Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 30
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
05/08/2022
Edit: Linhmun1505
Nữ sinh hoảng sợ, theo bản năng túm lấy chai nước rửa tay ném tới.
Đầu Lý Hàn Sơn lệch về một bên, chai nước rửa tay đập lên cửa, nước rửa tay bắn đầy lên mặt hắn.
Nữ sinh quay đầu trốn chạy.
Lý Hàn Sơn khuôn mặt đầy nước rửa tay vô biểu tình nhìn về vách ngăn phía sau.
Cố Chi Hành đồng dạng mặt vô biểu tình, nhíu mày, "Cậu như thế nào lại vào WC nữ a? Biếи ŧɦái!"
Chu Như Diệu ngượng ngùng, bóp giọng nói: "Xú nam sinh! Đáng ghét!"
Cửa gian WC hung hăng đóng lại.
Lý Hàn Sơn: "......?"
Hắn sờ khuôn mặt đầy nước rửa tay, biểu tình tự nhiên mà rửa mặt, nhưng ngón tay run nhè nhẹ.
Chịu đủ rồi, không sao, bình tĩnh lại, lập tức có thể thoát khỏi cái lốc xoáy kỳ quái này rồi!
***
Có đôi khi Phương Chi cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, rõ ràng trước kia cô chỉ là một nữ sinh không chút tiếng tăm, sinh hoạt bình đạm, điều duy nhất làm cô cháy lên tình cảm mãnh liệt là theo đuổi Chu Như Diệu. Nhưng sau khi việc cô giúp nữ sinh kia tìm lại khuy cài áo bị truyền ra ngoài, lập tức người cầm thù lao đến nhờ cô giúp ngày càng nhiều.
Phương Chi mới đầu còn có chút hưởng thụ, nhưng rất nhanh, cô liền bởi vì những khuôn mặt hất hàm sai khiến kia cảm thấy chán ghét.
Cô không hiểu đầu óc một đám ngu xuẩn mất đồ vật tình nguyện bỏ tiền thuê người tìm chứ không hề muốn bản thân tự vận động, cho nên cự tuyệt rất nhiều "tiền thưởng", nhưng dường như bởi vì bị cô từ chối, chuyện cũ của đám vênh mặt hất hàm sai khiến kia cũng được đào ra tới.
Tiểu thư ngạo mạn bởi vì rơi mất bút chì mà sợ hãi vẽ tranh.
Nam sinh nhát gan vì mất một tượng đất mà muốn cùng người khác ẩu đả.
Nữ hài thô tráng không tìm thấy thìa bạc mà bắt đầu tuyệt thực.
.............
Phương Chi cho rằng trong trường học hình như có rất nhiều quái nhân, có rất rất nhiều người đánh rơi đồ, cũng có rất rất nhiều thiếu niên thiếu nữ giấu chuyện của mình ở trong lòng không muốn cho người khác biết.
Chuông tan học vang lên.
Phương Chi là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng học, cặp sách lung lay, hôm nay cô nhận được uỷ thác tìm ván trượt.
Phương Chi vừa mới đi vài bước, nghe thấy tiếng gọi.
Cô quay đầu lại, là Chu Như Diệu chào hỏi cô.
Rõ ràng mới một tuần trôi qua, nhưng cô cảm thấy gương mặt hắn có chút xa lạ.
Thật là kỳ quái.
Phương Chi tuỳ ý vẫy vẫy tay, xoay người chạy nhanh như chớp.
Lần nầy người uỷ thác là học sinh phòng mỹ thuật, cô không chạy nhanh không khéo hiện trường vụ án sẽ bị phá hư.
Mà bên kia Chu Như Diệu nhìn bộ dáng chạy như điên của cô, chớp chớp mắt, ý cười trên mặt dần dần biến đại.
Hắn quay đầu hô lên: "Thao, cô ấy mặc kệ tôi! A Hành cậu thấy không! Cô ấy buông tha tôi!"
Phía sau cây, Cố Chi Hành bước ra, "Không tồi."
Lý Hàn Sơn vòng qua cây, ý cười nhạt nhẽo, "Chúc mừng cậu."
Hắn nhìn đồng hồ, "Sự tình đã kết thúc, hy vọng mấy người giữ lời."
Cố Chi Hành chụp lên vai hắn, "Yên tâm đi."
Cô ngừng lại, nhìn Chu Như Diệu, đột nhiên quay lại nhìn Lý Hàn Sơn, "Đúng rồi, nếu sự tình đã kết thúc, bọn tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu thật sự không muốn xem notebook của Chu Như Diệu sao?"
Lý Hàn Sơn: "...... Không cần, cũng chỉ là tiểu thuyết hai người viết đi?"
Lý Hàn Sơn cuộn tay ho khan, "Hy vọng các cậu đừng lấy tôi làm nhân vật chính tiểu thuyết."
Chu Như Diệu nhíu mày, cảm thấy chấn động, muốn mở miệng giải thích, lại bị Cố Chi Hành ngăn lại.
Cố Chi Hành móc sổ từ túi của Chu Như Diệu ra, đến gần Lý Hàn Sơn, duỗi tay vỗ nhẹ vai hắn, "Thật sự không muốn xem một chút sao? Chỉ liếc một cái, cậu không hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm vai chính là làm những gì sao?"
Lý Hàn Sơn: "........"
Hắn nghĩ, được rồi, liền xem một chút, còn có thể thế nào? Hai tên ngu ngốc này lại có thể viết ra được thứ gì.
Cố Chi Hành lật tới trang nữ chủ trọng sinh.
Lý Hàn Sơn nhìn qua.
"Sống lại một đời, cô nhất định phải thoát khỏi Lý Hàn Sơn, chọn Cố Chi Hành nhìn như lạnh nhạt âm u thật ra là một tiểu lang chân thành. Nhưng không ngờ trong quá trình theo đuổi, cứ nghĩ không còn dính dáng đến Lý Hàn Sơn thế nhưng hắn thế mà lại hoá thành một cái bệnh kiều! Ma trảo của hắn làm cô không đường nào chạy thoát, nhưng cũng biết được hoá ra kẻ mà mọi người cứ tưởng là quân tử ôn thuận như ngọc, bên trong lại là một kẻ nham hiểm cố chấp hung ác! Cứu mạng, cô là muốn tiểu lang chứ không phải chó điên! p/s: 1v1 truy thê táng tràng cao ngọt không ngược!"
Lý Hàn Sơn: "......."
Này là thứ gì.
Lý Hàn Sơn cảm thấy đầu óc mình bị lôi đến võ đài, bị mấy dòng chữ này hung hăng treo lên đánh.
Hắn muốn nói nhanh lấy mấy chữ này ra khỏi đầu hắn, hắn còn muốn nói đủ rồi, hắn lại càng muốn nói buông tha hắn đi.
Cố Chi Hành: "Chỉ cần liếc mắt một cái là được, cậu xem xong chưa?"
Lý Hàn Sơn bắt đầu khống chế làm cho mình không được chớp mắt, cố xem xong văn án cùng sự kiện cốt truyện.
Cố Chi Hành: "Tôi nói thật, tiểu thuyết này sẽ phát sinh trong hiện thực."
Chu Như Diệu: "Lý Hàn Sơn, cậu cùng A Hành đều là vai chính."
Lý Hàn Sơn: "......."
Lý Hàn Sơn trầm mặc không nói, hắn muốn cười nhạo bọn họ vớ vẩn, cũng cảm thấy thật hoang đường, nhưng xem xét lại những sự kiện thần bí kia lại làm hắn vô pháp cãi lại hay mắng chửi, hắn phảng phất như bị hai người này cùng với cuốn sổ nát kia cuốn vào lốc xoáy. Từ lúc chuyển trường đến nay mỗi một sự tình đều từng cái từng cái cấp độ tăng mạnh lên, hung hăng nã pháo vào thần kinh hắn.
Thần kinh hắn phảng phất như đang run rẩy, hơi thở thoi thóp, cuối cùng ngã xuống, đầu óc ở về trạng thái trống không nguyên thuỷ.
Tiểu thuyết, hiện thực, phát sinh.........
0,1,1,2,3.............
Mờ mịt, chấn động, khó hiểu.........
F(0)=0, F(1)=1, F(2)=F(1)+F(0), F(3)=F(2)+F(2)......
.............
Bên tai vang lên tiếng đối thoại.
Cố Chi Hành: "Cậu có tin hay không a?"
Chu Như Diệu: "A Hành, cậu cảm thấy hắn tin rồi đi?"
Cố Chi Hành: "Nga, như vậy, hoan nghênh gia nhập cùng chúng tôi, địa ngục khốc ca."
Dãy số cùng công thức quy về hư vô.
Nữ sinh hoảng sợ, theo bản năng túm lấy chai nước rửa tay ném tới.
Đầu Lý Hàn Sơn lệch về một bên, chai nước rửa tay đập lên cửa, nước rửa tay bắn đầy lên mặt hắn.
Nữ sinh quay đầu trốn chạy.
Lý Hàn Sơn khuôn mặt đầy nước rửa tay vô biểu tình nhìn về vách ngăn phía sau.
Cố Chi Hành đồng dạng mặt vô biểu tình, nhíu mày, "Cậu như thế nào lại vào WC nữ a? Biếи ŧɦái!"
Chu Như Diệu ngượng ngùng, bóp giọng nói: "Xú nam sinh! Đáng ghét!"
Cửa gian WC hung hăng đóng lại.
Lý Hàn Sơn: "......?"
Hắn sờ khuôn mặt đầy nước rửa tay, biểu tình tự nhiên mà rửa mặt, nhưng ngón tay run nhè nhẹ.
Chịu đủ rồi, không sao, bình tĩnh lại, lập tức có thể thoát khỏi cái lốc xoáy kỳ quái này rồi!
***
Có đôi khi Phương Chi cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, rõ ràng trước kia cô chỉ là một nữ sinh không chút tiếng tăm, sinh hoạt bình đạm, điều duy nhất làm cô cháy lên tình cảm mãnh liệt là theo đuổi Chu Như Diệu. Nhưng sau khi việc cô giúp nữ sinh kia tìm lại khuy cài áo bị truyền ra ngoài, lập tức người cầm thù lao đến nhờ cô giúp ngày càng nhiều.
Phương Chi mới đầu còn có chút hưởng thụ, nhưng rất nhanh, cô liền bởi vì những khuôn mặt hất hàm sai khiến kia cảm thấy chán ghét.
Cô không hiểu đầu óc một đám ngu xuẩn mất đồ vật tình nguyện bỏ tiền thuê người tìm chứ không hề muốn bản thân tự vận động, cho nên cự tuyệt rất nhiều "tiền thưởng", nhưng dường như bởi vì bị cô từ chối, chuyện cũ của đám vênh mặt hất hàm sai khiến kia cũng được đào ra tới.
Tiểu thư ngạo mạn bởi vì rơi mất bút chì mà sợ hãi vẽ tranh.
Nam sinh nhát gan vì mất một tượng đất mà muốn cùng người khác ẩu đả.
Nữ hài thô tráng không tìm thấy thìa bạc mà bắt đầu tuyệt thực.
.............
Phương Chi cho rằng trong trường học hình như có rất nhiều quái nhân, có rất rất nhiều người đánh rơi đồ, cũng có rất rất nhiều thiếu niên thiếu nữ giấu chuyện của mình ở trong lòng không muốn cho người khác biết.
Chuông tan học vang lên.
Phương Chi là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng học, cặp sách lung lay, hôm nay cô nhận được uỷ thác tìm ván trượt.
Phương Chi vừa mới đi vài bước, nghe thấy tiếng gọi.
Cô quay đầu lại, là Chu Như Diệu chào hỏi cô.
Rõ ràng mới một tuần trôi qua, nhưng cô cảm thấy gương mặt hắn có chút xa lạ.
Thật là kỳ quái.
Phương Chi tuỳ ý vẫy vẫy tay, xoay người chạy nhanh như chớp.
Lần nầy người uỷ thác là học sinh phòng mỹ thuật, cô không chạy nhanh không khéo hiện trường vụ án sẽ bị phá hư.
Mà bên kia Chu Như Diệu nhìn bộ dáng chạy như điên của cô, chớp chớp mắt, ý cười trên mặt dần dần biến đại.
Hắn quay đầu hô lên: "Thao, cô ấy mặc kệ tôi! A Hành cậu thấy không! Cô ấy buông tha tôi!"
Phía sau cây, Cố Chi Hành bước ra, "Không tồi."
Lý Hàn Sơn vòng qua cây, ý cười nhạt nhẽo, "Chúc mừng cậu."
Hắn nhìn đồng hồ, "Sự tình đã kết thúc, hy vọng mấy người giữ lời."
Cố Chi Hành chụp lên vai hắn, "Yên tâm đi."
Cô ngừng lại, nhìn Chu Như Diệu, đột nhiên quay lại nhìn Lý Hàn Sơn, "Đúng rồi, nếu sự tình đã kết thúc, bọn tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu thật sự không muốn xem notebook của Chu Như Diệu sao?"
Lý Hàn Sơn: "...... Không cần, cũng chỉ là tiểu thuyết hai người viết đi?"
Lý Hàn Sơn cuộn tay ho khan, "Hy vọng các cậu đừng lấy tôi làm nhân vật chính tiểu thuyết."
Chu Như Diệu nhíu mày, cảm thấy chấn động, muốn mở miệng giải thích, lại bị Cố Chi Hành ngăn lại.
Cố Chi Hành móc sổ từ túi của Chu Như Diệu ra, đến gần Lý Hàn Sơn, duỗi tay vỗ nhẹ vai hắn, "Thật sự không muốn xem một chút sao? Chỉ liếc một cái, cậu không hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm vai chính là làm những gì sao?"
Lý Hàn Sơn: "........"
Hắn nghĩ, được rồi, liền xem một chút, còn có thể thế nào? Hai tên ngu ngốc này lại có thể viết ra được thứ gì.
Cố Chi Hành lật tới trang nữ chủ trọng sinh.
Lý Hàn Sơn nhìn qua.
"Sống lại một đời, cô nhất định phải thoát khỏi Lý Hàn Sơn, chọn Cố Chi Hành nhìn như lạnh nhạt âm u thật ra là một tiểu lang chân thành. Nhưng không ngờ trong quá trình theo đuổi, cứ nghĩ không còn dính dáng đến Lý Hàn Sơn thế nhưng hắn thế mà lại hoá thành một cái bệnh kiều! Ma trảo của hắn làm cô không đường nào chạy thoát, nhưng cũng biết được hoá ra kẻ mà mọi người cứ tưởng là quân tử ôn thuận như ngọc, bên trong lại là một kẻ nham hiểm cố chấp hung ác! Cứu mạng, cô là muốn tiểu lang chứ không phải chó điên! p/s: 1v1 truy thê táng tràng cao ngọt không ngược!"
Lý Hàn Sơn: "......."
Này là thứ gì.
Lý Hàn Sơn cảm thấy đầu óc mình bị lôi đến võ đài, bị mấy dòng chữ này hung hăng treo lên đánh.
Hắn muốn nói nhanh lấy mấy chữ này ra khỏi đầu hắn, hắn còn muốn nói đủ rồi, hắn lại càng muốn nói buông tha hắn đi.
Cố Chi Hành: "Chỉ cần liếc mắt một cái là được, cậu xem xong chưa?"
Lý Hàn Sơn bắt đầu khống chế làm cho mình không được chớp mắt, cố xem xong văn án cùng sự kiện cốt truyện.
Cố Chi Hành: "Tôi nói thật, tiểu thuyết này sẽ phát sinh trong hiện thực."
Chu Như Diệu: "Lý Hàn Sơn, cậu cùng A Hành đều là vai chính."
Lý Hàn Sơn: "......."
Lý Hàn Sơn trầm mặc không nói, hắn muốn cười nhạo bọn họ vớ vẩn, cũng cảm thấy thật hoang đường, nhưng xem xét lại những sự kiện thần bí kia lại làm hắn vô pháp cãi lại hay mắng chửi, hắn phảng phất như bị hai người này cùng với cuốn sổ nát kia cuốn vào lốc xoáy. Từ lúc chuyển trường đến nay mỗi một sự tình đều từng cái từng cái cấp độ tăng mạnh lên, hung hăng nã pháo vào thần kinh hắn.
Thần kinh hắn phảng phất như đang run rẩy, hơi thở thoi thóp, cuối cùng ngã xuống, đầu óc ở về trạng thái trống không nguyên thuỷ.
Tiểu thuyết, hiện thực, phát sinh.........
0,1,1,2,3.............
Mờ mịt, chấn động, khó hiểu.........
F(0)=0, F(1)=1, F(2)=F(1)+F(0), F(3)=F(2)+F(2)......
.............
Bên tai vang lên tiếng đối thoại.
Cố Chi Hành: "Cậu có tin hay không a?"
Chu Như Diệu: "A Hành, cậu cảm thấy hắn tin rồi đi?"
Cố Chi Hành: "Nga, như vậy, hoan nghênh gia nhập cùng chúng tôi, địa ngục khốc ca."
Dãy số cùng công thức quy về hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.