Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 31: .1
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
05/09/2022
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng đầu óc Lý Hàn Sơn cũng trở nên linh hoạt hơn.
Cậu ta nhìn hai người trước mặt, hít sâu một hơi, giống như đang làm mới một trang web.
Lý Hàn Sơn nói: "Các cậu rất hài hước, nhưng tôi sẽ về nhà trước."
Cậu ta biết không nên ở cùng một chỗ với bọn họ, nếu không cậu ta có thể sẽ bị những câu đùa giỡn này khiến bản thân bị tin theo.
Lý Hàn Sơn tự nhắc nhở chính mình, lúc nào cũng phải giữ vững lý trí.
Chỉ có lý trí mới có thể cho phép bản thân đưa ra quyết định và phản ứng đúng đắn nhất.
Đang chuẩn bị rời đi, Lý Hàn Sơn lại nghe được bọn họ ở phía sau 'Thì thầm nói nhỏ'.
"Tôi đã nói rồi, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy chúng ta đang lừa gạt cậu ta."
"Nhưng chuyện này là thật."
"Không có cách nào, luôn có một số người cổ hủ không tin vào sự tồn tại của thế giới thần bí."
Nghe Chu Như Diệu nói, cuối cùng Lý Hàn Sơn vẫn xoay người, hơi thở ôn hòa tự phụ trên người lúc này đã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại sự phẫn nộ mệt mỏi lộ ra.
Lý Hàn Sơn lạnh lùng nói: "Các cậu đừng có ở đó thì thầm to nhỏ nữa, tôi không phải người theo chủ nghĩa thần bí, tôi cũng không muốn nghe các cậu đề cập đến những lời nói vô căn cứ đó. Rõ ràng cậu không có bằng chứng để chứng minh tất cả điều này, vì vậy tôi hy vọng cậu sẽ không làm phiền tôi với lý do này một lần nữa. Tôi đến đây để đọc sách, chứ không đến để chơi trò chơi với các cậu."
Cậu ta dùng giọng điệu kiên quyết để nói, nhưng hai người Chu Như Diệu và Cố Chi Hành lại nghe ra một chút cảm giác sụp đổ.
Vài giây sau, ánh mắt Cố Chi Hành có chút an ủi: "Có phải cậu quá áp lực hay không."
"Quả thật, bằng không chúng tôi dẫn cậu đi uống rượu?" Chu Như Diệu bắt đầu đưa ra ý tưởng: "Hay là cậu thích ca hát hơn?"
Lý Hàn Sơn: "..."
Quên đi, hai người này căn bản nghe không hiểu ý tứ của cậu ta.
Lý Hàn Sơn nghẹn một cục tức trong lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Không cần, sau này đừng làm phiền tôi nữa, thật thật giả giả, các người tạo ra tai họa, gây phiền toái tới cơ thể, cùng với liên thể của anh."
Cố Chi Hành: "Chúng tôi chỉ có hai người, từ này của cậu là có thêm hai người a."
Chu Như Diệu: "Cảm giác cậu nói một câu nhưng lại chỉ rất nhiều người đó."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cậu ta xoay người rời đi, lần thứ hai nghe được tiếng la hét của hai người.
"Phương Chi! Cốt truyện của Phương Chi đã thay đổi! Cậu phải căn cứ chính xác theo đấy!"
Khi Lý Hàn Sơn tỉnh lại vừa đúng tám giờ năm phút.
Đã là ngày nghỉ thứ sáu cũng không đủ để Lý Hàn Sơn nghỉ ngơi thật tốt, ngược lại càng thêm mệt mỏi bởi vì cậu ta gặp ác mộng cả đêm.
Khi thì trong mắt cậu ta ba phần lạnh bốn phần trêu ghẹo một phần nhu tình hôn nữ sinh không có mặt mũi, khi thì cổ họng cậu ta khàn khàn, mắt đỏ ngầu ấn nữ sinh đến góc tường, khi thì đôi môi cậu ta nhếch lên tạo ra ý cười... Nói tóm lại, nhìn thế nào cũng không giống như một người có tinh thần bình thường ổn định.
Lý Hàn Sơn rửa mặt sạch sẽ, rồi đơn giản ăn chút gì đó.
Sau đó cậu ta bắt đầu nhìn lịch trình hôm nay, khi nhìn thấy lịch buổi chiều gặp Cố Chi Hành và Chu Như Diệu, trong lòng cậu ta không khỏi dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
Lý Hàn Sơn tắt lịch trình, bắt đầu hoài nghi có phải mình vẫn còn đang trong mộng chưa tỉnh hẳn bằng không sao lại phát sinh nhiều chuyện vớ vẩn như vậy.
Đầu tiên là ngày hôm qua bọn họ tự nói mình là nhân vật trong tiểu thuyết, sau đó bọn họ lại cho cậu ta xem chi tiết phần Lâm m và Mạnh Tư Tuyết, cuối cùng đưa ra một quan điểm cốt lõi nhất.
"Nếu như không thể thay đổi hướng đi của câu chuyện, cuối cùng cậu và Cố Chi Hành sẽ đi đến kết cục cậu chết tôi sống."
Lý Hàn Sơn không nhớ rõ biểu tình Chu Như Diệu lúc nói lời này bởi vì lúc ấy suy nghĩ của cậu ta rất hỗn loạn, có thể nói là gần như không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì vì sự vô lý của sự việc. Nhưng cậu ta nhớ rất rõ một chuyện, đối với loại đề tài nghiêm túc liên quan đến sinh tử này, lúc nào Cố Chi Hành cũng thất thần.
Hoàng hôn của mùa hè rực rỡ như mật ong tan chảy, lộ vẻ dày đặc, ngọt ngào, hơi đục vàng nhưng lại trong suốt.
Dưới ánh sáng đó, khiến Cố Chi Hành chóng mặt, ánh mắt di chuyển lên người các cô gái huấn luyện trên sân tennis.
Các cô gái mặc đồ thể thao hoặc chơi bóng hoặc tụ tập với nhau dựa vào hàng rào để trò chuyện.
Cố Chi Hành cứ như vậy nhìn các cô ấy, trên mặt vẫn mang theo nét lãnh đạm nhưng con ngươi đen lại rất nhu hòa.
Sắc trời vừa vặn, gió cũng mát mẻ.
Cả người Cố Chi Hành lúc này trong suốt lạnh lùng như băng mỏng, trong trẻo sạch sẽ nhưng cũng yếu ớt. Giống như chú ý tới tầm mắt của cậu ta, Cố Chi Hành quay đầu nhìn về phía cậu ta, trên mặt cực kỳ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt luôn có chút bi thương.
Lý Hàn Sơn cảm thấy vô lý với tất cả những điều này nên vì vậy mà có cảm giác chân thật.
Hóa ra, mình thực sự cảm thấy mờ mịt và bàng hoàng như vậy.
Cho đến khi Chu Như Diệu lên tiếng phá giải tất cả mọi chuyện.
Chu Như Diệu rất lo lắng: "Sao cậu lại thất thần, nghĩ cái gì vậy?"
Cố Chi Hành: "Tôi đang nghĩ rằng quần vợt hai người có thể chơi, nhưng bóng chày chúng tôi còn thiếu tận mười lăm người mới chơi được."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cuộc đối thoại vừa rồi đã kéo Lý Hàn Sơn từ trong mơ trở về hiện thực.
Lý Hàn Sơn giật khóe miệng, tiếp tục cúi đầu đọc sách, tạm thời dùng thời gian buổi sáng để đối phó trước vậy.
Một giờ mười phút chiều, tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Hàn Sơn mở cửa, đưa hai người vào rồi nói: "Đến phòng tôi nói chuyện đi, chờ người giúp việc gia đình đến."
Hai người đi theo Lý Hàn Sơn vào phòng.
Lý Hàn Sơn đóng cửa lại, cùng hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
Lý Hàn Sơn hỏi: "Câu chuyện của Lâm m và Mạnh Tư Tuyết có tiếp tục thay đổi không?"
"Không có." Chu Như Diệu để quyển sổ lên mặt bàn: "Thật ra tôi và A Hành còn chưa nắm rõ thời cơ biến hóa của nó nữa."
