Chương 24: Mỹ Nam Ngủ Say
Ngô Thiên Lạc
07/10/2023
Nói xong Trần Thất Thất hỏi: “Còn hai người nữa đâu?”
“Tuyết Hàn vẫn chưa tỉnh, Chương Khâu ở lại chăm sóc hắn, đợi lát nữa bọn ta ăn xong sẽ đổi cho hắn xuống dùng bữa sáng.”
Trần Thất Thất nghe vậy gật gật đầu nói: “Bỏ đi, để tôi mang đồ ăn lên cho anh ta.”
Tốt xấu gì cũng đã nhận của người ta nhiều tiền như vậy, nếu phục vụ không tốt Trần Thất Thất sẽ cảm thấy rất có lỗi với số tiền mà cô đã nhận.
Lúc này cô trở về phòng cầm lấy cái khay, bưng cháo trắng cho người bệnh và bữa sáng của Chương Khâu lên lầu.
Chương Khâu nhìn thấy chưởng quầy mang bữa sáng lên, vội vàng nói lời cảm ơn.
Trần Thất Thất mỉm cười liếc mắt nhìn Lệ Tuyết Hàn đang nằm ở trên giường, không nhìn thì không có vấn đề gì, vừa nhìn thiếu chút nữa cô đã trở nên si mê.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì Lệ Tuyết Hàn quá đẹp.
Dựa theo gu thẩm mỹ hiện đại của Trần Thất Thất, hắn chính là một anh chàng đẹp trai, thế nhưng lúc này anh chàng đẹp trai này bây giờ lại nằm đó sắc mặt tái nhợt.
Tựa như một vị mỹ nam đang ngủ say!
Trong lòng tấm tắc khen ngợi anh đẹp trai này hai tiếng, cô mở miệng hỏi: “Sau khi uống thuốc thì thế nào rồi?”
Chương Khâu sửng sốt một chút sau đó nói: “Thuốc của chưởng quầy rất tốt, tối hôm qua Lệ công tử nóng lên nhưng sau khi uống thuốc ngươi cho thì đã nhanh chóng hạ sốt.”
“Ồ, vậy là tốt rồi. Tôi không làm phiền nữa, nếu không đủ ăn thì anh cứ nói, có thể xuống lầu lấy thêm.”
Chương Khâu ôm quyền: “Đa tạ chưởng quầy.”
Trần Thất Thất mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
Thật ra cô lên lầu chỉ vì muốn nhìn thử xem người bị thương hôm qua có chết hay không mà thôi.
Cô cũng không muốn vừa mới mở cửa khai trương thì đã có người chết.
Như vậy quá xui xẻo, tuy rằng có thể sau này khách sạn của cô sẽ không có khả năng đón tiếp những vị khách hiện đại nữa, nhưng khách cổ đại thì cũng là khách.
Sau khi xuống lầu, cô liền tìm cơ hội nói cho Tư Thần nghe về tình hình của người bị thương ở trên lầu.
Sau khi Trần Thất Thất rời đi không bao lâu, Lệ Tuyết Hàn đã tỉnh lại, Chương Khâu thấy thế vội vàng dìu hắn ngồi dậy.
“Đây là nơi nào?” Lệ Tuyết Hàn nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó hỏi.
Chương Khâu rót cho hắn một ly nước, sau đó trả lời: “Quán trọ.”
Lệ Tuyết Hàn: “Quán trọ?”
“Việc này nói ra thì rất dài, chờ đến khi ngươi khỏe hơn rồi nói sau, việc quan trọng nhất trước mắt chính là dưỡng thương cho thật tốt.”
“Được!”
Lệ Tuyết Hàn cũng biết hiện tai thân thể mình suy nhược nên cũng không thể giúp được gì.
Chương Khâu đem nồi cháo trắng nhỏ mà Trần Thất Thất mang lên cho Lệ Tuyết Hàn ăn một chút.
Nhìn cái nồi nhỏ màu vàng nhạt, Chương Khâu nói: “Cái nồi này rất tiện lợi.”
Lệ Tuyết Hàn nhìn một chút, chỉ gật gật đầu, sau đó liền tiếp tục uống cháo.
————
Hôm nay thời tiết hơi âm u, bên ngoài gió lạnh phơ phất, vô cùng thoải mái.
Sau khi ăn sáng xong mấy người Tề Duẫn Thân liền đi lên lầu, một lát sau Tề Duẫn Thân một mình đi xuống lầu, hắn bảo muốn tìm Trần Thất Thất tán gẫu.
Cái gì mà tán gẫu chứ, còn không bằng nói suông!
Trần Thất Thất sợ chính mình sẽ không để ý mà nói ra những lời không nên nói với người khác, vì thế sau khi trò chuyện được vài câu liền ném củ khoai lang nóng phỏng tay này cho Tư Thần.
Tư Thần: “!!??”
Bị Trần Thất Thất hố một phen Tư Thần cũng chỉ có thể căng da đầu kiên trì chấp nhận.
Thật ra người cổ đại không hề “Ngốc bạch ngọt” như những gì trong tiểu thuyết viết, chỉ số thông minh thật sự vô cùng tốt.
Người ta cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Tư Thần đã bị dẫn dắt rất nhiều lần, thế nhưng anh ấy đều hóa giải từng cái một.
Tề Duẫn Thân âm thầm nhíu mày, tên tiểu nhị này thật sự rất khôn khéo.
Đáng tiếc Trần chưởng quầy lại là phụ nữ, dáng vẻ dường như không quá muốn tiếp xúc với hắn.
Tề Duẫn Thân đương nhiên hiểu Trần chưởng quầy đang duy trì khoảng cách với mình, phụ nữ mà, khó tránh khỏi có chút rụt rè.
Không thể không nói hắn thật sự suy nghĩ quá nhiều, Trần Thất Thất người ta rõ ràng là sợ bị hắn dẫn dắt nên mới nhanh chóng chạy trốn.
Sau khi trốn vào bếp, Trần Thất Thất nhìn vào tủ lạnh, ngay lập tức xác định rằng sau này cô phải chuẩn bị nhiều thực phẩm đông lạnh hơn trong tủ lạnh!
Làm đồ ăn cho nhiều người như vậy, muốn cô mệt chết sao?!
Tuy rằng cô rất thích nghiên cứu việc nấu nướng, nhưng tuyệt đối không hề thích việc một ngày ba bữa đều chỉ vây quanh kệ bếp.
Sau khi buồn rầu một chút, cô nhìn thấy trong tủ có một túi mì gói, lập tức biết hôm nay muốn ăn cái gì.
Thế nhưng nghĩ đến việc buổi trưa lại xuyên qua, cô lập tức có chút phiền não.
Chờ đến khi trong bếp truyền đến mùi mỳ gói thơm lừng, trong lòng Tư Thần lập tức trợn trắng mắt.
Đối với người lần đầu tiên ngửi được mùi mỳ gói, Tề Duẫn Thân cũng phải hít sâu một hơi.
Thật thơm! Chỉ cần ngửi cũng biết ăn rất ngon.
“Tuyết Hàn vẫn chưa tỉnh, Chương Khâu ở lại chăm sóc hắn, đợi lát nữa bọn ta ăn xong sẽ đổi cho hắn xuống dùng bữa sáng.”
Trần Thất Thất nghe vậy gật gật đầu nói: “Bỏ đi, để tôi mang đồ ăn lên cho anh ta.”
Tốt xấu gì cũng đã nhận của người ta nhiều tiền như vậy, nếu phục vụ không tốt Trần Thất Thất sẽ cảm thấy rất có lỗi với số tiền mà cô đã nhận.
Lúc này cô trở về phòng cầm lấy cái khay, bưng cháo trắng cho người bệnh và bữa sáng của Chương Khâu lên lầu.
Chương Khâu nhìn thấy chưởng quầy mang bữa sáng lên, vội vàng nói lời cảm ơn.
Trần Thất Thất mỉm cười liếc mắt nhìn Lệ Tuyết Hàn đang nằm ở trên giường, không nhìn thì không có vấn đề gì, vừa nhìn thiếu chút nữa cô đã trở nên si mê.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì Lệ Tuyết Hàn quá đẹp.
Dựa theo gu thẩm mỹ hiện đại của Trần Thất Thất, hắn chính là một anh chàng đẹp trai, thế nhưng lúc này anh chàng đẹp trai này bây giờ lại nằm đó sắc mặt tái nhợt.
Tựa như một vị mỹ nam đang ngủ say!
Trong lòng tấm tắc khen ngợi anh đẹp trai này hai tiếng, cô mở miệng hỏi: “Sau khi uống thuốc thì thế nào rồi?”
Chương Khâu sửng sốt một chút sau đó nói: “Thuốc của chưởng quầy rất tốt, tối hôm qua Lệ công tử nóng lên nhưng sau khi uống thuốc ngươi cho thì đã nhanh chóng hạ sốt.”
“Ồ, vậy là tốt rồi. Tôi không làm phiền nữa, nếu không đủ ăn thì anh cứ nói, có thể xuống lầu lấy thêm.”
Chương Khâu ôm quyền: “Đa tạ chưởng quầy.”
Trần Thất Thất mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
Thật ra cô lên lầu chỉ vì muốn nhìn thử xem người bị thương hôm qua có chết hay không mà thôi.
Cô cũng không muốn vừa mới mở cửa khai trương thì đã có người chết.
Như vậy quá xui xẻo, tuy rằng có thể sau này khách sạn của cô sẽ không có khả năng đón tiếp những vị khách hiện đại nữa, nhưng khách cổ đại thì cũng là khách.
Sau khi xuống lầu, cô liền tìm cơ hội nói cho Tư Thần nghe về tình hình của người bị thương ở trên lầu.
Sau khi Trần Thất Thất rời đi không bao lâu, Lệ Tuyết Hàn đã tỉnh lại, Chương Khâu thấy thế vội vàng dìu hắn ngồi dậy.
“Đây là nơi nào?” Lệ Tuyết Hàn nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó hỏi.
Chương Khâu rót cho hắn một ly nước, sau đó trả lời: “Quán trọ.”
Lệ Tuyết Hàn: “Quán trọ?”
“Việc này nói ra thì rất dài, chờ đến khi ngươi khỏe hơn rồi nói sau, việc quan trọng nhất trước mắt chính là dưỡng thương cho thật tốt.”
“Được!”
Lệ Tuyết Hàn cũng biết hiện tai thân thể mình suy nhược nên cũng không thể giúp được gì.
Chương Khâu đem nồi cháo trắng nhỏ mà Trần Thất Thất mang lên cho Lệ Tuyết Hàn ăn một chút.
Nhìn cái nồi nhỏ màu vàng nhạt, Chương Khâu nói: “Cái nồi này rất tiện lợi.”
Lệ Tuyết Hàn nhìn một chút, chỉ gật gật đầu, sau đó liền tiếp tục uống cháo.
————
Hôm nay thời tiết hơi âm u, bên ngoài gió lạnh phơ phất, vô cùng thoải mái.
Sau khi ăn sáng xong mấy người Tề Duẫn Thân liền đi lên lầu, một lát sau Tề Duẫn Thân một mình đi xuống lầu, hắn bảo muốn tìm Trần Thất Thất tán gẫu.
Cái gì mà tán gẫu chứ, còn không bằng nói suông!
Trần Thất Thất sợ chính mình sẽ không để ý mà nói ra những lời không nên nói với người khác, vì thế sau khi trò chuyện được vài câu liền ném củ khoai lang nóng phỏng tay này cho Tư Thần.
Tư Thần: “!!??”
Bị Trần Thất Thất hố một phen Tư Thần cũng chỉ có thể căng da đầu kiên trì chấp nhận.
Thật ra người cổ đại không hề “Ngốc bạch ngọt” như những gì trong tiểu thuyết viết, chỉ số thông minh thật sự vô cùng tốt.
Người ta cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Tư Thần đã bị dẫn dắt rất nhiều lần, thế nhưng anh ấy đều hóa giải từng cái một.
Tề Duẫn Thân âm thầm nhíu mày, tên tiểu nhị này thật sự rất khôn khéo.
Đáng tiếc Trần chưởng quầy lại là phụ nữ, dáng vẻ dường như không quá muốn tiếp xúc với hắn.
Tề Duẫn Thân đương nhiên hiểu Trần chưởng quầy đang duy trì khoảng cách với mình, phụ nữ mà, khó tránh khỏi có chút rụt rè.
Không thể không nói hắn thật sự suy nghĩ quá nhiều, Trần Thất Thất người ta rõ ràng là sợ bị hắn dẫn dắt nên mới nhanh chóng chạy trốn.
Sau khi trốn vào bếp, Trần Thất Thất nhìn vào tủ lạnh, ngay lập tức xác định rằng sau này cô phải chuẩn bị nhiều thực phẩm đông lạnh hơn trong tủ lạnh!
Làm đồ ăn cho nhiều người như vậy, muốn cô mệt chết sao?!
Tuy rằng cô rất thích nghiên cứu việc nấu nướng, nhưng tuyệt đối không hề thích việc một ngày ba bữa đều chỉ vây quanh kệ bếp.
Sau khi buồn rầu một chút, cô nhìn thấy trong tủ có một túi mì gói, lập tức biết hôm nay muốn ăn cái gì.
Thế nhưng nghĩ đến việc buổi trưa lại xuyên qua, cô lập tức có chút phiền não.
Chờ đến khi trong bếp truyền đến mùi mỳ gói thơm lừng, trong lòng Tư Thần lập tức trợn trắng mắt.
Đối với người lần đầu tiên ngửi được mùi mỳ gói, Tề Duẫn Thân cũng phải hít sâu một hơi.
Thật thơm! Chỉ cần ngửi cũng biết ăn rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.