Quân Tẩu Vừa Dịu Dàng Vừa Dũng Cảm, Anh Chồng Quân Nhân Dùng Mạng Sủng
Chương 19:
Hợp Nịnh Mông
18/11/2024
Những người qua đường bắt đầu chú ý, họ dừng lại hóng chuyện, ánh mắt nhìn An Chí Hoành cũng không mấy thiện cảm.
Có người bức xúc nói: “Đồng chí à, làm vậy là không đúng đâu. Tiền trợ cấp để con gái xuống nông thôn mà ông cũng đòi, không thấy ngại sao?”
“Đúng rồi đấy, nhìn mặt mũi ông cũng không giống người túng thiếu, thế mà đối xử với con gái ruột như vậy được sao?”
An Chí Hoành vừa nghe vừa tái mặt, tức đến đỏ bừng, quay sang trừng mắt Khương Linh, lớn tiếng: “Con còn mặt mũi nói à? Nhà không phải vừa mới đưa cho con một ngàn đồng sao? Nhà giờ hết tiền rồi, ba chỉ hỏi xin hơn trăm đồng thôi, vậy mà con lại không chịu, thế có phải là không biết hiếu thảo không?”
Khương Linh sững người, trợn mắt ngạc nhiên, sau đó lập tức phản bác: “Một ngàn đồng á?”
Cô thừa biết chẳng đời nào có chuyện đó, nhưng vẫn quyết không nhường. Nước mắt cô chảy dài, nhìn quanh đám đông, cô lớn tiếng kể khổ: “Các cô chú, anh chị đi ngang qua đây nghe mà xem! Một ngàn đồng, nhà nào nỡ cho con gái mình số tiền đó để đi xuống nông thôn chứ? Hơn nữa, nhà tôi thì có mẹ kế, anh kế, em kế. Đến cả vị hôn phu của tôi còn bị chị kế cướp mất! Tôi mà là người được nhận một ngàn đồng sao?”
Câu nói của Khương Linh như sét đánh ngang tai, đám đông sững người, ai nấy đều tròn mắt ngỡ ngàng. Còn An Chí Hoành thì tái mặt, không thể tin nổi Khương Linh lại dám dựng chuyện như thế.
Khương Linh thản nhiên, tự tin vì biết rõ nơi đây không ai quen biết mình, tha hồ mà làm An Chí Hoành bẽ mặt. Ông ta là người sĩ diện, giờ bị cả đám đông nhìn chằm chằm và bàn tán sau lưng, hẳn là tức đến mức không chịu nổi.
Khương Linh giờ chỉ muốn tùy hứng một lần. Cô đã phải chịu quá nhiều tủi nhục, giờ phải trả lại một chút cho họ thì đã sao? Cứ để họ biết mùi, người khác cũng đừng mong được sống yên ổn nếu cô còn khổ sở.
Về chuyện An Nam sắp xuống nông thôn, Khương Linh đã tính kỹ, thời điểm thích hợp cô sẽ mang ra làm vũ khí cuối cùng. Hiện tại, mọi việc đã được định đoạt, cô phải chuẩn bị mọi thứ chu toàn trước khi lên đường.
Trong không gian riêng của mình, Khương Linh có sẵn rất nhiều vật tư, nhưng phần lớn đồ dùng hiện đại không thể tùy tiện mang ra sử dụng ở thời đại này. Cô vẫn phải chuẩn bị thêm một số vật dụng phù hợp với hoàn cảnh, như phích nước, đồ gia dụng, nồi niêu, bát đĩa, gáo múc nước, chậu rửa… Tất cả những thứ mà mẹ ruột cô từng mua, cô đều mang theo. Những thứ đó, dù là rác rưởi, cô cũng không muốn để lại cho cái nhà toàn người bạc bẽo ấy.
Khương Linh quyết định mua thêm một ít mỹ phẩm dưỡng da để sau này tiện dùng, nhất là khi sống ở nông thôn. Những đồ dùng khác, cô nghĩ chỉ cần có tiền là lo được. Ngoài ra, theo ký ức của thân xác cũ, trong phòng ông ngoại cô từng ở trước đây vẫn còn lưu giữ một số đồ vật quý giá mà mẹ ruột cô để lại. Căn phòng đó đã bị khóa chặt mấy năm nay. Lưu Ái Linh và An Chí Hoành cảm thấy khóa cửa như vậy là tốt, vừa tránh người khác lén chiếm dụng, vừa định giữ lại làm phòng tân hôn cho An Hồng Binh khi cậu ta cưới vợ sau này.
Tuy nhiên, An Chí Hoành không phải chưa từng nghi ngờ căn phòng đó có gì bên trong. Ông ta đã kiểm tra vài lần, ngay cả những hốc tường hay lỗ chuột cũng xem qua, nhưng không tìm được gì nên cuối cùng cũng bỏ qua.
Có người bức xúc nói: “Đồng chí à, làm vậy là không đúng đâu. Tiền trợ cấp để con gái xuống nông thôn mà ông cũng đòi, không thấy ngại sao?”
“Đúng rồi đấy, nhìn mặt mũi ông cũng không giống người túng thiếu, thế mà đối xử với con gái ruột như vậy được sao?”
An Chí Hoành vừa nghe vừa tái mặt, tức đến đỏ bừng, quay sang trừng mắt Khương Linh, lớn tiếng: “Con còn mặt mũi nói à? Nhà không phải vừa mới đưa cho con một ngàn đồng sao? Nhà giờ hết tiền rồi, ba chỉ hỏi xin hơn trăm đồng thôi, vậy mà con lại không chịu, thế có phải là không biết hiếu thảo không?”
Khương Linh sững người, trợn mắt ngạc nhiên, sau đó lập tức phản bác: “Một ngàn đồng á?”
Cô thừa biết chẳng đời nào có chuyện đó, nhưng vẫn quyết không nhường. Nước mắt cô chảy dài, nhìn quanh đám đông, cô lớn tiếng kể khổ: “Các cô chú, anh chị đi ngang qua đây nghe mà xem! Một ngàn đồng, nhà nào nỡ cho con gái mình số tiền đó để đi xuống nông thôn chứ? Hơn nữa, nhà tôi thì có mẹ kế, anh kế, em kế. Đến cả vị hôn phu của tôi còn bị chị kế cướp mất! Tôi mà là người được nhận một ngàn đồng sao?”
Câu nói của Khương Linh như sét đánh ngang tai, đám đông sững người, ai nấy đều tròn mắt ngỡ ngàng. Còn An Chí Hoành thì tái mặt, không thể tin nổi Khương Linh lại dám dựng chuyện như thế.
Khương Linh thản nhiên, tự tin vì biết rõ nơi đây không ai quen biết mình, tha hồ mà làm An Chí Hoành bẽ mặt. Ông ta là người sĩ diện, giờ bị cả đám đông nhìn chằm chằm và bàn tán sau lưng, hẳn là tức đến mức không chịu nổi.
Khương Linh giờ chỉ muốn tùy hứng một lần. Cô đã phải chịu quá nhiều tủi nhục, giờ phải trả lại một chút cho họ thì đã sao? Cứ để họ biết mùi, người khác cũng đừng mong được sống yên ổn nếu cô còn khổ sở.
Về chuyện An Nam sắp xuống nông thôn, Khương Linh đã tính kỹ, thời điểm thích hợp cô sẽ mang ra làm vũ khí cuối cùng. Hiện tại, mọi việc đã được định đoạt, cô phải chuẩn bị mọi thứ chu toàn trước khi lên đường.
Trong không gian riêng của mình, Khương Linh có sẵn rất nhiều vật tư, nhưng phần lớn đồ dùng hiện đại không thể tùy tiện mang ra sử dụng ở thời đại này. Cô vẫn phải chuẩn bị thêm một số vật dụng phù hợp với hoàn cảnh, như phích nước, đồ gia dụng, nồi niêu, bát đĩa, gáo múc nước, chậu rửa… Tất cả những thứ mà mẹ ruột cô từng mua, cô đều mang theo. Những thứ đó, dù là rác rưởi, cô cũng không muốn để lại cho cái nhà toàn người bạc bẽo ấy.
Khương Linh quyết định mua thêm một ít mỹ phẩm dưỡng da để sau này tiện dùng, nhất là khi sống ở nông thôn. Những đồ dùng khác, cô nghĩ chỉ cần có tiền là lo được. Ngoài ra, theo ký ức của thân xác cũ, trong phòng ông ngoại cô từng ở trước đây vẫn còn lưu giữ một số đồ vật quý giá mà mẹ ruột cô để lại. Căn phòng đó đã bị khóa chặt mấy năm nay. Lưu Ái Linh và An Chí Hoành cảm thấy khóa cửa như vậy là tốt, vừa tránh người khác lén chiếm dụng, vừa định giữ lại làm phòng tân hôn cho An Hồng Binh khi cậu ta cưới vợ sau này.
Tuy nhiên, An Chí Hoành không phải chưa từng nghi ngờ căn phòng đó có gì bên trong. Ông ta đã kiểm tra vài lần, ngay cả những hốc tường hay lỗ chuột cũng xem qua, nhưng không tìm được gì nên cuối cùng cũng bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.