Chương 48: Hôn lễ (1)
Tây Mộc Tử
23/04/2023
Hôn lễ là vào buổi tối, xế chiều đón dâu, nhưng khi mặt trời chưa ló dạng, nàng đã phải thức dậy.
Trời tháng hai, khí trời se se lạnh, lại đúng thời điểm tuyết tan, buổi sáng lúc vừa thức dậy lại càng thấy lạnh hơn.
Khổng Nhan không chịu được nhất là rét, đêm qua lại lăn qua lộn lại ngủ không được, lúc này đây chỉ cảm thấy vừa mới nhắm mắt sao đã phải thức dậy rồi?
Không khỏi nghiêng người lăn vào bên trong giường, mặt chôn trong chiếc gối mềm mại cọ xát, lại không nhịn được oán trách trong lòng một câu, sau đó mới xách lên tinh thần rời giường tắm rửa.
Sáng sớm tắm rửa là cách tốt nhất để thoát cơn buồn ngủ, sau khi tắm rửa để triệt để tỉnh táo, thậm chí đến điểm tâm cũng không kịp dùng, Vương thị đã mang theo phúc toàn thái thái đến.
Đầu tóc rối bù, bên trong áo choàng cũng chỉ mặc một kiện trung y trắng sữa, lại để một phụ nhân trung niên xa lạ nhìn thấy, đang lúc trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, vị phúc toàn thái thái đó đã là hít vào một ngụm khí lạnh, nửa ngày mới tràn đầy kinh diễm nói với Vương thị: "Ta đã làm phúc toàn thái thái nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tân nương xinh đẹp như thế này, Ngụy nhị công tử không biết sẽ vui mừng đến mức nào đây!" Dứt lời liền ra hiệu nháy mắt cười với Vương thị.
Vương thị lúng túng cười bồi một tiếng, lập tức nói chuyện với Khổng Nhan chuyển hướng câu chuyện: "Nhan tỷ nhi, ngươi còn chưa dùng điểm tâm đúng không, còn đủ thời gian ngươi dùng một ít lót dạ trước đi."
Nghe được lời phúc toàn thái thái nói, nghĩ đến sắp chung sống với một người đàn ông xa lạ, làm thế nào còn thèm ăn đây? Chẳng qua cố kị vì Vương thị tại Lương châu bất quá mới tới giá lâm, phúc toàn thái thái là do Ngụy phu nhân giúp đỡ tìm thấy, đã là Ngụy gia người bên kia, không có để cho người ta nhìn chê cười. Như thế, Khổng Nhan dù là trong lòng lại tư vị khó tả, cũng chỉ đành biết nghe lời phải dùng tới một chút ăn uống, liền tùy ý phúc toàn thái thái vì nàng trang điểm.
Đúng như những gì phúc toàn thái thái nói, mấy chuyện dung trang hôn lễ bà làm đã quen, dưỡng da, vấn tóc, trang điểm tất cả mọi việc, không đến buổi trưa đã thu thập sẵn sàng.
Áo cưới đỏ rực, búi tóc cao như mây, mặt ngọc trắng noãn, má lún đồng tiền ửng hồng, môi đào đỏ thắm, hoa khảm mi tâm... Bất quá chỉ là hồng trang thúy mi, tóc mây trâm phượng, lại là bộ dáng dĩ vãng chưa từng thấy qua, giống như con người bên trong gương đồng không phải là chính mình vậy, gương mặt thẹn thùng, hỷ khí tràn đầy.
Nàng khi nào lại có bộ dạng như vậy rồi? Tân nương tử đều là vẻ mặt như vậy ư?
Khổng Nhan vô ý thức xoa lên hai gò má đỏ bừng, nữ tử trong gương cũng đồng dạng xoa lên gò má, ánh mắt đôi mày đều mang nét thẹn thùng kiều sắc.
"Đại tỷ, tỷ thật đẹp." Khổng Hân chẳng biết tới từ lúc nào, trên mặt là nụ cười nữ nhi gia ngây thơ xinh xắn, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết mang theo ghen tỵ cùng thân mật.
Khổng Nhan hoàn hồn, nhìn Khổng Hân một mặt hoan hỷ, toàn phúc thái thái một bên không ngừng khen Vương thị có phúc lớn, có hai nữ nhi như hoa như ngọc, nàng điều chỉnh biểu tình, hướng Khổng Hân mỉm cười nói: "Đại muội cũng sắp!"
Khổng Hân giống như không nghĩ tới Khổng Nhan sẽ trực tiếp nhấc lên hôn sự của nàng, nụ cười trên mặt trì trệ, nhưng lập tức thẹn thùng cúi đầu xuống, gương mặt đỏ bừng sẵng giọng: "Đại tỷ!"
Hai tỷ muội có qua có lại, tỷ tỷ mỹ lệ hào phóng, muội muội xinh xắn đáng yêu, hình ảnh tỷ muội hoà thuận vui vẻ.
Vương thị khẽ gật đầu, nói với phúc toàn thái thái: "Hôm nay đã làm phiền! Bên ngoài xem ra cũng sắp khai tiệc, nơi này để cho tỷ muội hai nàng đợi là được!" Hai người rời khỏi đến chính viện nhập tiệc.
Thấy người đã đi, Phùng ma ma nhớ kỹ Khổng Nhan buổi sáng dùng cơm vội vàng, không quản được Khổng Hân còn ở bên cạnh, giúp đỡ Khổng Nhan ngồi xuống bên giường bảo: "Nếu dùng thức ăn sẽ trôi lớp trang điểm, ta lấy cho tiểu thư chút mứt quả nhấp môi được không?"
Khổng Nhan nhìn thoáng qua Khổng Hân, nghĩ đến Khổng Hân những ngày này thường thường lấy lòng, nàng ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói: "Ngậm chút ô mai hay gì đó cũng giúp tỉnh thần, lấy một chút tới cũng được. Nhưng mấy người các ngươi cũng bận rộn từ sáng sớm, trước tiên đi dùng chút đồ ăn rồi hẵng tới, nơi này ——" nói rồi dừng lại, liếc qua Khổng Hân, tình tỷ muội hai người có khe hở mọi người vẫn chưa hiểu rõ, liền tiếp tục nói: "Nơi này đã có đại muội giúp ta."
Động tác ám chỉ tránh đi chổ khác rõ ràng như vậy, người sống trong nhà cao cửa rộng sao lại xem không hiểu, thế là đám người Phùng ma ma tính cả người bên cạnh Khổng Hân cùng nhau cáo lui rời đi, trong căn phòng hỷ thiếp đỏ vui mừng chỉ còn hai tỷ muội Khổng Nhan, Khổng Hân.
Khổng Nhan không phải là người thích dài dòng dây dưa, thấy nhóm người vừa đi, trực tiếp thẳng thắng cùng Khổng Hân đang ngồi đối diện giường nói: "Đại muội, ngươi lần này dù không thể không cùng Lý tiểu thư cùng xuất giá, lại không quen thuộc Ngụy gia bằng Lý tiểu thư, nhưng ngươi gả đi là Ngụy phủ tam thiếu phu nhân, so với Lý tiểu thư ngươi đã chiếm hết tiên cơ. Chỉ cần ngươi sau này làm tốt Ngụy gia tam thiếu phu nhân, ai cũng không thể ủy khuất ngươi!" Nói rồi bỗng nhớ tới sự tán thưởng của thế nhân đối với Khổng Hân kiếp trước, không quan trọng mà cười một tiếng, "Những điều này chắc không cần ta nói, nghĩ đến ngươi cũng có thể làm rất tốt, cho nên ngươi không cần ủy khuất bản thân đến bám vào ta."
Người tỷ tỷ này của nàng luôn thẳng tính, không thích nói chuyện lòng vòng quanh co, nhưng không ngờ đối phương đối với nàng cũng trực tiếp như vậy, một câu nói liền phá hỏng những gì nàng chuẩn bị nói.
Khổng Hân sắc mặt trắng nhợt, nàng tự hỏi mấy ngày này đã trải qua mọi thua thiệt, nếu không phải mẫu thân luôn lặp đi lặp lại bên tai nàng là phải giao hảo với Khổng Nhan, nàng làm sao có thể nuốt giận vào bụng để làm được đến mức này? để Khổng Nhan cứ như thế chà đạp chính mình!? Khổng Hân trong nháy mắt lửa giận sôi tràn, nhưng nhìn căn phòng hỷ đỏ rực, lại nghĩ tới ngày đó Ngụy Trạm thô lỗ bắt lấy mình, thậm chí sau khi hủy đi sự trong sạch của mình cũng không từng nói một lời phụ trách nào, nàng cắn chặt hàm răng, một lần nữa nhịn nhục kêu: "Đại tỷ, ta —— "
"Đủ rồi, Khổng Hân!"
Không ngờ tới người bình thường luôn tâm cao khí ngạo như Khổng Hân có thể nhiều lần thỏa hiệp như vậy, vẫn là chính mình xem thường nàng ta, hay là chưa từng hiểu rõ? Khổng Nhan lắc đầu vứt đi những suy nghĩ phức tạp đó, nếu đã thế thì hôm nay cứ nói rõ ràng đi, cần gì phải mệt mỏi làm gương mặt giả dối với nhau như vậy? Với ý nghĩ như vậy, nàng đứng lên, đánh gãy lời Khổng Hâbn thẳng thắn nói: "Hôm đó mặc dù không ai trông thấy, nhưng ngươi và ta đều biết rõ, là ngươi đẩy ta, mới bị Ngụy Tam công tử cuốn lấy, còn ta thì đươc Ngụy Nhị công tử cứu!"
Nếu như là trước đây, nàng còn có thể cho rằng là do Khổng Nhan không để ý tình tỷ muội, thế nhưng lúc này đây ...
Trời tháng hai, khí trời se se lạnh, lại đúng thời điểm tuyết tan, buổi sáng lúc vừa thức dậy lại càng thấy lạnh hơn.
Khổng Nhan không chịu được nhất là rét, đêm qua lại lăn qua lộn lại ngủ không được, lúc này đây chỉ cảm thấy vừa mới nhắm mắt sao đã phải thức dậy rồi?
Không khỏi nghiêng người lăn vào bên trong giường, mặt chôn trong chiếc gối mềm mại cọ xát, lại không nhịn được oán trách trong lòng một câu, sau đó mới xách lên tinh thần rời giường tắm rửa.
Sáng sớm tắm rửa là cách tốt nhất để thoát cơn buồn ngủ, sau khi tắm rửa để triệt để tỉnh táo, thậm chí đến điểm tâm cũng không kịp dùng, Vương thị đã mang theo phúc toàn thái thái đến.
Đầu tóc rối bù, bên trong áo choàng cũng chỉ mặc một kiện trung y trắng sữa, lại để một phụ nhân trung niên xa lạ nhìn thấy, đang lúc trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, vị phúc toàn thái thái đó đã là hít vào một ngụm khí lạnh, nửa ngày mới tràn đầy kinh diễm nói với Vương thị: "Ta đã làm phúc toàn thái thái nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tân nương xinh đẹp như thế này, Ngụy nhị công tử không biết sẽ vui mừng đến mức nào đây!" Dứt lời liền ra hiệu nháy mắt cười với Vương thị.
Vương thị lúng túng cười bồi một tiếng, lập tức nói chuyện với Khổng Nhan chuyển hướng câu chuyện: "Nhan tỷ nhi, ngươi còn chưa dùng điểm tâm đúng không, còn đủ thời gian ngươi dùng một ít lót dạ trước đi."
Nghe được lời phúc toàn thái thái nói, nghĩ đến sắp chung sống với một người đàn ông xa lạ, làm thế nào còn thèm ăn đây? Chẳng qua cố kị vì Vương thị tại Lương châu bất quá mới tới giá lâm, phúc toàn thái thái là do Ngụy phu nhân giúp đỡ tìm thấy, đã là Ngụy gia người bên kia, không có để cho người ta nhìn chê cười. Như thế, Khổng Nhan dù là trong lòng lại tư vị khó tả, cũng chỉ đành biết nghe lời phải dùng tới một chút ăn uống, liền tùy ý phúc toàn thái thái vì nàng trang điểm.
Đúng như những gì phúc toàn thái thái nói, mấy chuyện dung trang hôn lễ bà làm đã quen, dưỡng da, vấn tóc, trang điểm tất cả mọi việc, không đến buổi trưa đã thu thập sẵn sàng.
Áo cưới đỏ rực, búi tóc cao như mây, mặt ngọc trắng noãn, má lún đồng tiền ửng hồng, môi đào đỏ thắm, hoa khảm mi tâm... Bất quá chỉ là hồng trang thúy mi, tóc mây trâm phượng, lại là bộ dáng dĩ vãng chưa từng thấy qua, giống như con người bên trong gương đồng không phải là chính mình vậy, gương mặt thẹn thùng, hỷ khí tràn đầy.
Nàng khi nào lại có bộ dạng như vậy rồi? Tân nương tử đều là vẻ mặt như vậy ư?
Khổng Nhan vô ý thức xoa lên hai gò má đỏ bừng, nữ tử trong gương cũng đồng dạng xoa lên gò má, ánh mắt đôi mày đều mang nét thẹn thùng kiều sắc.
"Đại tỷ, tỷ thật đẹp." Khổng Hân chẳng biết tới từ lúc nào, trên mặt là nụ cười nữ nhi gia ngây thơ xinh xắn, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết mang theo ghen tỵ cùng thân mật.
Khổng Nhan hoàn hồn, nhìn Khổng Hân một mặt hoan hỷ, toàn phúc thái thái một bên không ngừng khen Vương thị có phúc lớn, có hai nữ nhi như hoa như ngọc, nàng điều chỉnh biểu tình, hướng Khổng Hân mỉm cười nói: "Đại muội cũng sắp!"
Khổng Hân giống như không nghĩ tới Khổng Nhan sẽ trực tiếp nhấc lên hôn sự của nàng, nụ cười trên mặt trì trệ, nhưng lập tức thẹn thùng cúi đầu xuống, gương mặt đỏ bừng sẵng giọng: "Đại tỷ!"
Hai tỷ muội có qua có lại, tỷ tỷ mỹ lệ hào phóng, muội muội xinh xắn đáng yêu, hình ảnh tỷ muội hoà thuận vui vẻ.
Vương thị khẽ gật đầu, nói với phúc toàn thái thái: "Hôm nay đã làm phiền! Bên ngoài xem ra cũng sắp khai tiệc, nơi này để cho tỷ muội hai nàng đợi là được!" Hai người rời khỏi đến chính viện nhập tiệc.
Thấy người đã đi, Phùng ma ma nhớ kỹ Khổng Nhan buổi sáng dùng cơm vội vàng, không quản được Khổng Hân còn ở bên cạnh, giúp đỡ Khổng Nhan ngồi xuống bên giường bảo: "Nếu dùng thức ăn sẽ trôi lớp trang điểm, ta lấy cho tiểu thư chút mứt quả nhấp môi được không?"
Khổng Nhan nhìn thoáng qua Khổng Hân, nghĩ đến Khổng Hân những ngày này thường thường lấy lòng, nàng ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói: "Ngậm chút ô mai hay gì đó cũng giúp tỉnh thần, lấy một chút tới cũng được. Nhưng mấy người các ngươi cũng bận rộn từ sáng sớm, trước tiên đi dùng chút đồ ăn rồi hẵng tới, nơi này ——" nói rồi dừng lại, liếc qua Khổng Hân, tình tỷ muội hai người có khe hở mọi người vẫn chưa hiểu rõ, liền tiếp tục nói: "Nơi này đã có đại muội giúp ta."
Động tác ám chỉ tránh đi chổ khác rõ ràng như vậy, người sống trong nhà cao cửa rộng sao lại xem không hiểu, thế là đám người Phùng ma ma tính cả người bên cạnh Khổng Hân cùng nhau cáo lui rời đi, trong căn phòng hỷ thiếp đỏ vui mừng chỉ còn hai tỷ muội Khổng Nhan, Khổng Hân.
Khổng Nhan không phải là người thích dài dòng dây dưa, thấy nhóm người vừa đi, trực tiếp thẳng thắng cùng Khổng Hân đang ngồi đối diện giường nói: "Đại muội, ngươi lần này dù không thể không cùng Lý tiểu thư cùng xuất giá, lại không quen thuộc Ngụy gia bằng Lý tiểu thư, nhưng ngươi gả đi là Ngụy phủ tam thiếu phu nhân, so với Lý tiểu thư ngươi đã chiếm hết tiên cơ. Chỉ cần ngươi sau này làm tốt Ngụy gia tam thiếu phu nhân, ai cũng không thể ủy khuất ngươi!" Nói rồi bỗng nhớ tới sự tán thưởng của thế nhân đối với Khổng Hân kiếp trước, không quan trọng mà cười một tiếng, "Những điều này chắc không cần ta nói, nghĩ đến ngươi cũng có thể làm rất tốt, cho nên ngươi không cần ủy khuất bản thân đến bám vào ta."
Người tỷ tỷ này của nàng luôn thẳng tính, không thích nói chuyện lòng vòng quanh co, nhưng không ngờ đối phương đối với nàng cũng trực tiếp như vậy, một câu nói liền phá hỏng những gì nàng chuẩn bị nói.
Khổng Hân sắc mặt trắng nhợt, nàng tự hỏi mấy ngày này đã trải qua mọi thua thiệt, nếu không phải mẫu thân luôn lặp đi lặp lại bên tai nàng là phải giao hảo với Khổng Nhan, nàng làm sao có thể nuốt giận vào bụng để làm được đến mức này? để Khổng Nhan cứ như thế chà đạp chính mình!? Khổng Hân trong nháy mắt lửa giận sôi tràn, nhưng nhìn căn phòng hỷ đỏ rực, lại nghĩ tới ngày đó Ngụy Trạm thô lỗ bắt lấy mình, thậm chí sau khi hủy đi sự trong sạch của mình cũng không từng nói một lời phụ trách nào, nàng cắn chặt hàm răng, một lần nữa nhịn nhục kêu: "Đại tỷ, ta —— "
"Đủ rồi, Khổng Hân!"
Không ngờ tới người bình thường luôn tâm cao khí ngạo như Khổng Hân có thể nhiều lần thỏa hiệp như vậy, vẫn là chính mình xem thường nàng ta, hay là chưa từng hiểu rõ? Khổng Nhan lắc đầu vứt đi những suy nghĩ phức tạp đó, nếu đã thế thì hôm nay cứ nói rõ ràng đi, cần gì phải mệt mỏi làm gương mặt giả dối với nhau như vậy? Với ý nghĩ như vậy, nàng đứng lên, đánh gãy lời Khổng Hâbn thẳng thắn nói: "Hôm đó mặc dù không ai trông thấy, nhưng ngươi và ta đều biết rõ, là ngươi đẩy ta, mới bị Ngụy Tam công tử cuốn lấy, còn ta thì đươc Ngụy Nhị công tử cứu!"
Nếu như là trước đây, nàng còn có thể cho rằng là do Khổng Nhan không để ý tình tỷ muội, thế nhưng lúc này đây ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.