Chương 358: Cuối cùng cũng ra tay!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
05/05/2014
Quận ủy Đức Thủy, chín giờ sáng hàng ngày, Chánh văn phòng Quận ủy Chân Củng đều đến văn phòng làm việc của Bí thư quận ủy Lưu Tích Nhân để xác nhận lại những sự việc quan trọng trong hành trình một ngày.
Lưu Tích Nhân yêu cầu rất nghiêm ngặt về điều này, công việc của ông ta nhấn mạnh vào kế hoạch và sắp xếp, lãnh đạo có yêu cầu như vậy, những người phía dưới đương nhiên không dám lơ là, họ đều chấp hành rất cẩn thận.
Gần đây, Chân Củng ngoài việc báo cáo nhật trình, liền không nói gì và cũng không rời đi, mỗi lần đến khi đó, Lưu Tích Nhân đều chau mày sau đó hỏi ông ta:
- Bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Chân Củng bèn lắc đầu, Lưu Tích Nhân bèn cười hừ một tiếng, có lúc còn nói:
- Anh ta thật là kiên nhẫn!
Cái gọi là “bên đó” mà Lưu Tích Nhân nói, đó là Trần Kinh, Trần Kinh vào Quận ủy quận Đức Thủy sắp được một tháng rồi, hắn luôn thể hiện rất khiêm tốn, mỗi ngày đều đi làm, không có động tác thực chất gì. Có người nói rằng, quan mới lên phải đổi mới, Lưu Tích Nhân đã cho Trần Kinh cơ hội để đổi mới, nhưng mỗi lần, Trần Kinh đều để cơ hội vọt qua tầm tay.
Có thể nói không khoa trương rằng, sau khi Trần Kinh đến Đức Thủy, hành động và lời nói của hắn rất giông nhau. Ở công tác quần chúng đảng, bất kỳ tài liệu nào đưa đến chỗ hắn, hắn đều quyết định dựa trên tình hình.
Với một số tài liệu đơn giản không có vấn đề gì, hắn bèn phê chuẩn bảy chữ:
- Đồng ý! Chuyển Bí thư Lưu xem!
Đối với một số tài liệu hắn cho rằng còn vấn đề, hắn sẽ đích thân đem đến chỗ Lưu Tích Nhân để xin chỉ thị, mấy lần đầu, Lưu Tích Nhân còn tưởng Trần Kinh cố ý làm vậy, nên không để ý.
Nhưng một tháng trở lại đây, nhưng công tác trong vòng kiểm soát của Trần Kinh đều làm như vậy, không hề tự quyết định. Điều này khiến cho Lưu Tích Nhâm thầm ngán ngẩm, điều làm cho ông ta ngạc nhiên là, bản lĩnh nắm sự việc của Trần Kinh rất lợi hại.
Việc gì có thể có vấn đề, việc gì cần báo cáo với Lưu Tích Nhân, hắn nắm chuyện này rất chuẩn, một tháng đã qua, không có chút sai sót sơ hở nào. Điểm này khiến cho Lưu Tích Nhân hơi sợ. Ông ta cảm thấy rằng người Phó bí thư mà Thành ủy phái tới cho mình, không ngờ còn có thể yên tâm hơn cả Đàm Dương, cảm giác này, khiến cho Lưu Tích Nhân cảm thấy rất hoang đường.
Bảo Chân Củng quan sát Trần Kinh, là mệnh lệnh mà Lưu Tích Nhân đích thân nói cho Chân Củng, nhưng một tháng nay, mỗi ngày những lời báo cáo của Chân Củng đều giống nhau, không hề có gì mới mẻ, đến tận hôm nay, Lưu Tích Nhân cuối cùng không kìm chế được nữa, bèn nói với Chân Củng:
- Được rồi, về sau chuyện này không cần báo cáo nữa, kệ anh ta!
Lưu Tích Nhân nhẹ nhàng xua tay, lòng thầm thở dài, ông ta đã hiểu, Trần Kinh thật sự không phải là người bình thường, tuổi còn trẻ, nhưng làm việc lại rất chắc chắn. Yên lặng một tháng, đây là sự tích lũy một tháng. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, hắn nhất định sẽ bộc lộ tài năng.
Đột nhiên Lưu Tích Nhân nhớ lại, Đàm Dương nói rằng ông ta không đủ rộng lượng, giờ đây hành động của Trần Kinh, hình như cũng hơi nghi ngờ về tấm lòng của Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân cũng là một người rất ngạo nghễ, ông ta thầm nghĩ cứ để kệ cho anh làm, xem anh có thể làm được thành tích thế nào?
Trần Kinh cầm một cốc trà, đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Gần đây hắn vùi đầu tra tư liệu, khảo sát nghiên cứu về văn hóa giáo dục, không thể không nói, trước kia Trần Kinh thật sự không để ý tới mảng này.
Đặc biệt là giáo dục, trước kia Trần Kinh đều không chú tâm đến, nhưng gần đây từ sau lần tiếp xúc với Dương Đại Giang, hắn đã giật mình.
Trong bối cảnh lớn của nền giáo dục toàn thành phố hiện nay, một phần là bối cảnh của người theo ngành giáo dục, cùng với việc các trường đại học gia tăng số lượng học sinh đầu vào, giờ đây các sinh viên mới ra trường bắt đầu chịu áp lực lớn từ việc tìm việc làm, trong mảng công khai tuyển người của hệ thống giáo dục, đã hình thành nên rất nhiều điều mờ ám bất hợp pháp.
Đối với khu vực thành thị Đức Thủy, điều nghiêm trọng nhất là những điều mờ ám trong việc các giáo viên tập trung ở một số ít các trường chuyên, và việc các giáo viên nông thôn tìm cách vào thành phố. Theo những thông tin của Dương Đại Giang, giờ đây muốn chuyển một giáo viên từ nông thôn vào thành phố, ít nhất phải chuẩn bị năm mươi, sáu mươi nghìn tệ.
Đây là một, còn một việc nữa là cùng với việc xấu này trở nên tràn lan, quyền lực đã không còn tính ràng buộc có hiệu quả nữa, một số lãnh đạo nắm quyền trong tay bắt đầu có những biểu hiện thối nát khác, một vài lãnh đạo còn đặt quy tắc ngầm với các giáo viên nữ, giáo viên nữ chủ động bợ đỡ lãnh đạo.
Trần Kinh sau khi tìm hiểu về chuyện này thật sự phải giật mình, từ năm ngoái, những cuộc tố cáo đến cơ quan thông tin Quận ủy Thành ủy, có tới hơn một trăm vụ. Mỗi lần, đều có người đi điều tra chuyện này, nhưng mỗi lần đều không điều tra được kết quả gì.
Trần Kinh tìm hiểu kỹ và dần phát hiện ra, hệ thống giáo dục Đức Thủy đã trở thành một dây chuyền lợi ích, mọi người bao che cho nhau, ai nấy đều cắm đầu phát tài, những sự việc bên trong khiến người ta rất kinh ngạc.
Ngoài bộ phận này, xét từ cả nền giáo dục.
Cùng với những cải cách trong giáo dục, từ chỗ các trường học nhà nước là chính, giờ dây các trường dân lập mọc lên như nấm sau mưa. Hiện tại các trường dân lập đều có các hiện tượng như không quy phạm, lừa gạt, thu phí bừa bãi, cướp học sinh…
Ví như Dương Đại Giang, anh ta chỉ học đến tiểu học, nhưng sau khi vào Đức Cao, đã trở thành một “chủ nhiệm công tác chiêu sinh” của một trường kỹ thuật dạy nghề nào đó của Đức Thủy, chuyên phụ trách việc chiêu sinh ở nông thôn, anh ta ăn nói giỏi, biết tán dóc, mỗi năm thành tích đều rất xuất sắc, tiền công của trường học dành cho anh ta, chiêu được 1 học sinh thưởng 500 Tệ, năm ngoái anh ta đã giúp trường này tìm được 100 học sinh, chỉ riêng phần thưởng đã là 50 nghìn Tệ.
Có được kết quả tốt như vậy, Dương Đại Giang cũng đi sâu vào chuyên ngành này, mua nhà trong thành phố, đầy lòng tin về “cơ hội làm ăn” trong ngành giáo dục, trong thời kỳ làm “chủ nhiệm phòng chiêu sinh”, anh ta quen được một vài lãnh đạo trong cục giáo dục Đức Thủy, tài lộ của anh ta, cũng ngày càng rộng mở.
Sau mỗi lần đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư, Chân Củng đều tới báo cáo với Trần Kinh ở tầng dưới rất tự nhiên.
Là Chánh văn phòng Quận ủy, phục vụ tốt hai Bí thư là chức trách của Chân Củng, vì vậy, dù Trần Kinh có hay không có việc, ngày nào ông ta cũng đều tới.
Hôm nay, ông ta đến nhìn thấy Trần Kinh cầm cốc trà đứng ở cửa sổ, ông ta bèn cười nói:
- Bí thư Trần, giờ bên ngoài đầy sắc xuân, là mùa đẹp để chơi xuân!
Trần Kinh quay người lại, cười điềm đạm, hắn chỉ vào trên bàn, rồi nói:
- Lão Chân, trên bàn có hai tờ tài liệu, ông xem trước xem?
Chân Củng hơi ngớ ra, đây là lần đầu tiên Trần Kinh bảo ông ta đọc tài liệu, ông ta vội vàng tới lấy lên đọc, hơi nhíu mày.
Hai tờ tài liệu này đều là tố cáo về Phó trưởng phòng giáo dục Quận Vương Văn Bân, một tờ tố cáo rằng Vương Văn Bân đã nhận hối lộ trong vấn đề điều động công tác của giáo viên, một bản tài liệu khác tố cáo Vương Văn Bân lợi dụng chức vụ của mình thành lập trường học bên ngoài, quảng cáo bừa bãi, thu phí bừa bãi.
Chân Củng cẩn thận xem hai tờ tài liệu này, nội dung rất tỉ mỉ xác thực, không như những điều bịa đặt, ông ta bèn hỏi:
- Phải xem trọng hai bản tài liệu này, Bí thư, anh có ý gì?
Trần Kinh nói:
- Đây là tài liệu chuyển từ ban tiếp nhận ý kiến người dân, tôi không có chủ ý gì nên mới hỏi ông, ông có đề nghị gì không?
Chân Củng trầm ngâm một hồi, rồi nói:
- Vấn đề giáo dục khá mẫn cảm, không dễ điều tra; trong ngành này, ai nấy đều xem trọng thể diện, dù là công hay tư cũng chú ý đến hình tượng. Có lúc, trông thì có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng đi điều tra lại là giả, điều này…
Trần Kinh không nói gì, ôm lấy cốc trà, Chân Củng thấy vậy, bèn nói:
- Bí thư, tôi gọi Thành Sâm đến nhé, tôi dùng máy bàn của anh một chút!
Thành Sâm là chủ nhiệm phòng Đốc tra Quận ủy, béo mập, bình thường luôn nở nụ cười như Phật Di Lặc, nhưng thực ra lại làm việc rất giỏi, được coi là một đại tướng dưới cờ Lưu Tích Nhân.
Thành Sâm đến rất nhanh, ông ta cười tươi nói:
- Hai vị lãnh đạo gọi tôi đến, có chỉ thị gì vậy?
Chân Củng đưa hai bản tài liệu cho Thành Sâm, Thành Sâm nhìn liếc qua, lông mày hơi động đậy rồi nói:
- Điều tra sao?
Chân Củng nói:
- Còn việc gì khác nữa chứ?
- Vâng, tôi sẽ tổ chức người đi điều tra vụ này ngay! Đảm bảo sẽ điều tra rõ ràng minh bạch!
Thành Sâm nói sang sảng, ông ta liếc sang nhìn Trần Kinh.
Thật ra từ lúc bước vào ông ta đã chú ý đến Trần Kinh, ông ta phát hiện ra rằng thái độ của Trần Kinh không thay đổi từ đầu đến cuối, trông rất khó đoán định, không nói một câu nào.
Sau khi Trần Kinh đến Đức Thủy, Thành Sâm chỉ tiếp xúc một lần, lần đó Trần Kinh cười rất tươi, nhưng hai người không nói gì đến chuyện công việc.
Trần Kinh hỏi ông ta bình thường có sở thích gì, Thành Sâm nói rằng công việc quá bận, rất ít khi có hoạt động ngoài lề, Trần Kinh nói làm việc phải có lúc căng thẳng lúc nghỉ ngơi, kết hợp lẫn nhau. Sau đó hắn lại hỏi Trần Kinh, tại sao công việc ở Phòng Đốc tra lại bận rộn như vậy.
