinh tồn trên quốc tế.

Cho nên hiện tại Lăng Cương đã thay đổi chế độ, như vậy bên Long Thành cũng phải tranh thủ thời gian tiến hành.

Nhưng bên Long Thành cũng có một vài vấn đề, chính là vấn đề về người Nhật Bản, tập đoàn Tiểu Dã hiện tại có đầu tư đối với Long Thành, nếu như muốn thay đổi chế độ sẽ liên lụy tới việc của bọn họ, so sánh mà nói vấn đề còn phức tạp hơn bên Lăng Cương một chút.

- Cũng không cần băn khoăn nhiều như vậy, tuy người Nhật có tham gia vào, nhưng cổ phần quốc hữu thủy chung vẫn giữa đầu lớn, thông qua động tác cổ phần quốc hữu tư hữu hóa, đơn giản chính là xuất ra số tiền lớn thao tác một chút mà thôi, thậm chí còn có thể áp dụng một ít thủ đoạn từ trong tay người Nhật moi ra một bộ phận cổ phần công ty, đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Diệp Khai nhắc tới chuyện này cũng đã sớm có tính trước.

- Người Nhật làm sao chịu buông tha cho cơ hội như vậy?

Mộc Uyển Dung biểu thị vẻ hoài nghi:

- Bọn hắn nhìn chằm chằm vào Long Thành cũng không phải một hai ngày, anh không phải đã nói đây là một khâu trọng yếu trong chính sách sản nghiệp của bọn họ hay sao?

- Trước kia là như vậy, nhưng nếu như tự quốc nội của bọn họ xảy ra vấn đề, hoặc có lẽ tình huống sẽ có biến hóa.

Diệp Khai trả lời, lộ ra vẻ như cao thâm khó lường.

Đúng lúc này ở bên bàn kia có một phó cục trưởng đến từ thủ đô đột nhiên lảo đảo bưng chén rượu đi qua, khuôn mặt đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc nói với Mộc Uyển Dung:

- Mộc chủ tịch, cô làm thế này là không được, ném chúng tôi xuống ở nơi này ăn uống một mình, tiếp tục uống, như thế nào cũng phải uống cạn ba chén rượu này, nếu không chúng ta không bỏ qua ah!

Ở bên cạnh có một trưởng phòng ôm chai rượu rót đầy chén, ừng ực ừng ực tràn khắp cả bàn.

Một chén kiểu như vậy không chỉ là ba chén nhỏ, phải là mười chén nhỏ mới đúng.

Rất hiển nhiên, đám người kia uống quá nhiều hiện tại chạy qua đây đùa giỡn Mộc chủ tịch thành phố.

Gặp phải loại cán bộ đến từ thủ đô như vậy, những quan chức địa phương thật không thể làm gì, trừ phi anh không đi thủ đô làm việc, bằng không mà nói chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng.

Ở bên cạnh có thật nhiều người nhìn qua, đều đã thói quen, ôm tâm tư nhìn xem náo nhiệt.

- Cút!

Đột nhiên vang lên một tiếng quát to, ngay lập tức làm bừng tỉnh toàn bộ mọi người đang có mặt.

- Cút!

Đột nhiên có một tiếng hết to vang lên, đánh thức toàn bộ mọi người vốn đá đang ngà ngà say.

Tân Phó Chủ tịch tỉnh Nhạn Nam Tề Vũ Thanh đang cùng uống rượu tán gẫu với vị Cục trưởng Ủy ban Kỷ luật Thanh tra đến từ thủ đô, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rống như thế, không khỏi lại càng hoảng sợ.

- Có chuyện gì thế?

Tề Vũ Thanh không khỏi nói một câu, tiền liếc mắt nhìn về phía tiếng hét phát ra.

Chỉ thấy hai vị quan viên, trong tay cầm theo chai rượu, một tay cầm chén rượu, hình như đang sững sờ đứng ở đó, hiển nhiên là không ngờ rằng có người dám mắng bọn họ.

Đối diện với bọn họ chính là Diệp Khai đang mang sắc mặt tái nhợt, trầm như nước. hai con mắt hắn bên trong dường như có sát khí sắc lạnh, nhìn hai người đó giống như rắn hổ mang đang nhìn hai con chim sẻ chết thối vậy.

- người nào mà lại không lễ phép như thế? Đây là cán bộ của tỉnh Nhạn Nam các người?



Cục trưởng nhìn, cũng rất mất hứng nhìn Tề Vũ Thanh dò hỏi.

Với tư cách cùng là những cán bộ trên thủ đô cùng tới tham gia nghi thức lần này, bọn họ hiển nhiên là một đám đi cùng nhau. Lúc này thấy có người khiêu khích đương nhiên phải cùng giải quyết kẻ thù rồi. Phải biết rằng cán bộ từ trên thủ đô xuống mà bị mất mặt ở thành phố Lăng Thành, thì tương đương toàn bộ mọi người ở đây đều bị mất mặt rồi, sau khi quay về nhất định sẽ bị người khác chê cười.

- Không phải là cán bộ tỉnh Nhạn Nam của chúng ôi, đó chính là khách quý được mời tới từ tỉnh Hà Đông.

Tề Vũ Thanh thấy người mắng chửi cán bộ kia là Diệp Khai, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn đi nhiều. Nhưng mà hắn cũng không định vạch trần danh phận của Diệp Khai, liền đưa hai tay ra, nhún vai nói, tỏ vẻ mình không thích hợp ra mặt.

Cục trưởng này nghe xong, lập tức nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, địa vị của con người trẻ tuổi này là thế nào, rõ ràng dám chửi ầm người lên trong hoàn cảnh như thế. Phải biết rằng bên này cán bộ đang tụ tập, cũng có tới mấy vị chức vụ Phó cấp tỉnh, tràng diện không hề nhỏ mà.

Hắn suy nghĩ một chút, đả cảm thấy người thanh niên này hắn không mang thân phận là cán bộ. nếu như là cán bộ, là người trong vòng thể chế, với tuổi của hắn mà xem thì tối đa cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé gì đó, cho dù có cao hơn nữa thì cũng chỉ là tiểu trưởng khoa bé nhỏ nào đó. Chức vụ như thế trước mặt đám người này có cũng như không, dựa vào cái gì mà dám rống to hét lớn với những đồng chí đại biểu Hội đồng nhân dân?

Nếu như không phải là quan viên thì chắc cũng có thân phận khác, hay là phú thương.

Nhưng khi nhìn thấy tuổi tầm này như hắn thì cũng không thể nào là phú thương được. Nhưng cũng làm cho trong lòng Cục trưởng nổi lên nghi hoặc, rốt cuộc là hắn làm gì cơ chứ?

Ánh mắt Cục trưởng đổi tới đổi lui, liền phát giác những người hôm nay tới đây trên cơ bản đều là những người trong thể chém cũng không thể có giới thương nhân xuất hiện, trong lòng lại càng là bồn chồn không thôi.

Vốn hắn còn muốn lên tiếng ngăn lại một chút, nhưng sau khi phát hiện tình huống quỷ dị như thế, cũng không muốn thốt ra lời, chỉ là trầm mặc không nói, yên lặng quan sát tình hình xem phát triển ra sao.

Kẻ mắng chửi người khác dĩ nhiên là Diệp Khai, tâm tình của hắn vốn cũng đã chẳng vui vẻ gì, đang nghĩ mấy chuyện phiền lòng, lại không nghĩ tới rõ ràng có kẻ hiếu thắng muốn kéo Mộc Uyển Dung đi bồi rượu, lập tức nổi cơn thịnh nộ,

Mộc Uyển Dung là thân phận gì, là cán bộ thực chức cấp trưởng ban, đội ngũ của tân Diệp hệ, đàn bà của Diệp Khai Diệp nhị thiếu gia, thế mà cũng dám có người đi lên mượn rượu nói giỡn, thế thì còn gì là vương pháp nữa!

Diệp Khai không cầm lấy chai rượu, trực tiếp đạp vào mặt bọn ho đã là nể tình lắm rồi.

- Vị tiểu đồng chí này, là ở đơn vị nào thế?

Vị Phó vụ trưởng bị mắng kia tất nhiên là không nhịn được, tốt xấu hắn cũng là cán bộ đến từ thủ đô, đối mặt với những cán bộ ở địa phương cơ sở như này cũng chẳng có gì phải sợ hãi cho lắm. Rõ ràng ngay trên bàn rượu lại bị một thằng ranh tóc còn tơ đỏ mắng, nỗi tức giân trong lòng đúng là không có cách nào hình dung:

- Có còn chút quy củ nào không, gọi lãnh đạo của các người tới?

Mấy cấp dưới của vị Phó Vụ trưởng này liền cun cút chạy tới, xoa tay đứng, hiển nhiên là có ý muốn động tay động chân giáo huấn Diệp Khai.

- Hừ!

Lại chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh truyền tới.

Mấy bàn gần đó liền có sáu, bảy người thanh niên cùng đứng lên, mỗi người đều trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, vén tay áo lên, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Rất hiển nhiên, mấy vị này đều là mấy người vừa rồi bắt bọn họ cút đi.

Phó vụ trưởng thấy tư thế bức bách người khác, liền thay đổi sắc mặt.

Hắn tuy rằng chức vụ không cao, trong thủ đô cũng chỉ coi là một nhân vật nhỏ bé có chút quyền lực. Dù sao lãnh đạo cấp phỏ tỉnh bộ tuy nhiều, nhưng mà trên mặt công tác, người nắm giữ quyền hành ở các ban ngành mới có quyền lên tiếng. Nhưng đám cán bộ cấp cục như bọn họ dù thế mà kiến thức cũng không thấp.

Chỉ là nhìn tư thế của mấy người bên cạnh Diệp Khai này mà xem, liền tuyệt đối không phải là vệ sĩ của mấy người thương gia giàu có bình thường.

- Đừng có náo loạn nữa đi, không uống rượu thì không uống rượu, đáng để động thủ sao?

Phó Vụ trưởng lập tức ngăn lại đám người từ thủ đô này. Hắn có chút hồ nghi nhìn Diệp Khai, nghĩ thầm vị này đến tột cùng là con cháu nhà nào, rõ ràng lại mang cả “đại nội thị vệ” đi nữa?

Chỉ thấy Diệp Khai không có chút phản ứng nào, lẳng lặng ngồi yên tại chỗ đó, trên đũa còn gắp lấy một miếng cá nấu canh, đang chậm rãi nhấc lên, ý bảo mấy người vệ sĩ kia lùi xuống, sau đó mới để xuống đĩa của Mộc Uyển Dung.

Mà Mộc Uyển Dung dường như cũng đã quen rồi, cũng không tỏ vẻ gì, rất tự nhiên gắp lấy miếng cá, bỏ vào trong miệng.

Phó Vụ trưởng thấy thế, lập tức hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tự nhủ hôm nay xem điệu bộ này thật là nhai phải miếng thép rồi.



Mộc Uyển Dung thế nhưng mà là cán bộ cấp trưởng ban. Lại nói có khi còn cao hơn cả hắn, chỉ là quan ở thủ đô thanh quý, lại nắm được thực quyền, cho nên Phó Vụ trưởng như hắn cũng không cần để ý với cán bộ như Mộc Uyển Dung. Thậm chí ở phương diện khác còn càng có thực quyền hơn, càng được mọi người coi trọng hơn nhiều.

Nhưng mà vô luận thế nào, Mộc Uyển Dung cũng là Chủ tịch thành phố, cán bộ cấp trưởng ban, làm sao có thể tùy tiện liền chấp nhận đồ ăn do một người còn trẻ tuổi hơn cô gắp cho? Điều này đúng là làm cho người ta líu lưỡi.

Rất hiển nhiên, quan hệ của hai vị này tuyệt đối là không tầm thường. Hơn nữa vừa rồi mấy người vệ sĩ đứng lên kia có mấy người mang khí thế của vệ sĩ từ Cục cảnh sát trung ương. Phó Vụ trưởng tựa hò có thể lập tức đưa ra kết luận, vị này tuyệt đối là đại nhân vật không thể xem thường.

Phải biết rằng những con cháu thế gia bình thường, cho dù là danh tiếng lớn thế nào thì bên người cũng không có tư cách mà đám cảnh vệ được ví với “Đại nội thị vê” như thế, bởi vì những người này cũng không phục vụ theo tư cách tư nhân.

Trừ phi, vị trẻ tuổi này chẳng những xuất thân từ thế gia, đồng thời còn là nhân vật trong thế chế có được địa vị rất cao.

Lại liên tưởng tới Mộc Uyển Dung là Chủ tịch thành phố Long Thành, trong lòng Phó Vụ trưởng bỗng thoáng giật mình, liền muốn bỏ chạy đi. Chỉ là vừa quay người đi hai bước, lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, liền quay lại hỏi:

- Xin hỏi lãnh đạo là họ Diệp sao?

