Quan Sách

Chương 758: Thanh danh của Trần Kinh!

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Khải Hoàn Hội chính là một hộp đêm của Lân Giác.

Lân Giác thực đã phát triển, nhân khẩu tăng rất mạnh, từ năm trước đến năm nay, đường phố của Lân Giác phồn hoa hơn trước kia không ít.

Ủy ban nhân dân quận để thích ứng với sự phát triển, năm trước tiến hành mở rộng đường phó, lại tăng thêm hai tuyến đường chính, trước mắt Lân Giác trong vùng kiến thiết đã đơn giản quy mô.

Tuy rằng sầm uất hơn Lam Hà, Cổ Minh và một số vùng khác, nhưng Lân Giác đang dừng lại ở phía sau việc khai thác, phát triển, toàn bộ quy hoạch đường phố và xây dựng quy hoạch đô thị làm được tương đối khá, tiềm lực của Lân Giác có thể nói là tương đối khá.

Ngày ấy Khải Hoàn Hội là một sự chấn động ở Lân Giác.

Toàn bộ hộp đêm chiếm hơn một trăm mẫu đất, cửa ra vào là cột trụ kiểu Rome thật lớn, đứng vững vàng, vô cùng khí thế xa hoa.

Ở tầng cao nhất của hộp đêm, dùng đèn LED làm một biển quảng cáo vô cùng lớn, đèn vừa bật lên, toàn bộ bên ngoài đều tràn ngập ánh sáng đủ màu sắc, nóc nhà còn có “Khải Hoàn Hội” ba chữ to đầy khí thế.

Nghe nói sau khi Khải Hoàn khởi nghiệp, khách nhân không chỉ giời hạn ở Lân Giác, rất nhiều người trong nội thành còn bỏ công lái xe đến đây, cho nên Khải Hoàn Hội bây giờ là một điểm sáng trong sản nghiệp giải trí của Lân Giác.

Khải Hoàn Hội không chỉ có khí thế bên ngoài, hơn nữa hộp đêm còn có những cô gái xinh đẹp, cao từ một mét năm, một mét sáu, mỗi người đều được tuyển chọn kỳ lưỡng, béo hay gầy, cần cái gì cũng có.

Trong phòng của Trần Kinh, có hai cô gái, mặc váy tím bó sát người, tóc dài vén lên, hai người đều thanh xuân, hoa lệ, tuổi cũng không lớn, nhìn qua rất xinh đẹp, quả thật là một phong cảnh hoa lệ.

Trần Kinh và Trần Lập Trung nói chuyện, hai cô gái trốn ở góc phòng xì xào bàn tán, thi thoảng sẽ phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.

Thỉnh thoảng, hai người sẽ liếc mắt nhìn Trần Kinh bên này, nhìn xem khách có cần gì trợ giúp hay không.

Đương nhiên, hơn hết vẫn là tò mò.

Khách các cô tiếp không phải ít, nhưng chưa bao giờ thấy qua khách nhân nào lại thích xem TV như thế này đấy.

Đài bản địa ngoại trừ quảng cáo thuốc cũng không có cái gì hay ho, thật là khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán. Các cô vốn định thu hút ánh nhìn của khách, thấy những người khách thường thích xem nhất là những tiết mục tuyển người mẫu của đài truyền hình Sở Giang, nhưng hai người này lại đổi thành một đài bản địa. Các cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trần Kinh rút một điếu thuốc, nheo mắt nhìn TV.

Trên TV hắn mặc một bộ áo gió, tóc chải vuốt lên. Nhìn qua có vẻ chín chắn hơn hắn hiện tại.

Trần Kinh bình thường thích mặc trang phục tự do, không gò bó, tự do tự tại.

Nhưng trong trường hợp quan trọng, ăn mặc nhất định phải chú ý hình thường, đến lúc này hắn hiển nhiên đã thành thục.

-Đổi kênh đi những lời lẽ tầm thường đó, không có gì đáng xem cả!

Trần Kinh thản nhiên nói.

Trần Lập Trung lập tức đứng dậy.

Hai nữ tiếp viên nhanh chóng lại giúp khách đổi kênh.

Đổi đến một kênh Trung Ương, tin đang đưa chính là lãnh đạo Trung Ương điều tra nghiên cứu cơ sở, Trần Kinh giơ tay lên nói:

-Tốt lắm, để kênh này đi!

Cô gái sửng sốt. Chợt lộ ra một nụ cười gượng gạo, đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, có chút thất vọng, thản nhiên lùi ra.

-Hộp đêm này không tệ! Nghe nói anh quen chủ quán phải không?

Trần Kinh nhìn Trần Lập Trung nói.

Trần Lập Trung cười khan một tiếng nói:

-Lão Tôn là người chúng ta rất quen thuộc, là một người có thể tin được, sẽ không làm bừa đâu, Lân Giác chính ta bây giờ đều là hình tượng cho bên ngoài, tiến cử thẩm tra địa điểm nào đi cũng cần nghiêm khắc phải không ạ?

Trần Kinh thản nhiên cười cười.

Trần Lập Trung lại cảm thấy mồm miệng khô lại, cả người không được tự nhiên.

Ông chủ Khải Hoàn Hội, Tôn Thường Châu là bạn học tiểu học của anh ta, rất đáng tin.

Tôn Thường Châu trước kia khai thác mỏ ở Việt Tây, mấy năm nay tích cóp được không ít.

Sau này nội các Chính phủ chỉnh đốn lại vấn đề khai thác mỏ, đóng cửa một số xí nghiệp khoáng sản lớn, Tôn Thường Châu chính là từ đấy đi ra.



Trên tay có tiền, đã suy nghĩ trở về đầu tư lại sản nghiệp khai thác.

Nhưng gần đây, nhân vật có tiền quả không ít, không có quan hệ không có hậu thuẫn, nếu muốn kiếm miếng cơm ăn dễ dàng cũng thật là khó càng thêm khó.

Tôn Thường Châu trước kia phát triển ở Việt Châu, đã lăn lộn không ít, bị đồng môn chèn ép, may mà còn lấy lại được vốn, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường Hải Sơn.

Ở Hải Sơn, anh ta vừa mới gặp lại bạn cũ Trần Lập Trung, nay đã trở thành người đứng đầu cục Công an.

Tôn Thường Châu tìm Trần Lập Trung nhờ trợ giúp, Trần Lập Trung lúc này vỗ ngực tỏ ý không thành vấn đề, hiện tại Lân Giác đang cần chỗ ăn chơi, anh ta ủng hộ Tôn Thường Châu mở một hộp đêm.

Khải Hoàn Hội chính là ra đời như vậy.

Có Trần Lập Trung bao che, Tôn Thường Châu thẳng tiến, anh ta vốn không chuẩn bị xây dựng một quy mô lớn như bây giờ, nhưng sau khi tính toán tài chính, anh ta cảm thấy công việc của mình bây giờ đã có một sự thuận lợi mà trước kia chưa bao giờ có.

Khứu giác của thương nhân chính là nhạy bén như vậy đấy.

Anh ta dứt khoát đem tất cả gia tài đặt vào Khải Hoàn Hội, gia tăng đầu tư, quả nhiên làm lần đầu đã thành công, hiện tại anh ta càng ngày càng tiến về phía đống vàng.

Trần Kinh không tiếp tục làm Trần Lập Trung khó xử.

Người dưới luôn có những mối quan hệ ngầm phức tạp, không thể làm khó bọn họ mãi được, vậy cũng không thực tế, chỉ cần không phạm pháp, làm loạn kỷ cương, có một số việc không thể quá ôm đồm, nước quá trong ắt không có cá.

Trần Lập Trung trước mắt biểu hiện cũng không tệ lắm, hắn cũng không cần tự mình đụng đến.

Thỉnh thoảng bảo anh ta báo cáo, để anh ta có sự kính sợ, đây mới là điều quan trọng.

-Sao vậy? Lão Trần, tôi cho anh bắt tay vào điều tra chuyện kia, đã có kết quả gì chưa?

Trần Kinh đổi chủ đề.

Trần Lập Trung lập tức tỉnh táo tinh thần, nói:

-Đã điều tra được, công ty tên Động cơ Hoa Kỳ kia quả nhiên có không ít vấn đề, là đối tượng lừa gạt khả nghi, tôi đã cho người đi thu thập không ít chứng cứ, chuyện này chỉ cần công thương chấp pháp, bọn họ sẽ điều tra được tận gốc sự tình.

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười nói:

-Được rồi, đưa chứng cứ chính xác anh nắm giữ được cho tôi, tôi sẽ xử lý, về phía Cục Công an không quản được việc này đâu!

-Đúng, đúng!

Trần Lập Trung gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi như hoa.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, Trần Kinh kêu anh ta điều tra công ty nội thành, hẳn không phải là chuyện công.

Trần Kinh có thể tín nhiệm anh ta, giao chuyện này cho anh ta điều tra, khiến anh ta cảm thấy rất vênh mặt, anh ta cẩn thận lấy ra một tập văn kiện đưa cho Trần Kinh, nói:

-Bí Thư, chứng cứ đều ở trong này, còn có người chứng nhận đều nắm giữ ở đó rồi, tùy ý gọi đến!

Trần Kinh gật gật đầu, đang định nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Một người trung niên, gầy, đi tới, ăn mặc lòe loẹt. Anh ta vừa vào cửa liền cười ha hả nói:

-Trần đại ca, sao đến chỗ chúng tôi cũng không nói trước một tiếng, anh xem, thiếu chút nữa là tôi thất lễ rồi, nếu không phải nghe người dưới nói anh đến, hôm nay tôi thật phạm phải một lỗi lớn rồi!

Trần Lập Trung nhăn mặt nhíu mày.

Anh ta đang báo cáo công tác với Trần Kinh, việc này Trần Kinh rất thận trọng, hẳn là rất trọng yếu cũng rất bí mật, Tôn Thường Châu không chào hỏi liền xông vào, hơn nữa trang phục này...

Tôn Thường Châu dường như không cảm nhận được sự phản cảm của Trần Lập Trung, anh ta lại gần, giơ tay nắm lấy tay Trần Lập Trung lắc lắc rất nhiệt tình.

Trần Lập Trung kinh ngạc nghĩ làm sao để giới thiệu Tôn Thường Châu với Trần Kinh, Trần Bí thư là người như thế nào? Hắn để ý cả dáng vể con người đấy, Tôn Thường Châu ăn mặc lòe loẹt như vậy, Trần Bí thư sẽ nghĩ như thế nào về mình?

-Lão Tôn, đây là...

Trần Lập Trung chỉ vào Trần Kinh.

Tôn Thường Châu lúc này nhìn Trần Kinh, anh ta vươn ta về phía Trần Kinh nói:



-Ai chà, Tiểu ca này thật là người có phong độ. Trần đại ca, dưới tướng mạnh không có binh hèn, về sau tới chỗ của tôi cứ báo tên tôi, tiền rượu và các chi phí khác đều tính vào Tôn ca tôi hết, tôi và Trần cục trưởng của các anh tuy hai mà một, là huynh đệ đáng tin cậy....

Trần Lập Trung vừa nghe những lời Tôn Thường Châu nói, mặt mũi đều tái mét lại.

Lòng anh ta thầm muốn lao vào tát Tôn Thường Châu một cái, xốc cổ lên mà lạnh lùng nói:

-Lão Tôn, ai với anh tuy hai mà một? Con mẹ anh cái đuôi vểnh lên sắp chạm trời rồi đấy, thấy người liền nói xằng nói bậy rồi hả?

Tôn Thường Châu là một con khỉ ốm, bình thường sa vào tửu sắc, người yếu ớt.

Trần Lập Trung bối rối, tay chân cũng không không kiềm chế được, chỉ một cái tát thôi đảm bảo anh ta sẽ lăn quay một vòng, hôm mê luôn cũng nên.

Trần Lập Trung vội hỏi:

-Còn ngơ ngẩn đó hả? Đây là Bí thư Trần, tiểu ca là để cho cậu gọi hay sao? Thiệt hai con mắt cậu sinh ra cũng chỉ để trợn ra mà thôi!

Tôn Thường Châu vừa nghe Trần Lập Trung nói đến Bí thư Trần.

Anh ta toàn thân run rẩy, Bí thư Trần là ai? Là Bí thư Quận ủy Lân Giác, Trần Kinh?

Trần Kinh danh chấn Lân Giác ai ai cũng biết, Lân Giác dứt khoát cải cách đều là chủ ý của Trần Kinh.

Trần Lập Trung bình thường hay nói phét, cùng Tôn Thường Châu nói chuyện cũng hay nhắc đến Trần Kinh liền nghĩ là anh ta chỉ nói phét thôi, dám đem Hoàng đế kéo xuống ngựa.

Lân Giác trước kia có một số nhân vật thủ đoạn, mỗi người Tôn Thường Châu đều biết.

Qua lời Trần Lập Trung nói, bọn người kia đều là bị Trần Kinh giải quyết nhanh gọn, dứt khoát.

Trần Kinh dậm chân một phát, mặt đất Lân Giác liền rung chuyển, Tôn Thường Châu, kẻ như vậy, Trần Kinh muốn chỉnh chết anh ta cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

-Trần...Bí thư Trần!

Tôn Thường Châu dù sao gặp qua quen mặt, liền tỉnh táo lại, tuy nhiên đầu lưỡi có chút cứng lại, nói không ra.

-Vừa rồi thật là tôi có mắt không tròng, không biết ngài giá lâm! Tôi...tôi thật đáng chết!

Tôn Thường Châu làm vẻ rất đáng chết, hết sức buồn cười.

Trần Kinh thản nhiên cười cười, không nói.

Trần Lập Trung thấy Tôn Thường Châu kia là djang bụi đời, nói không ra lời liền bảo:

-Đi đi, mặc thành cái dạng gì không biết, đừng ở trong này gây khó xử nữa, đổi quần áo rồi đến mời rượu Bí thư Trần mâu! Tôi còn chút chuyện riêng cần nói với Bí thư!

Tôn Thường sợ, liên tục gật đầu, ảo não đi ra khỏi phòng.

Trần Lập Trung lúng túng nói:

-Bí thư, khiến anh chê cười rồi, Lão Tôn không đọc sách gì cả, không có tố chất! Anh đừng để ý!

Trần Kinh cười cười, nói:

-Được rồi, đừng coi tôi như hoàng đế đi tuần vậy, khẩn trương như vậy làm gì?

Hắn chỉ chỉ chén, gọi hai cô tiếp viên lại nói:

-Mỹ nhân, lại đây thêm chút nước nào!

Vừa nãy vẻ mặt còn thoải mái, líu ríu,không ngớt, hiện tại hai cô nàng đã sớm câm như hến rồi.

Tôn Thường Châu ở công ty uy phong là vậy, hai người đều đã từng chứng kiến, đó là nhất ngôn cửu đỉnh, cực kỳ nghiêm khắc.

Nhưng đứng trước người trẻ tuổi kia tựa như không còn như trước, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản cũng không dám tin chuyện này là sự thật.

-Các cô phục vụ thế này sao? Chén của khách đã cạn rồi các cô còn không phát hiện ra sao? Tôn tổng các cô thật sự là lâu không bị ăn đòn, chút chuyện này cũng không dạy các cô sao?

Trần Lập Trung lạnh lùng nói, trên mặt phủ một màn sương lạnh, Cục trưởng Cục Công an nổi giận, bộ dạng này thực khiến người ta sợ hãi.

Hai cô gái bị dọa đến tái mặt, tay run cả lên...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook