Quan Môn

Chương 511: Mời các đồng chí khóa lại toàn bộ công cụ truyền tin

Thao Lang

31/12/2014

Lãnh đạo quân đội không can thiệp vào chính vụ địa phương, đây cũng là ước định đã thành lệ cũ, tâm tu chủ yếu của Trình Quan Thu đặt lên quân khu tỉnh, về phần nói thường ủy Tỉnh ủy cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, hội nghị chính thức cần hắn tham dự rất ít, trừ phi là liên quan tới chuyện kiến thiết quân đội hắn mới không thể vắng họp.

Dù sao chuyện hôm nay có chỉ lệnh của quân ủy, bên người còn có đặc sứ quân ủy, đồng thời còn có Diệp Khai là thiếu tướng phó cục trưởng cảnh sát chủ trì, quân khu tỉnh chỉ xuất lực mà thôi, thật nếu có trách nhiệm gì cũng không tới phiên Trình Quan Thu đến gánh chịu, ngược lại còn không cần phải lo lắng.

Mặc kệ nó, bắt ai thì bắt người đó là được.

Ngày 25 tháng 10, thành ủy Long Thành, những người lãnh đạo trong ủy ban thành phố, dưới sự dẫn dắt của bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cùng phó bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung đứng nghiêm nghị ngay cửa ra vào thành ủy, hiển nhiên có đại nhân vật sắp tới.

Chín giờ sáng, bốn chiếc xe Audi màu đen mang biển số chuyên dụng của tỉnh ủy chậm rãi chạy vào đại viện thành ủy.

Sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, chỉ thấy tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn xuất hiện trước mặt mọi người, tiếp theo từ chiếc xe thứ hai bước xuống một người còn trẻ, nhìn vào tuy không nói tới khí vũ hiên ngang, uy phong lẫm lẫm nhưng phong độ tiêu sái, thiếu niên tuấn ngạn.

Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải dẫn đầu, chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung theo sát phía sau, cùng nhau tiến lên nghênh đón.

Mấy vị ủy viên thành ủy đi phía sau đều rất kinh ngạc, cùng nhau dò hỏi, người trẻ tuổi đi theo sau lưng bộ trưởng Lưu Nhất Sơn là ai? Nếu nói là thư ký làm sao có thể ngồi riêng một xe? Nếu nói là lãnh đạo vậy thì thật sự quá trẻ tuổi, đoán chừng con cháu trong nhà họ còn lớn tuổi hơn hắn.

- Chào Lưu bộ trưởng.

Kim Trạch Khải tiến lên chào hỏi.

- Ha ha, chào tất cả mọi người.

Lưu Nhất Sơn bắt tay Kim Trạch Khải, sau đó lại bắt tay Mộc Uyển Dung, liền giới thiệu Diệp Khai với bọn họ:

- Vị này là Diệp bí thư mới tới, mọi người nhận thức một chút đi.

- Đồng chí Diệp Khai?

Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải lập tức trợn tròn mắt, miệng có chút không khép lại được, nhẫn nhịn hồi lâu mới than thở nói:

- Thật đúng là tuổi trẻ tài cao!

Nói thật ra, khi hắn nhìn thấy Diệp Khai xác thực là rất giật mình.

Mặc dù nói vừa rồi khi nhìn thấy Diệp Khai bước xuống xe, hắn đã có loại dự cảm này, nhưng vì Diệp Khai quá mức trẻ tuổi, nếu như một thiếu niên nhỏ như vậy có thể chạy tới Long Thành đảm đương chức vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, vậy còn có chuyện gì không thể phát sinh đây?

Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung cũng có chút giật mình, hiện tại trong quốc nội chủ tịch thành phố nữ tính cấp chính sảnh có thể nói như lông phượng sừng lân. Mộc Uyển Dung năm nay vừa ba mươi hai tuổi, đã có thể trở thành chủ tịch thành phố thành thị tỉnh lị, đủ nói rõ năng lực cùng bối cảnh của nàng không tầm thường.

Chỉ là bọn họ dù có chuẩn bị tâm lý cũng không hề nghĩ đến thượng cấp sẽ phái một bí thư Ban kỷ luật thanh tra còn trẻ như thế đi tới Long Thành.

Cuối cùng là có ý tứ gì đây? Mặc dù nói cán bộ trong thành phố Long Thành nội đấu gay gắt, bí thư Ban kỷ luật thanh tra tiền nhiệm đã bị kéo xuống ngựa, nhưng phái một người còn trẻ tới như vậy đến đây, cũng có một ít ý tứ muốn làm buồn nôn người khác đi? Ngươi ít nhất cũng phái một người thành thục lão luyện đi tới, chủ trì công tác trong Ban kỷ luật thanh tra mới đúng.

Hoặc là, đây là một loại biểu hiện bất mãn của tỉnh ủy đối với ban lãnh đạo thành phố Long Thành?

Nhưng khi suy nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng, mấy vị đại lão trên tỉnh ủy đoán chừng đều không có loại tâm tư này, càng không có năng lực này, đi đùa giỡn cùng thành ủy Long Thành.

Như vậy suy tính, Diệp Khai Diệp bí thư phải trực tiếp từ thủ đô phái xuống dưới, khả năng này lớn vô cùng.

Bên thành ủy cùng ủy ban thành phố đã có hai mươi mấy vị đồng chí cùng tới, có thể nói là khá náo nhiệt.

Trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn của tỉnh ủy nhìn mọi người đã có mặt đầy đủ, liền gật đầu nói:

- Tốt rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi.

- Mời Lưu bộ trưởng, mời đồng chí Diệp Khai.



Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải đồng thời thốt lên hai chữ “mời”.

Làm vậy cũng không mất mặt, Lưu Nhất Sơn là lãnh đạo phó tỉnh bộ cấp, lại là trưởng ban tổ chức trông coi mũ quan, có thể xứng với chữ “mời”, về phần Diệp Khai, ở xa tới là khách, hơn nữa còn là đồng chí mới đến, cũng xứng với chữ “mời” kia. Thực tế cần chú ý là cấp bậc của Diệp Khai, người ta đã đạt tới cấp chính sảnh, cùng hắn và chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung là cán bộ đồng cấp, cùng đồng cấp tự nhiên cũng xứng với chữ “mời”.

Lưu Nhất Sơn gật gật đầu, ngẩng đầu đi vào.

Diệp Khai đưa tay làm ra tư thái như mời, ý bảo bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cùng chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung đi trước một bước.

Tuy nói cấp bậc hắn đủ cao, nhưng theo trên quan trường mà nói cấp bậc không giống như chức vị, nên tôn trọng thì phải tôn trọng, về phần nói đến những người khác, trên cơ bản đều có thể bỏ qua, bởi vì bọn hắn chẳng những cấp bậc thấp mà chức vị cũng thấp.

Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải mỉm cười gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, vượt lên trước một bước cùng Lưu Nhất Sơn tiến vào.

Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai sóng vai đi vào, mỉm cười trò chuyện với hắn về chuyện tại Long Thành, tựa hồ là vì muốn xây dựng một loại không khí hữu hảo.

Kỳ thật quyền lực của bí thư Ban kỷ luật thanh tra vẫn rất lớn, trong đội ngũ cán bộ, không khả năng không xảy ra vấn đề, xảy ra vấn đề luôn phải đối mặt với cửa ải của Ban kỷ luật thanh tra, cho nên mặc dù mọi người đối với người ngồi trên vị trí này rất sợ hãi, rồi lại không thể bỏ qua hắn, tận lực làm tốt quan hệ là được.

Sau khi mọi người tiến vào trong phòng họp, Diệp Khai nhìn thấy tấm băng rôn đỏ treo bên trên, viết: Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo tỉnh ủy thị sát cùng hoan nghênh đồng chí Diệp Khai nhậm chức.

Ngoại trừ nhóm ủy viên thành ủy, những cán bộ cấp phòng tương đối trọng yếu đều đã đến, trong phòng họp toàn là đầu người.

Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải chủ trì hội nghị:

- Các đồng chí, đầu tiên chúng ta dùng tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bộ trưởng Ban tổ chức tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn đến chỉ đạo.

Mọi người lập tức vỗ tay hoan nghênh, chỉ nghe trong phòng vang đầy tiếng vỗ tay như sấm, tình cảm như kích động.

Điều này cũng rất tự nhiên, đối mặt với trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn của tỉnh ủy, chưởng quản mũ quan của mọi người, bất kỳ một vị đồng chí nào muốn tiến bước đều phải kích động đón chào. Mặc dù nói trưởng ban tổ chức chưa hẳn có thể quyết định quan chức của một cán bộ, nhưng hắn tiếp xúc đủ loại tin tức liên quan đều rất trọng yếu, chỉ cần hắn hơi chút lộ ra tiếng gió đề bạt phân công nào đó, là có thể tạo thành ảnh hưởng trọng đại đối với vận mệnh tiền đồ của rất nhiều người.

Lưu Nhất Sơn nghe xong, mỉm cười gật đầu, sau đó mới dùng tay hư áp xuống.

Trong phòng lập tức trở nên phi thường an tĩnh, động tác của mọi người quả nhiên được huấn luyện nghiêm chỉnh, vô cùng chỉnh tề.

- Các đồng chí!

Lưu Nhất Sơn nói ra:

- Hôm nay tôi tới không phải đến chỉ đạo công tác. Chức vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành đã trống hơn một tháng nay rồi, trung ương đối với việc này phi thường chú ý, vì làm tốt công tác kỷ luật giám sát cho thành phố Long Thành, đã có ý điều động chủ nhiệm quản ủy hội tân khu Thánh Vương tỉnh Giang Trung đồng chí Diệp Khai đến thành phố Long Thành làm việc.

- Đồng chí Diệp Khai là người sáng lập tân khu Thánh Vương, có được kinh nghiệm quản lý cơ sơ phong phú, là cán bộ tuổi trẻ cực kỳ ưu tú…

- Tỉnh ủy hi vọng, dưới sự lãnh đạo của đồng chí Diệp Khai, công tác kiểm tra giám sát kỷ luật của thành phố Long Thành sẽ được…

- Hiện tại mời đồng chí Diệp Khai nói chuyện, mọi người cùng hoan nghênh…

Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải vỗ tay nói ra.

Mọi người nghiêm túc đứng thẳng người, vỗ tay hoan nghênh, tiếng vỗ tay càng thêm nóng nảy.

Theo lời nói vừa rồi của lãnh đạo tỉnh ủy, mọi người đã nhận được nhiều tin tức hữu dụng, đầu tiên chính là, Diệp Khai không phải cán bộ do tỉnh ủy phái xuống, mà là trung ương trực tiếp điều động từ bên tỉnh Giang Trung tới. Tiếp theo chính là, Diệp Khai Diệp bí thư phi thường trẻ tuổi, nghe nói cực kỳ ưu tú, mấy chữ này cũng không phải tùy tiện đưa ra định nghĩa chuẩn xác như thế. Cuối cùng là, vị Diệp bí thư này thật sự là quá mức trẻ trung, chỉ cần ai có đôi mắt đều có thể nhìn ra được!

Ít nhất dưới mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chú lên Diệp Khai, ít nhất mấy trăm cán bộ cấp phòng trở lên đều đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn, ở dưới áp lực tinh thần lớn như vậy, người không có khí tràng cường đại nhất định là không thể chịu nổi.

Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cũng tốt, chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung cũng vậy, thậm chí đều có nghi kỵ trong lòng, không biết vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra tân nhậm này có đủ khả năng nói chuyện ở trước mặt nhiều người như thế không?

Nói thật ra, nếu thay đổi là bọn họ, ở độ tuổi như Diệp Khai khi đi lên trên đài còn cảm thấy tâm thần bất định, chớ đừng nói chi là ở trước mặt mấy trăm cán bộ cấp phòng mà nói chuyện, đây quả thật là chuyện không thể nào.



Lưu Nhất Sơn cũng có chút lo lắng, nhưng nếu như Diệp Khai đã do Ban tổ chức trung ương đưa xuống, tin tưởng không đến mức làm ra chuyện xấu mặt trước mọi người đi?

- Cảm tạ tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn bộ trưởng đang trong lúc cấp bách công tác vẫn có thể hỗ trợ tôi đi tới nơi này. Cảm tạ thành ủy Kim bí thư cùng Mộc chủ tịch cùng các đồng chí đã hoan nghênh.

Diệp Khai không chút hoang mang kéo micro di động tới gần mình, sau đó bắt đầu lần nói chuyện đầu tiên của mình khi tới thành phố Long Thành:

- Thành phố Long Thành là một tòa thành thị mỹ lệ, khi tôi làm việc tại tỉnh Giang Trung, đột nhiên nhận được điện thoại của bộ trưởng Niếp Vân Phi bên Ban tổ chức trung ương, muốn điều tôi đi tới tỉnh Hà Đông làm việc.

- Lúc ấy tôi đã nghĩ, khí hậu Hà Đông khô ráo ít mưa, mà tôi ở vùng đông nam đã lâu rồi, chưa hẳn là có thể thích ứng được khí hậu nơi này.

Mấy vị ủy viên thành ủy ngồi trên đài chủ tịch nghe xong, không khỏi nhao nhao cười thầm, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi mới bao nhiêu, cũng không phải lão già bảy tám mươi tuổi, lại còn nói những lời làm ra vẻ như vậy.

Bí thư Chính pháp ủy Quách Sĩ Tuyền lại cúi đầu nói với phó bí thư Đặng Minh Pháp:

- Giả vờ, tôi xem hắn tiếp tục giả vờ ra sao.

Đặng Minh Pháp cười cười, không lên tiếng, tuy hắn cũng cho rằng Diệp Khai giả vờ giả vịt nhưng tuyệt đối sẽ không đi phân cao thấp với một thiếu niên, đối phương tốt xấu là cán bộ cấp chính sảnh, tuy không biết chức vụ của hắn làm sao mà tới nhưng chỉ nói Diệp Khai là cán bộ do Ban tổ chức trung ương điều động xuống, hơn nữa còn là do bộ trưởng Niếp Vân Phi điểm danh phái xuống, đây đã không phải là chuyện đùa.

Niếp Vân Phi là ai, đó chính là đại nhân vật đã tiến vào trong hàng ngũ ủy viên Cục chính trị trung ương, trông coi mũ quan của toàn bộ cán bộ trong nước, bộ trưởng Ban tổ chức trung ương! Chỉ bằng quan hệ điện thoại lui tới giữa hai người, không thể nói Diệp Khai là một nhân vật đơn giản!

Đặng Minh Pháp không giống như Quách Sĩ Tuyền chỉ biết hò hét, nói chuyện không có cố kỵ, tuy hắn là phó bí thư, Diệp Khai là bí thư Ban kỷ luật thanh tra, nhưng cấp bậc của Diệp Khai là chính sảnh, hắn chỉ là phó sảnh, đây đã là sự chênh lệch, còn chưa biết rõ ràng chi tiết về Diệp Khai, Đặng Minh Pháp sẽ không tùy ý bày tỏ thái độ.

- Khuya hôm trước tôi đến Long Thành, ngày hôm qua đã được nếm qua điểm tâm, hương vị quả thật không tệ.

Diệp Khai nói ra:

- Đây là một tòa thành thị xinh đẹp, tôi sao, đã thăng quan, từ cấp phó sảnh thăng thành chính sảnh, phụ trách công tác kiểm tra giám sát kỷ luật của một thành thị, lẽ ra hẳn phải thật cao hứng.

Còn trẻ như vậy đã lên tới cấp chính sảnh, mất hứng mới là lạ chứ.

Trong lòng mọi người đều đang phỏng đoán, vị bí thư trẻ tuổi của Ban kỷ luật thanh tra rốt cục là thần thánh phương nào? Còn trẻ như vậy đã thành bí thư Ban kỷ luật thanh tra, trong lịch sử Long Thành phi thường hiếm thấy, nhất là những năm gần đây thật sự là chưa từng được nghe nói qua.

Nhưng về sau đã xảy ra một sự tình, làm cho tôi cảm thấy rất kinh ngạc.

Diệp Khai nói ra:

- Câu chuyện này thật không dài, nhưng rất rung động, vì để mọi người có thể nghe được rõ ràng hơn một chút, hiện tại, mời các đồng chí khóa lại toàn bộ công cụ truyền tin.

Diệp Khai đưa ra yêu cầu này làm cho mọi người cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng có chút ngoài ý muốn.

Lẽ ra, hắn là một bí thư Ban kỷ luật thanh tra vừa mới nhậm chức, tuy là cấp chính sảnh, nhưng dù sao không phải bí thư thành ủy, cũng không phải chủ tịch thành phố, hơn nữa hiện trường còn có tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn đang ngồi, như thế nào cũng không tới phiên hắn nói chuyện, thế nhưng hắn vẫn nói, hơn nữa còn yêu cầu mọi người phối hợp, chuyện này liền cảm thấy có chút quỷ dị.

Lưu Nhất Sơn nghe xong, trong nội tâm khẽ động, hắn cũng không nói thêm lời gì, chỉ làm gương đem điện thoại di động của mình lấy ra, tắt máy, sau đó đặt lên trên mặt bàn.

Trong những người có mặt, chức vị của Lưu Nhất Sơn đã là cao nhất, hắn vừa làm gương mẫu, những người khác lập tức noi theo.

Vì vậy trong phòng họp đều là thanh âm tắt máy di động, mọi người cũng không hi vọng ở thời điểm lãnh đạo nói chuyện đột nhiên điện thoại di động của mình lại vang lên, vậy thì có chút nổi bật rồi, sẽ phiền toái.

Diệp Khai là quan mới nhậm chức, không ai biết ngọn lửa đầu tiên hắn muốn đem đốt tới đâu, trong hội nghị hoan nghênh luôn phải lưu đủ mặt mũi cho hắn.

- Rất tốt!

Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hài lòng:

- Cảm tạ Lưu bộ trưởng ủng hộ, cảm tạ các đồng chí phối hợp, tiếp theo tôi sẽ nói ra chuyện mà tôi đã gặp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook