Chương 756: Người đàn bà giữa đêm
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Không nói nhiều, Trần Kinh liền ôm trầm lấy Kim Lộ vào ngực.
Hắn chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có kết quả như vậy, niềm vui bất ngờ này khiến hắn từ địa ngục lên thiên đường. Hắn giữ lấy má Kim Lộ, dùng hết sức hôn cô, thỏa mãn chưa từng thấy.
Trần Kinh không nghĩ mình lại quan tâm Kim Lộ nhiều như thế, Đông Kỳ Vi đúng là một hòn đá thử vàng, trong nháy mắt đó, Trần Kinh cảm thấy bản thân rốt cục sắp mất Kim Lộ rồi, lúc đó nội tâm hắn đúng là đau khổ tới khắc cốt ghi tâm.
Còn giờ khắc này, hắn đã ôm người phụ nữ này trong lòng, cả người cảm giác nhẹ tênh, hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là phải yêu thương người phụ nữ này hết lòng, có lẽ yêu thương đó mới khiến hắn có cảm giác không phải mình đang mơ.
Kim Lộ bị sự nhiệt thành của Trần Kinh làm cho luống cuống.
Cô vốn định nói với Trần Kinh, nào ngờ Trần Kinh không nói lời nào, chỉ lo hôn cô mãnh liệt.
Cô định giãy dụa nhưng đúng là phí công, cuối cùng cô cứ để vậy, bắt đầu nghiêng đầu hợp tác với Trần Kinh.
Hai người lâu rồi không ở cùng nhau, nội tâm Kim Lộ cũng rất nhớ Trần Kinh.
Cô có những điều muốn nói với Trần Kinh, nhưng hiện tại không nói gì cũng chẳng sao.
Chỉ cần ở trong lòng người đàn ông này, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, lòng cô đã cảm thấy bình yên, an toàn, vui sướng hạnh phúc.
Hai người triền miên mãnh liệt, Trần Kinh ép tới giọt sức lực cuối cùng rồi mới chịu nằm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Trước đây mấy tiếng, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới biến thành màu trăng đen, nhưng hiện tại con đường làm quan của hắn rộng mở, cảm giác mình nghiễm nhiên có được cả thế giới, lý tính nói cho Trần Kinh, đây là nhân tình bi ai, nhưng hắn lại chìm đắm trong niềm vui ấy, rất có cảm giác hưởng thụ.
Lần này tới Bắc Việt tưởng là sai lầm, nhưng hiện tại Trần Kinh lại cảm thấy chuyến đi này thu hoạch quá lớn.
Chuyện hôm nay khiến Trần Kinh có nhận thức hoàn toàn mới đối với danh và lợi. Chính trong nháy mắt đó, trước đây và sau này, hai khoảng thời gian cách biệt một trời.
Nhân sinh có thể thoải mái hơn một chút. Thứ quan trọng trong nhân sinh, thứ thực sự đáng để nắm chắc là gì, Trần Kinh có cảm ngộ mới.
Kim Lộ nằm trên tay Trần Kinh, giống như con mèo, giống như cô gái nhỏ trước kia.
Năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên cơ thể cô, năm tháng mang tới cho Kim Lộ phong tình của sự trưởng thành, cô đẹp hơn trước kia, cũng có ý nhị.
Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, Trần Kinh cảm thấy người phụ nữ của mình hôm nay đột nhiên thật xinh đẹp.
- Cách cách
Kim Lộ giơ tay cù nách Trần Kinh, Trần Kinh phản xạ có điều kiện giơ thẳng cánh tay, khiến cô cười khanh khách.
- Làm sao vậy? hôm nay dọa được anh rồi.
Kim Lộ hạ giọng nói, hai tròng mắt cô nhìn chằm chằm hai má Trần Kinh, trong ánh mắt lộ vẻ dịu dàng đằm thắm.
Trần Kinh gật gật đầu, thở dài một hơi nói:
- Hôm nay thật sự đã dọa được anh, anh cứ tưởng…
Trần Kinh lắc đầu.
- Tưởng gì?
Kim Lộ truy vấn.
Trần Kinh chuyển chủ đề, nói:
- Hôm nay sáng tạo ngọn đèn trên quảng trường rất đẹp nhỉ?
Kim Lộ hơi nhíu mày, môi mấp máy. Trần Kinh nắm chặt tay mình nói:
- Em trách anh sao?
Kim Lộ cong môi, thật lâu sau cô lắc đầu nói:
- Em không trách gì anh. Em biết anh chắc chắn sẽ không tới kéo tay em, giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác lừa mất, anh cũng thờ ơ, xem ra ở Lĩnh Nam anh thực sự thành thục rồi.
Trần Kinh hơi sững sờ, vẻ mặt hết sức khó xử, lại có chút hổ thẹn, không nói được lời nào.
Kim Lộ lại nhíu mày, nói:
- Sao? giận sao?
Trần Kinh cắn môi nói:
- Đông Kỳ Vi anh khá quen, anh tìm hiểu ông ấy rồi, người đàn ông như vậy, anh cũng khá thích.
Kim Lộ nhăn mày, hơi tách ra khỏi ngực Trần Kinh, không đồng ý, nói:
- Anh nói gì thế, ý anh là em nên chọn ở bên ông ta? Trần Kinh à Trần Kinh, anh...
Trần Kinh ôm cổ cô nói:
- Đương nhiên không phải, người phụ nữ của anh phải ở bên cạnh anh. Anh không hy vọng cô ấy đi với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Hắn nhấn mạnh:
- Em là người phụ nữ của anh.
Kim Lộ nhìn Trần Kinh, nhìn tới mức Trần Kinh có chút chột dạ.
Lời này của Trần Kinh có chút thiếu tự tin.
Bởi vì khi nói lời này trong đầu hắn lại nghĩ tới một người phụ nữ khác, Phương Uyển Kỳ lúc này đang làm gì? Cô ấy…
Tuy nhiên Kim Lộ cũng không giằng co, lại tươi cười nói:
- Thế còn được, em còn tưởng anh chê em thiếu phụ luống tuổi có chồng, không cần em nữa.
Trần Kinh cầm lấy tay cô, gắt gao nắm lấy nói:
- Cả đời anh sẽ không từ bỏ em, cho dù là Uyển Kỳ cũng không thể phát hủy vị trí của em trong lòng anh.
Kim Lộ sửng sốt.
Cô không dự đoán được Trần Kinh lại nhắc tới Phương Uyển Kỳ.
Lúc cô và Trần Kinh ở bên nhau, trong một thời gian dài luôn tự quy định, đó là không ai nhắc tới Phương Uyển Kỳ.
Bởi vì Phương Uyển Kỳ là một con khoảng cách giữa hai người, khoảng cách không thể vượt qua.
Nhưng hôm nay Trần Kinh lại phá vỡ quy định này, điều này khiến Kim Lộ có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, cô liền tựa đầu vùi vào lòng Trần Kinh.
Một câu của Trần Kinh khiến cô vui như mở cờ trong bụng, tuy rằng không biết lời này có xuất phát từ thật tâm hay không, nhưng Kim Lộ cảm thấy, nếu cả đời này mình đã trù định không quên được Trần Kinh, thật giả thì có gì quan trọng.
Màn tỏ tình đầy phấn khích mà hôm nay Đông Kỳ Vi bày ra.
Ông ta rất tin tưởng, những gì mình muốn sẽ đạt được, nhưng cuối cùng toàn bộ màn lãng mạn hoa lệ kia đều biến thành một nỗi xấu hổ vô cùng.
Kim Lộ và Đông Kỳ Vi quen biết nhau đã nhiều năm.
Hai người là bạn, Đông Kỳ Vi hơn Kim Lộ mười tuổi, Kim Lộ luôn coi Kỳ Vi là anh.
Nếu chỉ nói về điều kiện, Đông Kỳ Vi không nghi ngờ gì nữa, chính là tiêu chuẩn mơ ước của bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng đối với Kim Lộ…
Kim Lộ cũng cho rằng Đông Kỳ Vi là tiêu chuẩn tốt đối với mọi phụ nữ, chỉ có điều cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Trần Kinh, cho dù trong những lúc tâm trạng cô tồi tệ như nào, Trần Kinh vẫn luôn ở trong lòng cô.
Cô rất kiêu ngạo.
Bởi vì cô hiểu rõ mình là người phụ nữ hiểu Trần Kinh nhất trên thế giới này, cho dù cô không thành vợ của Trần Kinh nhưng trước mặt Phương Uyển Kỳ, cô cũng có thể kiêu ngạo như thế.
Kim Lộ thích cảm giác khi ở bên Trần Kinh.
Cảm giác đó khiến Kim Lộ thấy thư thái, an toàn, tất cả đau khổ, phiền muộn trên thế giới này tựa hồ đều bị một cánh cửa chặn ở bên ngoài, cô dịu dàng nhìn Trần Kinh, Trần Kinh nhẹ nhàng ôm cô, đây chính là một thế giới.
Tình cảm của cô và Trần Kinh, trên thế giới này có rất ít người hiểu, những ngày mà hai người từng đi qua với nhau, cũng không thể có người nào khác có thể cảm nhận được.
Những cái này đều ở trong nội tâm, thời gian lắng đọng khiến những việc này biến thành rượu cổ trưởng thành, ngẫu nhiên lẫy ra nhấm nháp, là có thể khiến người ta say mê trong đó, tính thách thức của công tác thì đã là gì? Hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là thế giới này còn có một người khiến mình bận tâm.
Trần Kinh không nói lời nào, Kim Lộ cũng không nói. Trong sự yên lặng đã có thiên ngôn vạn ngữ.
Trần Kinh không hỏi cảnh tượng hôm nay kết thúc như nào, lúc hắn ôm Kim Lộ trong lòng có chút áy náy, nhưng rốt cục hắn hiểu được, cho dù ưu tú như Đông Kỳ Vi, ông ta cũng không có khả năng chiếm được trái tim Kim Lộ.
Khoảng cách giữa hai người đã sớm bị thời gian lấp đầy rồi, bất cứ kẻ nào cũng không lọt vào được.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh càng cảm thấy hổ thẹn.
Là đàn ông, Trần Kinh không cho rằng mình hoàn hảo, sự háo sắc của đàn ông hắn cũng có.
Ngoài Kim Lộ, Trần Kinh ít nhất còn có Phương Uyển Kỳ.
Hai người phụ nữ này trong lòng hắn ai nặng ai nhẹ?
Đây không ngờ lại là một đáp án khó, mà điểm này cũng chính là điều khiến Trần Kinh hổ thẹn với Kim Lộ.
…
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, tuy đêm qua say đắm triền miên, nhưng buổi sáng Trần Kinh vẫn rất sảng khoái tinh thần.
Hắn mở cửa sổ ra, nhìn ánh mắt trời chiếu rạng rỡ trong sân nhà, sương đêm lóng lánh, tâm tình hắn nhẹ nhàng như chưa bao giờ thế, giờ khắc này, hắn cảm giác mình có tất cả của thế giới này.
Kim Lộ đã đi, nhưng hương vị giai nhân vẫn còn, quan trọng hơn, trái tim cô đã ở trong tim Trần Kinh, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.
Rửa mặt xong, Trần Kinh đi ăn điểm tâm.
Trong nhà ăn đã có rất nhiều người, Trần Kinh có thể cảm giác được, những người này vẻ mặt đều không tự nhiên, bất kể là nam hay nữ, tựa hồ đều câu nệ hơn thường ngày rất nhiều, không khí kém sống động hơn thường ngày rất nhiều.
Ngẫu nhiên Trần Kinh có thể nghe thấy những lời xì xào bàn tán, hắn lơ đãng nghe nội dung câu chuyện, hầu như đều đang nói tới chuyện tỏ tình lãng mạn tối qua.
Để bày ra cảnh tượng đó, Đông Kỳ Vi đã dùng hết tâm tư.
Ông ta đặc biệt dẫn theo nhiều người tới đây săn thú như vậy, chính là cổ vũ cho khu vực săn bắn mới được Âu Lãng thu mua và cải tạo.
Sau đó ông ta hy vọng những người này cùng chứng kiến ông ta tìm được tình yêu đích thực.
Nhưng kết quả…
Là chủ nhân đương nhiên mất mặt, mà làm khách, cũng rất xấu hổ.
Vốn là một cảnh lãng mạn, hiện tại thành trò cười, có mấy người không xấu hổ? Ngay đúng lúc người ta đang xì xào bàn tán, Trần Kinh cảm thấy tất cả mọi người đều mất tự nhiên.
Duy có một người…
Thẩm Bắc Vọng vẫn như bình thường, anh ta ngồi gần cửa sổ, trước mặt đặt một bát cháo, một quả trứng gà, hai miếng Tam Minh Trị, bên cạnh lại có một cốc sữa, thần sắc anh ta lạnh băng, từ nhai nuốt không để ý tới ai, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì. Dường như hết thảy xung quanh đều không có liên quan gì tới anh ta.
Trần Kinh không tự hỏi gì, lập tức đi về phía anh ta.
Đúng lúc này, nhà ăn xôn xao, Trần Kinh nhìn về hướng mọi người đang xôn xao.
Đông Kỳ Vi dậm chân thình thịch đi vào phòng ăn, không còn mặc bộ âu phục trắng toát, mà mặc áo khoác, quần bò.
Bước chân của ông ta vẫn rất có lực, hai mắt rất có thần.
Khí chất của ông ta vẫn mạnh mẽ nhanh nhẹn như thường ngày, duy có mắt hơi đỏ, ánh mắt đã không còn linh động như trước.
Trần Kinh chỉ liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng.
Không biết đàn ông ham hư vinh vì lí do gì, Trần Kinh lại nhìn thời tiết bên ngoài, cảm thấy ánh mặt trời càng sáng lạn hơn.
Tình yêu là thứ khó có thể nắm giữ nhất trên đời này.
Vì thứ đó, tiền bạc, quyền thế, địa vị, khó có thể mua chuộc được, dù là Đông Kỳ Vi hào quang vạn trượng này cũng vẫn là người thất bại, mà giờ khắc này, Trần Kinh mới chính là chân mệnh thiên tử của người phụ nữ kia, cảm giác đó thật thích thú…
Hắn chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có kết quả như vậy, niềm vui bất ngờ này khiến hắn từ địa ngục lên thiên đường. Hắn giữ lấy má Kim Lộ, dùng hết sức hôn cô, thỏa mãn chưa từng thấy.
Trần Kinh không nghĩ mình lại quan tâm Kim Lộ nhiều như thế, Đông Kỳ Vi đúng là một hòn đá thử vàng, trong nháy mắt đó, Trần Kinh cảm thấy bản thân rốt cục sắp mất Kim Lộ rồi, lúc đó nội tâm hắn đúng là đau khổ tới khắc cốt ghi tâm.
Còn giờ khắc này, hắn đã ôm người phụ nữ này trong lòng, cả người cảm giác nhẹ tênh, hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là phải yêu thương người phụ nữ này hết lòng, có lẽ yêu thương đó mới khiến hắn có cảm giác không phải mình đang mơ.
Kim Lộ bị sự nhiệt thành của Trần Kinh làm cho luống cuống.
Cô vốn định nói với Trần Kinh, nào ngờ Trần Kinh không nói lời nào, chỉ lo hôn cô mãnh liệt.
Cô định giãy dụa nhưng đúng là phí công, cuối cùng cô cứ để vậy, bắt đầu nghiêng đầu hợp tác với Trần Kinh.
Hai người lâu rồi không ở cùng nhau, nội tâm Kim Lộ cũng rất nhớ Trần Kinh.
Cô có những điều muốn nói với Trần Kinh, nhưng hiện tại không nói gì cũng chẳng sao.
Chỉ cần ở trong lòng người đàn ông này, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, lòng cô đã cảm thấy bình yên, an toàn, vui sướng hạnh phúc.
Hai người triền miên mãnh liệt, Trần Kinh ép tới giọt sức lực cuối cùng rồi mới chịu nằm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Trước đây mấy tiếng, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới biến thành màu trăng đen, nhưng hiện tại con đường làm quan của hắn rộng mở, cảm giác mình nghiễm nhiên có được cả thế giới, lý tính nói cho Trần Kinh, đây là nhân tình bi ai, nhưng hắn lại chìm đắm trong niềm vui ấy, rất có cảm giác hưởng thụ.
Lần này tới Bắc Việt tưởng là sai lầm, nhưng hiện tại Trần Kinh lại cảm thấy chuyến đi này thu hoạch quá lớn.
Chuyện hôm nay khiến Trần Kinh có nhận thức hoàn toàn mới đối với danh và lợi. Chính trong nháy mắt đó, trước đây và sau này, hai khoảng thời gian cách biệt một trời.
Nhân sinh có thể thoải mái hơn một chút. Thứ quan trọng trong nhân sinh, thứ thực sự đáng để nắm chắc là gì, Trần Kinh có cảm ngộ mới.
Kim Lộ nằm trên tay Trần Kinh, giống như con mèo, giống như cô gái nhỏ trước kia.
Năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên cơ thể cô, năm tháng mang tới cho Kim Lộ phong tình của sự trưởng thành, cô đẹp hơn trước kia, cũng có ý nhị.
Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, Trần Kinh cảm thấy người phụ nữ của mình hôm nay đột nhiên thật xinh đẹp.
- Cách cách
Kim Lộ giơ tay cù nách Trần Kinh, Trần Kinh phản xạ có điều kiện giơ thẳng cánh tay, khiến cô cười khanh khách.
- Làm sao vậy? hôm nay dọa được anh rồi.
Kim Lộ hạ giọng nói, hai tròng mắt cô nhìn chằm chằm hai má Trần Kinh, trong ánh mắt lộ vẻ dịu dàng đằm thắm.
Trần Kinh gật gật đầu, thở dài một hơi nói:
- Hôm nay thật sự đã dọa được anh, anh cứ tưởng…
Trần Kinh lắc đầu.
- Tưởng gì?
Kim Lộ truy vấn.
Trần Kinh chuyển chủ đề, nói:
- Hôm nay sáng tạo ngọn đèn trên quảng trường rất đẹp nhỉ?
Kim Lộ hơi nhíu mày, môi mấp máy. Trần Kinh nắm chặt tay mình nói:
- Em trách anh sao?
Kim Lộ cong môi, thật lâu sau cô lắc đầu nói:
- Em không trách gì anh. Em biết anh chắc chắn sẽ không tới kéo tay em, giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác lừa mất, anh cũng thờ ơ, xem ra ở Lĩnh Nam anh thực sự thành thục rồi.
Trần Kinh hơi sững sờ, vẻ mặt hết sức khó xử, lại có chút hổ thẹn, không nói được lời nào.
Kim Lộ lại nhíu mày, nói:
- Sao? giận sao?
Trần Kinh cắn môi nói:
- Đông Kỳ Vi anh khá quen, anh tìm hiểu ông ấy rồi, người đàn ông như vậy, anh cũng khá thích.
Kim Lộ nhăn mày, hơi tách ra khỏi ngực Trần Kinh, không đồng ý, nói:
- Anh nói gì thế, ý anh là em nên chọn ở bên ông ta? Trần Kinh à Trần Kinh, anh...
Trần Kinh ôm cổ cô nói:
- Đương nhiên không phải, người phụ nữ của anh phải ở bên cạnh anh. Anh không hy vọng cô ấy đi với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Hắn nhấn mạnh:
- Em là người phụ nữ của anh.
Kim Lộ nhìn Trần Kinh, nhìn tới mức Trần Kinh có chút chột dạ.
Lời này của Trần Kinh có chút thiếu tự tin.
Bởi vì khi nói lời này trong đầu hắn lại nghĩ tới một người phụ nữ khác, Phương Uyển Kỳ lúc này đang làm gì? Cô ấy…
Tuy nhiên Kim Lộ cũng không giằng co, lại tươi cười nói:
- Thế còn được, em còn tưởng anh chê em thiếu phụ luống tuổi có chồng, không cần em nữa.
Trần Kinh cầm lấy tay cô, gắt gao nắm lấy nói:
- Cả đời anh sẽ không từ bỏ em, cho dù là Uyển Kỳ cũng không thể phát hủy vị trí của em trong lòng anh.
Kim Lộ sửng sốt.
Cô không dự đoán được Trần Kinh lại nhắc tới Phương Uyển Kỳ.
Lúc cô và Trần Kinh ở bên nhau, trong một thời gian dài luôn tự quy định, đó là không ai nhắc tới Phương Uyển Kỳ.
Bởi vì Phương Uyển Kỳ là một con khoảng cách giữa hai người, khoảng cách không thể vượt qua.
Nhưng hôm nay Trần Kinh lại phá vỡ quy định này, điều này khiến Kim Lộ có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, cô liền tựa đầu vùi vào lòng Trần Kinh.
Một câu của Trần Kinh khiến cô vui như mở cờ trong bụng, tuy rằng không biết lời này có xuất phát từ thật tâm hay không, nhưng Kim Lộ cảm thấy, nếu cả đời này mình đã trù định không quên được Trần Kinh, thật giả thì có gì quan trọng.
Màn tỏ tình đầy phấn khích mà hôm nay Đông Kỳ Vi bày ra.
Ông ta rất tin tưởng, những gì mình muốn sẽ đạt được, nhưng cuối cùng toàn bộ màn lãng mạn hoa lệ kia đều biến thành một nỗi xấu hổ vô cùng.
Kim Lộ và Đông Kỳ Vi quen biết nhau đã nhiều năm.
Hai người là bạn, Đông Kỳ Vi hơn Kim Lộ mười tuổi, Kim Lộ luôn coi Kỳ Vi là anh.
Nếu chỉ nói về điều kiện, Đông Kỳ Vi không nghi ngờ gì nữa, chính là tiêu chuẩn mơ ước của bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng đối với Kim Lộ…
Kim Lộ cũng cho rằng Đông Kỳ Vi là tiêu chuẩn tốt đối với mọi phụ nữ, chỉ có điều cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Trần Kinh, cho dù trong những lúc tâm trạng cô tồi tệ như nào, Trần Kinh vẫn luôn ở trong lòng cô.
Cô rất kiêu ngạo.
Bởi vì cô hiểu rõ mình là người phụ nữ hiểu Trần Kinh nhất trên thế giới này, cho dù cô không thành vợ của Trần Kinh nhưng trước mặt Phương Uyển Kỳ, cô cũng có thể kiêu ngạo như thế.
Kim Lộ thích cảm giác khi ở bên Trần Kinh.
Cảm giác đó khiến Kim Lộ thấy thư thái, an toàn, tất cả đau khổ, phiền muộn trên thế giới này tựa hồ đều bị một cánh cửa chặn ở bên ngoài, cô dịu dàng nhìn Trần Kinh, Trần Kinh nhẹ nhàng ôm cô, đây chính là một thế giới.
Tình cảm của cô và Trần Kinh, trên thế giới này có rất ít người hiểu, những ngày mà hai người từng đi qua với nhau, cũng không thể có người nào khác có thể cảm nhận được.
Những cái này đều ở trong nội tâm, thời gian lắng đọng khiến những việc này biến thành rượu cổ trưởng thành, ngẫu nhiên lẫy ra nhấm nháp, là có thể khiến người ta say mê trong đó, tính thách thức của công tác thì đã là gì? Hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là thế giới này còn có một người khiến mình bận tâm.
Trần Kinh không nói lời nào, Kim Lộ cũng không nói. Trong sự yên lặng đã có thiên ngôn vạn ngữ.
Trần Kinh không hỏi cảnh tượng hôm nay kết thúc như nào, lúc hắn ôm Kim Lộ trong lòng có chút áy náy, nhưng rốt cục hắn hiểu được, cho dù ưu tú như Đông Kỳ Vi, ông ta cũng không có khả năng chiếm được trái tim Kim Lộ.
Khoảng cách giữa hai người đã sớm bị thời gian lấp đầy rồi, bất cứ kẻ nào cũng không lọt vào được.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh càng cảm thấy hổ thẹn.
Là đàn ông, Trần Kinh không cho rằng mình hoàn hảo, sự háo sắc của đàn ông hắn cũng có.
Ngoài Kim Lộ, Trần Kinh ít nhất còn có Phương Uyển Kỳ.
Hai người phụ nữ này trong lòng hắn ai nặng ai nhẹ?
Đây không ngờ lại là một đáp án khó, mà điểm này cũng chính là điều khiến Trần Kinh hổ thẹn với Kim Lộ.
…
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, tuy đêm qua say đắm triền miên, nhưng buổi sáng Trần Kinh vẫn rất sảng khoái tinh thần.
Hắn mở cửa sổ ra, nhìn ánh mắt trời chiếu rạng rỡ trong sân nhà, sương đêm lóng lánh, tâm tình hắn nhẹ nhàng như chưa bao giờ thế, giờ khắc này, hắn cảm giác mình có tất cả của thế giới này.
Kim Lộ đã đi, nhưng hương vị giai nhân vẫn còn, quan trọng hơn, trái tim cô đã ở trong tim Trần Kinh, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.
Rửa mặt xong, Trần Kinh đi ăn điểm tâm.
Trong nhà ăn đã có rất nhiều người, Trần Kinh có thể cảm giác được, những người này vẻ mặt đều không tự nhiên, bất kể là nam hay nữ, tựa hồ đều câu nệ hơn thường ngày rất nhiều, không khí kém sống động hơn thường ngày rất nhiều.
Ngẫu nhiên Trần Kinh có thể nghe thấy những lời xì xào bàn tán, hắn lơ đãng nghe nội dung câu chuyện, hầu như đều đang nói tới chuyện tỏ tình lãng mạn tối qua.
Để bày ra cảnh tượng đó, Đông Kỳ Vi đã dùng hết tâm tư.
Ông ta đặc biệt dẫn theo nhiều người tới đây săn thú như vậy, chính là cổ vũ cho khu vực săn bắn mới được Âu Lãng thu mua và cải tạo.
Sau đó ông ta hy vọng những người này cùng chứng kiến ông ta tìm được tình yêu đích thực.
Nhưng kết quả…
Là chủ nhân đương nhiên mất mặt, mà làm khách, cũng rất xấu hổ.
Vốn là một cảnh lãng mạn, hiện tại thành trò cười, có mấy người không xấu hổ? Ngay đúng lúc người ta đang xì xào bàn tán, Trần Kinh cảm thấy tất cả mọi người đều mất tự nhiên.
Duy có một người…
Thẩm Bắc Vọng vẫn như bình thường, anh ta ngồi gần cửa sổ, trước mặt đặt một bát cháo, một quả trứng gà, hai miếng Tam Minh Trị, bên cạnh lại có một cốc sữa, thần sắc anh ta lạnh băng, từ nhai nuốt không để ý tới ai, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì. Dường như hết thảy xung quanh đều không có liên quan gì tới anh ta.
Trần Kinh không tự hỏi gì, lập tức đi về phía anh ta.
Đúng lúc này, nhà ăn xôn xao, Trần Kinh nhìn về hướng mọi người đang xôn xao.
Đông Kỳ Vi dậm chân thình thịch đi vào phòng ăn, không còn mặc bộ âu phục trắng toát, mà mặc áo khoác, quần bò.
Bước chân của ông ta vẫn rất có lực, hai mắt rất có thần.
Khí chất của ông ta vẫn mạnh mẽ nhanh nhẹn như thường ngày, duy có mắt hơi đỏ, ánh mắt đã không còn linh động như trước.
Trần Kinh chỉ liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng.
Không biết đàn ông ham hư vinh vì lí do gì, Trần Kinh lại nhìn thời tiết bên ngoài, cảm thấy ánh mặt trời càng sáng lạn hơn.
Tình yêu là thứ khó có thể nắm giữ nhất trên đời này.
Vì thứ đó, tiền bạc, quyền thế, địa vị, khó có thể mua chuộc được, dù là Đông Kỳ Vi hào quang vạn trượng này cũng vẫn là người thất bại, mà giờ khắc này, Trần Kinh mới chính là chân mệnh thiên tử của người phụ nữ kia, cảm giác đó thật thích thú…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.