Quyển 4 - Chương 42: Ân oán (2)
Cảnh Tục
04/12/2014
Cảnh Nhất Dân từng muốn từ
ảnh hưởng của Quốc tư ủy nắm 26.3% cổ phần của tổng cty xây dựng, trọng
tổ lại nó, quốc vụ viện cũng đưa ra yêu cầu rõ ràng quốc tư ủy các địa
phương phải rút khỏi tài sản loại ba, nhưng Lệ Cảnh, người khống chế
thực sự của tổng công ty xây dựng yêu cầu mua lấy cổ phần của Quốc tư
ủy.
Cảnh Nhất Dân tất nhiên không để cho Lệ Cảnh hoàn toàn khống chế Tổng cty xây dựng, nhưng Trương Quyền cũng nắm lấy lý do "tài sản loại ba" ngăn cản trọng tổ tổng công ty xây dựng.
Vì thế cần có thế lực bên ngoài phá vỡ cục diện bế tắc.
Khi Cảnh Nhất Dân thông qua miệng Triệu Tăng hỏi Đầu tư Tĩnh Hải có khả năng mua cổ phần của Quốc tư ủy ở tổng cty xây dựng không? Lâm Tuyền chỉ biết phủ định khả năng này.
Lâm Tuyền không thể bất chấp tương lai phát triển của Liên hợp Tĩnh Hải, đem toàn bộ thực lực đi tham gia trận quyết chiến thắng ít thua nhiều với Lệ Cảnh.
Thực lực lúc này của y chưa thể đối đầu trực diện với Lệ Cảnh được, Lệ Cảnh lại là cổ đông số một của tổng cty xây dựng, về mặt pháp luật có quyền ưu tiên mua cổ phần. Liên hợp Tĩnh Hải dù cố đấm ăn sôi tham gia vào, thì trong đại hội cổ đông lẫn HDDQT đều không có quyền phát ngôn, lấy cái gì mà giành thắng lợi.
Đương nhiên, vận mệnh của Liên hợp Tĩnh Hải trói buộc với Cảnh Nhất Dân ở mức độ cao, Trương Quyền cũng là đối tượng Lâm Tuyền cần đánh bại, ở các phương diện khác Cảnh Nhất Dân cũng không đủ đánh bại Trương Quyền thì Lâm Tuyền càng không, như thế can thiệp vào tổng công ty xây dựng là điều không thể tránh được.
Không nói tới quan hệ với Cảnh Nhất Dân, năm 92 ông ngoại y vì ba anh em Trần Kiến Quốc tham lam vô độ tạo nên ảnh hưởng xấu mà bị mất chức, song vì ông ngoại y làm quan lâu năm ở Tĩnh Hải, ảnh hưởng cực lớn, lúc đó thị trưởng Dương Vân, phó bí thư Chu Bình, thường vụ phó thị trưởng Hướng Nghĩa Sơn, phó thị trưởng Hưỡng Nghĩa Sơn không muốn dừng tay, liên kết với nhau sưu tầm chứng cứ muốn dồn ông ngoại y vào chỗ chết mới thôi.
Đúng lúc tình hình xấu nhất không hiểu vì nguyên nhân gì, tổ điều tra kỷ ủy đột nhiên dừng tay, không đào bới sâu thêm vấn đề nữa, thậm chí còn không khai trừ công chức với Trần Nhiên.
Trần Nhiên nghỉ hưu vẫn được hưởng đủ đãi ngộ, tổ điều tra rút lui nhanh chóng, song đám Dương Vân, Trương Quyền không hề keo kiệt thể hiện bản lĩnh ném đá xuống giếng của bọn chúng.
Lâm Minh Đạt bị ép rời khỏi Nhất Trung, bên ngoài nhìn vào là bị hiệu trưởng Thư Kinh Côn chèn ép, song Lâm Tuyền sớm đã nhìn thấu nguyên nhân trong đó.
Trong khoảng thời gian một năm sau khi ông ngoại y mất chức, thành phố liên tục phái các tổ kiểm tra tới Nhất Trung tiến hành đủ các loại điều tra từ, làm Nhất Trung ứng phó không xuể, việc học tập bị ảnh hưởng lớn, sau khi Lâm Minh Đạt bị điều đi, loại quấy rối vô xỉ này mới chấm dứt.
Khi đó Trương Quyền là phó thị trưởng chủ quản giáo dục.
Có thể nói Thư Kinh Côn bị áp lực các phía dồn ép mới phải đẩy Lâm Minh Đạt đi, đương nhiên, Lâm Tuyền bị đuổi học phần lớn do phẩm hạnh cá nhân của y, không thể trách Thư Kinh Côn, tới giờ Lâm Tuyền vẫn nhớ cô gái tướng mạo thanh tú kia, tình cảm ngây thơ trẻ con ấy thành ký ức dịu ngọt.
Chuyện đã qua bao nhiêu lâu rồi, mọi người đều là người có địa vị có thân phận cả, không thể bày ân oán ra mặt được, nhưng Lâm Tuyền biết ông ngoại chưa nguôi ngoai, thi thoảng y nghe ông lạnh nhạt nói:
- Dương Vân, Chu Bình đều ngã ngựa rồi, còn truy cứu làm gì nữa.
Ý ông còn muốn thấy kết cục của Hướng Nghĩa Sơn và Trương Quyền.
Lâm Tuyền vòng tay ra sau đầu, khép mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng không thể yên tĩnh: Trương Quyền, Trương Giai Minh, cha con các ngươi chẳng kẻ nào tốt đẹp.
Phương Nam biết Lâm Tuyền không phải là người chịu tĩnh tâm, thấy y mắt nhắm lại, thi thoảng mày lại nhíu vào, đủ biết y đang tính toán gì đó. Cô có chút tức giận, nắm tay y, nói:
- Cậu không thể buông lỏng một lúc sao?
Lâm Tuyền mở mắt ra cười khì:
- Thói quen, cái đầu này không chịu dừng lại.
Phương Nam dịu đi, Lâm Tuyền càng tỏ ra không có gì, y càng đang có chuyện phiền muộn:
- Suy nghĩ gì thế?
- Em đang nghĩ nên cấp cho phòng chứng khoán bao nhiêu tiền.
- Trong nước chẳng phải đang tính thực hiện chế độ bồi thường phát hành cổ phiếu mới sao?
Thời gian qua Phương Nam làm trợ lý cho Lâm Tuyền, cô không chỉ giúp y xử lý chuyện lặt vặt, còn tích cực học kiến thức mới cũng n hư theo dõi tình hình chính sách trong nước:
- Mô hình mua cổ phiếu mới kiếm lợi sẽ trở thành lịch sử, sao còn muốn cấp thêm tài chính cho phòng chứng khoán.
- Ài, chế độ bồi thường đó khiến tiền đặt nhà không thể tái vận dựng rồi.
Lâm Tuyền có chút cảm khái nói, một con đường kiếm tiền ổn định bị lấp đi, sao có thể không tiếc:
- Tiền đó cho phòng chứng khoán hai, bốn tháng rồi, thu nạp cổ phiếu của tổng cty xây dựng Tĩnh Hải có thể đẩy mạnh một chút.
……………………
- Lâm Tuyền rốt cuộc là người như thế nào?
Đôi mắt âm hiểm của Trương Giai Minh chứa đầy tia máu, rượu vẫn còn tan, hắn lờ đờ dựa vào lưng ghế, nhưng mày nhíu chặt, hùng hổ hói Trương Đào cúi đầu đứng trước mặt hắn.
Hôm nay đúng là mất hết thể diện, từ Kim Sắc Niên Hoa đi ra, tức tối trong lòng không tan, Trương Giai Minh lôi Trương Đào, Điền Lệ về văn phòng đặt ở Tòa nhà Lệ Cảnh.
-...
Trương Đào môi mấp máy, cũng không biết phải nói từ đâu.
Người nhà của Lâm Tuyền cơ bản hắn tiếp xúc hết rồi, một người cha thanh cao, người mẹ thương con, người chị lo cho em, cô em gái đỏng đảnh nuông chiều, không có gì đặc biệt cả.
Từ miệng Lâm Tuyền, Trương Đào biết cha y là hiệu trưởng một trường trung học, hắn không phải là người Tĩnh Hải, gần đây mới biết Trung Học Tây Trạch đang nổi như cồn tiền thân chính là trường trung học mà Lâm Minh Đạt làm hiệu trưởng, Lâm Tuyền đến đó làm giáo viên chắc vì nguyên nhân này.
Mẹ Lâm Tuyền là một bác sĩ, vì thế Lâm Tĩnh Dĩ chị y ảnh hưởng của mẹ lựa chọn học ngành y. Em gái Lâm Tuyền là là Tiểu Sơ, mới chỉ là cô bé vừa tốt nghiệp trung học.
Đói với một gia đình mà nói, có hai đứa con đỗ vào Đh Đông Hải đúng là điều đáng kiêu ngạo, nhưng đối với tuyệt đại bộ phận gia đình bình thường mà nói, gia cảnh của Lâm Tuyền không thể nói là tốt, đem so với Trương Giai Minh thì càng chẳng đáng nhắc tới.
Điền Lệ đứng ở bên cạnh, nhớ lại đừng đoạn phim ngắn sau khi Lâm Tuyền xảy ra tai nạn, khi ấy lòng cô kinh hoàng bấn loạn không chú ý, về sau bình tình suy nghĩ, phát hiện ra rất nhiều chỗ bất thường về thân thế của Lâm Tuyền.
Có điều không hiểu sao Điền Lệ không đem nghi vấn trong lòng nói ra, thậm chí không đem nguyên nhân tai nạn của Lâm Tuyền nói với Trần Vũ. Trần Vũ có mọi vật chất tốt nhất trên đời, lại còn khát vọng có tình yêu trong mơ, không khỏi quá tham lam, đôi khi Điền Lệ nghĩ:" Nếu mình chỉ có một phần mười những thứ thuộc về cô ấy, là đủ thỏa mãn rồi."
- Sao thế, câm rồi hả?
Trương Giai Minh cực kỳ bất mãn với sự im lặng của Trương Đào, không giữ được phong độ thường ngày:
Trương Đào thì nhìn ra được bản tính công tử con quan của Trương Giai Minh rồi, thường ngày hắn tỏ ra khách khí lịch sự giống như sự ban phát bề trên với kẻ dưới thôi, tính khí thực chất không khác gì mấy tên hoàn khổ khác, hắn không để trong lòng:
- Lâm Tuyền trừ thông minh, học giỏi thì không có chỗ nào đặc biệt cả, giám đốc không cần để ý tới anh ấy.
- Không cần để ý à?
Trương Giai Minh áp không nổi lửa giận trong lòng, giọng nói cao vút lên:
- Một chiếc Mercedes của tôi bị hủy trong tay nó, cậu bảo tôi không cần để ý mà được à?
Được hay không thì cũng để mai nói tiếp.
Cảnh Nhất Dân tất nhiên không để cho Lệ Cảnh hoàn toàn khống chế Tổng cty xây dựng, nhưng Trương Quyền cũng nắm lấy lý do "tài sản loại ba" ngăn cản trọng tổ tổng công ty xây dựng.
Vì thế cần có thế lực bên ngoài phá vỡ cục diện bế tắc.
Khi Cảnh Nhất Dân thông qua miệng Triệu Tăng hỏi Đầu tư Tĩnh Hải có khả năng mua cổ phần của Quốc tư ủy ở tổng cty xây dựng không? Lâm Tuyền chỉ biết phủ định khả năng này.
Lâm Tuyền không thể bất chấp tương lai phát triển của Liên hợp Tĩnh Hải, đem toàn bộ thực lực đi tham gia trận quyết chiến thắng ít thua nhiều với Lệ Cảnh.
Thực lực lúc này của y chưa thể đối đầu trực diện với Lệ Cảnh được, Lệ Cảnh lại là cổ đông số một của tổng cty xây dựng, về mặt pháp luật có quyền ưu tiên mua cổ phần. Liên hợp Tĩnh Hải dù cố đấm ăn sôi tham gia vào, thì trong đại hội cổ đông lẫn HDDQT đều không có quyền phát ngôn, lấy cái gì mà giành thắng lợi.
Đương nhiên, vận mệnh của Liên hợp Tĩnh Hải trói buộc với Cảnh Nhất Dân ở mức độ cao, Trương Quyền cũng là đối tượng Lâm Tuyền cần đánh bại, ở các phương diện khác Cảnh Nhất Dân cũng không đủ đánh bại Trương Quyền thì Lâm Tuyền càng không, như thế can thiệp vào tổng công ty xây dựng là điều không thể tránh được.
Không nói tới quan hệ với Cảnh Nhất Dân, năm 92 ông ngoại y vì ba anh em Trần Kiến Quốc tham lam vô độ tạo nên ảnh hưởng xấu mà bị mất chức, song vì ông ngoại y làm quan lâu năm ở Tĩnh Hải, ảnh hưởng cực lớn, lúc đó thị trưởng Dương Vân, phó bí thư Chu Bình, thường vụ phó thị trưởng Hướng Nghĩa Sơn, phó thị trưởng Hưỡng Nghĩa Sơn không muốn dừng tay, liên kết với nhau sưu tầm chứng cứ muốn dồn ông ngoại y vào chỗ chết mới thôi.
Đúng lúc tình hình xấu nhất không hiểu vì nguyên nhân gì, tổ điều tra kỷ ủy đột nhiên dừng tay, không đào bới sâu thêm vấn đề nữa, thậm chí còn không khai trừ công chức với Trần Nhiên.
Trần Nhiên nghỉ hưu vẫn được hưởng đủ đãi ngộ, tổ điều tra rút lui nhanh chóng, song đám Dương Vân, Trương Quyền không hề keo kiệt thể hiện bản lĩnh ném đá xuống giếng của bọn chúng.
Lâm Minh Đạt bị ép rời khỏi Nhất Trung, bên ngoài nhìn vào là bị hiệu trưởng Thư Kinh Côn chèn ép, song Lâm Tuyền sớm đã nhìn thấu nguyên nhân trong đó.
Trong khoảng thời gian một năm sau khi ông ngoại y mất chức, thành phố liên tục phái các tổ kiểm tra tới Nhất Trung tiến hành đủ các loại điều tra từ, làm Nhất Trung ứng phó không xuể, việc học tập bị ảnh hưởng lớn, sau khi Lâm Minh Đạt bị điều đi, loại quấy rối vô xỉ này mới chấm dứt.
Khi đó Trương Quyền là phó thị trưởng chủ quản giáo dục.
Có thể nói Thư Kinh Côn bị áp lực các phía dồn ép mới phải đẩy Lâm Minh Đạt đi, đương nhiên, Lâm Tuyền bị đuổi học phần lớn do phẩm hạnh cá nhân của y, không thể trách Thư Kinh Côn, tới giờ Lâm Tuyền vẫn nhớ cô gái tướng mạo thanh tú kia, tình cảm ngây thơ trẻ con ấy thành ký ức dịu ngọt.
Chuyện đã qua bao nhiêu lâu rồi, mọi người đều là người có địa vị có thân phận cả, không thể bày ân oán ra mặt được, nhưng Lâm Tuyền biết ông ngoại chưa nguôi ngoai, thi thoảng y nghe ông lạnh nhạt nói:
- Dương Vân, Chu Bình đều ngã ngựa rồi, còn truy cứu làm gì nữa.
Ý ông còn muốn thấy kết cục của Hướng Nghĩa Sơn và Trương Quyền.
Lâm Tuyền vòng tay ra sau đầu, khép mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng không thể yên tĩnh: Trương Quyền, Trương Giai Minh, cha con các ngươi chẳng kẻ nào tốt đẹp.
Phương Nam biết Lâm Tuyền không phải là người chịu tĩnh tâm, thấy y mắt nhắm lại, thi thoảng mày lại nhíu vào, đủ biết y đang tính toán gì đó. Cô có chút tức giận, nắm tay y, nói:
- Cậu không thể buông lỏng một lúc sao?
Lâm Tuyền mở mắt ra cười khì:
- Thói quen, cái đầu này không chịu dừng lại.
Phương Nam dịu đi, Lâm Tuyền càng tỏ ra không có gì, y càng đang có chuyện phiền muộn:
- Suy nghĩ gì thế?
- Em đang nghĩ nên cấp cho phòng chứng khoán bao nhiêu tiền.
- Trong nước chẳng phải đang tính thực hiện chế độ bồi thường phát hành cổ phiếu mới sao?
Thời gian qua Phương Nam làm trợ lý cho Lâm Tuyền, cô không chỉ giúp y xử lý chuyện lặt vặt, còn tích cực học kiến thức mới cũng n hư theo dõi tình hình chính sách trong nước:
- Mô hình mua cổ phiếu mới kiếm lợi sẽ trở thành lịch sử, sao còn muốn cấp thêm tài chính cho phòng chứng khoán.
- Ài, chế độ bồi thường đó khiến tiền đặt nhà không thể tái vận dựng rồi.
Lâm Tuyền có chút cảm khái nói, một con đường kiếm tiền ổn định bị lấp đi, sao có thể không tiếc:
- Tiền đó cho phòng chứng khoán hai, bốn tháng rồi, thu nạp cổ phiếu của tổng cty xây dựng Tĩnh Hải có thể đẩy mạnh một chút.
……………………
- Lâm Tuyền rốt cuộc là người như thế nào?
Đôi mắt âm hiểm của Trương Giai Minh chứa đầy tia máu, rượu vẫn còn tan, hắn lờ đờ dựa vào lưng ghế, nhưng mày nhíu chặt, hùng hổ hói Trương Đào cúi đầu đứng trước mặt hắn.
Hôm nay đúng là mất hết thể diện, từ Kim Sắc Niên Hoa đi ra, tức tối trong lòng không tan, Trương Giai Minh lôi Trương Đào, Điền Lệ về văn phòng đặt ở Tòa nhà Lệ Cảnh.
-...
Trương Đào môi mấp máy, cũng không biết phải nói từ đâu.
Người nhà của Lâm Tuyền cơ bản hắn tiếp xúc hết rồi, một người cha thanh cao, người mẹ thương con, người chị lo cho em, cô em gái đỏng đảnh nuông chiều, không có gì đặc biệt cả.
Từ miệng Lâm Tuyền, Trương Đào biết cha y là hiệu trưởng một trường trung học, hắn không phải là người Tĩnh Hải, gần đây mới biết Trung Học Tây Trạch đang nổi như cồn tiền thân chính là trường trung học mà Lâm Minh Đạt làm hiệu trưởng, Lâm Tuyền đến đó làm giáo viên chắc vì nguyên nhân này.
Mẹ Lâm Tuyền là một bác sĩ, vì thế Lâm Tĩnh Dĩ chị y ảnh hưởng của mẹ lựa chọn học ngành y. Em gái Lâm Tuyền là là Tiểu Sơ, mới chỉ là cô bé vừa tốt nghiệp trung học.
Đói với một gia đình mà nói, có hai đứa con đỗ vào Đh Đông Hải đúng là điều đáng kiêu ngạo, nhưng đối với tuyệt đại bộ phận gia đình bình thường mà nói, gia cảnh của Lâm Tuyền không thể nói là tốt, đem so với Trương Giai Minh thì càng chẳng đáng nhắc tới.
Điền Lệ đứng ở bên cạnh, nhớ lại đừng đoạn phim ngắn sau khi Lâm Tuyền xảy ra tai nạn, khi ấy lòng cô kinh hoàng bấn loạn không chú ý, về sau bình tình suy nghĩ, phát hiện ra rất nhiều chỗ bất thường về thân thế của Lâm Tuyền.
Có điều không hiểu sao Điền Lệ không đem nghi vấn trong lòng nói ra, thậm chí không đem nguyên nhân tai nạn của Lâm Tuyền nói với Trần Vũ. Trần Vũ có mọi vật chất tốt nhất trên đời, lại còn khát vọng có tình yêu trong mơ, không khỏi quá tham lam, đôi khi Điền Lệ nghĩ:" Nếu mình chỉ có một phần mười những thứ thuộc về cô ấy, là đủ thỏa mãn rồi."
- Sao thế, câm rồi hả?
Trương Giai Minh cực kỳ bất mãn với sự im lặng của Trương Đào, không giữ được phong độ thường ngày:
Trương Đào thì nhìn ra được bản tính công tử con quan của Trương Giai Minh rồi, thường ngày hắn tỏ ra khách khí lịch sự giống như sự ban phát bề trên với kẻ dưới thôi, tính khí thực chất không khác gì mấy tên hoàn khổ khác, hắn không để trong lòng:
- Lâm Tuyền trừ thông minh, học giỏi thì không có chỗ nào đặc biệt cả, giám đốc không cần để ý tới anh ấy.
- Không cần để ý à?
Trương Giai Minh áp không nổi lửa giận trong lòng, giọng nói cao vút lên:
- Một chiếc Mercedes của tôi bị hủy trong tay nó, cậu bảo tôi không cần để ý mà được à?
Được hay không thì cũng để mai nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.