Chương 47: Xuất giá (2)
Tây Mộc Tử
23/04/2023
Tiểu nha hoàn không nghĩ tới chạy vặt một chuyến còn được thưởng đậu vàng, vô cùng mừng rỡ phúc thân cáo lui, nhún nhảy chạy về chính viện báo cáo.
Bảo Châu lại không vui mừng như tiểu nha hoàn kia, thấy Khổng Nhan tư thái ung dung thưởng cho nha hoàn, vẻ mătj một chút thẹn thùng cũng không có, không khỏi lần nữa khuyên nhủ: "Cô gia dù trông không nhiệt huyết tràn trề năng lượng như nhị cô gia, nhưng nghe nói cô gia đã hai mươi bốn nhưng bên cạnh cũng không có người phục vụ, thấy thế nào cũng tốt hơn so với nhị tiểu thư phải gả cùng trượng phu với Lý tiểu thư kia!"
"Bảo Châu, đủ rồi!" Thấy Bảo Châu cứ nói không ngừng, Khổng Nhan cuối cùng cũng không nhịn được ngắt lời: "Mười ngày nữa liền phải vào Ngụy phủ, đến khi đó lạ nước lạ cái, đến lúc đó không được tiếp tục nói tùy tiện như vậy nữa!" Lời nói đến cuối cùng, ngữ khí hơi nặng.
Bảo Châu biết tính tình Khổng Nhan, bình thường nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, số lần tức giận trong cả một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng một khi giận lên thì rất đáng sợ, không khỏi căng thẳng đứng chôn chân một chỗ.
Khổng Yên thấy vậy, sắc mặt mới dịu đi, sau đó nàng ngã người ra sau, tựa vào chiếc gối mềm trên giường, nhìn Bao Châu nói: “Nhớ kỹ là được, phỏng chừng còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, ta xem sổ sách cũng mệt rồi, trước nằm nghỉ một lát."
Bảo Châu tuy lanh mồm lanh miệng, nhưng chân tay cũng nhanh nhẹn không kém, vừa được Khổng Nhan phân phó, lập tức liền ngồi xổm xuống cởi giày cho Khổng Nhan, đem chiếc bàn đặt ở cuối kháng, lại cầm một tấm thảm nửa đắp lên người Khổng Nhan, lúc này mới rón rén vén màn lui ra ngoài.
Khổng Nhan lập tức mở mắt ra, nghe mái hiên bên ngoài — tích tắc — tích tắc — tiếng tuyết rơi trên mặt đất, căn bản không ngủ được.
Chỉ còn mười ngày nữa nàng sẽ phải gả qua đó, moi chuyện sẽ thật sự ổn chứ?
Nghe người vận chuyển đồ cưới nói, khi khiêng đồ cưới đi đã huyên náo một trận lớn, nếu không phải là có phong thư phụ thân tự viết đi kèm e là đã không thể vận chuyển đi, còn có người được gia tộc phái đến ngăn chặn chắc cũng sắp đến rồi, đến lúc đó phụ thân sẽ đối mặt như thế nào đây?
Sợ là không thiếu được một phen trách cứ, còn có mấy người trong triều đình ở kinh thành kia nữa, rõ ràng là phái phụ thân đến giao thủ với Ngụy Quang Hùng, kết quả sự tình còn chưa giải quyết xong thì đã đem cả hai nữ nhi đều gả vào Ngụy gia.
Có vẻ như cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều được định sẵn là nữ nhi bất hiếu.
Khổng Nhan bực bội trở mình.
Còn nghĩ những thứ này làm gì, không cần phải già mồm, đều là làm bộ làm tịch!
Nếu đã quyết định chọn con đường gả, nàng phải sống thật tử tế hạnh phúc, để phụ thân cũng được an ủi phần nào.
Chỉ là...
Tâm trạng rối bời có chút đình trệ, ánh mắt Khổng Nhan rơi vào sổ sách đặt bên gối.
Tiền tài động nhân tâm, phụ thân nếu muốn sớm ngày hồi kinh, không thể thiếu dựa vào tiền bạc.
Bán rẻ thì bán rẻ, dù sao Hà Tây bảy châu đất rộng người ít, vật giá mọi thứ đều thấp hơn so với kinh thành, chỉ cần lưu một ít ở kinh thành, thì cũng không đến mức sau này không có nơi để thám thính tin tức.
Nếu tính như thế, nàng đã có đại lượng tiền tài, lại là nữ nhi Khổng gia, còn là người Ngụy gia hắn tam môi lục sính cưới về, cái người Ngụy Khang đó cho dù không tốt đến đâu cũng phải tôn trọng mình!
Suy nghĩ đến đó, tâm trạng bực bội lúc sáng do bị tiếng kèn trống quấy rầy dần dần bình tĩnh, cơn buồn ngủ vì bị đánh thức sớm dần ập đến, nàng mơ màng lâm vào mộng cảnh.
Ngày mười tám tháng hai, một ngày giống như vẫn còn đang trong mộng cảnh, lại là ngày nàng mặc giá y xuất giá.
Bảo Châu lại không vui mừng như tiểu nha hoàn kia, thấy Khổng Nhan tư thái ung dung thưởng cho nha hoàn, vẻ mătj một chút thẹn thùng cũng không có, không khỏi lần nữa khuyên nhủ: "Cô gia dù trông không nhiệt huyết tràn trề năng lượng như nhị cô gia, nhưng nghe nói cô gia đã hai mươi bốn nhưng bên cạnh cũng không có người phục vụ, thấy thế nào cũng tốt hơn so với nhị tiểu thư phải gả cùng trượng phu với Lý tiểu thư kia!"
"Bảo Châu, đủ rồi!" Thấy Bảo Châu cứ nói không ngừng, Khổng Nhan cuối cùng cũng không nhịn được ngắt lời: "Mười ngày nữa liền phải vào Ngụy phủ, đến khi đó lạ nước lạ cái, đến lúc đó không được tiếp tục nói tùy tiện như vậy nữa!" Lời nói đến cuối cùng, ngữ khí hơi nặng.
Bảo Châu biết tính tình Khổng Nhan, bình thường nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, số lần tức giận trong cả một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng một khi giận lên thì rất đáng sợ, không khỏi căng thẳng đứng chôn chân một chỗ.
Khổng Yên thấy vậy, sắc mặt mới dịu đi, sau đó nàng ngã người ra sau, tựa vào chiếc gối mềm trên giường, nhìn Bao Châu nói: “Nhớ kỹ là được, phỏng chừng còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, ta xem sổ sách cũng mệt rồi, trước nằm nghỉ một lát."
Bảo Châu tuy lanh mồm lanh miệng, nhưng chân tay cũng nhanh nhẹn không kém, vừa được Khổng Nhan phân phó, lập tức liền ngồi xổm xuống cởi giày cho Khổng Nhan, đem chiếc bàn đặt ở cuối kháng, lại cầm một tấm thảm nửa đắp lên người Khổng Nhan, lúc này mới rón rén vén màn lui ra ngoài.
Khổng Nhan lập tức mở mắt ra, nghe mái hiên bên ngoài — tích tắc — tích tắc — tiếng tuyết rơi trên mặt đất, căn bản không ngủ được.
Chỉ còn mười ngày nữa nàng sẽ phải gả qua đó, moi chuyện sẽ thật sự ổn chứ?
Nghe người vận chuyển đồ cưới nói, khi khiêng đồ cưới đi đã huyên náo một trận lớn, nếu không phải là có phong thư phụ thân tự viết đi kèm e là đã không thể vận chuyển đi, còn có người được gia tộc phái đến ngăn chặn chắc cũng sắp đến rồi, đến lúc đó phụ thân sẽ đối mặt như thế nào đây?
Sợ là không thiếu được một phen trách cứ, còn có mấy người trong triều đình ở kinh thành kia nữa, rõ ràng là phái phụ thân đến giao thủ với Ngụy Quang Hùng, kết quả sự tình còn chưa giải quyết xong thì đã đem cả hai nữ nhi đều gả vào Ngụy gia.
Có vẻ như cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều được định sẵn là nữ nhi bất hiếu.
Khổng Nhan bực bội trở mình.
Còn nghĩ những thứ này làm gì, không cần phải già mồm, đều là làm bộ làm tịch!
Nếu đã quyết định chọn con đường gả, nàng phải sống thật tử tế hạnh phúc, để phụ thân cũng được an ủi phần nào.
Chỉ là...
Tâm trạng rối bời có chút đình trệ, ánh mắt Khổng Nhan rơi vào sổ sách đặt bên gối.
Tiền tài động nhân tâm, phụ thân nếu muốn sớm ngày hồi kinh, không thể thiếu dựa vào tiền bạc.
Bán rẻ thì bán rẻ, dù sao Hà Tây bảy châu đất rộng người ít, vật giá mọi thứ đều thấp hơn so với kinh thành, chỉ cần lưu một ít ở kinh thành, thì cũng không đến mức sau này không có nơi để thám thính tin tức.
Nếu tính như thế, nàng đã có đại lượng tiền tài, lại là nữ nhi Khổng gia, còn là người Ngụy gia hắn tam môi lục sính cưới về, cái người Ngụy Khang đó cho dù không tốt đến đâu cũng phải tôn trọng mình!
Suy nghĩ đến đó, tâm trạng bực bội lúc sáng do bị tiếng kèn trống quấy rầy dần dần bình tĩnh, cơn buồn ngủ vì bị đánh thức sớm dần ập đến, nàng mơ màng lâm vào mộng cảnh.
Ngày mười tám tháng hai, một ngày giống như vẫn còn đang trong mộng cảnh, lại là ngày nàng mặc giá y xuất giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.