Quán Trọ Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 26: Không Ra Được

Ngô Thiên Lạc

07/10/2023

Tề Duẫn Thân đứng ở lầu hai nhìn Tư Thần và Trần Thất Thất đi ra bên ngoài.

Đương nhiên hắn cũng thấy được mấy người Mã Cảnh Hoa, thế nhưng bởi vì Mã Cảnh Hoa và mấy người đi theo bọn họ đều ăn mặc rất giống với Tư Thần, nên hắn không nhìn ra gì cả.

Nhưng hắn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài dường như không đúng lắm!

Thời cổ đại không hề có từ nào dù để chỉ sự du hành thời gian như xuyên không, Chương Khâu cũng đi ra, sau đó hắn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài có chút không giống, giọng điệu căng thẳng nói với Tề Duẫn Thân: “Công tử…”

“Không cần để lộ ra, cứ tiếp tục quan sát rồi lại nói!”

Chương Khâu: “Vâng!”

Về phần Trần Thất Thất và Tư Thần, sau khi hai người trở về khách sạn, Trần Thất Thất hỏi: “Vừa rồi bọn họ ở lầu hai, chắc chắn đã nhìn thấy được.”

Tư Thần: “Ừ, nhìn thấy thì nhìn thấy, đúng lúc để trong lòng bọn họ kính sợ hơn một chút.”

“Vậy nếu bọn họ muốn ra ngoài thì làm sao bây giờ?” Trần Thất Thất hỏi.

Tư Thần: “Tôi cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ không ra ngoài đâu.”

Trần Thất Thất nghe vậy cũng không biết anh ấy lấy tự tin từ đâu ra, thế nhưng lát nữa cũng nên làm cơm chiều, mấy người Mã Cảnh Hoa đi mua đồ chắc ít nhất khoảng hai tiếng nữa mới về, bữa cơm chiều này cô vẫn phải làm.

Cũng may mấy người Mã Cảnh Hoa đã nhanh chóng trở về, Trần Thất Thất chỉ mới xào hai món đồ ăn, anh ta đã mang một đống đồ trở về.

Đồng thời, bọn họ còn mua rất nhiều thực phẩm đông lạnh bán ở thị trường bán sỉ, còn có các loại lẩu ăn liền, mì gói và các gia vị khác.

Đương nhiên còn mua rất nhiều rau dưa, trái cây và đồ ăn đã được nấu chín cho Trần Thất Thất.

Có mấy món đã được nấu chín mà họ đưa tới, Trần Thất Thất thật sự không cần xào rau nữa.



Bọn họ còn hỗ trợ đem đồ vào phòng bếp và kho hàng.

Trần Thất Thất nhìn tủ lạnh và kho hàng tràn đầy thức ăn, trong lòng lập tực thả phào nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ ngày nào đó xuyên không quá lâu, ngay cả đồ ăn cũng không có để ăn.

Mấy người Mã Cảnh Hoa còn mang đến cho cô mấy túi bánh mì lớn.

Trần Thất Thất nhìn thấy bánh mì liền cười trêu chọc nói: “Mọi người đã lấy hết bánh mì từ tiệm bánh ngọt của người ta sao?”

Mã Cảnh Hoa gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải mua ở cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây u, mà mua ở khu bánh ngọt trong siêu thị đấy.”

“Ồ, không phải cũng giống nhau sao, ngoại trừ mấy cái bánh kem, những thứ khác mọi người đều mua hết rồi.”

“Đúng đúng, còn không phải vì sợ không đủ dùng sao!?”

Lúc này Tề Duẫn Thân và Chương Khâu cùng đi xuống lầu, phía sau còn có hai người đi theo.

  

Mã Cảnh Hoa và những người khác nhìn họ với ánh mắt tràn đầy sự tò mò.

Đương nhiên Tề Duẫn Thân cảm nhận được bọn họ không hề có ác ý, vì thế cười hỏi: “Hai vị này cũng là tiểu nhị của Trần chưởng quầy sao?”

Trần Thất Thất lắc đầu: “Không phải, bọn họ đến giao hàng cho tôi.”

Tề Duẫn Thân “Ồ” một tiếng, cũng không biết là có tin hay không.

Vừa rồi Trần Thất Thất và Tư Thần ở trong phòng bếp cũng đã thông đồng với nhau xong cả rồi.



Vì thế sau khi Tề Duẫn Thân nói chuyện với Trần Thất Thất, cô đã nói với hắn: “Tề công tử, các người cứ đi dạo trong khách sạn là được rồi, tốt nhất đừng đi ra ngoài.”

Tề Duẫn Thân nghe vậy nhướng mày, sau đó gật gật đầu.

Tư Thần nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ sẽ không nghe lời, vì thế anh ấy âm thầm làm mấy cái thủ thế với Mã Cảnh Hoa.

Sau khi Mã Cảnh Hoa nhìn thấy liền chớp mắt ra hiệu với anh ấy..

“Bà chủ Trần. vậy chúng ta đi trước đây!” Mã Cảnh Hoa vẻ mặt hàm hậu nói.

  

Trần Thất Thất gật gật đầu: “Được, nếu cần gì đó thì tôi sẽ tìm anh.”

“Được!”

Cứ như vậy, Mã Cảnh Hoa và một người khác cùng nhau rời khỏi khách sạn Tê Hà.

Chờ bọn họ rời đi, Trần Thất Thất mới mỉm cười mời mấy người Tề Duẫn Thân đến ăn cơm.

Cô vẫn nấu cho người bệnh Lệ Tuyết Hàn một nồi cháo trắng như cũ, thế nhưng Trần Thất Thất vẫn có chút lương tâm bỏ thêm cho hắn một ít dưa muối.

Dưa muối này là do mấy người Mã Cảnh Hoa vừa mang đến.

Lần trước cô không hề chuẩn bị dưa muối, thật thất sách!!!

Một lát sau, mấy người Tề Duẫn Thân ăn cơm chiều xong, nói là muốn đi dạo trong sân để tiêu cơm, Trần Thất Thất cũng không thể ngăn cản người ta ăn xong thì muốn tản bộ, vì thế liền đồng ý.

Nhưng cô và Tư Thần vẫn luôn theo dõi xem hai người Tề Duẫn Thân và Chương Khâu rốt cuộc đang làm cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Trọ Của Tôi Thông Kim Cổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook