Chương 757: Xát muối vết thương!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Trần Kinh đến Bắc Việt lần này là theo lời hẹn với Đông Kỳ Vi, ý định ban đầu của hắn là thỉnh giáo Đông Kỳ Vi về ý định hợp tác của Lân Giác và Nam Cảng.
Nhưng với tình hình hiện tại như vậy, không thích hợp để đàm phán chuyện này.
Trần Kinh ngồi đối diện Thẩm Bắc Vọng, đã gọi 2 chiếc sandwick và một cốc sữa.
Đông Kỳ Vi nhìn xung quanh, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy chỗ của Trần Kinh, lập tức liền đi đến.
Ông ta đi đến nơi, Thẩm Bắc Vọng đã ăn được không ít, anh ta cầm một quả trứng gà trên mặt bàn lên nói:
-Đông tổng ngồi đi, tôi xong rồi!
Đông Kỳ Vi cũng không khách khí, ngồi vào chỗ của anh ta, vừa hay ngồi đối diện với Trần Kinh.
Trần Kinh không hiểu sao lại có chút lúng túng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Vốn ban đầu hành trình xuống Bắc Việt lần này của Đông Kỳ Vi là để cầu hôn, chuẩn bị một kế hoạch thật phô trương, hơn nữa còn bày ra một tình huống cầu hôn lãng mạn, ông ta tỉ mỉ chuẩn bị khoảng gần một tháng.
Nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Người ông ta yêu, đêm hôm qua nằm trong lòng người khác, hai người triền miên suốt một đêm.
Trần Kinh cũng không biết Đông Kỳ Vi này có sắp xếp như vậy,đối với Đông Kỳ Vi này, Trần Kinh thực tán thưởng, cũng rất cảm thông, cảm thấy người này là một người đàn ông có năng lực, có thể đảm đương được trọng trách, là một người làm việc đại sự.
Có lẽ đây hoàn toàn là nguyên nhân sự lúng túng của hắn.
Đương nhiên, Đông Kỳ Vi này hiện giờ rất chán nản, Trần Kinh cũng thành đường làm quan rộng mở mà gặp phải ngựa tật.
Tâm tư của hai người khác nhau một trời một vực, Trần Kinh muốn thông cảm, an ủi anh ta, nhưng lúc này tất cả lời nói và sự dối trá đều là dư thừa.
Tình cảm ích kỷ như thế nào. Giữa người thắng và kẻ bại là một khoảng cách cực lớn.
Trần Kinh có lòng thông cảm cho Đông Kỳ Vi nhưng hắn hiểu ra thứ Đông Kỳ Vi cần không phải là sự thông cảm đó. Là một người đàn ông, anh ta hẳn sẽ sớm vượt qua được chuyện này.
Lúc này, bất luận là nói điều gì đều là dư thừa.
-Chuyện hợp tác giữa hai địa phương,ở Sở Giang đã có một trường hợp làm rất tốt!
Bất ngờ, Đông Kỳ Vi bỗng nhiên nói ra một câu.
Trần Kinh ngẩng đầu nhìn anh ta, Đông Kỳ Vi cười cười, nói:
-Anh là cán bộ đến từ Sở Giang. Hẳn là rất quen thuộc đối với Sở Giang!
Trần Kinh hơi nhíu mày, trong đầu hiện lên các địa phương ở Sở Giang, hai địa phương hợp tác với nhau....
Trần Kinh uống một hớp sữa, trong đầu nghĩ đến Lễ Hà đầu tiên.
Lễ Hà là địa phương tiếp giáp với hai tỉnh, nơi đó có hợp tác sao?
Sở Giang và bốn tỉnh ranh giới, có khu vực nào hợp tác thành công hay không?
Bỗng nhiên, hai mắt Trần Kinh sáng lên:
-Sở Giang có một địa phương, trấn Nam Bắc của Hành Thủy. Nơi đây là một trấn nằm trên hai tỉnh. Một trấn thuộc hai tỉnh rất nổi tiếng ở Sở Giang. Chỗ đó là nơi giao lưu cũng rất khá, nhất là kết hợp dân gian, vô cùng hài hòa!
Trong lòng Đông Kỳ Vi thầm giật mình.
Ông ta không ngờ được mình vừa nhắc đến trường hợp ở Sở Giang, Trần Kinh liền có thể nghĩ đến trấn Nam Bắc nhanh như vậy.
Đông Kỳ Vi biết trấn Nam Bắc cũng trong một lần ngẫu nhiên, vào rất nhiều năm trước, khu vực đó còn là khu vực săn bắn mới nổi. Đông Kỳ Vi lại đam mê săn thú.
Có người bạn nói dẫn ông ta đến vùng biên giới Sở Giang và Lĩnh Nam săn thú trong vùng núi sâu, khi đó bọn họ liền lấy cứ điểm là trấn Nam Bắc.
Lần đầu tiên đến trấn Nam Bắc, Đông Kỳ Vi vô cùng giật mình.
Bởi vì một trấn mà lại trực thuộc hai tỉnh, tình huống như vậy cực kỳ hiếm gặp. Càng khiến ông ta giật mình hơn đó là về phương diện hành chính quản lý vô cùng thống nhất, dân chúng hai tỉnh chung sống với nhau vô cùng hòa hợp, tuy rằng văn hóa Lĩnh Nam và văn hóa Sở Giang có những khác biệt rất lớn, nhưng ở nơi đây lại giao hòa với nhau, không gặp phải chút khó khăn nào.
Gần đây chính quyền Lĩnh Nam đang khích lệ hai địa phương hợp tác, Đông Kỳ Vi đứng đầu liền nghĩ ngay đến địa phương này.
-Trần Kinh quả nhiên vô cùng hiểu rõ về Sở Giang, danh bất hư truyền, Trần Kinh còn trẻ như vậy mà có thể làm được như bây giờ, quả nhiên là rất có năng lực đấy.
Hắn ta tuyệt đối có bối cảnh không đơn giản đâu.
Đông Kỳ Vi thầm nghĩ trong lòng.
-Có thể nghiên cứu kỹ một chút trấn Nam Bắc, Nam Cảng và Hải Sơn thể tiến hành thử cách đó, thống nhất quản lý hành chính, thành lập khu vực giao lưu quan hệ hành chính, đẩy mạnh giao lưu văn hóa dân gian giữa 2 vùng, lấy dân làm cơ sở giao lưu, đẩy mạnh hợp tác giữa hai địa phương, tôi cảm thấy rất có triển vọng!
Đông Kỳ Vi nói.
Trần Kinh còn chăm chú gật đầu nói:
-Đông tổng, lần này tôi đến Bắc Việt đã thu hoạch được rất lớn, đề nghị này thực rất tốt!
Đông Kỳ Vi cười ha hả, rất tự nhiên nói:
-Thu hoạch của anh lớn, tôi lại không thu hoạch được gì! So với cậu tôi cảm thấy mình quả là một kẻ thất bại!
Trần Kinh kinh ngạc, không khỏi giật mình.
Đông Kỳ Vi nói những lời này là có ý gì?
Chẳng nhẽ ông ta đã biết quan hệ giữa mình và Kim Lộ rồi sao?
Trần Kinh ngẫm lại hẳn là có khả năng là như vậy, bản thân mình ở Sở Giang làm tình nhân của Kim Lộ, đây là chuyện mọi người đều biết, ở Sở Giang có rất nhiều người đều biết chuyện này.
Tuy nhiên Kim Lộ sau này lại thay tên đổi họ, xuống phía Nam lập nghiệp lớn.
Nhưng Kim Lộ đi ra từ Lễ Hà, chuyện này tuyệt đối không phải là bí mật gì cả.
Đông Kỳ Vi thật có tâm cơ, hắn phải giải quyết êm thấm những vấn đề này.
Ngay lúc Trần Kinh đang kinh ngạc, Đông Kỳ Vi nói:
-Đường Ngọc ký giả rất ưu tú, ở Việt Châu rất nhiều người theo đuổi cô ấy, biết bao nhiêu người trẻ tuổi tài năng, biết bao nhiêu quý tộc độc thân, cô ấy đều không để mắt đến, lại chỉ coi trọng một mình anh, thật sự là khiến những người đàn ông khác phải căm hận thở dài đó!
Người trẻ tuổi, tài hoa thật tốt, tôi tiếc là năm xưa đọc sách quá ít, vốn sinh ra đã kém cỏi rồi!
Trần Kinh hơi nhíu mày, mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Làm sao lại lôi mình và Đường Ngọc vào cùng một chỗ vậy? Mình và Đường Ngọc có chuyện gì sao?
Đường Ngọc không phải ngu, biết rõ mình vừa mới kết hôn, cô ấy còn bám chặt lấy mình sao?
Trần Kinh ngẫm lại cảm thấy không có khả năng này, hắn và Đường Ngọc qua lại rất nhiều, cô cũng không phải là cô bé lên mười, cô ấy sống rất lý tính, cô ấy sẽ....
Trần Kinh nghĩ tám phần là người đàn bà này muốn đem mình ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng mà, hắn lại nghĩ, Đường Ngọc muốn tìm một lá chắn thì đâu có khó gì, sao lại cứ cố tình tìm hắn, tìm một người đã kết hôn như hắn? Đây không phải lời nói lỡ lời vô duyên vô cớ sao?
Trần Kinh cảm thấy suy nghĩ của bản thân có chút mâu thuẫn. Hẳn là người khác tùy ý suy đoán đi, có vài người liền thích bịa đặt, liền thích đoán lung tung, hẳn chính là như vậy.
-Được rồi, Trần Kinh, tôi biết cậu vội công tác, tâm trí cũng không đặt ở đây! Mau ăn cơm, ăn cơm đi rồi chúng ta trở về!
Đông Kỳ Vi cất cao giọng nói. Ánh mắt ông ta nhìn ra sân hoa rạng rỡ bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc tươi đẹp.
Ông ta cười cười, có chút tự giễu, có chút mất mát. Hơn nữa là sự bất bình, sự tự tôn bị tổn thương, ông ta cũng là con người chứ bộ?
Trong cái xã hội thực dụng này, người như ông ta, có ai ở bên cạnh dám không khách khí? Không tôn trọng ông ta?
Bên cạnh ông ta có bao nhiêu thiếu nữ vây quanh. Ông ta chỉ cần gật đầu nhẹ một cái, chỉ e không biết có bao nhiều thiếu nữ sẽ cam tâm tình nguyện nhào vào lòng ông ta chứ?
Cho tới bây giờ ông ta chưa từng ăn nói khép nép như thế đối với một nữ nhân...
Trần Kinh lý giải tâm lý của ông ta, nhưng Trần Kinh cứ vội vội vàng vàng mà đi vậy sao? Không từ biệt Kim Lộ mà đi sao?
Gần như trong nháy mắt, Trần Kinh liền có chủ ý, hắn lấy lại bình tĩnh nói:
-Tôi vàÂu tổng là bạn bè, tôi vốn không biết cô ấy thu mua khu vực săn bắn của Bắc Việt, ở trong này làm một trung tâm thương mại lớn như vậy. Lần này nếu đến đây. Tôi còn chưa gặp cô ấy, cũng không thể không nói tiếng nào đã đi.
Đông Kỳ Vi vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Thật lâu sau, thần sắc ông ta mới dịu dần đi, trước mặt ông ta bày biện một bữa sáng phong phú, đều là do nhân viên phục vụ dựa theo khẩu vị của ông ta mà chuẩn bị.
Nhưng ông ta một miếng cũng chưa ăn, liền đứng dậy, quay đầu rời khỏi, vẻ mặt có chút khó coi, không nói một lời.
Trần Kinh không nhìn theo bóng lưng ông ta nữa, hơn nữa ăn nốt cái bánh sandwick, từ từ lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi, thẳng đến nơi Kim Lộ làm việc.
Hắn biết rõ, vừa rồi mình có nhắc tới Kim Lộ xem như động vào vết thương của Đông Kỳ Vi.
Nhưng hắn làm việc nghĩa thì không được chùn bước, bởi vì Kim Lộ là người đàn bà của hắn, hắn không hy vọng sau này còn có người ôm cái ảo tưởng đó, cho dù là người ưu tú như Đông Kỳ Vĩ cũng không được.
...
Trong hộp đêm, ngọn đèn âm u, ánh sáng lập lòe lộ vẻ kiều diễm.
Trần Kinh ngồi trên sopha, Cục trưởng Cục Công an vừa mới nhận chức, Trần Lập Trung, miệng cười tủm tỉm tiến lại gần, trong nụ cười kia lộ rõ vẻ lấy lòng và nịnh nọt.
Răng cửa của Trần Lập Trung bị sứt một miếng, đây là chiến tích năm đó anh ta làm đội trưởng đội Tuần cảnh, khi đang chấp hành nhiện vụ và bắt giữ phần tử ngoài vòng pháp luật, bằng phần công lao này, anh ta đã leo lên chức Phó cục trưởng Cục Công an.
Đối với hình tượng cán bộ mà nói, chiếc răng cửa bị mẻ của Trần Lập Trung khi cười rộ lên cũng có chút tức cười, tuy rằng thường ngày anh ta cao to thô kệch, còn có hai hàng lông mi đậm, dày, quả là một bộ uy nghiêm.
Nhưng anh ta chỉ cần cười, răng cửa vừa lộ ra, toàn bộ khung cảnh đều bị phá hủy, khiến cho người ta cảm thấy rất quái dị.
Bao nhiêu năm, ở Cục Công an, Đồng Tiểu Ly một tay che trời, Trần Lập Trung bị Đồng Tiểu Ly ngầm xử lý nhiều năm như vậy, cho dù anh ta hao tâm tổn sức bợ đỡ Chu Quốc Hoa cũng không thể thay đổi được tình thế của mình.
Anh ta thực sự đã khổ tận cam lai, vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Chu Quốc Hoa, giới thiệu anh ta với Trần Kinh.
Là Trần Kinh cứng rắn đẩy anh ta lên vị trí này, điều này khiến cho anh ta tự hiểu được là mình đã theo đúng người, cho nên đối với nhiệm vụ mà Trần Kinh giao phó, anh ta không dám không hoàn thành, luôn tự mình đề cao không dám có chút buông thả.
Trần Kinh vẫy vẫy tay, nói:
-Ngồi đi! Lão Trần, không cần quá câu nệ vậy đâu! Uống một chén trà thôi mà, không có chuyện gì quan trọng đâu!
Kỳ thực, TV đang phát tin tức về Lân Giác.
Trần Kinh là nhân vật chính của tin tức, đang truyền tin hắn đưa một đám cán bộ lãnh đạo đi thị sát khu kinh tế mới Hoàng Công miếu.
Một bản đồ lớn về khu kinh tế mới hiện ra trên màn hình TV, Trần Kinh chỉ tay phát biểu với một đám người, giọng điệu trầm bổng, khí thế kinh người, nghiễm nhiên là phong phạm của người lãnh đạo.
Mọi người xung quanh nghe rất chăm chú, có người còn rất nghiêm túc lấy giấy ra ghi chép lại.
Ngẫu nhiên Trần Kinh nói đùa một câu, mọi người cùng cười theo, không khí tương đối hòa hợp.
Trần Lập Trung ngồi xuống, cười nói:
-Bí thư, ngài không cần nói, Lân Giác của Hải Sơn chúng ta hiện giờ danh tiếng đã rất lớn rồi! Lần này tỉnh mời dự hội nghị Cục trưởng, rất nhiều người đã tìm tôi giao lưu, đều muốn hiểu rõ bí quyết phát triển của Lân Giác chúng ta!
Trần Kinh cười cười nói:
-Đã được chú ý là một chuyện tốt, chúng ta hoan nghênh giao lưu, nhưng chúng ta phải cẩn thận, anh cũng đừng khinh xuất, không thể không đề phòng người khác!
Nhưng với tình hình hiện tại như vậy, không thích hợp để đàm phán chuyện này.
Trần Kinh ngồi đối diện Thẩm Bắc Vọng, đã gọi 2 chiếc sandwick và một cốc sữa.
Đông Kỳ Vi nhìn xung quanh, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy chỗ của Trần Kinh, lập tức liền đi đến.
Ông ta đi đến nơi, Thẩm Bắc Vọng đã ăn được không ít, anh ta cầm một quả trứng gà trên mặt bàn lên nói:
-Đông tổng ngồi đi, tôi xong rồi!
Đông Kỳ Vi cũng không khách khí, ngồi vào chỗ của anh ta, vừa hay ngồi đối diện với Trần Kinh.
Trần Kinh không hiểu sao lại có chút lúng túng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Vốn ban đầu hành trình xuống Bắc Việt lần này của Đông Kỳ Vi là để cầu hôn, chuẩn bị một kế hoạch thật phô trương, hơn nữa còn bày ra một tình huống cầu hôn lãng mạn, ông ta tỉ mỉ chuẩn bị khoảng gần một tháng.
Nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Người ông ta yêu, đêm hôm qua nằm trong lòng người khác, hai người triền miên suốt một đêm.
Trần Kinh cũng không biết Đông Kỳ Vi này có sắp xếp như vậy,đối với Đông Kỳ Vi này, Trần Kinh thực tán thưởng, cũng rất cảm thông, cảm thấy người này là một người đàn ông có năng lực, có thể đảm đương được trọng trách, là một người làm việc đại sự.
Có lẽ đây hoàn toàn là nguyên nhân sự lúng túng của hắn.
Đương nhiên, Đông Kỳ Vi này hiện giờ rất chán nản, Trần Kinh cũng thành đường làm quan rộng mở mà gặp phải ngựa tật.
Tâm tư của hai người khác nhau một trời một vực, Trần Kinh muốn thông cảm, an ủi anh ta, nhưng lúc này tất cả lời nói và sự dối trá đều là dư thừa.
Tình cảm ích kỷ như thế nào. Giữa người thắng và kẻ bại là một khoảng cách cực lớn.
Trần Kinh có lòng thông cảm cho Đông Kỳ Vi nhưng hắn hiểu ra thứ Đông Kỳ Vi cần không phải là sự thông cảm đó. Là một người đàn ông, anh ta hẳn sẽ sớm vượt qua được chuyện này.
Lúc này, bất luận là nói điều gì đều là dư thừa.
-Chuyện hợp tác giữa hai địa phương,ở Sở Giang đã có một trường hợp làm rất tốt!
Bất ngờ, Đông Kỳ Vi bỗng nhiên nói ra một câu.
Trần Kinh ngẩng đầu nhìn anh ta, Đông Kỳ Vi cười cười, nói:
-Anh là cán bộ đến từ Sở Giang. Hẳn là rất quen thuộc đối với Sở Giang!
Trần Kinh hơi nhíu mày, trong đầu hiện lên các địa phương ở Sở Giang, hai địa phương hợp tác với nhau....
Trần Kinh uống một hớp sữa, trong đầu nghĩ đến Lễ Hà đầu tiên.
Lễ Hà là địa phương tiếp giáp với hai tỉnh, nơi đó có hợp tác sao?
Sở Giang và bốn tỉnh ranh giới, có khu vực nào hợp tác thành công hay không?
Bỗng nhiên, hai mắt Trần Kinh sáng lên:
-Sở Giang có một địa phương, trấn Nam Bắc của Hành Thủy. Nơi đây là một trấn nằm trên hai tỉnh. Một trấn thuộc hai tỉnh rất nổi tiếng ở Sở Giang. Chỗ đó là nơi giao lưu cũng rất khá, nhất là kết hợp dân gian, vô cùng hài hòa!
Trong lòng Đông Kỳ Vi thầm giật mình.
Ông ta không ngờ được mình vừa nhắc đến trường hợp ở Sở Giang, Trần Kinh liền có thể nghĩ đến trấn Nam Bắc nhanh như vậy.
Đông Kỳ Vi biết trấn Nam Bắc cũng trong một lần ngẫu nhiên, vào rất nhiều năm trước, khu vực đó còn là khu vực săn bắn mới nổi. Đông Kỳ Vi lại đam mê săn thú.
Có người bạn nói dẫn ông ta đến vùng biên giới Sở Giang và Lĩnh Nam săn thú trong vùng núi sâu, khi đó bọn họ liền lấy cứ điểm là trấn Nam Bắc.
Lần đầu tiên đến trấn Nam Bắc, Đông Kỳ Vi vô cùng giật mình.
Bởi vì một trấn mà lại trực thuộc hai tỉnh, tình huống như vậy cực kỳ hiếm gặp. Càng khiến ông ta giật mình hơn đó là về phương diện hành chính quản lý vô cùng thống nhất, dân chúng hai tỉnh chung sống với nhau vô cùng hòa hợp, tuy rằng văn hóa Lĩnh Nam và văn hóa Sở Giang có những khác biệt rất lớn, nhưng ở nơi đây lại giao hòa với nhau, không gặp phải chút khó khăn nào.
Gần đây chính quyền Lĩnh Nam đang khích lệ hai địa phương hợp tác, Đông Kỳ Vi đứng đầu liền nghĩ ngay đến địa phương này.
-Trần Kinh quả nhiên vô cùng hiểu rõ về Sở Giang, danh bất hư truyền, Trần Kinh còn trẻ như vậy mà có thể làm được như bây giờ, quả nhiên là rất có năng lực đấy.
Hắn ta tuyệt đối có bối cảnh không đơn giản đâu.
Đông Kỳ Vi thầm nghĩ trong lòng.
-Có thể nghiên cứu kỹ một chút trấn Nam Bắc, Nam Cảng và Hải Sơn thể tiến hành thử cách đó, thống nhất quản lý hành chính, thành lập khu vực giao lưu quan hệ hành chính, đẩy mạnh giao lưu văn hóa dân gian giữa 2 vùng, lấy dân làm cơ sở giao lưu, đẩy mạnh hợp tác giữa hai địa phương, tôi cảm thấy rất có triển vọng!
Đông Kỳ Vi nói.
Trần Kinh còn chăm chú gật đầu nói:
-Đông tổng, lần này tôi đến Bắc Việt đã thu hoạch được rất lớn, đề nghị này thực rất tốt!
Đông Kỳ Vi cười ha hả, rất tự nhiên nói:
-Thu hoạch của anh lớn, tôi lại không thu hoạch được gì! So với cậu tôi cảm thấy mình quả là một kẻ thất bại!
Trần Kinh kinh ngạc, không khỏi giật mình.
Đông Kỳ Vi nói những lời này là có ý gì?
Chẳng nhẽ ông ta đã biết quan hệ giữa mình và Kim Lộ rồi sao?
Trần Kinh ngẫm lại hẳn là có khả năng là như vậy, bản thân mình ở Sở Giang làm tình nhân của Kim Lộ, đây là chuyện mọi người đều biết, ở Sở Giang có rất nhiều người đều biết chuyện này.
Tuy nhiên Kim Lộ sau này lại thay tên đổi họ, xuống phía Nam lập nghiệp lớn.
Nhưng Kim Lộ đi ra từ Lễ Hà, chuyện này tuyệt đối không phải là bí mật gì cả.
Đông Kỳ Vi thật có tâm cơ, hắn phải giải quyết êm thấm những vấn đề này.
Ngay lúc Trần Kinh đang kinh ngạc, Đông Kỳ Vi nói:
-Đường Ngọc ký giả rất ưu tú, ở Việt Châu rất nhiều người theo đuổi cô ấy, biết bao nhiêu người trẻ tuổi tài năng, biết bao nhiêu quý tộc độc thân, cô ấy đều không để mắt đến, lại chỉ coi trọng một mình anh, thật sự là khiến những người đàn ông khác phải căm hận thở dài đó!
Người trẻ tuổi, tài hoa thật tốt, tôi tiếc là năm xưa đọc sách quá ít, vốn sinh ra đã kém cỏi rồi!
Trần Kinh hơi nhíu mày, mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Làm sao lại lôi mình và Đường Ngọc vào cùng một chỗ vậy? Mình và Đường Ngọc có chuyện gì sao?
Đường Ngọc không phải ngu, biết rõ mình vừa mới kết hôn, cô ấy còn bám chặt lấy mình sao?
Trần Kinh ngẫm lại cảm thấy không có khả năng này, hắn và Đường Ngọc qua lại rất nhiều, cô cũng không phải là cô bé lên mười, cô ấy sống rất lý tính, cô ấy sẽ....
Trần Kinh nghĩ tám phần là người đàn bà này muốn đem mình ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng mà, hắn lại nghĩ, Đường Ngọc muốn tìm một lá chắn thì đâu có khó gì, sao lại cứ cố tình tìm hắn, tìm một người đã kết hôn như hắn? Đây không phải lời nói lỡ lời vô duyên vô cớ sao?
Trần Kinh cảm thấy suy nghĩ của bản thân có chút mâu thuẫn. Hẳn là người khác tùy ý suy đoán đi, có vài người liền thích bịa đặt, liền thích đoán lung tung, hẳn chính là như vậy.
-Được rồi, Trần Kinh, tôi biết cậu vội công tác, tâm trí cũng không đặt ở đây! Mau ăn cơm, ăn cơm đi rồi chúng ta trở về!
Đông Kỳ Vi cất cao giọng nói. Ánh mắt ông ta nhìn ra sân hoa rạng rỡ bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc tươi đẹp.
Ông ta cười cười, có chút tự giễu, có chút mất mát. Hơn nữa là sự bất bình, sự tự tôn bị tổn thương, ông ta cũng là con người chứ bộ?
Trong cái xã hội thực dụng này, người như ông ta, có ai ở bên cạnh dám không khách khí? Không tôn trọng ông ta?
Bên cạnh ông ta có bao nhiêu thiếu nữ vây quanh. Ông ta chỉ cần gật đầu nhẹ một cái, chỉ e không biết có bao nhiều thiếu nữ sẽ cam tâm tình nguyện nhào vào lòng ông ta chứ?
Cho tới bây giờ ông ta chưa từng ăn nói khép nép như thế đối với một nữ nhân...
Trần Kinh lý giải tâm lý của ông ta, nhưng Trần Kinh cứ vội vội vàng vàng mà đi vậy sao? Không từ biệt Kim Lộ mà đi sao?
Gần như trong nháy mắt, Trần Kinh liền có chủ ý, hắn lấy lại bình tĩnh nói:
-Tôi vàÂu tổng là bạn bè, tôi vốn không biết cô ấy thu mua khu vực săn bắn của Bắc Việt, ở trong này làm một trung tâm thương mại lớn như vậy. Lần này nếu đến đây. Tôi còn chưa gặp cô ấy, cũng không thể không nói tiếng nào đã đi.
Đông Kỳ Vi vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Thật lâu sau, thần sắc ông ta mới dịu dần đi, trước mặt ông ta bày biện một bữa sáng phong phú, đều là do nhân viên phục vụ dựa theo khẩu vị của ông ta mà chuẩn bị.
Nhưng ông ta một miếng cũng chưa ăn, liền đứng dậy, quay đầu rời khỏi, vẻ mặt có chút khó coi, không nói một lời.
Trần Kinh không nhìn theo bóng lưng ông ta nữa, hơn nữa ăn nốt cái bánh sandwick, từ từ lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi, thẳng đến nơi Kim Lộ làm việc.
Hắn biết rõ, vừa rồi mình có nhắc tới Kim Lộ xem như động vào vết thương của Đông Kỳ Vi.
Nhưng hắn làm việc nghĩa thì không được chùn bước, bởi vì Kim Lộ là người đàn bà của hắn, hắn không hy vọng sau này còn có người ôm cái ảo tưởng đó, cho dù là người ưu tú như Đông Kỳ Vĩ cũng không được.
...
Trong hộp đêm, ngọn đèn âm u, ánh sáng lập lòe lộ vẻ kiều diễm.
Trần Kinh ngồi trên sopha, Cục trưởng Cục Công an vừa mới nhận chức, Trần Lập Trung, miệng cười tủm tỉm tiến lại gần, trong nụ cười kia lộ rõ vẻ lấy lòng và nịnh nọt.
Răng cửa của Trần Lập Trung bị sứt một miếng, đây là chiến tích năm đó anh ta làm đội trưởng đội Tuần cảnh, khi đang chấp hành nhiện vụ và bắt giữ phần tử ngoài vòng pháp luật, bằng phần công lao này, anh ta đã leo lên chức Phó cục trưởng Cục Công an.
Đối với hình tượng cán bộ mà nói, chiếc răng cửa bị mẻ của Trần Lập Trung khi cười rộ lên cũng có chút tức cười, tuy rằng thường ngày anh ta cao to thô kệch, còn có hai hàng lông mi đậm, dày, quả là một bộ uy nghiêm.
Nhưng anh ta chỉ cần cười, răng cửa vừa lộ ra, toàn bộ khung cảnh đều bị phá hủy, khiến cho người ta cảm thấy rất quái dị.
Bao nhiêu năm, ở Cục Công an, Đồng Tiểu Ly một tay che trời, Trần Lập Trung bị Đồng Tiểu Ly ngầm xử lý nhiều năm như vậy, cho dù anh ta hao tâm tổn sức bợ đỡ Chu Quốc Hoa cũng không thể thay đổi được tình thế của mình.
Anh ta thực sự đã khổ tận cam lai, vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Chu Quốc Hoa, giới thiệu anh ta với Trần Kinh.
Là Trần Kinh cứng rắn đẩy anh ta lên vị trí này, điều này khiến cho anh ta tự hiểu được là mình đã theo đúng người, cho nên đối với nhiệm vụ mà Trần Kinh giao phó, anh ta không dám không hoàn thành, luôn tự mình đề cao không dám có chút buông thả.
Trần Kinh vẫy vẫy tay, nói:
-Ngồi đi! Lão Trần, không cần quá câu nệ vậy đâu! Uống một chén trà thôi mà, không có chuyện gì quan trọng đâu!
Kỳ thực, TV đang phát tin tức về Lân Giác.
Trần Kinh là nhân vật chính của tin tức, đang truyền tin hắn đưa một đám cán bộ lãnh đạo đi thị sát khu kinh tế mới Hoàng Công miếu.
Một bản đồ lớn về khu kinh tế mới hiện ra trên màn hình TV, Trần Kinh chỉ tay phát biểu với một đám người, giọng điệu trầm bổng, khí thế kinh người, nghiễm nhiên là phong phạm của người lãnh đạo.
Mọi người xung quanh nghe rất chăm chú, có người còn rất nghiêm túc lấy giấy ra ghi chép lại.
Ngẫu nhiên Trần Kinh nói đùa một câu, mọi người cùng cười theo, không khí tương đối hòa hợp.
Trần Lập Trung ngồi xuống, cười nói:
-Bí thư, ngài không cần nói, Lân Giác của Hải Sơn chúng ta hiện giờ danh tiếng đã rất lớn rồi! Lần này tỉnh mời dự hội nghị Cục trưởng, rất nhiều người đã tìm tôi giao lưu, đều muốn hiểu rõ bí quyết phát triển của Lân Giác chúng ta!
Trần Kinh cười cười nói:
-Đã được chú ý là một chuyện tốt, chúng ta hoan nghênh giao lưu, nhưng chúng ta phải cẩn thận, anh cũng đừng khinh xuất, không thể không đề phòng người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.