"Trước mắt chỉ có Tống Kiều Kiều và Phương Chi là từng xảy ra biến hóa." Cố Chi Hành dừng một chút, dựa vào hồi ức nói: "Biến hóa về Tống Kiều Kiều trước đây chúng tôi chưa từng chú ý tới, chỉ đột nhiên phát hiện ra mà thôi."
"Nhưng ngày tôi cứu mạng Phương Chi, nam chủ lại biến thành tôi." Chu Như Diệu thở dài, nhìn Lý Hàn Sơn, lại nói: "Sau đó cậu cũng biết, chính là sau khi cô ấy dời sự chú ý đi, câu chuyện lại có biến hóa."
Cố Chi Hành đưa tay lật đến trang của Phương Chi.
“Văn bản thật khó viết, nghĩ không ra nên viết như thế nào, tóm lại là Phương Chi làm thám tử giải đố hàng ngày, không thể dễ dàng giải quyết theo hướng cp, còn có thể là chơi đùa thoải mái vui vẻ hằng ngày theo hướng gỡ mìn: Chứ không phải lý luận bản cách.”
Lý Hàn Sơn suy nghĩ vài giây, nói: "Tôi có một số phỏng đoán, những biến hóa trong cốt truyện này có thể là do sự thay đổi tính cách của họ mà tạo thành hay không."
"Trước mắt xem ra tình huống của Phương Chi tương đối giống nhau, bởi vì hôm qua tôi bảo Như Diệu đi thăm dò xem cô ấy có còn để ý cậu ấy hay không, kết quả sau đó văn bản tình tiết lập tức sinh ra biến hóa." Cố Chi Hành nói xong, không nhịn được cầm lấy quyển sổ lật lung tung mấy trang: "Nhưng sau khi tôi và Như Diệu không tiếp xúc với Tống Kiều Kiều nữa, trên thực tế cũng không hiểu làm thế nào để cô ấy biến thành cao thủ bóng rổ."
Lý Hàn Sơn: "Vậy tìm cơ hội tiếp xúc thôi."
Cố Chi Hành: "Thay đổi."
Cậu ta nhìn hai người trước mặt, hít sâu một hơi, giống như đang làm mới một trang web.
Lý Hàn Sơn nói: "Các cậu rất hài hước, nhưng tôi sẽ về nhà trước."
Cậu ta biết không nên ở cùng một chỗ với bọn họ, nếu không cậu ta có thể sẽ bị những câu đùa giỡn này khiến bản thân bị tin theo.
Lý Hàn Sơn tự nhắc nhở chính mình, lúc nào cũng phải giữ vững lý trí.
Chỉ có lý trí mới có thể cho phép bản thân đưa ra quyết định và phản ứng đúng đắn nhất.
Đang chuẩn bị rời đi, Lý Hàn Sơn lại nghe được bọn họ ở phía sau 'Thì thầm nói nhỏ'.
"Tôi đã nói rồi, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy chúng ta đang lừa gạt cậu ta."
"Nhưng chuyện này là thật."
"Không có cách nào, luôn có một số người cổ hủ không tin vào sự tồn tại của thế giới thần bí."
Nghe Chu Như Diệu nói, cuối cùng Lý Hàn Sơn vẫn xoay người, hơi thở ôn hòa tự phụ trên người lúc này đã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại sự phẫn nộ mệt mỏi lộ ra.
Lý Hàn Sơn lạnh lùng nói: "Các cậu đừng có ở đó thì thầm to nhỏ nữa, tôi không phải người theo chủ nghĩa thần bí, tôi cũng không muốn nghe các cậu đề cập đến những lời nói vô căn cứ đó. Rõ ràng cậu không có bằng chứng để chứng minh tất cả điều này, vì vậy tôi hy vọng cậu sẽ không làm phiền tôi với lý do này một lần nữa. Tôi đến đây để đọc sách, chứ không đến để chơi trò chơi với các cậu."
Cậu ta dùng giọng điệu kiên quyết để nói, nhưng hai người Chu Như Diệu và Cố Chi Hành lại nghe ra một chút cảm giác sụp đổ.
Vài giây sau, ánh mắt Cố Chi Hành có chút an ủi: "Có phải cậu quá áp lực hay không."
"Quả thật, bằng không chúng tôi dẫn cậu đi uống rượu?" Chu Như Diệu bắt đầu đưa ra ý tưởng: "Hay là cậu thích ca hát hơn?"
Lý Hàn Sơn: "..."
Quên đi, hai người này căn bản nghe không hiểu ý tứ của cậu ta.
Lý Hàn Sơn nghẹn một cục tức trong lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Không cần, sau này đừng làm phiền tôi nữa, thật thật giả giả, các người tạo ra tai họa, gây phiền toái tới cơ thể, cùng với liên thể của anh."
Cố Chi Hành: "Chúng tôi chỉ có hai người, từ này của cậu là có thêm hai người a."
Chu Như Diệu: "Cảm giác cậu nói một câu nhưng lại chỉ rất nhiều người đó."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cậu ta xoay người rời đi, lần thứ hai nghe được tiếng la hét của hai người.
"Phương Chi! Cốt truyện của Phương Chi đã thay đổi! Cậu phải căn cứ chính xác theo đấy!"
Khi Lý Hàn Sơn tỉnh lại vừa đúng tám giờ năm phút.
Đã là ngày nghỉ thứ sáu cũng không đủ để Lý Hàn Sơn nghỉ ngơi thật tốt, ngược lại càng thêm mệt mỏi bởi vì cậu ta gặp ác mộng cả đêm.
Khi thì trong mắt cậu ta ba phần lạnh bốn phần trêu ghẹo một phần nhu tình hôn nữ sinh không có mặt mũi, khi thì cổ họng cậu ta khàn khàn, mắt đỏ ngầu ấn nữ sinh đến góc tường, khi thì đôi môi cậu ta nhếch lên tạo ra ý cười... Nói tóm lại, nhìn thế nào cũng không giống như một người có tinh thần bình thường ổn định.
Lý Hàn Sơn rửa mặt sạch sẽ, rồi đơn giản ăn chút gì đó.
Sau đó cậu ta bắt đầu nhìn lịch trình hôm nay, khi nhìn thấy lịch buổi chiều gặp Cố Chi Hành và Chu Như Diệu, trong lòng cậu ta không khỏi dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
Lý Hàn Sơn tắt lịch trình, bắt đầu hoài nghi có phải mình vẫn còn đang trong mộng chưa tỉnh hẳn bằng không sao lại phát sinh nhiều chuyện vớ vẩn như vậy.
Đầu tiên là ngày hôm qua bọn họ tự nói mình là nhân vật trong tiểu thuyết, sau đó bọn họ lại cho cậu ta xem chi tiết phần Lâm m và Mạnh Tư Tuyết, cuối cùng đưa ra một quan điểm cốt lõi nhất.
"Nếu như không thể thay đổi hướng đi của câu chuyện, cuối cùng cậu và Cố Chi Hành sẽ đi đến kết cục cậu chết tôi sống."
Lý Hàn Sơn không nhớ rõ biểu tình Chu Như Diệu lúc nói lời này bởi vì lúc ấy suy nghĩ của cậu ta rất hỗn loạn, có thể nói là gần như không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì vì sự vô lý của sự việc. Nhưng cậu ta nhớ rất rõ một chuyện, đối với loại đề tài nghiêm túc liên quan đến sinh tử này, lúc nào Cố Chi Hành cũng thất thần.
Hoàng hôn của mùa hè rực rỡ như mật ong tan chảy, lộ vẻ dày đặc, ngọt ngào, hơi đục vàng nhưng lại trong suốt.
Dưới ánh sáng đó, khiến Cố Chi Hành chóng mặt, ánh mắt di chuyển lên người các cô gái huấn luyện trên sân tennis.
Các cô gái mặc đồ thể thao hoặc chơi bóng hoặc tụ tập với nhau dựa vào hàng rào để trò chuyện.
Cố Chi Hành cứ như vậy nhìn các cô ấy, trên mặt vẫn mang theo nét lãnh đạm nhưng con ngươi đen lại rất nhu hòa.
Sắc trời vừa vặn, gió cũng mát mẻ.
Cả người Cố Chi Hành lúc này trong suốt lạnh lùng như băng mỏng, trong trẻo sạch sẽ nhưng cũng yếu ớt. Giống như chú ý tới tầm mắt của cậu ta, Cố Chi Hành quay đầu nhìn về phía cậu ta, trên mặt cực kỳ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt luôn có chút bi thương.
Lý Hàn Sơn cảm thấy vô lý với tất cả những điều này nên vì vậy mà có cảm giác chân thật.
Hóa ra, mình thực sự cảm thấy mờ mịt và bàng hoàng như vậy.
Cho đến khi Chu Như Diệu lên tiếng phá giải tất cả mọi chuyện.
Chu Như Diệu rất lo lắng: "Sao cậu lại thất thần, nghĩ cái gì vậy?"
Cố Chi Hành: "Tôi đang nghĩ rằng quần vợt hai người có thể chơi, nhưng bóng chày chúng tôi còn thiếu tận mười lăm người mới chơi được."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cuộc đối thoại vừa rồi đã kéo Lý Hàn Sơn từ trong mơ trở về hiện thực.
Lý Hàn Sơn giật khóe miệng, tiếp tục cúi đầu đọc sách, tạm thời dùng thời gian buổi sáng để đối phó trước vậy.
Một giờ mười phút chiều, tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Hàn Sơn mở cửa, đưa hai người vào rồi nói: "Đến phòng tôi nói chuyện đi, chờ người giúp việc gia đình đến."
Hai người đi theo Lý Hàn Sơn vào phòng.
Lý Hàn Sơn đóng cửa lại, cùng hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
Lý Hàn Sơn hỏi: "Câu chuyện của Lâm m và Mạnh Tư Tuyết có tiếp tục thay đổi không?"
"Không có." Chu Như Diệu để quyển sổ lên mặt bàn: "Thật ra tôi và A Hành còn chưa nắm rõ thời cơ biến hóa của nó nữa."
"Trước mắt chỉ có Tống Kiều Kiều và Phương Chi là từng xảy ra biến hóa." Cố Chi Hành dừng một chút, dựa vào hồi ức nói: "Biến hóa về Tống Kiều Kiều trước đây chúng tôi chưa từng chú ý tới, chỉ đột nhiên phát hiện ra mà thôi."
"Nhưng ngày tôi cứu mạng Phương Chi, nam chủ lại biến thành tôi." Chu Như Diệu thở dài, nhìn Lý Hàn Sơn, lại nói: "Sau đó cậu cũng biết, chính là sau khi cô ấy dời sự chú ý đi, câu chuyện lại có biến hóa."
Cố Chi Hành đưa tay lật đến trang của Phương Chi.
“Văn bản thật khó viết, nghĩ không ra nên viết như thế nào, tóm lại là Phương Chi làm thám tử giải đố hàng ngày, không thể dễ dàng giải quyết theo hướng cp, còn có thể là chơi đùa thoải mái vui vẻ hằng ngày theo hướng gỡ mìn: Chứ không phải lý luận bản cách.”
Lý Hàn Sơn suy nghĩ vài giây, nói: "Tôi có một số phỏng đoán, những biến hóa trong cốt truyện này có thể là do sự thay đổi tính cách của họ mà tạo thành hay không."
"Trước mắt xem ra tình huống của Phương Chi tương đối giống nhau, bởi vì hôm qua tôi bảo Như Diệu đi thăm dò xem cô ấy có còn để ý cậu ấy hay không, kết quả sau đó văn bản tình tiết lập tức sinh ra biến hóa." Cố Chi Hành nói xong, không nhịn được cầm lấy quyển sổ lật lung tung mấy trang: "Nhưng sau khi tôi và Như Diệu không tiếp xúc với Tống Kiều Kiều nữa, trên thực tế cũng không hiểu làm thế nào để cô ấy biến thành cao thủ bóng rổ."
Lý Hàn Sơn: "Vậy tìm cơ hội tiếp xúc thôi."
Cố Chi Hành: "Thay đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.