Quan Sách

Chương 512: Trưởng ban Mễ mời.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Lúc Trần Kinh về nhà đã là 8h rồi, cả ngày hắn bận rộn, phối hợp liên lạc các cơ quan bộ ngành, xử lý giải quyết tốt hậu quả, có thể nói là đầu quay mòng mòng…

Về đến nhà, Linh nhi đang giận bà ngoại, không chịu ăn.

Trần Kinh đẩy cửa đi vào, Linh nhi vừa thấy cậu về, lập tức hoan hô nhảy ngay vào lòng, Trần Kinh ôm lấy cô bé, hôn má nói:

- Làm sao vậy? Linh nhi nhà ta lại không ngoan à? Giận dỗi gì bà ngoại thế?

Linh nhi uốn éo người nói:

- Không phải đâu, Linh nhi nhớ cậu, không muốn ăn cơm.

Trần Kinh ngẩn người phá lên cười, tiểu nha đầu này, quá biết ăn nói, còn nhỏ tuổi, cũng không ai dạy, lại có thể nói ra những lời này, thật sự khiến người ta chấn động.

Linh nhi có chút đắc ý chun cái mũi lại, cô bé vươn cái tay nhỏ, chỉ về hướng bếp nói:

- Cô ấy là mợ sao? có phải không

Trần Kinh ngẩn người, Chung Tú Quyên từ phòng bếp vui khấp khởi đi ra, cười nói:

- Đã về rồi? Bảo con về lúc sáng, mẹ còn mong con có thể về nhà ăn trưa…

Đi theo phía sau Chung Tú Quyên, một cô gái xinh đẹp trẻ trung, mặc tạp dề, chớp ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Tay Trần Kinh mềm nhũn, thiếu chút nữa khiến Linh nhi trong lòng rơi xuống đất.

Chung Tú Quyên xoa tay nói:

- Uyển Kỳ à, đến đây, ngồi đi, con xem khuê nữ như vậy, thật đúng là chịu khó, giúp mẹ bao nhiêu việc từ nãy, đúng là người giỏi giang.

Phương Uyển Kỳ nhu thuận nói:

- Bác ngồi trước đi, cháu đi gọi bác trai tới.

- Đến rồi, đến rồi.

Trần Chi Đống từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một cái cần câu, khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn tựa hồ cũng giãn ra.

Ông nhìn Trần Kinh liếc mắt nói:

- Sao về muộn vậy? Để mấy ông bà già đợi.

Ông quay đầu về phía Phương Uyển Kỳ, mặt tươi cười nói:

- Ngồi, ngồi đi cháu. Cháu đói bụng rồi, xới cơm ăn đã. Điều kiện nhà chúng ta chỉ thanh đạm vậy thôi, đợi thêm mấy tháng nữa chuyển nhà mới, tất cả sẽ tốt hơn.

Phương Uyển Kỳ cười cười nói:

- Cháu thấy cũng khá tốt, bác gái tự trồng rau, như vậy rất tiện, đồ ăn bán bên ngoài giá cả đắt, hơn nữa còn không vệ sinh, sau này chuyển nhà mới, chắc không thể làm được như vậy.

Trần Kinh nghe thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa té xỉu.

Phương Uyển Kỳ tùy tiện, sao có thể nghĩ tới chuyện bỏ tiền mua thức ăn?

Hơn nữa, Phương Uyển Kỳ hôm nay đột nhiên tập kích quá đột ngột, không ngờ vô thanh vô tức liền tới tận nhà mình.

Bốn người vây quanh cái bàn ăn cơm, Linh nhi vừa rồi không chịu ăn, bây giờ lại đòi chuyển một cái ghế ngồi cạnh Trần Kinh.

Trần Kinh gắp rau cho cô bé, nó phồng mồm không động đũa. Trần Kinh hỏi:

- Sao vậy? Linh nhi không ăn cơm không phải bé ngoan đâu.

Linh nhi ngẩng đầu nhìn Trần Kinh hồi lâu, bỗng nhiên nói:

- Cậu, sau này cậu có mợ rồi, có phải cũng không cần Linh nhi nữa?

Trần Kinh ngạc nhiên suýt chút nữa nghẹn cả cơm.

Mọi người trong phòng đều dừng động tác trên tay, cảnh tượng rất ngại ngùng.

- Chớ nói nhảm, ai bảo cậu có mợ thì không cần Linh nhi? Linh nhi mãi mãi là cháu ngoại ngoan của cậu.

Trần Kinh nói.

Linh nhi bán tín bán nghi nói:

- Là mẹ nói, cháu nói cậu thật tốt, tốt hơn mẹ, mẹ liền nói, sau này cậu có mợ, cậu chỉ suốt ngày theo mợ thôi.

Trần Kinh có chút dở khóc dở cười, hai người già thì cười ha hả.



Phương Uyển Kỳ da mặt càng dày, lúc này cũng không kìm được ửng hồng.

Cô đi tới bên người Linh nhi nói:

- Linh nhi, mẹ nói dói cháu đấy, sau này cháu có mợ, mợ cũng sẽ thích cháu như cậu, cháu có chịu không?

Linh nhi nhìn chằm chằm Phương Uyển Kỳ, trong mắt có chút cảnh giác, một lát sau nó dịu dàng nói:

- Không được, cháu chỉ cho cậu tốt với cháu.

Phương Uyển Kỳ ngây người, rất ngại ngùng, trên tay không kìm được một động tác nhỏ, nhéo Trần Kinh một cái phía sau.

Trần Kinh đau suýt chút nữa kêu lên, hắn lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt đầu Linh nhi, nói:

- Sau này không được nói vậy, không lễ phép, cô giáo khen Linh nhi nhà mình là một đứa bé ngoan.

Linh nhi híp mắt cười, lộ ra một hầm răng đều tăm tắp, nói:

- Cháu trêu mợ thôi, mợ và cậu tốt với cháu, cháu liền có hai cậu.

Trần Kinh ngạc nhiên, cười ha ha, Phương Uyển Kỳ cũng mỉm cười, tới gần giơ tay nâng khuôn mặt Linh nhi lên nói:

- Cô bé thật biết nói chuyện, đúng là làm cô thích chết mất.

Linh nhi trừng mắt:

- Vậy cô chính là mợ sao?

Phương Uyển Kỳ đỏ mặt, ánh mắt như có như không liếc về phía Trần Kinh. Trần Kinh lúng túng ho khụ nói:

- Con bé này, chú tâm ăn cơm đi, cháu xem cháu, mình không ăn lại làm cả nhà cũng không ăn được, cậu đói bụng bẹp dí rồi.

Trần Kinh vừa nói vậy, Linh nhi mới ngoan ngoãn nghiêng đầu ăn cơm, mọi người mới hết ngại ngùng.

Nhưng trải qua một phen như vậy, quan hệ của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cũng hoàn toàn rõ ràng rồi.

Hai người già rất vui mừng.

Nhất là Chung Tú Quyên, bà nhìn chằm chằm Phương Uyển Kỳ quan sát từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thích.

Nhìn cô gái da mịn thịt mềm, bộ dáng nhu thuận, nhất là đôi tay, hoàn mỹ như lột, vừa nhìn đã biết không hề tầm thường.

Hơn nữa quần áo trên người người ta, còn cả trang sức trên cổ trên tai, cũng là phụ nữ, Chung Tú Quyên có thể nhìn ra giá trị trong đó.

Cô gái này, chắc chắn là điều kiện gia đình không phải nhà mình có thể bì được.

Hơn nữa, theo sự giới thiệu của Phương Uyển Kỳ, cô là phóng viên đài truyền hình tỉnh, công việc đó vừa danh giá lại có triển vọng.

Quan trọng hơn, cô gái này khiến người ta vui, vào nhà mình, không chỉ không chê điều kiện tồi, hơn nữa còn giúp việc, miệng gọi bác trai bác gái rất ngọt.

Cô gái như vậy, đốt đèn lồng cây đuốc mà tìm cũng khó, con mình không biết tu mấy đời mới có phúc này, không ngờ tìm được cô gái như vậy làm con dâu mình, thật sự là hoàn mỹ.

Nhìn Phương Uyển Kỳ thuận mắt, bà liền ngay cả Trần Kinh cũng thấy thuận mắt.

Đứa cơn lớn rồi, đã có tiền đồ, tất cả đều không cần người khác giúp đỡ lo lắng gì.

Bà cứ nghĩ tới thời gian trước có lần giới thiệu bạn gái, lão Thạch gia còn kiêu ngạo không đồng ý, còn coi thường Kinh tử nhà ta, không biết con gái bà ta sao có thể so sánh với cô gái trước mặt này?

Ăn cơm xong, Chung Tú Quyên nháy mắt với ông cụ, ông nhân tiện nói:

- Kinh tử, cha và mẹ con đi siêu thị mua ít đồ, còn có sân chơi bên kia, Linh nhi ngày nào cũng muốn đi, hôm nay bọn ta dẫn nó đi chơi.

Cô bé Linh nhi vừa nghe đi sân chơi, vui mừng nhảy lên

Nhưng rất nhanh, nó bĩu môi nói:

- Cậu cũng đi nha, cháu muốn chơi với cậu…

Chung Tú Quyên lôi tay cô bé nói:

- Linh nhi khôn nghe lời bà ngoại đánh đòn đấy, cậu vừa đi công tác về, mệt chết đi, phải nghỉ ngơi.

Chung Tú Quyên vừa nói như vậy, Linh nhi có chút không tình nguyện, đi cùng bà ngoại.

Ba người nhanh chóng ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ.

Phương Uyển Kỳ ôm cánh tay Trần Kinh, hai người ngồi trên sô pha, nói:

- Sao thế? Có phải giật mình vì biểu hiện của em?



Trần Kinh liếc nhìn Phương Uyển Kỳ, cười cười nói:

- Đúng vậy, em đúng là giỏi. Không ngờ anh vừa không cẩn thận chút, đã khiến em biết nhà anh. Tuy nhiên em cũng dũng cảm nhỉ, không sợ mẹ anh chướng mắt à?

Phương Uyển Kỳ cười ha hả nói:

- Em sợ cái gì? Dù sao em cũng muốn tốt với anh, chứ không tốt với mẹ anh.

Cô dừng một chút, lời nói thay đổi:

- Tuy nhiên anh đừng nói, lúc em gõ cửa nhà anh, tim đập đúng là nhanh, bùm bùm, bản thân còn nghe thấy.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ nói chuyện phiếm. Phương Uyển Kỳ là người thông minh cỡ nào, cô rất nhanh cảm giác được sự lạ thường của Trần Kinh.

Trần Kinh cũng biết không giấu được chuyện,. liền kể chuyện phát sinh trong ban cho Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ nhăn mày nói:

- Phó trưởng ban của các anh, nên kéo ra ngoài bắn chết, đầu heo à…

Trần Kinh thở dài một hơi nói:

- Việc này vẫn là trách anh, không có kinh nghiệm.

- Không sao, em gọi điện cho chú Cổ, bảo chú sắp xếp người tóm tên họ Triệu kia về, còn muốn chạy trốn? Đây đúng là phản quốc.

Phương Uyển Kỳ nói.

Trần Kinh cười cười, hắn biết Phương Uyển Kỳ là an ủi hắn, sự việc này, nếu nói có thể tóm về là tóm được về, thì đã quá đơn giản.

- Được rồi, không nói tới việc này nữa. Các lãnh đạo nhất định sẽ có suy tính tổng hợp, chúng ta tôm tép lâu la, sao có thể lo đến chuyện này?

Trần Kinh nói.

- Đúng thế, không nói tới chuyện không vui, à, đúng rồi, lần này anh đi Dong Châu thu hoạch không ít, Dong Châu như nào? Tốt hơn Đức Cao không?

Phương Uyển Kỳ hỏi.

Trần Kinh ngẩn người, trong đầu một cái bóng chợt lóe lên, trong lòng hắn cũng có chút lúng túng.

Đến Dong Châu thu hoạch lớn nhất là gì?

Trần Kinh vừa nghĩ tới mấy đêm dai dẳng liều chết với Kim Lộ, cả người hắn nóng lên, kinh ngạc nói không ra lời.

Đúng lúc này di động vang lên:

- Đinh đinh

Trần Kinh theo phản xạ đứng lên, hắn lấy điện thoại trong túi ra hít sâu một hơi mới nghe.

- Là Trần Kinh à? Tôi Biên Kỳ đây, anh đang ở đâu?

Biên Kỳ nói.

- Tôi ở nhà, vừa về.

Trần Kinh trong lòng rõ ràng, Biên Kỳ gọi điện muộn như vậy nhất định có việc rồi.

Quả nhiên, Biên Kỳ lập tức hạ lênh:

- Cậu lập tức tới biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, lên tầng 28, mau.

Trần Kinh nói:

- Vâng, tôi lập tức tới.

Trần Kinh cúp điện thoại, Phương Uyển Kỳ đứng lên nói:

- Phải đi sao? Vội vậy?

Trần Kinh nói:

- Trưởng ban Mễ tìm anh, xem ra hội nghị lãnh đạo hôm nay có kết quả rồi, anh hẳn là có nhiệm vụ.

Phương Uyển Kỳ gật đầu nói:

- Đi đi, có lúc, em thật sự muốn kéo anh một chân, nhưng khi nhìn bộ dạng này của anh, em lại không đành lòng. Phải trách chỉ trách mấy ông lãnh đạo khỉ gió của anh, khuya khoắt quấy rầy thế giới hai người của người ta.

Trần Kinh cười cười, nhẹ nhàng tới gần hôn Phương Uyển Kỳ, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Phương Uyển Kỳ bị việc bất ngờ này làm sửng sốt, hai má ửng hổng, quả nhiên mềm mại vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook