Chương 357: Oan gia ngõ hẹp
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
30/04/2014
Căn nhà của Trần Kinh đã trang trí xong, chính thức dọn nhà.
Thẩm Tiểu Đồng đòi Trần Kinh mời, nói rằng không mời ăn thì không cho chuyển nhà, Trần Kinh không còn cách nào khác, lại phải móc tiền túi ra!
Từ tận sâu nội tâm, Trần Kinh có thể quen được Thẩm Tiểu Đồng, là một trong số ít những thu hoạch của hắn trong cuộc sống.
Từ khi hắn vào Đức Cao, Trần Kinh đã chỉ còn công việc không còn cuộc sống, có Thẩm Tiểu Đồng, thỉnh thoảng Trần Kinh còn có thể ở nhà nấu cơm, Thẩm Tiểu Đồng trẻ trung hoạt bát, giỏi khuấy động không khí, thỉnh thoảng còn giận dỗi, đối với Trần Kinh, cũng là một cơ hội để giải phóng áp lực và thư giãn.
Dọn khỏi căn nhà đối diện với Thẩm Tiểu Đồng, chuyển đến vịn Bùi Thúy, cuộc sống của Trần Kinh lại bước sang trang mới.
Thẩm Tiểu Đồng đưa Trần Kinh xuống dưới lầu, Trần Kinh lên xe, cô bèn goi Trần Kinh:
- Trần đại quan liêu, về sau thăng quan phát tài, làm đến quan to, đừng quên những anh chị em dân thường như chúng tôi nhé!
Trần Kinh quay đầu lại cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, khi quay đầu lại lần nữa, hắn hiểu ra rằng, tất cả những gì sau này, có lẽ đã không giống trước đó nữa.
Ở vịnh Bùi Thúy, Trần Kinh bỏ ra một ngày để dọn dẹp nhà cửa, vào nhà mới, buổi tối đầu tiên hắn không ngủ được, hắn mới phát hiện ra rằng hắn thật sự bị lạ giường, lạ nơi, đổi một nơi mới, không dễ thích ứng!
Không thích ứng với môi trường mới, Trần Kinh liền nghĩ tới công việc, Trần Kinh giờ đây, hắn vẫn không có động tác gì, chỉ chờ đợi mòn mỏi, đây thật sự là một thử thách với sự nhẫn nại của con người.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, mới sáng sớm ra, đã nhận được cuộc điện thoại của người lạ.
Trần Kinh mơ màng nghe điện thoại, đối phương nói mình là công ty quản lý vật tư, Trần Kinh hỏi có chuyện gì.
Đối phương nói:
- Trần tiên sinh, là thế này, chủ nhà tầng dưới của anh nói rằng, anh xây sửa nhà, đục xuyên qua cả sàn nhà, từ phía dưới nhìn lên trên trần nhà có thể thấy mấy cái lỗ. Giờ người khác muốn trang trì lại, vừa thấy cảnh này, liền hơi băn khoăn…
Trần Kinh ngớ người, dựng dậy từ trên giường:
- Sao có thể vậy được? Tôi trang trí nhà mình là khoan dựa theo tiêu chuẩn, sao có thể xuyên qua cả sàn nhà?
Đối phương nói:
- Thật sự là vậy, giờ chủ nhà tìm đến chúng tôi, bảo chúng tôi xử lý chuyện này, chủ nhà còn muốn gặp thẳng anh, cùng thương lượng xem xử lý thế nào!
Trần Kinh nhíu mày, lòng nghĩ rất nhanh, hắn mời công ty trang trí nhà chuyên nghiệp đến làm. Nếu độ dày sàn nhà không vấn đề gì, không thể đục thủng sàn nhà được.
Hắn đang nghĩ vậy, bỗng nghe thấy có người gõ cửa, hắn đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một đám người.
Người đứng đầu là người khoảng chừng 30, 40 tuổi, bụng phệ, đầy thần khí.
- Này, người anh em, đây là nhà của anh sao?
Người đàn ông nói.
Trần Kinh gật đầu, người đàn ông nói:
- Anh trang trí nhà kiểu gì vậy, đục thủng cả sàn nhà. Anh nói xem, tôi phải ở dưới thế nào đây?
Trần Kinh không vui, hắn nói với người của công ty quản lý vật tư:
- Công ty quản lý vật tư các người làm ăn thế nào vậy? Chuyện này, các người phải nói chuyện với cả hai bên chủ nhà, hai chúng tôi nói chuyện với nhau thì còn ra thể thống gì? Anh cảm thấy tôi đục thủng sàn nhà, tôi còn cảm thấy mình bị lừa, độ dày của sàn nhà không đủ kìa!
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, liền vui vẻ nói:
- Tiểu tử, tôi thích nghe câu này của anh lắm, nhưng tôi nói cho anh hay. Dương Đại Giang tôi không hiểu nhiều quy tắc thế, hôm nay tôi đến đây, là phải làm cho rõ chuyện, dù sao thì giờ sự việc cũng thế này rồi, anh đục thủng sàn nhà, thì phải chịu trách nhiệm!
Trần Kinh vừa nghe vậy, liền biết mình đã gặp phải một người không nói chuyện bằng lý lẽ được.
Nhà ở có vấn đề, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, công ty quản lý vật tư nên tìm người có chuyên môn đến kiểm tra, là vấn đề của ai thì tự giải quyết.
Sàn nhà bị đục thủng, nếu là vấn đề của nhà đầu tư, thì phải để cho nhà đầu tư phụ trách, cụ thể ai sẽ phụ trách vấn đề này, thì đều là do công ty quản lý vật tư đứng ra quyết định, sao lại có chuyện trực tiếp đến nhà người ta chửi bới đòi bồi thường được. Trông dáng điệu của người đàn ông kia, có lẽ có chút thế lực, một đám người của công ty quản lý vật tư cũng đến đây, mà không nói đỡ lời của hắn, giống như nếu hôm nay Trần Kinh không đưa ra phương án giải quyết, thì việc này không xong.
Mới sáng tinh mơ, mà đã gặp phải chuyện này, chẳng ai vui vẻ được.
Trần Kinh cũng rất tức giận, chỉ vào nhân viên của công ty vật tư rồi nói:
- Anh gọi điện cho tổng giám đốc Hoàng của các anh, bảo ông ta đến đây, tôi xem ông ta ăn nói thế nào!
Người thanh niên đó ngớ ra, rồi cười nói:
- Hì! Trần tiên sinh, tổng giám đốc Hoàng của chúng tôi rất bận, một chút việc nhỏ như vậy mà kinh động đến ông ấy, những nhân vật thấp bé nhẹ cân như chúng tôi sợ lắm!
Trần Kinh cũng không để ý đến lời cười nhạo của mấy người khác, hắn lấy điện thoại của mình lên, nhưng lại không có số của tổng giám đốc Hoàng, hắn bèn gọi thẳng đến chỗ Hầu Lâm, nói mọi chuyện một cách khá nghiêm trọng, nói rằng người ta đều dẫn người đến cửa rồi, hỏi rằng việc này phải xử lý thế nào!
Hầu Lâm vừa nghe chuyện đó trong điện thoại, ngay lập tức nói:
- Năm phút, trong năm phút tôi sẽ đến ngay!
- Cụp!
Một tiếng cúp điện thoại vang lên, có lẽ chỉ ba phút sau, đã nghe thấy một đoàn người chạy rầm rập phía dưới, đám người chặn ở cửa nhà Trần Kinh đều quay đầu lại nhìn ra cầu thang.
- Ai gây rối? Ai gây rối?
Giọng Hầu Lâm vang lên the thé ở ngoài cầu thang, mười mấy người mặc đồng phục an ninh cùng xông tới.
Hầu Lâm chỉ vào cửa nói:
- Vây đám người này lại, tôi thấy còn đi ngược lại đạo lý, không ngờ còn gây ra chuyện.
Hành động này của Hầu Lâm rất nghiêm nghị, đặc biệt là thái độ của anh ta, thật sự vô cùng chuyên nghiệp.
Mười mấy người đàn ông vây đám người Dương Đại Giang lại, Hầu Lâm chửi:
- Mẹ kiếp, tụ ngữ có câu, vuốt mặt phải nể mũi, mà nó còn dám đến tận đây để ức hiếp người ta, còn có gì đáng nói nữa, việc hôm nay chưa xong đâu!
Dương Đại Giang vừa nhìn đã thấy tình hình không ổn, mấy người anh ta đưa đến đây không thể làm chủ được tình hình, anh ta liền thay đổi rất nhanh, nắm tay lại nói:
- Các vị, các vị, có gì thì nói từ từ với nhau, nói từ từ với nhau!
Mấy nhân viên công ty quản lý vật tư đến cùng Dương Đại Giang, cũng ngớ ra, một trong số đó quen Hầu Lâm.
Anh ta vừa nhìn thấy là tổng giám đốc Hầu của Tam Sở Nhất Phẩm, bèn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vội vàng nói:
- Hầu tổng, đây là hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm! Việc này là sai sót của công ty vận tải chúng tôi, là sai sót của chúng tôi…
Hầu Lâm đã quyết là không thay đổi, dù người khác nhún nhường thế nào, ông ta cũng đuổi hết người đi.
Vừa đuổi được một lúc, bên công ty quản lý vật tư có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trông rất vui vẻ, đến cười hì hì xin lỗi Trần Kinh, nói rằng sai sót của công ty quản lý vật tư đã khiến Trần Kinh sợ!
Trần Kinh hỏi sàn nhà có phải đã bị đục xuyên qua rồi không, đối phương trả lời nhà đầu tư đã thừa nhận toàn bộ trách nhiệm, không cần Trần Kinh phụ trách nữa.
Và như vậy, bị một chuyện nhỏ nhặt làm mất thời gian cả một buổi sáng, đến chiều, vì là cuối tuần, Trần Kinh ra ngoài hóng gió.
Hắn phụ trách công tác liên hệ với bên văn hóa giáo dục, Trần Kinh cũng muốn bỏ chút thời gian đi tới các nơi ở Đức Thủy, nghe ý kiến của người khác.
Buổi chiều, khi hắn đến trường trung học số 1 Đức Thủy, có lẽ câu “oan gia ngõ hẹp” đã có tác dụng, hắn bèn gặp phải Dương Đại Giang.
Trần Kinh hơi gượng gạo, ai ngờ Dương Đại Giang vừa gặp Trần Kinh, bèn cười tươi đưa cho Trần Kinh một điếu thuốc, rồi nói:
- Anh Trần, việc buổi sáng là do Lão Dương tôi lỗ mãng, không biết nặng nhẹ, nào, hút thuốc đi, coi như Lão Dương tôi xin lỗi anh!
Anh ta tỏ vẻ thân thiết rút bật lửa ra châm thuốc, vỗ vai Trần Kinh rồi nói:
- Đi, anh Trần, chúng tôi đi qua đó ngồi, đi thôi!
Anh ta không để Trần Kinh tự quyết, mà đã kéo hắn vào quán trà cửa trường trung học số 1 Đức Thủy, nhiệt tình gọi trà, gọi điểm tâm cho Trần Kinh, thái độ hoàn toàn khác hẳn với buổi sáng.
Vừa thấy điệu bộ đó của Dương Đại Giang, đúng là kẻ lõi đời đã lăn lộn lâu năm trong thương trường, rất xảo quyệt, thay đổi khó lường.
Chuyện buổi sáng, anh ta đã sợ rồi, Trần Kinh chỉ với một cuộc điện thoại, mà gọi cả Hầu Lâm tới, nhìn vậy, là biết Trần Kinh không phải người bình thường.
Nhưng anh ta nghĩ cẩn thận, cảm thấy Trần Kinh thật sự quá trẻ tuổi, Dương Đại Giang cũng quen biết cả những nhân vật nổi tiếng trên thương trường Đức Cao, nhưng chưa từng gặp Trần Kinh.
Anh ta liền nghĩ, liệu Trần Kinh có phải là con nhà quan? Hay là con nhà giàu?
Anh ta nghĩ vậy, trong lòng liền khẳng định, rồi lại nhìn thấy dáng điệu bâng quơ trên phố của Trần Kinh chiều nay, có lẽ cũng chẳng có việc gì làm, anh ta bèn nổi hứng, kéo Trần Kinh đến nói chuyện.
Cuộc nói chuyện trong quán trà, chủ yếu là một mình Dương Đại Giang nói, Trần Kinh cũng nói một vài câu với anh ta.
Dương Đại Giang khéo léo dò hỏi thân phận, Trần Kinh cũng nói theo ý của anh ta, Dương Đại Giang vừa nghe thấy phán đoán của mình không sai, càng vui hơn.
Anh ta hỏi Trần Kinh:
- Anh Trần, sao thế? Anh đến cổng trường trung học số 1 Đức Thủy làm gì? Không phải đã nhắm được cô giáo trẻ nào rồi chứ?
Dương Đại Giang nheo mắt, trông bộ dạng rất dê già.
Anh ta vỗ ngực bùm bụp rồi nói:
- Anh Trần, nếu anh đã nhắm được ai, thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ tác hợp cho anh. Không phải Lão Dương tôi nói phét, nhưng bên chiến tuyến giáo dục này, lời của tôi vẫn có tác dụng lắm, giờ đây ấy à, có nghèo đến mấy cũng không thể để giáo dục nghèo được, sản nghiệp giáo dục là một sản nghiệp vĩ đại, ở đây có tài lộ rất lớn!
Dương Đại Giang nói rất rõ ràng, vừa nói tới tài lộ lớn, anh ta càng hớn hở hơn, anh ta chỉ vào trường trung học số 1 Đức Thủy rồi nói:
- Anh Trần, không phải lão Dương tôi nói dóc, trong việc phân bổ giáo viên của trường trung học số 1 này, lão Dương tôi cũng được coi là nửa ông hiệu trưởng đấy.
Anh đừng tưởng mấy giáo viên đó bình thường trông thì đạo mạo, như chính nhân quân tử, nhưng thật ra, cũng thói xấu đầy người, hơn nữa,
Dương Đại Giang vừa nói vừa lắc đầu, trông bộ dạng rất tiếc nuối, Trần Kinh thầm chau mày.
Dương Đại Giang nói, chắc chắn là không phải sự thật, đều là nói phóng đại lên.
Nhưng, dù có không đáng tin cậy đến mấy, Dương Đại Giang nhất định cũng nói đúng một vài chuyện. Trần Kinh nghĩ rằng, mình ra đây chẳng phải để tìm hiểu tình hình sao? Giờ đây Dương Đại Giang tự làm thân, vậy thì nói chuyện nhiều với anh ta, không chừng, có thể biết thêm vài chuyện.
Suy nghĩ thay đổi, thái độ của Trần Kinh liền tích cực hơn, Trần Kinh trở nên nhiệt tình, Dương Đại Giang càng nói vào câu, với anh ta, rõ ràng là Trần Kinh đã rung động, việc này nhất định sẽ nên cơm nên cháo!
Thẩm Tiểu Đồng đòi Trần Kinh mời, nói rằng không mời ăn thì không cho chuyển nhà, Trần Kinh không còn cách nào khác, lại phải móc tiền túi ra!
Từ tận sâu nội tâm, Trần Kinh có thể quen được Thẩm Tiểu Đồng, là một trong số ít những thu hoạch của hắn trong cuộc sống.
Từ khi hắn vào Đức Cao, Trần Kinh đã chỉ còn công việc không còn cuộc sống, có Thẩm Tiểu Đồng, thỉnh thoảng Trần Kinh còn có thể ở nhà nấu cơm, Thẩm Tiểu Đồng trẻ trung hoạt bát, giỏi khuấy động không khí, thỉnh thoảng còn giận dỗi, đối với Trần Kinh, cũng là một cơ hội để giải phóng áp lực và thư giãn.
Dọn khỏi căn nhà đối diện với Thẩm Tiểu Đồng, chuyển đến vịn Bùi Thúy, cuộc sống của Trần Kinh lại bước sang trang mới.
Thẩm Tiểu Đồng đưa Trần Kinh xuống dưới lầu, Trần Kinh lên xe, cô bèn goi Trần Kinh:
- Trần đại quan liêu, về sau thăng quan phát tài, làm đến quan to, đừng quên những anh chị em dân thường như chúng tôi nhé!
Trần Kinh quay đầu lại cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, khi quay đầu lại lần nữa, hắn hiểu ra rằng, tất cả những gì sau này, có lẽ đã không giống trước đó nữa.
Ở vịnh Bùi Thúy, Trần Kinh bỏ ra một ngày để dọn dẹp nhà cửa, vào nhà mới, buổi tối đầu tiên hắn không ngủ được, hắn mới phát hiện ra rằng hắn thật sự bị lạ giường, lạ nơi, đổi một nơi mới, không dễ thích ứng!
Không thích ứng với môi trường mới, Trần Kinh liền nghĩ tới công việc, Trần Kinh giờ đây, hắn vẫn không có động tác gì, chỉ chờ đợi mòn mỏi, đây thật sự là một thử thách với sự nhẫn nại của con người.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, mới sáng sớm ra, đã nhận được cuộc điện thoại của người lạ.
Trần Kinh mơ màng nghe điện thoại, đối phương nói mình là công ty quản lý vật tư, Trần Kinh hỏi có chuyện gì.
Đối phương nói:
- Trần tiên sinh, là thế này, chủ nhà tầng dưới của anh nói rằng, anh xây sửa nhà, đục xuyên qua cả sàn nhà, từ phía dưới nhìn lên trên trần nhà có thể thấy mấy cái lỗ. Giờ người khác muốn trang trì lại, vừa thấy cảnh này, liền hơi băn khoăn…
Trần Kinh ngớ người, dựng dậy từ trên giường:
- Sao có thể vậy được? Tôi trang trí nhà mình là khoan dựa theo tiêu chuẩn, sao có thể xuyên qua cả sàn nhà?
Đối phương nói:
- Thật sự là vậy, giờ chủ nhà tìm đến chúng tôi, bảo chúng tôi xử lý chuyện này, chủ nhà còn muốn gặp thẳng anh, cùng thương lượng xem xử lý thế nào!
Trần Kinh nhíu mày, lòng nghĩ rất nhanh, hắn mời công ty trang trí nhà chuyên nghiệp đến làm. Nếu độ dày sàn nhà không vấn đề gì, không thể đục thủng sàn nhà được.
Hắn đang nghĩ vậy, bỗng nghe thấy có người gõ cửa, hắn đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một đám người.
Người đứng đầu là người khoảng chừng 30, 40 tuổi, bụng phệ, đầy thần khí.
- Này, người anh em, đây là nhà của anh sao?
Người đàn ông nói.
Trần Kinh gật đầu, người đàn ông nói:
- Anh trang trí nhà kiểu gì vậy, đục thủng cả sàn nhà. Anh nói xem, tôi phải ở dưới thế nào đây?
Trần Kinh không vui, hắn nói với người của công ty quản lý vật tư:
- Công ty quản lý vật tư các người làm ăn thế nào vậy? Chuyện này, các người phải nói chuyện với cả hai bên chủ nhà, hai chúng tôi nói chuyện với nhau thì còn ra thể thống gì? Anh cảm thấy tôi đục thủng sàn nhà, tôi còn cảm thấy mình bị lừa, độ dày của sàn nhà không đủ kìa!
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, liền vui vẻ nói:
- Tiểu tử, tôi thích nghe câu này của anh lắm, nhưng tôi nói cho anh hay. Dương Đại Giang tôi không hiểu nhiều quy tắc thế, hôm nay tôi đến đây, là phải làm cho rõ chuyện, dù sao thì giờ sự việc cũng thế này rồi, anh đục thủng sàn nhà, thì phải chịu trách nhiệm!
Trần Kinh vừa nghe vậy, liền biết mình đã gặp phải một người không nói chuyện bằng lý lẽ được.
Nhà ở có vấn đề, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, công ty quản lý vật tư nên tìm người có chuyên môn đến kiểm tra, là vấn đề của ai thì tự giải quyết.
Sàn nhà bị đục thủng, nếu là vấn đề của nhà đầu tư, thì phải để cho nhà đầu tư phụ trách, cụ thể ai sẽ phụ trách vấn đề này, thì đều là do công ty quản lý vật tư đứng ra quyết định, sao lại có chuyện trực tiếp đến nhà người ta chửi bới đòi bồi thường được. Trông dáng điệu của người đàn ông kia, có lẽ có chút thế lực, một đám người của công ty quản lý vật tư cũng đến đây, mà không nói đỡ lời của hắn, giống như nếu hôm nay Trần Kinh không đưa ra phương án giải quyết, thì việc này không xong.
Mới sáng tinh mơ, mà đã gặp phải chuyện này, chẳng ai vui vẻ được.
Trần Kinh cũng rất tức giận, chỉ vào nhân viên của công ty vật tư rồi nói:
- Anh gọi điện cho tổng giám đốc Hoàng của các anh, bảo ông ta đến đây, tôi xem ông ta ăn nói thế nào!
Người thanh niên đó ngớ ra, rồi cười nói:
- Hì! Trần tiên sinh, tổng giám đốc Hoàng của chúng tôi rất bận, một chút việc nhỏ như vậy mà kinh động đến ông ấy, những nhân vật thấp bé nhẹ cân như chúng tôi sợ lắm!
Trần Kinh cũng không để ý đến lời cười nhạo của mấy người khác, hắn lấy điện thoại của mình lên, nhưng lại không có số của tổng giám đốc Hoàng, hắn bèn gọi thẳng đến chỗ Hầu Lâm, nói mọi chuyện một cách khá nghiêm trọng, nói rằng người ta đều dẫn người đến cửa rồi, hỏi rằng việc này phải xử lý thế nào!
Hầu Lâm vừa nghe chuyện đó trong điện thoại, ngay lập tức nói:
- Năm phút, trong năm phút tôi sẽ đến ngay!
- Cụp!
Một tiếng cúp điện thoại vang lên, có lẽ chỉ ba phút sau, đã nghe thấy một đoàn người chạy rầm rập phía dưới, đám người chặn ở cửa nhà Trần Kinh đều quay đầu lại nhìn ra cầu thang.
- Ai gây rối? Ai gây rối?
Giọng Hầu Lâm vang lên the thé ở ngoài cầu thang, mười mấy người mặc đồng phục an ninh cùng xông tới.
Hầu Lâm chỉ vào cửa nói:
- Vây đám người này lại, tôi thấy còn đi ngược lại đạo lý, không ngờ còn gây ra chuyện.
Hành động này của Hầu Lâm rất nghiêm nghị, đặc biệt là thái độ của anh ta, thật sự vô cùng chuyên nghiệp.
Mười mấy người đàn ông vây đám người Dương Đại Giang lại, Hầu Lâm chửi:
- Mẹ kiếp, tụ ngữ có câu, vuốt mặt phải nể mũi, mà nó còn dám đến tận đây để ức hiếp người ta, còn có gì đáng nói nữa, việc hôm nay chưa xong đâu!
Dương Đại Giang vừa nhìn đã thấy tình hình không ổn, mấy người anh ta đưa đến đây không thể làm chủ được tình hình, anh ta liền thay đổi rất nhanh, nắm tay lại nói:
- Các vị, các vị, có gì thì nói từ từ với nhau, nói từ từ với nhau!
Mấy nhân viên công ty quản lý vật tư đến cùng Dương Đại Giang, cũng ngớ ra, một trong số đó quen Hầu Lâm.
Anh ta vừa nhìn thấy là tổng giám đốc Hầu của Tam Sở Nhất Phẩm, bèn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vội vàng nói:
- Hầu tổng, đây là hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm! Việc này là sai sót của công ty vận tải chúng tôi, là sai sót của chúng tôi…
Hầu Lâm đã quyết là không thay đổi, dù người khác nhún nhường thế nào, ông ta cũng đuổi hết người đi.
Vừa đuổi được một lúc, bên công ty quản lý vật tư có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trông rất vui vẻ, đến cười hì hì xin lỗi Trần Kinh, nói rằng sai sót của công ty quản lý vật tư đã khiến Trần Kinh sợ!
Trần Kinh hỏi sàn nhà có phải đã bị đục xuyên qua rồi không, đối phương trả lời nhà đầu tư đã thừa nhận toàn bộ trách nhiệm, không cần Trần Kinh phụ trách nữa.
Và như vậy, bị một chuyện nhỏ nhặt làm mất thời gian cả một buổi sáng, đến chiều, vì là cuối tuần, Trần Kinh ra ngoài hóng gió.
Hắn phụ trách công tác liên hệ với bên văn hóa giáo dục, Trần Kinh cũng muốn bỏ chút thời gian đi tới các nơi ở Đức Thủy, nghe ý kiến của người khác.
Buổi chiều, khi hắn đến trường trung học số 1 Đức Thủy, có lẽ câu “oan gia ngõ hẹp” đã có tác dụng, hắn bèn gặp phải Dương Đại Giang.
Trần Kinh hơi gượng gạo, ai ngờ Dương Đại Giang vừa gặp Trần Kinh, bèn cười tươi đưa cho Trần Kinh một điếu thuốc, rồi nói:
- Anh Trần, việc buổi sáng là do Lão Dương tôi lỗ mãng, không biết nặng nhẹ, nào, hút thuốc đi, coi như Lão Dương tôi xin lỗi anh!
Anh ta tỏ vẻ thân thiết rút bật lửa ra châm thuốc, vỗ vai Trần Kinh rồi nói:
- Đi, anh Trần, chúng tôi đi qua đó ngồi, đi thôi!
Anh ta không để Trần Kinh tự quyết, mà đã kéo hắn vào quán trà cửa trường trung học số 1 Đức Thủy, nhiệt tình gọi trà, gọi điểm tâm cho Trần Kinh, thái độ hoàn toàn khác hẳn với buổi sáng.
Vừa thấy điệu bộ đó của Dương Đại Giang, đúng là kẻ lõi đời đã lăn lộn lâu năm trong thương trường, rất xảo quyệt, thay đổi khó lường.
Chuyện buổi sáng, anh ta đã sợ rồi, Trần Kinh chỉ với một cuộc điện thoại, mà gọi cả Hầu Lâm tới, nhìn vậy, là biết Trần Kinh không phải người bình thường.
Nhưng anh ta nghĩ cẩn thận, cảm thấy Trần Kinh thật sự quá trẻ tuổi, Dương Đại Giang cũng quen biết cả những nhân vật nổi tiếng trên thương trường Đức Cao, nhưng chưa từng gặp Trần Kinh.
Anh ta liền nghĩ, liệu Trần Kinh có phải là con nhà quan? Hay là con nhà giàu?
Anh ta nghĩ vậy, trong lòng liền khẳng định, rồi lại nhìn thấy dáng điệu bâng quơ trên phố của Trần Kinh chiều nay, có lẽ cũng chẳng có việc gì làm, anh ta bèn nổi hứng, kéo Trần Kinh đến nói chuyện.
Cuộc nói chuyện trong quán trà, chủ yếu là một mình Dương Đại Giang nói, Trần Kinh cũng nói một vài câu với anh ta.
Dương Đại Giang khéo léo dò hỏi thân phận, Trần Kinh cũng nói theo ý của anh ta, Dương Đại Giang vừa nghe thấy phán đoán của mình không sai, càng vui hơn.
Anh ta hỏi Trần Kinh:
- Anh Trần, sao thế? Anh đến cổng trường trung học số 1 Đức Thủy làm gì? Không phải đã nhắm được cô giáo trẻ nào rồi chứ?
Dương Đại Giang nheo mắt, trông bộ dạng rất dê già.
Anh ta vỗ ngực bùm bụp rồi nói:
- Anh Trần, nếu anh đã nhắm được ai, thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ tác hợp cho anh. Không phải Lão Dương tôi nói phét, nhưng bên chiến tuyến giáo dục này, lời của tôi vẫn có tác dụng lắm, giờ đây ấy à, có nghèo đến mấy cũng không thể để giáo dục nghèo được, sản nghiệp giáo dục là một sản nghiệp vĩ đại, ở đây có tài lộ rất lớn!
Dương Đại Giang nói rất rõ ràng, vừa nói tới tài lộ lớn, anh ta càng hớn hở hơn, anh ta chỉ vào trường trung học số 1 Đức Thủy rồi nói:
- Anh Trần, không phải lão Dương tôi nói dóc, trong việc phân bổ giáo viên của trường trung học số 1 này, lão Dương tôi cũng được coi là nửa ông hiệu trưởng đấy.
Anh đừng tưởng mấy giáo viên đó bình thường trông thì đạo mạo, như chính nhân quân tử, nhưng thật ra, cũng thói xấu đầy người, hơn nữa,
Dương Đại Giang vừa nói vừa lắc đầu, trông bộ dạng rất tiếc nuối, Trần Kinh thầm chau mày.
Dương Đại Giang nói, chắc chắn là không phải sự thật, đều là nói phóng đại lên.
Nhưng, dù có không đáng tin cậy đến mấy, Dương Đại Giang nhất định cũng nói đúng một vài chuyện. Trần Kinh nghĩ rằng, mình ra đây chẳng phải để tìm hiểu tình hình sao? Giờ đây Dương Đại Giang tự làm thân, vậy thì nói chuyện nhiều với anh ta, không chừng, có thể biết thêm vài chuyện.
Suy nghĩ thay đổi, thái độ của Trần Kinh liền tích cực hơn, Trần Kinh trở nên nhiệt tình, Dương Đại Giang càng nói vào câu, với anh ta, rõ ràng là Trần Kinh đã rung động, việc này nhất định sẽ nên cơm nên cháo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.