Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào
Chương 11:
Cô Mộc Song
06/11/2024
Nếu có thể vào quân đội, cuộc sống của Cố Thanh Tửu chắc chắn sẽ thay đổi.
Trong vài tháng tới, cô cần phải chớp lấy cơ hội này!
Chương trình phân ban cho học sinh không chỉ có hai lựa chọn giữa học tiếp hoặc thi đại học mà còn có tùy chọn khác là gia nhập quân đội.
Hiện tại, tham gia quân đội là hoàn toàn tự nguyện. Khi đến lúc, các cán bộ tuyển chọn sẽ đến trường để sàng lọc học sinh. Cố Thanh Tửu đã hạ quyết tâm, dù có thế nào cũng phải được chọn.
“Con... không được. Mẹ cần phải bàn chuyện này với ba con.”
Tề Nguyệt Phượng nghe con gái nói ý định đột ngột mà lòng như thắt lại, đầu đau như búa bổ. Bà còn chưa nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của con gái mình.
Cố Thanh Tửu nắm lấy tay mẹ, giữ chặt, ánh mắt kiên quyết.
Sau hai năm bị giam cầm, trải qua đủ loại thử thách khắc nghiệt, Cố Thanh Tửu đã hiểu rằng nếu con người yếu đuối, ai cũng có thể dẫm đạp. Cô nhớ rõ ngày đầu tiên cô phản kháng, khi đánh ngất một phạm nhân có ý định bắt nạt cô trong tù, mặc dù phải chịu nhiều hình phạt, nhưng từ đó cô mới có được một chút bình yên.
Cảm giác tuyệt vọng và sự thay đổi trong tâm lý lúc đó, chỉ những ai đã từng trải qua mới hiểu được. Cô chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ có cơ hội sống lại.
Ánh mắt Cố Thanh Tửu thoáng vẻ lạnh lùng, đôi tay siết chặt bàn tay của mẹ khiến bà giật mình.
“Mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi.” Cô kiên định.
Tề Nguyệt Phượng thở dài: “Con à, gia nhập quân đội đâu phải chuyện đùa, vào đó rồi sẽ không có đường lui. Đợi ba con về, mẹ cần bàn kỹ lại với ông ấy. Con về phòng suy nghĩ thêm đi.”
Cố Thanh Tửu gật đầu, không nói thêm, cầm tờ đơn phân ban đã nhăn nhàu vào phòng.
Trước khi đi, cô quay lại nhìn mẹ mình, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc vừa được tìm lại.
Phòng ngủ của cô vẫn giống hệt như trong ký ức.
Gam màu xanh thiên thanh và cách trang trí đơn giản tạo cho căn phòng cảm giác ấm áp, làm trái tim Cố Thanh Tửu trở nên bình yên hơn.
Cô kéo ghế ngồi vào bàn, trên đó là chiếc máy tính mà ba mẹ đã mua cho. Gia đình cô không giàu có nhưng họ luôn cố gắng chu cấp đầy đủ cho cô.
Đối với đứa con gái được nhận nuôi, ba mẹ cô luôn dành cho cô tình thương sâu đậm, không khác gì con ruột. Điều này càng khiến Cố Thanh Tửu cảm thấy chán ghét khi nhớ đến nhà họ Dư, gia đình ruột thịt của cô.
Trong vài tháng tới, cô cần phải chớp lấy cơ hội này!
Chương trình phân ban cho học sinh không chỉ có hai lựa chọn giữa học tiếp hoặc thi đại học mà còn có tùy chọn khác là gia nhập quân đội.
Hiện tại, tham gia quân đội là hoàn toàn tự nguyện. Khi đến lúc, các cán bộ tuyển chọn sẽ đến trường để sàng lọc học sinh. Cố Thanh Tửu đã hạ quyết tâm, dù có thế nào cũng phải được chọn.
“Con... không được. Mẹ cần phải bàn chuyện này với ba con.”
Tề Nguyệt Phượng nghe con gái nói ý định đột ngột mà lòng như thắt lại, đầu đau như búa bổ. Bà còn chưa nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của con gái mình.
Cố Thanh Tửu nắm lấy tay mẹ, giữ chặt, ánh mắt kiên quyết.
Sau hai năm bị giam cầm, trải qua đủ loại thử thách khắc nghiệt, Cố Thanh Tửu đã hiểu rằng nếu con người yếu đuối, ai cũng có thể dẫm đạp. Cô nhớ rõ ngày đầu tiên cô phản kháng, khi đánh ngất một phạm nhân có ý định bắt nạt cô trong tù, mặc dù phải chịu nhiều hình phạt, nhưng từ đó cô mới có được một chút bình yên.
Cảm giác tuyệt vọng và sự thay đổi trong tâm lý lúc đó, chỉ những ai đã từng trải qua mới hiểu được. Cô chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ có cơ hội sống lại.
Ánh mắt Cố Thanh Tửu thoáng vẻ lạnh lùng, đôi tay siết chặt bàn tay của mẹ khiến bà giật mình.
“Mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi.” Cô kiên định.
Tề Nguyệt Phượng thở dài: “Con à, gia nhập quân đội đâu phải chuyện đùa, vào đó rồi sẽ không có đường lui. Đợi ba con về, mẹ cần bàn kỹ lại với ông ấy. Con về phòng suy nghĩ thêm đi.”
Cố Thanh Tửu gật đầu, không nói thêm, cầm tờ đơn phân ban đã nhăn nhàu vào phòng.
Trước khi đi, cô quay lại nhìn mẹ mình, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc vừa được tìm lại.
Phòng ngủ của cô vẫn giống hệt như trong ký ức.
Gam màu xanh thiên thanh và cách trang trí đơn giản tạo cho căn phòng cảm giác ấm áp, làm trái tim Cố Thanh Tửu trở nên bình yên hơn.
Cô kéo ghế ngồi vào bàn, trên đó là chiếc máy tính mà ba mẹ đã mua cho. Gia đình cô không giàu có nhưng họ luôn cố gắng chu cấp đầy đủ cho cô.
Đối với đứa con gái được nhận nuôi, ba mẹ cô luôn dành cho cô tình thương sâu đậm, không khác gì con ruột. Điều này càng khiến Cố Thanh Tửu cảm thấy chán ghét khi nhớ đến nhà họ Dư, gia đình ruột thịt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.