Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào
Chương 9:
Cô Mộc Song
06/11/2024
Cố Thanh Tửu siết chặt bàn tay. Cô được tái sinh lần nữa, lần này nhất định sẽ không để gia đình mình phải chịu khổ.
Lấy hết can đảm, cô bước từng bước tiến gần đến ngôi nhà nhỏ.
Nhà của họ nằm ở phía tây thành phố Đại Ấp, một khu phố không quá nổi bật. Chỉ cần băng qua hai con phố sẽ thấy ngay đô thị xa hoa với những tòa cao ốc và trung tâm thương mại lớn. Đứng từ bên này nhìn sang, cảnh tượng quả thực đối lập rõ rệt.
Dưới lầu là một cặp vợ chồng trung niên bán tạp hóa, còn trên lầu là căn nhà của gia đình cô. Đang ngồi gặm hạt dưa ở quầy, người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thanh Tửu, không khỏi ngạc nhiên cất tiếng: “Ô, là Thanh Tửu đây à? Sao lại ở đây giờ này, không phải đang đi học sao?”
Cố Thanh Tửu chẳng có chút cảm tình với người phụ nữ đó vì bà ta thường xuyên ngồi lê đôi mách sau lưng gia đình cô. Ngày trước, khi nhà họ Dư đến tìm, bà ta chính là người thêm mắm dặm muối nhiều nhất.
Cố Thanh Tửu chỉ cúi đầu bước thẳng lên lầu, làm ngơ trước lời của bà Trần ở dưới tầng.
“Xem kìa! Cái kiểu gì thế, mắt để lên đầu à?”
Bà Trần đứng dưới lầu nhìn theo, không quên ném vỏ hạt dưa về phía Cố Thanh Tửu với vẻ bực tức.
Cố Thanh Tửu từng bước leo lên chiếc cầu thang đã cũ của ngôi nhà, nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, lòng cô chợt rộn lên những xúc cảm mãnh liệt. Cô đứng trước cửa, hít một hơi sâu rồi gõ nhẹ.
Không lâu sau, âm thanh quen thuộc vang lên từ bên trong. Một giọng nữ dịu dàng mà cô đã nhớ nhung bao lâu nay khẽ vọng ra: “Ai đấy?”
Chỉ một câu nói khiến mắt Cố Thanh Tửu ầng ậc nước, cô vội hít sâu để ngăn dòng lệ, ép mình không được rơi nước mắt.
Được quay trở lại, cô không cho phép mình yếu lòng như trước nữa.
Cửa mở, khuôn mặt của người phụ nữ đầy vẻ trí thức và dịu dàng hiện ra. Tề Nguyệt Phượng nhìn cô với chút ngạc nhiên: “Tửu, sao con về sớm vậy? Không phải đang đi học sao?”
Thấy vẻ mặt của Cố Thanh Tửu không được ổn, bà lập tức kéo cô vào nhà: “Có chuyện gì vậy? Ở trường có gì không ổn sao? Con nói mẹ nghe xem nào, đừng giấu.”
Bà hiểu con gái mình tính cách trầm lặng, ít khi tâm sự. Bình thường dù có chuyện gì, Cố Thanh Tửu cũng hiếm khi để người khác nhận ra. Không ít người từng nói rằng có lẽ cô bị áp lực từ nhỏ, khiến cô sống thu mình.
Thế nhưng, từ nhỏ Cố Thanh Tửu đã được gia đình yêu thương dạy dỗ kỹ càng. Ba mẹ cô chưa từng nghĩ rằng cô lại tự ti hay mặc cảm gì.
Lấy hết can đảm, cô bước từng bước tiến gần đến ngôi nhà nhỏ.
Nhà của họ nằm ở phía tây thành phố Đại Ấp, một khu phố không quá nổi bật. Chỉ cần băng qua hai con phố sẽ thấy ngay đô thị xa hoa với những tòa cao ốc và trung tâm thương mại lớn. Đứng từ bên này nhìn sang, cảnh tượng quả thực đối lập rõ rệt.
Dưới lầu là một cặp vợ chồng trung niên bán tạp hóa, còn trên lầu là căn nhà của gia đình cô. Đang ngồi gặm hạt dưa ở quầy, người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thanh Tửu, không khỏi ngạc nhiên cất tiếng: “Ô, là Thanh Tửu đây à? Sao lại ở đây giờ này, không phải đang đi học sao?”
Cố Thanh Tửu chẳng có chút cảm tình với người phụ nữ đó vì bà ta thường xuyên ngồi lê đôi mách sau lưng gia đình cô. Ngày trước, khi nhà họ Dư đến tìm, bà ta chính là người thêm mắm dặm muối nhiều nhất.
Cố Thanh Tửu chỉ cúi đầu bước thẳng lên lầu, làm ngơ trước lời của bà Trần ở dưới tầng.
“Xem kìa! Cái kiểu gì thế, mắt để lên đầu à?”
Bà Trần đứng dưới lầu nhìn theo, không quên ném vỏ hạt dưa về phía Cố Thanh Tửu với vẻ bực tức.
Cố Thanh Tửu từng bước leo lên chiếc cầu thang đã cũ của ngôi nhà, nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, lòng cô chợt rộn lên những xúc cảm mãnh liệt. Cô đứng trước cửa, hít một hơi sâu rồi gõ nhẹ.
Không lâu sau, âm thanh quen thuộc vang lên từ bên trong. Một giọng nữ dịu dàng mà cô đã nhớ nhung bao lâu nay khẽ vọng ra: “Ai đấy?”
Chỉ một câu nói khiến mắt Cố Thanh Tửu ầng ậc nước, cô vội hít sâu để ngăn dòng lệ, ép mình không được rơi nước mắt.
Được quay trở lại, cô không cho phép mình yếu lòng như trước nữa.
Cửa mở, khuôn mặt của người phụ nữ đầy vẻ trí thức và dịu dàng hiện ra. Tề Nguyệt Phượng nhìn cô với chút ngạc nhiên: “Tửu, sao con về sớm vậy? Không phải đang đi học sao?”
Thấy vẻ mặt của Cố Thanh Tửu không được ổn, bà lập tức kéo cô vào nhà: “Có chuyện gì vậy? Ở trường có gì không ổn sao? Con nói mẹ nghe xem nào, đừng giấu.”
Bà hiểu con gái mình tính cách trầm lặng, ít khi tâm sự. Bình thường dù có chuyện gì, Cố Thanh Tửu cũng hiếm khi để người khác nhận ra. Không ít người từng nói rằng có lẽ cô bị áp lực từ nhỏ, khiến cô sống thu mình.
Thế nhưng, từ nhỏ Cố Thanh Tửu đã được gia đình yêu thương dạy dỗ kỹ càng. Ba mẹ cô chưa từng nghĩ rằng cô lại tự ti hay mặc cảm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.