Quan Môn

Chương 648: Thiếu phương pháp phân thân.

Thao Lang

08/01/2015

Nếu nói về số tuổi, Dương Thuận Hinh và mẫu thân của Diệp Khai không chênh lệch nhiều lắm, công tác về phương diện này cũng là tương đối an tâm đấy, qua nhiều năm công tác ở kỷ ủy thành phố Long Thành như vậy, ngược lại đã cũng đã làm được nhiều việc, cũng đáng tôn kính, cho nên Diệp Khai cũng là vô cùng yên lòng đem một số việc bàn giao cho nàng đi làm.

Nếu như Dương Thuận Hinh có chỗ gì thiếu sót mà nói…, đó chính là nữ đồng chí này tuy làm việc thận trọng, nhưng mà ở trên cường độ quyết sách còn có một ít khiếm khuyết, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng công tác tại kỷ ủy thành phố nhiều năm, tuy được người khen ngợi, lại cuối cùng không thể đi đến được vị trí đứng đầu.

Với tư cách là người đứng đầu của kỷ ủy thành phố, có một điều kiện tiên quyết không thể thiếu được, chính là sức quyết đoán.

Mà cái Dương Thuận Hinh thiếu hụt, chính là khi cần quyết đoán thì sẽ hết sức quyết đoán, không có ưu thé này, rất khó trở thành người phụ trách chính của kỷ ủy thành phố.

Chuyện này kỳ thật cũng dễ hiểu, với tư cách là người phụ trách kỷ ủy thành phố. Phụ trách đến cả đám cán bộ, lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố, có công tác giám sát và làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, nhiều khi đều là trực tiếp tiếp nhận lấy chỉ đạo của Kỷ ủy của tỉnh, nếu như không có năng lực quyết đoán nhất định, sẽ rất dễ dàng biến thành người lệ thuộc của Bí thư ủy ban nhân dân thành phố, bởi như vậy mà nói…, đối với việc giám sát kiểm sát đám cán bộ của ủy ban nhân dân thành phố, liền là trên danh nghĩa rồi.

Chính vì vậy, bình thường kỷ ủy thành phố đều là yêu cầu tương đối đặc biệt đấy. Địa vị ở ủy ban nhân dân thành phố cũng tương đối đặc thù.

Bất quá Diệp Khai đối với Dương Thuận Hinh cũng có cái nhìn bên ngoài, cũng phân tích một chút, bởi vì nàng sở dĩ khuyết thiếu sức quyết đoán, chủ yếu vẫn là bối cảnh sau lưng của nàng không đủ mạnh, không có quan hệ. Làm Bí thư kỷ ủy cũng không phải là dễ dàng, đây là công việc xóa bỏ thói xấu, nếu là không có năng lực nhất định, vậy thì sẽ không làm tiếp được đấy.

Dương Thuận Hinh cũng rất rõ ràng chính mình có lực lượng bao lớn, cho nên mới phải buồn bực làm việc. Không để ý đến đấu tranh của bọn họ, cũng là cách để tự bào vệ mình, nếu như nàng bỗng nhiên có nhiều hơn một phần trợ lực mà nói…, thì tình huống liền không giống với lúc trước rồi.

Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Diệp Khai cũng không khỏi hơi chút xúc động, bằng vào xuất thân của mình tiến vào quan trường, thạt sự là có quá nhiều ưu thế tiên thiên, bình thường thì cũng không nói làm gì, nhưng đến thời điểm mấu chốt, một vị ở sau lưng tùy tiện nói một câu, cũng đủ để thay đổi càn khôn.

Đương nhiên rồi, Diệp Khai cho tới bây giờ, đều không bởi vì trên con đường làm mà tranh đấu, bởi vì là chuyện của mình, dùng đến hai vị lão gia tử ra mặt ủng hộ, ở trong mắt hắn xem ra, chỉ cần là đối phương không sử dụng đại nhân vật cùng đẳng cấp đến đấu đá, chính mình hoàn toàn có năng lực ứng phó hết thảy tràng diện.

- Cũng không có gì thay đổi, Nhạc bí thư gọi ta đi sang, là vì chuyện tình kiến thiết đường cao tốc, có chút sự tình muốn nhờ một chút.

Ngược lại là Diệp Khai cũng không gạt bọn hắn, dù sao chuyện mình đảm nhiệm Phó tổ trưởng kiến thiết hạng mục, chẳng mấy chốc sẽ truyền tới, ngược lại là cũng không có cái gì tất yếu để che giấu.

Chuyện này cũng không được coi là đại sự cơ mật gì, tự nhiên sẽ không có bảo mật tất yếu.

Phỏng chừng qua một hồi, đám cán bộ của tỉnh Hà Đông cũng muốn xôn xao một chút rồi, Phó tổ trưởng hạng mục, dựa theo lệ cũ thì trên cơ bản đều là cán bộ cấp Phó tỉnh kiêm nhiệm đấy, hắn chỉ là một cán bộ trẻ tuổi cấp chánh sở lại được lẫn vào bên trong, được phân trách nhiệm mấu chốt là công tác bỏ vốn đầu tư, hiển nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người kinh ngạc đấy.

Diệp Khai đang muốn bàn giao cho bọn họ vài câu, sau đó đi đến Tỉnh ủy gặp mặt Bí thư Nhạc Sơn và Bí thư trưởng Chu Tử Kiện, chợt nghe được tiếng của một cái điện thoại khác vang lên, chính là Kỷ ủy của tỉnh Bí thư Tần Phương Trần gọi điện tới.

- Xin chào Bí thư Trần, ta là Diệp Khai.

Diệp Khai nói ra.

- Bí thư trưởng hỏi số điện thoại của ngươi, ta đưa số điện thoại của ngươi cho hắn rồi.

Bí thư Tần Phương Trần ở trong điện thoại nói ra.

- Ha ha, Bí thư trưởng đã thông báo cho ta đi qua, lát nữa phải đi gặp Bí thư Nhạc Sơn một chút.

Diệp Khai hồi đáp.

- Ngươi thật đúng là đủ bận rộn đấy.

Tần Phương Trần lập tức nở nụ cười:

- Chuyện tình của Cố Binh, các người quyết định như thế nào?



Hắn gọi điện thoại tới, chính là vì chuyện tình của Cố Binh

Tình huống bên trong tỉnh, gần đây là có chút như sóng triều chuyển động, lấy Phó bí thư Cố Thành cầm đầu một đám thế lực bản thổ, gần đây hoạt động tương đối nhiều lần, tựa hồ đang làm cái đại sự gì vậy, Tần Phương Trần chú ý tới điểm này, bởi vậy đã cảm thấy quân cờ Cố Binh này, hẳn là có tác dụng.

- Chúng ta đã có an bài chặt chẽ.

Diệp Khai tỏ vẻ nói:

- Đã được hai ngày này rồi.

- Được.

Tần Phương Trần nói một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Sau khi để điện thoại xuống, Diệp Khai liền nhìn nhìn mấy vị trong phòng này, trong lòng tự nhủ nhìn các phương diện đều có áp lực thật lớn, ngay cả Bí thư Tần Phương Trần đều gọi điện thoại tới hỏi chuyện tình của Cố Thành, ý tứ đúng là nói việc này cần phải có một kết thúc, bằng không mà nói, sẽ khiến cho tất cả mọi người rất bất lợi.

Vấn đề của Cố Binh, đối với Cố Thành mà nói, chính là một cái mồi câu không cách nào buông tha được.

Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Diệp Khai chính là người câu cá, Cố Thành chính là con cá cần câu, hôm hai giữa hai người đấu đá, chính là quá trình câu cá, nếu như bắt được quá mau, có thể Cố Thành cũng sẽ không buông bỏ tự vệ vì mồi câu, tuy tổn thất rất lớn, nhưng mà hắn cũng không còn biện pháp.

Diệp Khai một mực muốn bắt cá, nhất định phải đem tinh lực của hắn hao hết, sau đó mới lại đi thu lưới.

Tình huống hiện tại đã là như thế, Cố Binh đã trở thành mồi câu không cách nào buông tha được, tuy đang ở Australia, nhưng lại có thể dẫn động tâm thần của Cố Thành, theo thứ tự của Diệp Khai là chỗ đột phá, muốn xé rách ngụy trang của Cố Thành, mở ra vòng bảo bộ của những kẻ nằm trong thế lực bản thổ này, cũng chỉ cần một thời gian nữa thôi.

Chỉ bất quá là bây giờ, trách nhiệm trên thân mình Diệp Khai quá nặng, ngoài vụ án này ra, còn phải cân nhắc đến vấn đề kiến thiết đường cao tốc, đây cũng chính là việc lớn.

Dù sao, bây giờ đối với tỉnh Hà Đông mà nói, một cái đường cao tốc có giá trị kiến thiết lên đến 3 tỷ, có thể nói chính là đệ nhất sự kiện mà Ủy ban tỉnh cần giải quyết, nếu như chuyện này có thể làm thành, có thể nói là công tại đương đại, lợi tại thiên thu, đối với dân chúng khắp cả tỉnh Hà Đông mà nói, ảnh hưởng đều là cực kỳ sâu xa.

Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác nhóm người của Cố Thành, cũng là không thể khinh thường đấy, nếu như không giải quyết vấn đề của bọn hắn, những người này nhất định sẽ là trở ngại rất lớn tại hạng mục đường cao tốc, thậm chí là từ đó lấy được món lợi kếch sù, đây chính là việc mà Diệp Khai không cách nào dễ dàng tha thứ.

Cố Thành và sửa đường, hai chuyện này dường như không có liên hệ trực tiếp gì với nhau, nhưng cẩn thận nhìn lại một cái mà nói…, đã biết đây chính là trói chung một chỗ với nhau, trong sạch hóa bộ máy chính trị và xây dựng kinh tế liền thành một thể, có thể giúp nhau xúc tiến, nếu là làm không tốt, khác biệt đều sẽ phải chịu trở ngại.

- Chuyện này, sớm phát động đi, từ trước đó chúng ta định ra trình tự, trước tiên đem Phong nhi thả ra.

Diệp Khai rốt cuộc hạ quyết tâm.

- Vâng, Diệp bí thư.

Mấy vị Dương Thuận Hinh nghe xong, đều có chút con mắt tỏa sáng.

Chuyện này, là một đại sự trong những năm gần đây của kỷ ủy thành phố Long Thành, cứ coi như là trước kia Diệp Khai một hơi bắt hai vị cán bộ cấp phó sở, cũng không cách nào so sánh được với chuyện này.

Dù sao hiện tại bọn hắn tính toán, chính là một vị thường ủy Tỉnh trưởng và Phó bí thư.

- Cũng không cần lo lắng, chúng ta có hậu thuẫn mạnh mẽ.



Diệp Khai thấy hào khí trong phòng có chút khẩn trương, liền cười an ủi:

- Đừng nói là cán bộ cấp Phó tỉnh, cán bộ cấp chính quốc ta đều bắt giữ không chỉ một lần, loại chuyện này, ngươi gặp nhiều lần thì cũng sẽ thành thói quen.

Nhất thời mọi người đều nở nụ cười, bất quá bên trong lòng nghĩ thế nào cũng rất là khó nói.

Chí ít có người sẽ cảm thấy Diệp Khai đang khoác lác, bất quá chỉ muốn làm hào khí sinh động hơn một ít mà thôi, cán bộ cấp chánh quốc, đoán chừng hắn có thể bái phỏng đã là không tệ rồi, nào có cơ hội cùng người ta giao thủ? Coi như là giao thủ, còn không phải là bị người ta cho bạo hết mệnh?

Diệp Khai tự nhiên cũng biết bọn hắn không tin, bất quá loại chuyện này ngược lại là không cần phải đi khắp nơi tuyên dương.

Chuyện tình lần trước của Trần Chiêu Vũ và Trần Lập Phương, còn có đồng chí Phùng Duẫn, chuyện này cũng chỉ có một ít đại nhân vật mới rõ ràng nội tình, coi như là đám cán bộ cấp tỉnh bộ như bí thư Nhạc Sơn, cũng không có duyên biết được đấy.

Chủ yếu là lúc ấy người tham dự có cấp bậc quá cao, cho nên nội tình của chuyện này nhất định là không cách nào lưu truyền được đấy. Chuyện này rất giống với với thời điểm khai mở hội nghị thường ủy, đột nhiên hai vị thường ủy bởi vì tranh cãi nhau, đột nhiên dẫn tới đánh nhau, ngươi nói chuyện này sẽ truyền ra ngoài sao?

Dù sao, người trong cuộc khẳng định không muốn nói chuyện này đây, mà những người khác vì tự trọng thân phận của mình, phải giữ vững tính nghiêm túc của hội nghị thường ủy, khẳng định cũng không muốn đem tin tức này tiết lộ ra ngoài đấy, nếu không đến lúc đó mất mặt không chỉ là người đánh nhau, mà trên mặt của tất cả mọi người đều không có gì sáng rạng cả.

Sau khi Diệp Khai nói dăm ba câu giao phó xong sự tình, liền đón xe đi khách sạn Long Thành.

Sau khi ngồi vào trong xe, rốt cuộc thở dốc một hơn, nghĩ thầm thời gian gần đây quả thực có chút bận rộn, một mực sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi, vô luận là sửa đường cũng tốt, chuyện tình của Cố Thành cũng thé, đây đều là chuyện có quan hệ trọng đại, một cái xử lý không tốt, sẽ mang đến ảnh hưởng tương đối lớn.

Vốn là hắn hy vọng trước khi giải quyết được chuyện sửa đường, sẽ đem vấn đề của Cố Thành giải quyết cho xong xuôi đấy, nhưng mà bây giờ suy nghĩ một chút, nếu đồng thời tiến hành hai chuyện mà nói, lực chấn nhiếp sẽ càng lớn, lại càng dễ khiến cho thế lực bản thổ sợ ném chuột vỡ bình, không dám nhúc nhích lung tung, bằng không mà nói, bọn họ lợi dụng giữa hai chuyện tới báo cáo cấp trên mà nói, đúng là xử lý không tốt đấy.

Đã muốn đấu một trận, như vậy còn không bằng càng loạn càng tốt, giải quyết dứt khoát, đoán chừng hiệu quả ngược lại sẽ càng tốt hơn một chút.

Cái mà Diệp Khai không thiếu nhất đấy, chính là ý chí chiến đấu rồi.

Bởi vì chính hắn vô cùng rõ ràng, tuổi tác chính là nhược điểm duy nhất của hắn, chỉ có trong đấu tranh phát triển lên, mới khiến cho người ta cảm giác được, không dám lần nữa bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

Chỉ có điều, bởi như vậy mà nói…, thật là thiếu phương pháp phân thân rồi.

Diệp Khai mở xe của mình, hướng phương hướng Tỉnh ủy đi tới.

Lúc này không phải là giờ cao điểm đi làm, mà đại lộ của thành phố Long Thành nổi danh là thẳng tắp rộng rãi, cho nên đi qua đoạn đường này, ngược lại là không lãng phí chút thời gian nào.

Kỳ thật về chuyện sửa đường, Diệp Khai cảm thấy tài chính căn bản cũng không thành vấn đề, mặc dù là dựa theo chính mình dự toán trước, 3 tỷ tài chính cũng là giàu có tồi, hơn nữa chuyện này nếu là có thể chứng thực được mà nói, trong mười lăm đến hai mươi năm, bên phía đầu tư cũng tuyệt đối thu hồi lại được vốn đầu tư rồi.

Chỉ có điều, nếu không phải là quốc gia có lượng lớn tài chính, ví dụ như ngân hàng quốc hữu, người bình thường còn thật không dám nhớ thương loại đại công trình này, dù sao hoàn cảnh chính trị trong nước vẫn đang thay đổi, một khi có gió thổi cỏ lay, đến lúc đó thế cục biến đổi, chính sách đột nhiên xuất hiện biến hóa rõ ràng, lãnh đạo mới người ta trở mặt, như vậy khoản đầu tư này coi như là nước dội là môn rồi.

Cho nên loại hạng mục lớn này mặc dù xem lại là tương đối mê người, nhưng mà người đầu tư không thiếu tiền ở bên ngoài lại không dám đưa chân vào, tập đoàn ở trong nước còn chauw trưởng thành đến mức có phách lực và tài lực như vậy, cho nên nói chúng, các tỉnh cũng chỉ có thể tìm đến ngân hàng để giải quyết vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu là trong nước muốn tu kiến một cái đường cao tốc khó khăn như vậy.

Nhưng mà bất kể có khó khăn dường nào, mọi người cũng đều thấy được các loại chỗ tốt của việc tu kiến đường cao tốc, cho nên mới phải nghĩ hết biện pháp, muốn ở chỗ chính mình tu kiến đường cao tốc, cái này nhìn xem chỉ là một cái đường lớn mà thôi, nhưng kỳ thật lại khiến cho kinh tế thịnh vượng bay lên như xe tốc hành a.

Diệp Khai trong lúc lái xe, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất thần.

Lại nói tiếp đây cũng là một loại hiện tượng tương đối nguy hiểm, nhưng mà trên thưc tế đại đa số người trong lúc lái xe đều có thể phân tâm, có người lái xe đường dài thì thậm chí trong lúc lái xe, sẽ trợn tròn mắt để ngủ, xe lại có thể bảo trì tốc độ chạy như cũ, mà lúc này, tựa hồ một bán cầu não khác của đại não đã bắt đầu hoạt động, chỉ huy thân thể tự động tiến hành các hành động tránh né.

Bất quá tình huống hôm nay giống như có chút là lạ, Diệp Khai bỗng nhiên phát giác phía trước đường lớn đột nhiên xuất hiện một người đang băng qua đường, chuyện như vậy cố nhiên là vô cùng nguy hiểm đấy, dù sao trên đường có rất nhiều xe, không nghĩ qua thì sẽ xảy ra chuyện ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook