Quan Thương

Quyển 6 - Chương 15: Đợi xử phạt (01)

Cảnh Tục

07/01/2015

Buổi chiều, Viên Hâm đem tin tức Trương Tiểu Bân, Trương Ngọc rời công ty truyền ra, Phương Nam thở phào, có điều cô rất lo phản ứng của Lâm Tuyền về chuyện này. Hành vi của Trương Tiểu Bân không có gì đáng trách, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ có điều thời điểm không thích hợp, quan trọng hơn Lâm Tuyền bị vứt bỏ từ nhỏ cực kỳ mẫn cảm với loại chuyện này. Nếu Lâm Tuyền cho rằng hai người kia phản bội mình, với sức mạnh tiền bạc và thế lực của y hiện nay, vận mệnh hai người đó cực kỳ đáng lo.

Phương Nam nhìn thấy nụ cười tự trào của Lâm Tuyền, ôm y vào lòng:

- Tôi vẫn thích cậu như bây giờ hơn, ấp áp, có tình người.

- Em chẳng lẽ không nhìn rõ sao? Chỉ là một cuộc giao dịch thôi, không muốn thì không làm, em đâu có cưỡng ép cô ta, họ bày ra trò trốn chạy rồi còn từ chức, thật hết sức nông nổi.

Lâm Tuyền khẽ hôn lên môi Phương Nam, giơ điện thoại lên, ý bảo có chuyện muốn nói với đám Viên Hâm.

Điện thoại thông, nhưng bên kia mãi không có động tĩnh gì, Viên Hâm lại không nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, cứ cầm điện thoại mãi, không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Tuyền.

- Anh bảo Trương Tiểu Bân nhận điện thoại.

Lâm Tuyền nói nhỏ:

- Vâng ạ.

Viên Hâm thở hắt ra, giờ mới hiểu vì sao lần trước một câu nói bình thường của Lâm Tuyền khiến Đới Minh sấp sấp mải mải chạy từ Tĩnh Hải tới Thông Nam, thường ngày Lâm Tuyền rất bình hòa, mấy cô gái bên cạnh như Trương Bích Quân, Tôn Phi Phi tuy là cấp dưới lại rất tùy tiện với y, làm mọi người cảm giác y còn quá trẻ không có uy của ông chủ, đến khi có chuyện mới cảm nhận được rõ áp lực từ y.

Một lúc sau bên kia điện thoại có tiếng Trương Tiểu Bân, giọng khàn khàn, đầy vẻ mỏi mệt:

- Tổng giám đốc, tôi ...

Lâm Tuyền cắt ngang:

- Anh tìm tôi có việc gì?

- Là chuyện của Trương Ngọc, tổng giám đốc ...

Lâm Tuyền lại cắt ngang:

- Trương Ngọc đâu?

Trương Tiểu Bân lo lắng nói nhanh, giọng gần như van nài:

- Trương Ngọc muốn rời bỏ Hendricks, xin tổng giám đốc giúp chúng tôi.

- Giúp hai người?

Lâm Tuyền bất giác nhíu mày lại, giọng cao lên vài phần:

- Anh tin cô ta?

- Vâng, tổng giám đốc, tôi chưa bao giờ tin một cô gái như thế.

Trương Tiểu Bân nói hết sức kiên định:

- Tôi tin Trương Ngọc hơn cả tin bản thân.

Lâm Tuyền nhớ lại tháng đầu tiên y ở bên Trần Vũ, nếu như có bất kỳ ai hỏi y có tin Trần Vũ không, y cũng sẽ dùng một ngữ khí kiên định nói: Tôi tin cô ấy hơn cả bản thân mình. Kết quả thế nào, thậm chí mình còn không cho cô ấy giải thích, còn bây giờ Trần Vũ cũng không nghe y giải thích đã tin hết những điều Điền Lệ nói.

Lâm Tuyền tỉnh táo ý thức được, y sợ sự phản bội khủng khiếp đến thế nào.

Có điều chuyện đã trôi qua, tình cảnh của Trần Vũ khi đó y có thể cảm thụ được, chỉ trách cả hai quá tự tôn quá ương bướng mà thôi. Lâm Tuyền dù vẫn không sao quên được Trần Vũ, nhưng hiểu khoảng cách giữa mình và Trần Vũ ngày càng xa, có những cách trở đã sinh ra, không có gì hàn gắn được.



Lâm Tuyền nhìn Phương Nam, đưa hai ngón tay lên làm động tác hút thuốc, Phương Nam biết y mượn thuốc lá để suy nghĩ, nhưng đây là thư phòng của Trần Phi Lăng, cô tìm đâu ra thuốc lá.

- Mai tôi sẽ về Franconofurd xử lý.

Nói xong câu này Lâm Tuyền không đợi bên kia nói gì đã dập máy luôn, bảo Phương Nam:

- Xem ra chúng ta phải làm phiền chị Lâm nữa rồi.

Lâm Tuyền và Phương Nam rời khỏi thư phòng, tới san, Trần Phi Lăng và chị Lâm đang đợi bọn họ, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy đằng xa, Trần Phi Lăng thoải mái ngồi dựa vào chiếc ghế đu màu vàng chanh, nhìn Lâm Tuyền đi ra liền ngồi thẳng dậy, cô tất nhiên quan tâm tới Lâm Tuyền, song dù sao chuyện công ty của y, cô không tiện hỏi, chỉ bức tường đầy giây leo:

- Lâm Tuyền, anh có thể làm một khu vườn đẹp như thế này trong nước không?

Lâm Tuyền nhìn ánh đèn lác đác bên kia hồ nước, lắc đầu nói:

- Mật độ cư trú ở trong nước quá cao, chỉ e khó kiếm được hồ nước đẹp như thế.

- Lâm Tuyền, anh có thể thỏa mãn một tâm nguyện của tôi không?

Trần Phi Lăng giở giọng trẻ con hỏi:

- Tâm nguyện gì?

Lâm Tuyền không dám nhìn vào đôi mắt Trần Phi Lăng, đại khái nhờ có Phương Nam ở đây, y mới có thể cưỡng lại không bị hút hồn vào đôi mắt mê đắm lòng người đó.

- Hãy xây một nơi ở đẹp như vậy.

- Để xem ...

Lâm Tuyền không tiếp tục nói đề tài này nữa:

- Chị Lâm, chúng tôi phải về Franconofurd ngay, nhờ chị chuẩn bị hộ được không?

- Mai anh phải về rồi à, chuyện của công ty?

Trần Phi Lăng thất vọng ra mặt, cô vốn nghĩ còn được ở bên Lâm Tuyền một ngày nữa. Chị Lâm thì thở phảo, gật đầu bảo trợ lý chuẩn bị.

Sáng hôm sau Lâm Tuyền và Phương Nam lên máy bay trong nỗi buồn vô hạn của Trần Phi Lăng, ngồi trên máy bay Phương Nam trêu:

- Trần Phi Lăng sẽ ghi nhớ, nhớ đến khi nào cậu xây một nơi ở đẹp như thế.

Lâm Tuyền chỉ mũi mình:

- Em nhận lời bao giờ?

- Cậu cũng đâu có từ chối, yêu cầu của một cô gái, nếu không từ chối tại chỗ, tất nhiên là đồng ý, cậu hiểu điều đó.

Phương Nam nhìn chăm chú Lâm Tuyền:

- Cậu có thiện cảm với cô ấy.

Lâm Tuyền cười ngượng ngùng, sợ Phương Nam ghen, giải thích:

- Ăn của người ta, ở nhà người ta, làm sao từ chối được chứ.

- Đừng nói dối cậu tránh gặp cô ấy là vì sợ bị cô ấy thu hút, vì cậu hiểu đó là một cô gái có thể đánh động trái tim cậu, cậu không phải lo cho tôi ...

Phương Nam vuốt má y:



- Tôi mong cậu có thể đến với cô ấy, có lẽ cô gái sôi nổi hướng ngoại như thế sẽ thay đổi được tính cách của cậu.

- Tính em làm sao?

- Quá lạnh.

Phương Nam ôm chặt hai cánh tay, rùng mình nói:

- Cũng quá trầm, may tôi còn có Tư Vũ, nếu không ở bên cậu nhất định mọc rêu mất.

Lâm Tuyền nghiên người sang khẽ thổi vào tai Phương Nam:

- Không có em, có chỗ còn mọc rêu lâu rồi.

Phương Nam đỏ mặt tía tai, nhéo y mọt cái đau điếng.

Máy bay hạ cánh xuống Franconofurd, mặt trời cuối thu vừa mới bay lên, trời hôm nay có sương mù, không khí lạnh bắt đầu về rồi.

Viên Hâm, Trương Nhã tới sân bay đón họ.

- Tổng giám đốc, Tiểu Bân rất có tiền đồ, chúng ta không thể buông tay bỏ mặc.

Viên Hâm dè dặt nói:

- Tôi buông tay lúc nào?

Lâm Tuyền tức giận nói:

- Trước giờ tôi phán đoán tâm tư phụ nữ rất kém, nên tôi chọn thà không tin. Còn tin lời Trương Ngọc hay không thì không liên quan tới tôi, đó là chuyện của Trương Tiểu Bân.

- Vậy phải làm sao ạ?

Viên Hâm nhìn không thấu ý tứ của Lâm Tuyền, lòng hơi sợ:

- Anh sớm biết giữa họ có vấn đề rồi phải không?

Viên Hâm cười ngượng ngùng, coi như trả lời chất vấn của Lâm Tuyền.

- Phía Hendricks thế nào?

- Hôm qua ông ta còn gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình, hôm nay không gọi nữa, không rõ thế nào.

Viên Hâm lo lắng nói:

- Hay là tôi đích thân tới giải thích với ông ấy.

- Đừng xem thường Hendricks.

Lâm Tuyền lắc đầu:

- Ông ta không phải người bình thường, chuyện lớn đến mấy qua một đêm, hẳn đủ ông ta bình tĩnh lại rồi, nếu không có phản ứng gì, chứng tỏ không có gì đáng lo nữa.

Nghĩ một lúc rồi thở dài:

- Khi thời cơ thích hợp tôi sẽ tới gặp ông ấy, chuyện này dù sao cần ông ấy buông tay mới được, chúng ta về công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook