Quan Môn

Chương 1060: Thanh âm máy đóng cọc

Thao Lang

11/02/2015

- Thiên Hạt tiểu tổ?

Diệp Khai sau khi nghe, cảm giác có chút ngoài ý muốn.

Trong ấn tượng của hắn tựa hồ cũng không có nghe nói về tổ chức này, chắc thuộc về tư nhân võ trang rồi.

Bởi vì có Lê thúc nên Diệp Khai tương đối quen thuộc đối với bộ đội đặc chủng các quốc gia, thậm chí cũng không xa lạ gì với bên Đài đảo, dù giữa hai bờ hiện giờ trao đổi khá nhiều nhưng vẫn đẩy mạnh hoạt động tình báo. Nhất là trong mấy năm gần đây, theo sự gia tăng của hoạt động mậu dịch nên nhân viên tình báo hai bên đều thẩm thấu rất nhiều.

Đồng thời Diệp Khai cũng đã được nghe nói, bởi vì bên kia nhân thủ không nhiều, sức chiến đấu cũng không được, cho nên có một số thời điểm phải thuê thuê tư nhân võ trang để hoàn thành nhiệm vụ. Hắn cảm thấy Thiên Hạt tiểu tổ chắc là tư nhân võ trang.

Theo biểu hiện của đám mặt sẹo, Hạt tử thì có thể thấy bọn họ tiếp cận được với trang bị của hải quân lục chiến Mỹ, tố chất nhân viên cao thấp không đều, tính tổ chức kỷ luật không được, hoàn toàn do mặt sẹo thống lĩnh, cho nên Diệp Khai trên cơ bản có thể phán định, bọn họ thuộc lực lượng vũ trang tư nhân.

Nói ngắn gọn là lính đánh thuê lấy tiền làm việc, chỉ là hiện tại vẫn không thể đủ xác định, chủ thuê bọn họ là ai?

- Lính đánh thuê?

Diệp Khai lại hỏi một câu.

- Chúng ta thay chính phủ làm việc.

Hạt tử dường như không thuận mắt đối với sự bình tĩnh của Diệp Khai, hơn nữa cũng có chút bất mãn với từ lính đánh thuê, the thé trả lời.

- Theo như cách nói của chúng tôi thì chỉ cần không có chính thức biên chế đều là công việc tạm thời.

Diệp Khai cười nhẹ:

- Cho nên, các ngươi là lính đánh thuê.

- Anh.....

Hạt tử trợn mắt nhìn.

- Tốt rồi, lính đánh thuê thì là lính đánh thuê, đây cũng không phải chuyện xấu xa gì.

Mặt sẹo huynh phất tay ngăn lại, nói với Diệp Khai:

- Mục đích chúng tôi đến đây cũng rất đơn giản, chính là vì Nam Cung Kinh Hồng, tin tưởng Diệp Chủ tịch thành phố vô cùng rõ ràng, tôi nói một câu, phối hợp chúng ta, có khả năng sống sót, bằng không mà nói, chỉ còn đường chết.

Hắn vừa nói như vậy khiến Diệp Khai cảm thấy không dễ đối phó.

Nếu như mọi người không nói ra trọng điểm này thì bất kể Diệp Khai đấu võ mồm với Hạt tử cũng tốt, mắng Lý Kiều Ba cũng thế, đều là biện pháp tốt kéo dài thời gian, hơn nữa hành vân lưu thủy không bị hoài nghi. Nhưng hiện giờ lão đại mặt sẹo chính diện đưa ra vấn đề này khiến hắn cảm thấy có chút khó xử.

Thoạt nhìn, vị mặt sẹo cũng không phải người hồ đồ, sát phạt quyết đoán, lúc cần làm việc tuyệt đối sẽ không bị người khác quấy nhiễu.

Diệp Khai tự nhiên cũng không phải hạng người bình thường, hắn hơi chút do dự một chút rồi nói với mặt sẹo:

- Nguyên lai các ngươi thật sự là làm thuê cho Đài đảo.

Kế tiếp, Diệp Khai trầm mặc không nói.

Mặt sẹo cũng không lập tức bức bách hắn nói ra muốn phối hợp, chỉ lẳng lặng chờ. Thỉnh thoảng hắn lại tiện tay nghịch súng tiểu liên răng rắc, trong không gian đóng kín gây nên áp lực nặng nề.

Trong hoàn cảnh này, với tư cách là cái đích cho mọi người chỉ trích, áp lực của Diệp Khai cực lớn.



Mặt sẹo tinh tường điểm này, cho nên hắn cũng không nói thêm gì, chỉ hi vọng dùng sự trầm mặc đè sụp phòng tuyến tâm lý của Diệp Khai, từ đó khuất phục yêu cầu của mình.

Vài phút sau, Lý Kiều Ba bị người khống chế thiếu kiên nhẫn đầu tiên, bất chấp nói với mặt sẹo:

- Tiết lão đại, tôi đã sớm nói tên này tương đối ngoan cố, chắc là rất khó theo ý anh, không bằng đem hắn trực tiếp làm thịt, chúng ta nghĩ biện pháp khác càng thực tế.

- Lúc nào đến phiên mày nói chuyện, đồ cặn bã!

Diệp Khai không chút khách khí nói với Lý Kiều Ba.

Hắn giờ có thể nhìn ra, Lý Kiều Ba rất có thể là tạm thời kết hợp với mặt sẹo và Thiên Hạt nhưng quan hệ trong đó vẫn tách biệt. Lý Kiều Ba chỉ muốn giết hắn cho thống khoái, mà mặt sẹo thì tập trung vào Nam Cung Kinh Hồng, về phần nói vấn đề sinh tử của Diệp Khai, không có ý nghĩa đối với hắn.

Bởi vì trên lập trường bất đồng, cho nên sự khác nhau giữa Lý Kiều Ba cùng Thiên Hạt tiểu tổ phi thường rõ ràng đấy.

Lý Kiều Ba bị Diệp Khai mắng chửi, ngoài tức giận cũng có điểm kinh ngạc, không ngờ Diệp Khai bị nhốt trong lồng sắt vẫn tỏ vẻ như thế, tựa hồ như hoàng giả ngồi trên vương tọa, cao cao tại thượng.

- Bịt miệng hắn cho tôi.

Mặt sẹo không hề khách khí với Lý Kiều Ba, nói với thủ hạ.

- Tiết lão đại, anh qua sông đoạn cầu, anh không thể đối với tôi như vậy!

Lý Kiều Ba nghe xong, lập tức biến sắc.

Bất quá thủ hạ của mặt sẹo hiển nhiên cũng không tôn trọng gì đối với Lý Kiều Ba, rất nhanh nhét vải vào miệng hắn, sau đó trói giật hai tay, không cho hắn giãy dụa.

Hạt tử nữ nhìn thoáng qua Lý Kiều Ba, nhíu mày, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không mở miệng.

Lúc này, mặt sẹo nói với Diệp Khai:

- Tôi thật là có thành ý, nhưng nếu như Diệp Chủ tịch thành phố không chịu phối hợp thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi. Anh phải biết rằng, đối với người như chúng tôi thì giết người là chuyện so với bình thường còn bình thường hơn.

Diệp Khai nhìn hắn một cái, trầm ngâm không nói, hiển nhiên cũng không có nghĩ kỹ muốn nói như thế nào.

- Tôi cho Diệp Chủ tịch thành phố 10 phút, nếu như anh vẫn không thể đủ làm ra quyết định chính xác, như vậy tôi cũng chỉ bỏ mặc bọn thủ hạ hành động, tin tưởng em gái tôi rất muốn đem dao găm quân đội chọc vào mông anh đấy.

Mặt sẹo nói tiếp.

Sau khi nói xong, hắn chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh, dáng vẻ ngồi yên mặc kệ.

Diệp Khai ngồi ở trong lồng sắt, cũng bắt đầu nghiên cứu tình huống hiện tại. Tình huống hiện giờ rất rõ ràng, tâm chí mặt sẹo rất kiên định, nói 10 phút nhất định là 10 phút, việc này nếu như không có đáp án minh xác thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Là lá mặt lá trái hay minh xác cự tuyệt? Đây là một vấn đề.

Trong cả đám thì mặt sẹo đứng chắp tay, một bộ tư thái cao nhân, Hạt tử trong tay cầm súng, thỉnh thoảng nhìn hắn với ánh mắt cực bất thiện, hiển nhiên chỉ cần hắn dám nói không đáp ứng, xác định sẽ nhào vào đánh.

Mấy thành viên khác của Thiên Hạt tiểu tổ đều cảnh giác nắm vũ khí, thỉnh thoảng lại nhìn quét một lần hoàn cảnh chung quanh, trong đó một người còn đem thiết bị đặc biệt đặt trên mặt đất, dùng ống nghe như dụng cụ khám bệnh, tập trung tinh thần chú ý đến biến hóa thanh âm.

Chỉ cần chung quanh có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ đều có thể phát hiện chỗ không đúng.

Diệp Khai trong nội tâm cũng rất mâu thuẫn, bởi vì hắn biết rõ, đám Lý Hải chắc chắn không dám tự hành động mà trước tiên phải báo cáo Lê thúc. Khi được Lê thúc trao quyền, bọn họ sẽ vận dụng thiết bị giám sát xác định vị trí của mình.



Nói cách khác, không qua bao lâu, đám Lý Hải có thể tìm được vị trí của mình, sau đó triển khai nghĩ cách hành động cứu viện.

Hiện tại chỗ lo lắng của Diệp Khai đơn giản là một khi đám Lý Hải triển khai hành động cứu viện, trong tình huống đối phương đã có chuẩn bị, đến tột cùng có thể có vài phần phần thắng?

Nếu như tình huống đã đến tình trạng vạn phần nguy cấp, như vậy hắn cũng chỉ có thể vận dụng thủ đoạn cuối cùng thoát khốn, nhưng bình tâm mà nói, hắn cũng không phải rất hi vọng ở thời điểm này, hoàn toàn bạo lộ thực lực.

- Ai, chuyện này, mâu thuẫn ah.

Diệp Khai trong nội tâm rất do dự.

- Ai, nghĩ kỹ chưa, tiểu bạch kiểm?

Hạt tử đột nhiên hỏi một câu.

Diệp Khai tức giận nhìn sang, thấy Hạt tử cũng đangngửa mặt nhìn xem hắn.

Từ góc độ này có thể thấy ánh mắt lấp lánh của Hạt tử, tựa hồ rất có thần vận, mái tóc dài được búi vào khăn trùm đầu, làn da trắng nõn thấp thoáng sau áo, bộ ngực căng tròn, dáng người quyến rũ.

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn bậy sẽ móc mắt anh!

Hạt tử chú ý thấy ánh mắt của Diệp Khai một mực đi dạo trước ngực, không khỏi cả giận nói.

- Tính tình của cô hung hăng như vậy, tương lai nhất định không gả được.

Diệp Khai xác thực không sợ, không quên nói móc cô ta một câu.

Hạt tử tức sùi bọt mép, đang muốn cho Diệp Khai đẹp mắt, đột nhiên xuất hiện tình huống.

Tựa hồ toàn bộ địa tầng cũng bắt đầu chấn động lên, thanh âm ù ù vang lên, phi thường đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy có chút ù tai. Tên đang tiến hành thăm dò kia thì choáng váng, thính lực bị hao tổn, tháo ống nghe ném sang bên cạnh, đoán chừng màng tai đã bị thương.

- Liệp khuyển, mày không có chuyện gì chứ?

Mặt sẹo thấy thế, nhào tới kéo người kia hỏi.

-...•••

Tên kia dường như không nghe được câu hỏi của mặt sẹo, chỉ ôm đầu vẻ đau đớn, hiển nhiên là bị thương sâu.

- Rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Tất cả mọi người cảm thấy có chút mờ mịt.

- Như là trên mặt đất truyền tới, nhưng là không biết là vật gì.

Hạt tử cảm giác linh mẫn, lập tức phán đoán nói.

Diệp Khai cũng kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh đã hiểu, cái này là thanh âm máy đóng cọc trên mặt đất truyền đến, chẳng qua là nhiều máy đóng cọc đồng thời vận tác, cho nên thanh thế có chút lớn hơn.

- Xem ra là bắt đầu động thủ!

Diệp Khai chấn động, biết thanh âm này nhất định là đám Lý Hải muốn động thủ.

Nếu không có như thế, nơi này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện nhiều máy đóng cọc như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook