Chương 27: Không Ra Được 2
Ngô Thiên Lạc
09/10/2023
Hai người nhìn chằm chằm camera giám sát một lúc, phát hiện hai người Tề Duẫn Thân và Chương Khâu thật sự không phải người thành thật.
Hai người bọn họ tản bộ một đường đến phía sau, lúc này Trần Thất Thất mới nhớ đến cửa sau thông đến vùng đất hoang vu kia.
Cô chắp tay trước ngực: “A di đà phật, ngàn vạn lần đừng mở cửa!!”
Nhưng hai người bọn họ lại không nghe được lời cầu nguyện của cô, Chương Khâu duỗi tay mở cánh cửa phía sau ra, sau đó Trần Thất Thất nhìn màn hình với vẻ mặt đầy mê mang.
Bởi vì sau khi Chương Khâu mở cánh cửa đó ra, bên ngoài cánh cửa sau đó tối đen như mực hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì, hơn nữa Trần Thất Thất và Tư Thần còn nhìn thấy bọn người Tề Duẫn Thân trong màn hình có ý định bước đi, kết quả dường như đã bị thứ vô hình gì đó cản họ lại.
Hai người đứng sau quầy lập tức nhìn thoáng qua nhau.
Tư Thần nghĩ thầm: Xem ra, người cổ đại không thể tiến vào thế giới phía sau cánh cửa sau, về phần cánh cửa phía trước, cũng khó mà nói.
Sau khi Trần Thất Thất thấy bọn họ không thể đi ra cánh cửa phía sau, lập tức động não nói với Tư Thần: “Anh nói xem, có phải trải qua chuyện này rồi, bọn họ có thể nghĩ chúng ta là thần tiên không?!”
Tư Thần: “Không biết, thế nhưng thần bí một chút cũng không có gì không tốt, ít nhất như vậy bọn họ cũng sẽ kiêng kỵ hơn một chút.”
Trần Thất Thất gật gật đầu, rất đồng ý với lời Tư Thần nói, một lát sau hai người Tề Duẫn Thân và Chương Khâu đã trở lại.
Trần Thất Thất và Tư Thần không nói gì cả, chỉ mỉm cười tùy tiện trò chuyện cùng bọn họ một chút, sau đó hai người bọn họ liền lên lầu trở về phòng cho khách.
Sau khi trở lại phòng cho hắn, Tề Duẫn Thân và Chương Khâu cùng nhau đến tìm Lệ Tuyết Hàn, những người khác còn lại thì đi ra canh cửa.
Đáng tiếc những việc họ làm đều bị Trần Thất Thất nhìn thấy.
Cô lôi kéo Tư Thần, nói: “Chắc chắn bọn họ đang bàn bạc kế hoạch đối phó đấy.”
Tư Thần không biết nói gì nhìn cô: “Bọn họ bàn bạc kế hoạch, cô kích động cái gì chứ?!”
“Không phải trong phim truyền hình mưu kế ứng biến đều có đoạn này sao? Anh nói xem có phải chúng ta rất giống vai ác boss lớn trong tiểu thuyết và phim truyền hình không!” Trần Thất Thất hưng phấn nói.
Tư Thần thật sự không hiểu được mạch não của cô, anh ấy nhìn chằm chằm màn hình từ chối nói chuyện với một người không có trình độ như Trần Thất Thất.
Trần Thất Thất: Ha hả ~
Một lát sau, người đi ra ngoài xin vũ khí đã trở lại, sau khi Tư Thần nhận được điện thoại liền đi ra ngoài một chuyến.
“Tổ trưởng, chúng tôi không lấy được vũ khí nóng, chỉ có những thứ này thôi.”
Tư Thần nhìn những vũ khí trong tay, cũng không thất vọng, vốn dĩ anh ấy cũng không nghĩ có thể lấy được vũ khí nóng.
“Mọi người tìm thời gian đem việc này thông báo với cấp trên đi. Tôi sẽ ở lại khách sạn để canh chừng, nếu sau này khách sạn lại biến mất, mọi người cứ chờ đến 0 giờ rồi đến đây…”
Sau khi Tư Thần dặn dò cấp dưới của mình một phen, thì mang theo vũ khí trở về khách sạn.
Lúc này, trong căn phòng dành cho khách ở lầu hai, ba ngày Tề Duẫn Thân thảo luận nữa ngày vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Bọn họ chắc chắn cả chưởng quầy và tiểu nhị đều là người, không phải là thần tiên gì cả.
Nhưng tất cả quán trọ này phải giải thích như thế nào đây?
Ánh đèn sáng như ban ngày, gương có thể phản chiếu dáng người vô cùng rõ ràng, còn có những vật dụng tẩy rửa độc đáo này nữa.
Tất cả những thứ ở nơi này đều khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, ngay cả Lệ Tuyết Hàn vừa mới tỉnh lại sau khi nhìn thấy tấm gương to trong nhà vệ sinh có thể phản chiếu bóng người rõ ràng như vậy, cũng không nhịn được vô cùng kinh ngạc.
Sau khi hắn nghe Tề Duẫn Thân và Chương Khâu kể về trải nghiệm của bọn họ trong hai ngày nay, thật ra Lệ Tuyết Hàn đã nảy sinh một chút hứng thú với chưởng quầy và tiểu nhị.
Nói chuyện một lúc lâu, lại nghe được hai người Tề Duẫn Thân và Chương Khâu ngay cả cửa sau cũng không đi được, mấy người họ cũng xác định, bọn họ chỉ có thể giữ mối quan hệ tốt chứ không thể trở mặt với quán trọ này.
Dù sao chi tiết đối phương như thế nào bọn họ cũng không rõ ràng, hơn nữa Tư tiểu nhị và Trần chưởng quầy đều không dễ nắm bắt, hoàn toàn là bộ dáng không muốn nói gì cả.
So với việc luôn thử nhau, không bằng thành khẩn hơn một chút.
Trần Thất Thất cũng không ngờ rằng, chỉ một cánh cửa ở phía sau đã khiến họ phải tự hỏi nhiều như vậy.
Sáng sớm hôm sau Trần Thất Thất vẫn dậy rất sớm, tuy rằng ngày hôm qua thức đêm, nhưng buổi tối cô đã đi ngủ sớm, nên vẫn rất có tinh thần.
Thế nhưng tối hôm qua trước khi ngủ cô đã gọi điện thoại cho cửa hàng để đặt đồ ăn, chính là vì phòng ngừa việc cô dậy muộn không kịp làm bữa sáng.
Hơn nữa hai ngày qua đều chỉ ăn thức ăn nhanh, hiện tại Trần Thất Thất nhìn thấy thực phẩm đông lạnh trong tủ lạnh thì không có tâm trạng ăn uống nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.