Quyển 4 - Chương 43: Trần Minh Hành nghi hoặc
Cảnh Tục
05/12/2014
Trương Giai Minh đâu phải
thằng ngốc, chẳng qua trước mặt Trần Vũ phải ra vẻ phong độ, hắn nhịn
không truy cứu chuyện xe bị đập. Trước nay hắn luôn cho rằng Lâm Tuyền
chỉ là tên sinh viên ngèo rớt, tâm lý ưu việt làm hắn không tức giận vì
bị đập xe, thậm chí thấy thương hại thay Lâm Tuyền.
Hắn xuất thân ưu việt nên chưa bao giờ bận tâm tới sự tồn tại của Lâm Tuyền, cho rằng hành vi của Lâm Tuyền chỉ là phản kháng tuyệt vọng khi biết không có ý đối đầu được với mình, về sau trước mặt mình, Lâm Tuyền sẽ tự ti, sẽ rút lui.
Nhưng chuyện hoàn toàn không như hắn nghĩ, hai lần gặp nhau, thái độ dấu đinh nhọn trong bông mềm của Lâm Tuyền làm hắn thấy bị thách thức.
Được giáo dục cao cấp tốt đẹp, khiến Trương Giai Minh luôn thể hiện thái độ quý tộc bình dị dễ gần, nhưng trong lòng hắn kiêu ngạo, xem thường tất cả người thấp kém hơn, dùng ánh mắt kẻ đứng trên cao đối xử với mọi người xung quanh.
Điểm này sau thời gian làm việc bên cạnh, Trương Đào đã cảm nhận được.
Khi sự ưu việt của hắn bị người ta xem thường, nhất là bị kẻ địch xem thường, rất dễ dẫn tới phẫn nộ thù hận.
Trương Đào hơi nhíu mày lại, Trương Giai Minh quát tháo trước mặt làm hắn cảm thấy bị xỉ nhục, đặt biệt là trước mặt bạn gái, nhưng nếu không nhẫn nhịn thì làm gì, không không là cái gì cả, như hôm nay, nếu không nghe lời Trương Giai Minh chúc rượu Lâm Tuyền, hắn sẽ mất việc.
- Có lẽ do người khác, bối cảnh Quách Bảo Lâm khá sâu, trong nhà rất nhiều tiền, thời học đại học đã đi xe đắt tiền, quan hệ của hắn với Lâm Tuyền rất thân thiết. Chuyện hôm nay anh cũng thấy rồ đấy, là Quách Bảo Lâm ra mặt thay Lâm Tuyền.
- Mắt chó của cậu mù rồi à?
Trương Giai Minh càng lúc càng mất kiềm chế, nói không lựa lời:
- Có biết Vương Hiểu Dương cục công an thành phố không? Hắn ta vì nể mặt Quách Bảo Lâm mà đi uống rượu thay Lâm Tuyền à? Cậu ở Tĩnh Hải không phải ngày một ngày hai nữa, không biết quy củ trên bàn rượu của Tĩnh Hải à?
Trương Đào suýt chửi lại, hắn lớn chừng ấy rồi chưa bao giờ chịu đựng người ta chửi bới như thế, đang định bỏ đi thì cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài. Trần Minh Hành thò nửa người vào, đôi mắt thâm thúy quét qua mặt ba người:
- Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?
Bị mắt Trần Minh Hành liếc qua, Trương Giai Minh thấy sống lưng lạnh toát, lửa giận tức thì như bị nắm tuyết ném vào, tức thì tắt ngúm.
- Không có gì ạ, hôm nay phòng kế hoạch đi liên hoan, gặp phải kẻ đáng giận.
Trương Giai Minh giải thích qua loa:
- Ồ, một người đáng giận.
Trần Minh Hành nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Minh, theo đánh giá của ông, Trương Giai Minh chẳng ra cái gì, nhưng sức kiềm chế đâu có tệ như thế:
- Tôi nghe thấy các cậu nói tới Quách Bảo Lâm, Vương Hiểu Dương, Lâm Tuyền, là bọn họ à?
- Dạ.
Trương Giai Minh không hề muốn để quan hệ giữa Trần Vũ và Lâm Tuyền lộ ra:
- Chẳng có chuyện gì to tát ạ, hôm nay đi uống rượu, va chạm với mấy người đó một chút, giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng tức nên mới hơi to tiếng một chút.
Trần Minh Hành cũng không để ý, gật đầu nói:
- Quách Bảo Lâm là giám đốc giải tỏa Lục Hồng, có chút bối cảnh, hiện giờ người trẻ tuổi rất dám xông pha, gần đây tên tuổi ở Tĩnh Nam và tân khu khá nổi, cha hắn Quách Đức Toàn là tay anh chị trước kia của Tĩnh Hải, nay là đại cổ đông của Tú Thủy Các. Loại người này ít đụng vào thì tốt hơn, chúng ta không sợ gì bọn chúng, nhưng rất phiền toái, không đáng.
Dừng một chút nói thêm:
- Đương nhiên, nếu hắn chọc vào chúng ta thì hừ ...
Nói rồi vỗ vai Trương Đào một cái:
- Tôi xem bản kế hoạch lần này do cậu viết rồi, khá lắm, cố gắng lên.
Câu nói này của Trần Minh Hành làm Trương Đào cứ như gặp tri kỷ, hắn tốn ba đêm thức trắng viết kế hoạch, cuối cùng không uổng công.
Trần Minh Hành bước ra ngoài, nhìn muôn vạn ngọn đèn ngoài ô cửa kính, trong đầu ông ta vẫn văng vẳng tiếng quát tháo không biết tiết chế của Trương Giai Minh, về văn phòng ngồi suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại lên.
- A lô, ai thế ạ?
Giọng nói trong trẻo của Trần Thần vang lên:
- Bác đây, chị Tiểu Vũ cháu có đấy không?
- Bác ạ ...
Trần Thần làm ra vẻ rất tủi thân:
- Bác chẳng bao giờ nghĩ tới gọi điện cho cháu cả, chị không có đây, khi nào chị ấy về, cháu bảo chị ấy gọi điện cho bác.
- À, thôi vậy.
Trần Minh Hành không hi vọng gì con gái sẽ gọi điện cho mình, quan tâm hỏi han Trần Thần vài câu rồi cúp máy.
Cả văn phòng rộng lớn chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, bóng tối bao phủ, Trần Minh Hành ngồi chìm trong đó, mặt mảng tối mảng sáng, lờ mà lờ mờ trông rất thâm trầm, bao năm qua ông ta luôn có thói quen này, trong tòa nhà trống vắng, thi thoảng ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, ông ta im lặng ngồi trong bóng tối suy nghĩ.
Cầm lấy một cái bút, Trần Minh Hành viết hai chữ "Lâm Tuyền", miệng lẩm nhẩm trầm tư, rất lâu sau lại cầm điện thoại lên:
- Thị trưởng, tôi là Trần Minh Hành đây.
- Có việc gì thế?
Ở đầu kia điện thoại, giọng Trương Quyền tỏ ra mệt mỏi:
Trần Minh Hành nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ bất mãn của nữ nhân, mày nhíu lại, giọng vẫn bình thường:
- Anh còn nhớ chàng thanh niên tên Lâm Tuyền không?
- Lâm Tuyền à?
Trương Quyền suy nghĩ một lúc mới nhớ ra:
- À, nhớ rồi con trai Lâm Minh Đạt, cháu ngoại Trần Nhiên chứ gì, thời gian trước còn là chủ đề bán tán ở thành ủy. Đầu năm chúng ta có gặp một lần rồi còn gì, chính là thanh niên bên cạnh Cảnh Nhất Dân, biểu hiện rất tầm thường.
Đúng là người tầm thường sao, nếu tầm thường vì sao y xảy ra tai nạn, đám Cảnh Nhất Dân và Triệu Tăng lại cứ như trời sập? Phải biết rằng lần đó Cảnh Nhất Dân thậm chí dùng toàn bộ lực lượng giao thông phong tỏa cả tuyến đường, đảm bảo xe cấp cứu có thể tới bệnh viện nhanh nhất, gần như làm quá nửa Tĩnh Hải chấn động.
Nghe nói ngay cả phó bí thư tỉnh ủy Cố Hiến Chương tới Tĩnh Hải chủ yếu là vì thăm bệnh Lâm Tuyền, an bài khác chỉ là cái cớ.
Lâm Tuyền tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Trần Minh Hành nghe ra giọng điệu khinh miệt của Trương Quyền, đúng thế Lâm Tuyền nhìn qua chỉ là nhân vật không đáng nhắc tới. Trần Minh Hành gặp qua y hai lần rồi, một lần đi triển lãm ở Yến Kinh, khi đó nhân viên của ông ta nhận ra Lâm Tuyền trước, còn lại là trước vụ tai nạn kia. Trần Minh Hành không quá để ý lần gặp đầu tiên, khi đó có cả con gái của ông, trong ấn tượng của Trần Minh hành, Lâm Tuyền không thể là trở ngại của Lệ Cảnh.
Cảnh Nhất Dân lên nắm quyền khi ấy đúng là khiến tất cả mọi người cả kinh, Cảnh Nhất Dân dựa vào cấp dưới cũ của Trần Nhiên đánh bọc hậu làm rất nhiều người trở tay không kịp. Trần Minh Hành ý thức được Trần gia sẽ n hân cơ hội này để chấn hưng, nhưng trên thực tế ba anh em Trần Kiến Quốc không đáng để bận tâm, hai n ăm qua chạy đi chạy lại Tĩnh Hải cũng chỉ thầu được một bãi khai thác cát, Trần Minh Hành hoàn toàn không để vào mắt.
Thấy Trương Quyền không chú tâm lắm, Trần Minh Hành liền cúp điện thoại, nhưng n ghi hoặc trong lòng không hề suy giảm chút nào. Khi Lệ Cảnh định nuốt chửng Tinh Hồ (cũ), Lâm Tuyền đã bất thình lình nhảy ra chắn trước mặt, Trần Minh Hành sao quên được cái tên này.
Trần Minh Hành từng sai người đi tra vấn đề của Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng truy tới Cung Chí Siêu của ngân hàng kiến thiết thì bị chặn lại, nhưng trong một thời gian ngắn, Cung Chí Siêu từng đại biểu cho cả hệ thống ngân hàng kiến thiết ở Tĩnh Hải ngả theo Cảnh Nhất Dân, trở thành một trong số lực lượng chủ động thúc đẩy khai phát đại học Tĩnh Hải.
Từ những biểu hiện này, tất nhiên Trần Minh Hành suy đoán tất cả do Cảnh Nhất Dân đứng sau lưng bài bố, đúng thế vào thời điểm đó, trừ Cảnh Nhất Dân còn ai dám đứng ra đối đầu với Lệ Cảnh?
Hắn xuất thân ưu việt nên chưa bao giờ bận tâm tới sự tồn tại của Lâm Tuyền, cho rằng hành vi của Lâm Tuyền chỉ là phản kháng tuyệt vọng khi biết không có ý đối đầu được với mình, về sau trước mặt mình, Lâm Tuyền sẽ tự ti, sẽ rút lui.
Nhưng chuyện hoàn toàn không như hắn nghĩ, hai lần gặp nhau, thái độ dấu đinh nhọn trong bông mềm của Lâm Tuyền làm hắn thấy bị thách thức.
Được giáo dục cao cấp tốt đẹp, khiến Trương Giai Minh luôn thể hiện thái độ quý tộc bình dị dễ gần, nhưng trong lòng hắn kiêu ngạo, xem thường tất cả người thấp kém hơn, dùng ánh mắt kẻ đứng trên cao đối xử với mọi người xung quanh.
Điểm này sau thời gian làm việc bên cạnh, Trương Đào đã cảm nhận được.
Khi sự ưu việt của hắn bị người ta xem thường, nhất là bị kẻ địch xem thường, rất dễ dẫn tới phẫn nộ thù hận.
Trương Đào hơi nhíu mày lại, Trương Giai Minh quát tháo trước mặt làm hắn cảm thấy bị xỉ nhục, đặt biệt là trước mặt bạn gái, nhưng nếu không nhẫn nhịn thì làm gì, không không là cái gì cả, như hôm nay, nếu không nghe lời Trương Giai Minh chúc rượu Lâm Tuyền, hắn sẽ mất việc.
- Có lẽ do người khác, bối cảnh Quách Bảo Lâm khá sâu, trong nhà rất nhiều tiền, thời học đại học đã đi xe đắt tiền, quan hệ của hắn với Lâm Tuyền rất thân thiết. Chuyện hôm nay anh cũng thấy rồ đấy, là Quách Bảo Lâm ra mặt thay Lâm Tuyền.
- Mắt chó của cậu mù rồi à?
Trương Giai Minh càng lúc càng mất kiềm chế, nói không lựa lời:
- Có biết Vương Hiểu Dương cục công an thành phố không? Hắn ta vì nể mặt Quách Bảo Lâm mà đi uống rượu thay Lâm Tuyền à? Cậu ở Tĩnh Hải không phải ngày một ngày hai nữa, không biết quy củ trên bàn rượu của Tĩnh Hải à?
Trương Đào suýt chửi lại, hắn lớn chừng ấy rồi chưa bao giờ chịu đựng người ta chửi bới như thế, đang định bỏ đi thì cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài. Trần Minh Hành thò nửa người vào, đôi mắt thâm thúy quét qua mặt ba người:
- Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?
Bị mắt Trần Minh Hành liếc qua, Trương Giai Minh thấy sống lưng lạnh toát, lửa giận tức thì như bị nắm tuyết ném vào, tức thì tắt ngúm.
- Không có gì ạ, hôm nay phòng kế hoạch đi liên hoan, gặp phải kẻ đáng giận.
Trương Giai Minh giải thích qua loa:
- Ồ, một người đáng giận.
Trần Minh Hành nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Minh, theo đánh giá của ông, Trương Giai Minh chẳng ra cái gì, nhưng sức kiềm chế đâu có tệ như thế:
- Tôi nghe thấy các cậu nói tới Quách Bảo Lâm, Vương Hiểu Dương, Lâm Tuyền, là bọn họ à?
- Dạ.
Trương Giai Minh không hề muốn để quan hệ giữa Trần Vũ và Lâm Tuyền lộ ra:
- Chẳng có chuyện gì to tát ạ, hôm nay đi uống rượu, va chạm với mấy người đó một chút, giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng tức nên mới hơi to tiếng một chút.
Trần Minh Hành cũng không để ý, gật đầu nói:
- Quách Bảo Lâm là giám đốc giải tỏa Lục Hồng, có chút bối cảnh, hiện giờ người trẻ tuổi rất dám xông pha, gần đây tên tuổi ở Tĩnh Nam và tân khu khá nổi, cha hắn Quách Đức Toàn là tay anh chị trước kia của Tĩnh Hải, nay là đại cổ đông của Tú Thủy Các. Loại người này ít đụng vào thì tốt hơn, chúng ta không sợ gì bọn chúng, nhưng rất phiền toái, không đáng.
Dừng một chút nói thêm:
- Đương nhiên, nếu hắn chọc vào chúng ta thì hừ ...
Nói rồi vỗ vai Trương Đào một cái:
- Tôi xem bản kế hoạch lần này do cậu viết rồi, khá lắm, cố gắng lên.
Câu nói này của Trần Minh Hành làm Trương Đào cứ như gặp tri kỷ, hắn tốn ba đêm thức trắng viết kế hoạch, cuối cùng không uổng công.
Trần Minh Hành bước ra ngoài, nhìn muôn vạn ngọn đèn ngoài ô cửa kính, trong đầu ông ta vẫn văng vẳng tiếng quát tháo không biết tiết chế của Trương Giai Minh, về văn phòng ngồi suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại lên.
- A lô, ai thế ạ?
Giọng nói trong trẻo của Trần Thần vang lên:
- Bác đây, chị Tiểu Vũ cháu có đấy không?
- Bác ạ ...
Trần Thần làm ra vẻ rất tủi thân:
- Bác chẳng bao giờ nghĩ tới gọi điện cho cháu cả, chị không có đây, khi nào chị ấy về, cháu bảo chị ấy gọi điện cho bác.
- À, thôi vậy.
Trần Minh Hành không hi vọng gì con gái sẽ gọi điện cho mình, quan tâm hỏi han Trần Thần vài câu rồi cúp máy.
Cả văn phòng rộng lớn chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, bóng tối bao phủ, Trần Minh Hành ngồi chìm trong đó, mặt mảng tối mảng sáng, lờ mà lờ mờ trông rất thâm trầm, bao năm qua ông ta luôn có thói quen này, trong tòa nhà trống vắng, thi thoảng ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, ông ta im lặng ngồi trong bóng tối suy nghĩ.
Cầm lấy một cái bút, Trần Minh Hành viết hai chữ "Lâm Tuyền", miệng lẩm nhẩm trầm tư, rất lâu sau lại cầm điện thoại lên:
- Thị trưởng, tôi là Trần Minh Hành đây.
- Có việc gì thế?
Ở đầu kia điện thoại, giọng Trương Quyền tỏ ra mệt mỏi:
Trần Minh Hành nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ bất mãn của nữ nhân, mày nhíu lại, giọng vẫn bình thường:
- Anh còn nhớ chàng thanh niên tên Lâm Tuyền không?
- Lâm Tuyền à?
Trương Quyền suy nghĩ một lúc mới nhớ ra:
- À, nhớ rồi con trai Lâm Minh Đạt, cháu ngoại Trần Nhiên chứ gì, thời gian trước còn là chủ đề bán tán ở thành ủy. Đầu năm chúng ta có gặp một lần rồi còn gì, chính là thanh niên bên cạnh Cảnh Nhất Dân, biểu hiện rất tầm thường.
Đúng là người tầm thường sao, nếu tầm thường vì sao y xảy ra tai nạn, đám Cảnh Nhất Dân và Triệu Tăng lại cứ như trời sập? Phải biết rằng lần đó Cảnh Nhất Dân thậm chí dùng toàn bộ lực lượng giao thông phong tỏa cả tuyến đường, đảm bảo xe cấp cứu có thể tới bệnh viện nhanh nhất, gần như làm quá nửa Tĩnh Hải chấn động.
Nghe nói ngay cả phó bí thư tỉnh ủy Cố Hiến Chương tới Tĩnh Hải chủ yếu là vì thăm bệnh Lâm Tuyền, an bài khác chỉ là cái cớ.
Lâm Tuyền tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Trần Minh Hành nghe ra giọng điệu khinh miệt của Trương Quyền, đúng thế Lâm Tuyền nhìn qua chỉ là nhân vật không đáng nhắc tới. Trần Minh Hành gặp qua y hai lần rồi, một lần đi triển lãm ở Yến Kinh, khi đó nhân viên của ông ta nhận ra Lâm Tuyền trước, còn lại là trước vụ tai nạn kia. Trần Minh Hành không quá để ý lần gặp đầu tiên, khi đó có cả con gái của ông, trong ấn tượng của Trần Minh hành, Lâm Tuyền không thể là trở ngại của Lệ Cảnh.
Cảnh Nhất Dân lên nắm quyền khi ấy đúng là khiến tất cả mọi người cả kinh, Cảnh Nhất Dân dựa vào cấp dưới cũ của Trần Nhiên đánh bọc hậu làm rất nhiều người trở tay không kịp. Trần Minh Hành ý thức được Trần gia sẽ n hân cơ hội này để chấn hưng, nhưng trên thực tế ba anh em Trần Kiến Quốc không đáng để bận tâm, hai n ăm qua chạy đi chạy lại Tĩnh Hải cũng chỉ thầu được một bãi khai thác cát, Trần Minh Hành hoàn toàn không để vào mắt.
Thấy Trương Quyền không chú tâm lắm, Trần Minh Hành liền cúp điện thoại, nhưng n ghi hoặc trong lòng không hề suy giảm chút nào. Khi Lệ Cảnh định nuốt chửng Tinh Hồ (cũ), Lâm Tuyền đã bất thình lình nhảy ra chắn trước mặt, Trần Minh Hành sao quên được cái tên này.
Trần Minh Hành từng sai người đi tra vấn đề của Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng truy tới Cung Chí Siêu của ngân hàng kiến thiết thì bị chặn lại, nhưng trong một thời gian ngắn, Cung Chí Siêu từng đại biểu cho cả hệ thống ngân hàng kiến thiết ở Tĩnh Hải ngả theo Cảnh Nhất Dân, trở thành một trong số lực lượng chủ động thúc đẩy khai phát đại học Tĩnh Hải.
Từ những biểu hiện này, tất nhiên Trần Minh Hành suy đoán tất cả do Cảnh Nhất Dân đứng sau lưng bài bố, đúng thế vào thời điểm đó, trừ Cảnh Nhất Dân còn ai dám đứng ra đối đầu với Lệ Cảnh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.