Diệp Khai nghe xong, ngược lại cũng có mấy phần kinh ngạc, nhìn vị Cục trưởng, cảm thấy người này tuy rằng trước kia chưa từng gặp qua, nhưng lại rõ ràng có thể đoán được lai lịch của hắn, đúng là không đễ dàng rồi.

Vì vậy liền nhẹ gật đầu, cũng không lên tiếng.

- hóa ra là Bí thư Diệp, chúng tô vừa rồi uống hơi quá chén một chút, ngôn ngữ mạo phạm, thật sự là quá thất lễ rồi.

Phó Vụ trưởng thấy Diệp Khai gật đầu, trong lòng lập tức ứa ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng cúi đầu khom lưng mà nói lời xin lỗi.

Đám cán bộ đi theo hắn kia nhưng lại có chút kinh ngạc, không biết lãnh đạo của mình trong lúc nào tự nhiên lại thành nhất như gà mái rồi.

Lãnh đạo bộ ủy đi xuống địa phương, có thể nói là cao hơn ba cấp, ít nhất là không cần phải xem sắc mặt của đám quan địa phương mà làm việc. Chỉ cần những cán bộ này không làm việc gì vi phạm pháp lệnh gì đó thì dường như đều có thể bỏ qua mọi sự tồn tại.

Nhưng mà hôm nay Phó Vụ trưởng của bọn họ lại biểu hiện thật sự là quỷ dị, rõ ràng lại cúi dầu, thấp giọng nói với một người còn trẻ tuổi hơn cả bán thân mình. Nhìn cán bộ cũng chỉ tầm con cháu nhà mình, há có thể làm cho đám cán bộ mắt cao hơn người này có thể hiểu được.

- Được rồi.

Diệp Khai khoát tay áo, dường như cũng không để mấy chuyện như thể ở trong lòng.

Phó Vụ trưởng thấy thế, trong lòng liền nhẹ nhàng hơn nhiều, lại nói thêm câu cảm ơn liền nhanh chóng đi ra. Hắn thậm chí còn không thèm tiếp tục uống rượu ăn cơm ở đây nữa, gọi theo đám cấp dưới, lập tức về lại nhà khách.

Người ở chỗ này không ít, hơn nữa đều là những người trong chốn quan trường đang theo dõi biến hóa bên này, đều ngẩn người ra.

- Anh chàng thanh niên kia rốt cuộc là có lai lịch thế nào.

Trong lòng rất nhiều người đều đang có thắc mắc như thế.

Chỉ ngồi yên không động đậy chút nào mà cũng có thể dọa cho Phó Vụ trưởng từ thủ đô xuống sợ tới mức chạy té khói, điều này những người bình thường làm sao có thể làm dc chứ?

Bởi vậy mọi người vừa cân nhắc, lập tức đều tò mò về thân phận của Diệp Khai.

- Hẳn là, vì này là Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra của thành phố Long Thành- Diệp Khai?

Ngược lại, vị Cục trưởng Ban Kỷ luật Thanh tra ngồi cùng Tề Vũ Thanh bỗng có chút kinh ngạc nói.

- Đúng là vị Bí thư Diệp đó.

Tề Vũ Thanh lúc này cũng là lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ, trong tay là địa vị nắm lấy toàn bộ quyền điều hành nền công nghiệp của tỉnh Nhạn Nam, đã không còn giống như lúc trước nữa. Cũng vì như thế, khi lão nói chuyện với vị Cục trưởng này cũng không quá cẩn thận:

- Nhưng mà hiện tại cậu ta đã đi tới thành phố Đông Sơn, đảm nhiệm chức vụ Phó Bí thư thị ủy, quyền Chủ tịch thành phố Đông Sơn rồi.

- Quả nhiên là cậu ta…

Sau khi nghe xong, Cục trưởng cũng có chút giật mình.

Nếu như nói trước đó thanh danh của Diệp Khai còn chưa lộ ra, điều làm hắn tương đối nổi danh chính là chế độ làm trong sạch hóa tài khoản của bộ máy chính trị. Hơn nữa sau khi đảm nhiệm chức vụ Quyền Chủ tịch thành phố Đông Sơn này, thanh danh của hắn dường như lưu truyền khắp chốn quan trường ở thủ đổ rồi

Dù sao tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm tới chuyện của lão Diệp gia tại thủ đô, mà tiêu điểm quan trọng nhất chính là con cháu nhà họ Diệp đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook