Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào
Chương 10:
Cô Mộc Song
06/11/2024
Vì vậy, khi thấy con gái bỏ học đột ngột về nhà, bà không khỏi lo lắng. Bà thậm chí nghĩ đến việc gọi chồng về ngay.
“Mẹ, con không sao đâu.”
Cố Thanh Tửu hiếm khi chủ động cầm tay mẹ, nhẹ giọng trấn an bà. Đôi mắt trong veo nhìn bà, ẩn chứa một niềm vui khó diễn tả. “Con không có chuyện gì đâu, chỉ là… trường đang phân ban, con muốn bàn với mẹ về chuyện này.”
Gặp lại mẹ sau bao ngày nhớ mong, Cố Thanh Tửu vừa vui vừa xúc động không thôi.
Nhưng cô hiểu rằng không thể để mẹ lo lắng quá mức. Mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu, cô vẫn còn cơ hội để thay đổi tương lai, và cô phải nắm lấy.
“Phân ban?”
Nghe đến đây, bà Tề mới thở phào, bà cứ tưởng con gái gặp chuyện gì ở trường. “Phân ban cũng đâu phải chuyện gì to tát, con đã suy nghĩ kỹ rồi cơ mà? Con nói là không muốn học tiếp, muốn học nghề liên quan đến máy tính, ba mẹ đã đồng ý cả rồi, không ép con gì nữa.”
Làm ba mẹ ai chẳng mong con cái có tương lai tốt đẹp, nhưng với Cố Thanh Tửu, họ hiểu rằng ép buộc cũng chẳng ích gì.
Cố Thanh Tửu khẽ lắc đầu: “Không phải, mẹ ạ. Con muốn… đi lính.”
“Đi lính sao?”
Bà Tề Nguyệt Phượng tròn mắt nhìn con, không dám tin vào tai mình: “Tửu, con có biết mình đang nói gì không? Con sao lại muốn… đi lính?”
Điều khiến bà kinh ngạc không phải ý định của con mà là vì bà hiểu sức khỏe của Cố Thanh Tửu từ nhỏ không được tốt.
Làn da trắng mịn đến mức chạm vào cũng để lại vết, mỗi lần làm việc nặng một chút là cô đã thở hổn hển. Ba Cố thường đùa rằng cô sinh ra với số mệnh của một cô công chúa.
Một người như vậy sao có thể chịu được gian khổ trong quân đội? Nghe con nói muốn đi lính, bà vừa không tin vừa không nỡ rời xa con.
“Mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Cố Thanh Tửu nhẹ giọng nhưng đầy kiên định. Đây là lần đầu tiên cô nói rõ quan điểm của mình trước mặt mẹ.
Gia nhập quân đội là cách duy nhất cô có thể tránh xa tầm ảnh hưởng của nhà họ Dư.
Khi còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ, đối đầu trực diện chỉ là hành động dại dột. Dù nhà họ Dư có quyền lực lớn cỡ nào ở Bắc Thành, muốn can thiệp vào quân đội cũng là điều bất khả thi.
Trước đây, nhà họ Dư từng dùng cô để uy hiếp ba mẹ Cố phải nhượng bộ. Đến nay, cô sẽ không cho họ cơ hội đó nữa. Bắc Thành có thể là sân nhà của nhà họ Dư, nhưng muốn tác động tới cô ở Đại Ấp Thành thì còn lâu.
“Mẹ, con không sao đâu.”
Cố Thanh Tửu hiếm khi chủ động cầm tay mẹ, nhẹ giọng trấn an bà. Đôi mắt trong veo nhìn bà, ẩn chứa một niềm vui khó diễn tả. “Con không có chuyện gì đâu, chỉ là… trường đang phân ban, con muốn bàn với mẹ về chuyện này.”
Gặp lại mẹ sau bao ngày nhớ mong, Cố Thanh Tửu vừa vui vừa xúc động không thôi.
Nhưng cô hiểu rằng không thể để mẹ lo lắng quá mức. Mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu, cô vẫn còn cơ hội để thay đổi tương lai, và cô phải nắm lấy.
“Phân ban?”
Nghe đến đây, bà Tề mới thở phào, bà cứ tưởng con gái gặp chuyện gì ở trường. “Phân ban cũng đâu phải chuyện gì to tát, con đã suy nghĩ kỹ rồi cơ mà? Con nói là không muốn học tiếp, muốn học nghề liên quan đến máy tính, ba mẹ đã đồng ý cả rồi, không ép con gì nữa.”
Làm ba mẹ ai chẳng mong con cái có tương lai tốt đẹp, nhưng với Cố Thanh Tửu, họ hiểu rằng ép buộc cũng chẳng ích gì.
Cố Thanh Tửu khẽ lắc đầu: “Không phải, mẹ ạ. Con muốn… đi lính.”
“Đi lính sao?”
Bà Tề Nguyệt Phượng tròn mắt nhìn con, không dám tin vào tai mình: “Tửu, con có biết mình đang nói gì không? Con sao lại muốn… đi lính?”
Điều khiến bà kinh ngạc không phải ý định của con mà là vì bà hiểu sức khỏe của Cố Thanh Tửu từ nhỏ không được tốt.
Làn da trắng mịn đến mức chạm vào cũng để lại vết, mỗi lần làm việc nặng một chút là cô đã thở hổn hển. Ba Cố thường đùa rằng cô sinh ra với số mệnh của một cô công chúa.
Một người như vậy sao có thể chịu được gian khổ trong quân đội? Nghe con nói muốn đi lính, bà vừa không tin vừa không nỡ rời xa con.
“Mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Cố Thanh Tửu nhẹ giọng nhưng đầy kiên định. Đây là lần đầu tiên cô nói rõ quan điểm của mình trước mặt mẹ.
Gia nhập quân đội là cách duy nhất cô có thể tránh xa tầm ảnh hưởng của nhà họ Dư.
Khi còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ, đối đầu trực diện chỉ là hành động dại dột. Dù nhà họ Dư có quyền lực lớn cỡ nào ở Bắc Thành, muốn can thiệp vào quân đội cũng là điều bất khả thi.
Trước đây, nhà họ Dư từng dùng cô để uy hiếp ba mẹ Cố phải nhượng bộ. Đến nay, cô sẽ không cho họ cơ hội đó nữa. Bắc Thành có thể là sân nhà của nhà họ Dư, nhưng muốn tác động tới cô ở Đại Ấp Thành thì còn lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.