Thành Sâm nói những điều phòng Đốc tra quản lý quá nhiều, những chính sách Quận ủy muốn áp dụng đều phải có phòng Đốc tra đi theo từng bước, chỉ mảng công tác này đã rất lớn rồi.
Trần Kinh gật đầu nói tốt lắm, công tác của phòng Đốc tra rất vất vả.
Và cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc như vậy, chỉ nói với nhau mười mấy câu, trong khoảng thời gian mấy phút.
Từ sau lần nói chuyện đó, ấn tượng của ông ta về Trần Kinh là người Phó bí thư này rất khó hiểu, nhưng, giống như đánh cờ vậy, hình như Trần Kinh luôn giữ vài điều gì đó không lộ ra. Chút không lộ ra đó, khiến người ta cảm thấy khó chịu, rất muốn nghiên cứu.
Thành Sâm nhận lệnh rời đi, từ đầu đến cuối đều là Chân Củng phân việc cho ông ta, Trần Kinh không nói một lời nào, đến khi Thành Sâm đi khỏi, Chân Củng mới hỏi:
- Bí thư Trần, tôi sắp xếp như vậy có phải có gì không thỏa đáng không?
Trần Kinh cười nói:
- Thủ trưởng Nam Tuần đã từng nói, dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột là mèo giỏi, sắp xếp như thế nào không thành vấn đề, quan trọng là có thể phát huy được hiệu quả. Chủ nhiệm Củng và Chủ nhiệm Thành đều là những người giỏi giang, nhất định có thể điều tra rõ ràng chuyện này!
Chân Củng nghe vậy hơi ngớ ra, ông ta đã là người lăn lộn trong quan trường từ lâu, nghe được câu này của Trần Kinh, ông ta thấy sự sắc bén.
Trần Kinh đến Đức Thủy lâu như vậy, mà không có động tĩnh gì, lần này hắn muốn ra tay rồi sao? Muốn khai đao với Vương Văn Bân ở phòng Giáo dục sao? Ông ta ngước đầu nhìn kỹ Trần Kinh, muốn tìm được gì đó từ trong thái độ của Trần Kinh, nhưng Trần Kinh vẫn thích thú ngắm nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài cửa sổ, vô cùng chăm chú, sao có thể nhận ra sự khác thường gì?
Lưu Tích Nhân yêu cầu rất nghiêm ngặt về điều này, công việc của ông ta nhấn mạnh vào kế hoạch và sắp xếp, lãnh đạo có yêu cầu như vậy, những người phía dưới đương nhiên không dám lơ là, họ đều chấp hành rất cẩn thận.
Gần đây, Chân Củng ngoài việc báo cáo nhật trình, liền không nói gì và cũng không rời đi, mỗi lần đến khi đó, Lưu Tích Nhân đều chau mày sau đó hỏi ông ta:
- Bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Chân Củng bèn lắc đầu, Lưu Tích Nhân bèn cười hừ một tiếng, có lúc còn nói:
- Anh ta thật là kiên nhẫn!
Cái gọi là “bên đó” mà Lưu Tích Nhân nói, đó là Trần Kinh, Trần Kinh vào Quận ủy quận Đức Thủy sắp được một tháng rồi, hắn luôn thể hiện rất khiêm tốn, mỗi ngày đều đi làm, không có động tác thực chất gì. Có người nói rằng, quan mới lên phải đổi mới, Lưu Tích Nhân đã cho Trần Kinh cơ hội để đổi mới, nhưng mỗi lần, Trần Kinh đều để cơ hội vọt qua tầm tay.
Có thể nói không khoa trương rằng, sau khi Trần Kinh đến Đức Thủy, hành động và lời nói của hắn rất giông nhau. Ở công tác quần chúng đảng, bất kỳ tài liệu nào đưa đến chỗ hắn, hắn đều quyết định dựa trên tình hình.
Với một số tài liệu đơn giản không có vấn đề gì, hắn bèn phê chuẩn bảy chữ:
- Đồng ý! Chuyển Bí thư Lưu xem!
Đối với một số tài liệu hắn cho rằng còn vấn đề, hắn sẽ đích thân đem đến chỗ Lưu Tích Nhân để xin chỉ thị, mấy lần đầu, Lưu Tích Nhân còn tưởng Trần Kinh cố ý làm vậy, nên không để ý.
Nhưng một tháng trở lại đây, nhưng công tác trong vòng kiểm soát của Trần Kinh đều làm như vậy, không hề tự quyết định. Điều này khiến cho Lưu Tích Nhâm thầm ngán ngẩm, điều làm cho ông ta ngạc nhiên là, bản lĩnh nắm sự việc của Trần Kinh rất lợi hại.
Việc gì có thể có vấn đề, việc gì cần báo cáo với Lưu Tích Nhân, hắn nắm chuyện này rất chuẩn, một tháng đã qua, không có chút sai sót sơ hở nào. Điểm này khiến cho Lưu Tích Nhân hơi sợ. Ông ta cảm thấy rằng người Phó bí thư mà Thành ủy phái tới cho mình, không ngờ còn có thể yên tâm hơn cả Đàm Dương, cảm giác này, khiến cho Lưu Tích Nhân cảm thấy rất hoang đường.
Bảo Chân Củng quan sát Trần Kinh, là mệnh lệnh mà Lưu Tích Nhân đích thân nói cho Chân Củng, nhưng một tháng nay, mỗi ngày những lời báo cáo của Chân Củng đều giống nhau, không hề có gì mới mẻ, đến tận hôm nay, Lưu Tích Nhân cuối cùng không kìm chế được nữa, bèn nói với Chân Củng:
- Được rồi, về sau chuyện này không cần báo cáo nữa, kệ anh ta!
Lưu Tích Nhân nhẹ nhàng xua tay, lòng thầm thở dài, ông ta đã hiểu, Trần Kinh thật sự không phải là người bình thường, tuổi còn trẻ, nhưng làm việc lại rất chắc chắn. Yên lặng một tháng, đây là sự tích lũy một tháng. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, hắn nhất định sẽ bộc lộ tài năng.
Đột nhiên Lưu Tích Nhân nhớ lại, Đàm Dương nói rằng ông ta không đủ rộng lượng, giờ đây hành động của Trần Kinh, hình như cũng hơi nghi ngờ về tấm lòng của Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân cũng là một người rất ngạo nghễ, ông ta thầm nghĩ cứ để kệ cho anh làm, xem anh có thể làm được thành tích thế nào?
Trần Kinh cầm một cốc trà, đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Gần đây hắn vùi đầu tra tư liệu, khảo sát nghiên cứu về văn hóa giáo dục, không thể không nói, trước kia Trần Kinh thật sự không để ý tới mảng này.
Đặc biệt là giáo dục, trước kia Trần Kinh đều không chú tâm đến, nhưng gần đây từ sau lần tiếp xúc với Dương Đại Giang, hắn đã giật mình.
Trong bối cảnh lớn của nền giáo dục toàn thành phố hiện nay, một phần là bối cảnh của người theo ngành giáo dục, cùng với việc các trường đại học gia tăng số lượng học sinh đầu vào, giờ đây các sinh viên mới ra trường bắt đầu chịu áp lực lớn từ việc tìm việc làm, trong mảng công khai tuyển người của hệ thống giáo dục, đã hình thành nên rất nhiều điều mờ ám bất hợp pháp.
Đối với khu vực thành thị Đức Thủy, điều nghiêm trọng nhất là những điều mờ ám trong việc các giáo viên tập trung ở một số ít các trường chuyên, và việc các giáo viên nông thôn tìm cách vào thành phố. Theo những thông tin của Dương Đại Giang, giờ đây muốn chuyển một giáo viên từ nông thôn vào thành phố, ít nhất phải chuẩn bị năm mươi, sáu mươi nghìn tệ.
Đây là một, còn một việc nữa là cùng với việc xấu này trở nên tràn lan, quyền lực đã không còn tính ràng buộc có hiệu quả nữa, một số lãnh đạo nắm quyền trong tay bắt đầu có những biểu hiện thối nát khác, một vài lãnh đạo còn đặt quy tắc ngầm với các giáo viên nữ, giáo viên nữ chủ động bợ đỡ lãnh đạo.
Trần Kinh sau khi tìm hiểu về chuyện này thật sự phải giật mình, từ năm ngoái, những cuộc tố cáo đến cơ quan thông tin Quận ủy Thành ủy, có tới hơn một trăm vụ. Mỗi lần, đều có người đi điều tra chuyện này, nhưng mỗi lần đều không điều tra được kết quả gì.
Trần Kinh tìm hiểu kỹ và dần phát hiện ra, hệ thống giáo dục Đức Thủy đã trở thành một dây chuyền lợi ích, mọi người bao che cho nhau, ai nấy đều cắm đầu phát tài, những sự việc bên trong khiến người ta rất kinh ngạc.
Ngoài bộ phận này, xét từ cả nền giáo dục.
Cùng với những cải cách trong giáo dục, từ chỗ các trường học nhà nước là chính, giờ dây các trường dân lập mọc lên như nấm sau mưa. Hiện tại các trường dân lập đều có các hiện tượng như không quy phạm, lừa gạt, thu phí bừa bãi, cướp học sinh…
Ví như Dương Đại Giang, anh ta chỉ học đến tiểu học, nhưng sau khi vào Đức Cao, đã trở thành một “chủ nhiệm công tác chiêu sinh” của một trường kỹ thuật dạy nghề nào đó của Đức Thủy, chuyên phụ trách việc chiêu sinh ở nông thôn, anh ta ăn nói giỏi, biết tán dóc, mỗi năm thành tích đều rất xuất sắc, tiền công của trường học dành cho anh ta, chiêu được 1 học sinh thưởng 500 Tệ, năm ngoái anh ta đã giúp trường này tìm được 100 học sinh, chỉ riêng phần thưởng đã là 50 nghìn Tệ.
Có được kết quả tốt như vậy, Dương Đại Giang cũng đi sâu vào chuyên ngành này, mua nhà trong thành phố, đầy lòng tin về “cơ hội làm ăn” trong ngành giáo dục, trong thời kỳ làm “chủ nhiệm phòng chiêu sinh”, anh ta quen được một vài lãnh đạo trong cục giáo dục Đức Thủy, tài lộ của anh ta, cũng ngày càng rộng mở.
Sau mỗi lần đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư, Chân Củng đều tới báo cáo với Trần Kinh ở tầng dưới rất tự nhiên.
Là Chánh văn phòng Quận ủy, phục vụ tốt hai Bí thư là chức trách của Chân Củng, vì vậy, dù Trần Kinh có hay không có việc, ngày nào ông ta cũng đều tới.
Hôm nay, ông ta đến nhìn thấy Trần Kinh cầm cốc trà đứng ở cửa sổ, ông ta bèn cười nói:
- Bí thư Trần, giờ bên ngoài đầy sắc xuân, là mùa đẹp để chơi xuân!
Trần Kinh quay người lại, cười điềm đạm, hắn chỉ vào trên bàn, rồi nói:
- Lão Chân, trên bàn có hai tờ tài liệu, ông xem trước xem?
Chân Củng hơi ngớ ra, đây là lần đầu tiên Trần Kinh bảo ông ta đọc tài liệu, ông ta vội vàng tới lấy lên đọc, hơi nhíu mày.
Hai tờ tài liệu này đều là tố cáo về Phó trưởng phòng giáo dục Quận Vương Văn Bân, một tờ tố cáo rằng Vương Văn Bân đã nhận hối lộ trong vấn đề điều động công tác của giáo viên, một bản tài liệu khác tố cáo Vương Văn Bân lợi dụng chức vụ của mình thành lập trường học bên ngoài, quảng cáo bừa bãi, thu phí bừa bãi.
Chân Củng cẩn thận xem hai tờ tài liệu này, nội dung rất tỉ mỉ xác thực, không như những điều bịa đặt, ông ta bèn hỏi:
- Phải xem trọng hai bản tài liệu này, Bí thư, anh có ý gì?
Trần Kinh nói:
- Đây là tài liệu chuyển từ ban tiếp nhận ý kiến người dân, tôi không có chủ ý gì nên mới hỏi ông, ông có đề nghị gì không?
Chân Củng trầm ngâm một hồi, rồi nói:
- Vấn đề giáo dục khá mẫn cảm, không dễ điều tra; trong ngành này, ai nấy đều xem trọng thể diện, dù là công hay tư cũng chú ý đến hình tượng. Có lúc, trông thì có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng đi điều tra lại là giả, điều này…
Trần Kinh không nói gì, ôm lấy cốc trà, Chân Củng thấy vậy, bèn nói:
- Bí thư, tôi gọi Thành Sâm đến nhé, tôi dùng máy bàn của anh một chút!
Thành Sâm là chủ nhiệm phòng Đốc tra Quận ủy, béo mập, bình thường luôn nở nụ cười như Phật Di Lặc, nhưng thực ra lại làm việc rất giỏi, được coi là một đại tướng dưới cờ Lưu Tích Nhân.
Thành Sâm đến rất nhanh, ông ta cười tươi nói:
- Hai vị lãnh đạo gọi tôi đến, có chỉ thị gì vậy?
Chân Củng đưa hai bản tài liệu cho Thành Sâm, Thành Sâm nhìn liếc qua, lông mày hơi động đậy rồi nói:
- Điều tra sao?
Chân Củng nói:
- Còn việc gì khác nữa chứ?
- Vâng, tôi sẽ tổ chức người đi điều tra vụ này ngay! Đảm bảo sẽ điều tra rõ ràng minh bạch!
Thành Sâm nói sang sảng, ông ta liếc sang nhìn Trần Kinh.
Thật ra từ lúc bước vào ông ta đã chú ý đến Trần Kinh, ông ta phát hiện ra rằng thái độ của Trần Kinh không thay đổi từ đầu đến cuối, trông rất khó đoán định, không nói một câu nào.
Sau khi Trần Kinh đến Đức Thủy, Thành Sâm chỉ tiếp xúc một lần, lần đó Trần Kinh cười rất tươi, nhưng hai người không nói gì đến chuyện công việc.
Trần Kinh hỏi ông ta bình thường có sở thích gì, Thành Sâm nói rằng công việc quá bận, rất ít khi có hoạt động ngoài lề, Trần Kinh nói làm việc phải có lúc căng thẳng lúc nghỉ ngơi, kết hợp lẫn nhau. Sau đó hắn lại hỏi Trần Kinh, tại sao công việc ở Phòng Đốc tra lại bận rộn như vậy.
Thành Sâm nói những điều phòng Đốc tra quản lý quá nhiều, những chính sách Quận ủy muốn áp dụng đều phải có phòng Đốc tra đi theo từng bước, chỉ mảng công tác này đã rất lớn rồi.
Trần Kinh gật đầu nói tốt lắm, công tác của phòng Đốc tra rất vất vả.
Và cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc như vậy, chỉ nói với nhau mười mấy câu, trong khoảng thời gian mấy phút.
Từ sau lần nói chuyện đó, ấn tượng của ông ta về Trần Kinh là người Phó bí thư này rất khó hiểu, nhưng, giống như đánh cờ vậy, hình như Trần Kinh luôn giữ vài điều gì đó không lộ ra. Chút không lộ ra đó, khiến người ta cảm thấy khó chịu, rất muốn nghiên cứu.
Thành Sâm nhận lệnh rời đi, từ đầu đến cuối đều là Chân Củng phân việc cho ông ta, Trần Kinh không nói một lời nào, đến khi Thành Sâm đi khỏi, Chân Củng mới hỏi:
- Bí thư Trần, tôi sắp xếp như vậy có phải có gì không thỏa đáng không?
Trần Kinh cười nói:
- Thủ trưởng Nam Tuần đã từng nói, dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột là mèo giỏi, sắp xếp như thế nào không thành vấn đề, quan trọng là có thể phát huy được hiệu quả. Chủ nhiệm Củng và Chủ nhiệm Thành đều là những người giỏi giang, nhất định có thể điều tra rõ ràng chuyện này!
Chân Củng nghe vậy hơi ngớ ra, ông ta đã là người lăn lộn trong quan trường từ lâu, nghe được câu này của Trần Kinh, ông ta thấy sự sắc bén.
Trần Kinh đến Đức Thủy lâu như vậy, mà không có động tĩnh gì, lần này hắn muốn ra tay rồi sao? Muốn khai đao với Vương Văn Bân ở phòng Giáo dục sao? Ông ta ngước đầu nhìn kỹ Trần Kinh, muốn tìm được gì đó từ trong thái độ của Trần Kinh, nhưng Trần Kinh vẫn thích thú ngắm nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài cửa sổ, vô cùng chăm chú, sao có thể nhận ra sự khác thường gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.