Quán Trọ Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 23: Vào Ở 4

Ngô Thiên Lạc

07/10/2023

  

Sau khi hai người Tề Duẫn Thân và Chương Khâu mang thuốc trở về, Chương Khâu hỏi: “Công tử, ngài muốn để Lệ công tử uống thuốc này sao?”

Tề Duẫn Thân cầm thuốc, nghiền ngẫm nhìn thoáng qua cửa lớn của quán trọ, sau đó nói: “Tại sao lại không chứ?”

Chương Khâu không thể hiểu được tâm tư của công tử nhà mình, hắn vẫn cứ thành thành thật thật làm theo là được.

Sau khi hai người lên lầu, những người khác đã giúp Lệ Tuyết Hàn đổi thuốc, vốn dĩ hắn ta đã bị thương, lúc này đã bắt đầu nóng lên, Tề Duẫn Thân lập tức cho Lệ Tuyết Hàn uống hai viên thuốc hạ sốt lúc nãy chưởng quầy đưa.

Lúc này Lệ Tuyết Hàn đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không thể nuốt vào, Tề Duẫn Thân cho người bẻ miệng hắn ra, đút cho hắn uống thuốc hạ sốt.

Không có cách nào, thuốc Trần Thất Thất đưa không phải là viên con nhộng, mà đều là các loại thuốc khó tan, chỉ có thể để Lệ Tuyết Hàn chịu đựng một chút.

Người cổ đại chưa từng trải qua sự tàn phá của thuốc kháng sinh như người hiện đại, thuốc hạ sốt nhanh chóng phát huy hiệu quả, cơn sốt của Lệ Tuyết Hàn nhanh chóng giảm xuống.

Thế nhưng vì đề phòng việc buổi tối hắn ta lại phát sốt, nên Chương Khâu đã ở lại để chăm sóc hắn ta.

Những người khác đều lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.

Không phải bọn họ không có lòng cảnh giác, mà là Tề Duẫn Thân cảm thấy nơi này thần kỳ như vậy, bà chủ và tiểu nhị có lẽ cũng không phải người bình thường, cho nên bọn họ tốt nhất không nên làm những việc dư thừa, khiến bà chủ không thoải mái.

Còn có một chuyện nữa, hắn nhìn ra ánh mắt của chưởng quầy vô cùng trong sáng, không hề có bất cứ ý đồ nào với bọn họ.

Chàng trai, anh ấy sai rồi, cô đang có ý đồ với vàng của anh ấy đấy!!!

  

Trong phòng khách, sau khi hai người họ rời đi, Trần Thất Thất và Tư Thần đóng cửa lại bàn bạc với nhau.

  



Dù sao, đám người Tề Duẫn Thân đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, nếu bọn họ có bất cứ ý đồ gì đó không tốt đối với Trần Thất Thất và Tư Thần, cho dù Tư Thần cũng có thể đánh nhau, cũng không thể đối phó được với những người đó.

Còn Trần Thất Thất, sự tồn tại của cô chính là dùng để kéo chân sau.

Khách hàng quá nguy hiểm, khách sạn cần cẩn thận hơn!

“À cái kia, anh có thể xin mấy thứ như vũ khí nóng hay không.”

Tư Thần không nói nên lời: "Cô nghĩ xin được vũ khí nóng dễ dàng như vậy sao!”

“Vậy anh nói xem phải làm sao, nếu buổi tối 0 giờ, chúng ta trở về hiện đại, những người này phải làm sao? Bọn họ cũng không phải là cô gái tôi gặp lần đầu tiên…”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, gấp cái gì chứ? Không phải còn chưa tới 0 giờ sao?!”

Tư Thần lười biếng nói, thật ra trong lòng anh ấy đang âm thầm nghĩ đến rất nhiều cách giải quyết, chẳng qua là không muốn nói với Trần Thất Thất mà thôi.

Cứ như vậy, Trần Thất Thất làm một chút đồ ăn, sau khi ăn xong, bọn người Tề Duẫn Thân mệt mỏi cả ngày nên đã sớm nghỉ ngơi.

Hai người Trần Thất Thất và Tư Thần chờ đến 0 giờ, quả nhiên nhìn thấy di động đã có tín hiệu.

Sau đó Tư Thần nhanh chóng gọi điện cho Mã Cảnh Hoa để bọn họ chuẩn bị.

Hai người bọn họ ở lại trong phòng khách một đêm, sau đó nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm, đến anh cả cũng phải cười nhạo anh hai.

Tuy rằng đã thức trắng một đêm, nhưng Trần Thất Thất vẫn đến phòng bếp làm bữa sáng, Tư Thần ở lại canh chừng.

Cô ước tính nhân số ở trên lầu, nấu một nồi nước luộc hai mươi quả trứng gà.

Sau đó lại nước thêm rất nhiều bánh mì, Trần Thất Thất nhìn thấy bánh mì đã sắp hết, lập tức thở dài.

Nghĩ đến trên lầu còn có một người đang bị thương, cô lại nấu thêm một nồi cháo trắng nhỏ.

Nhiều người như vậy, chỉ bánh mì và trứng thôi chưa chắc đã đủ, vì thế Trần Thất Thất lại dùng nồi cơm điện nấu thêm một nồi cháo bát bảo.



Cô và Tư Thần cùng nhau ăn sáng trước, sau đó liền ở trong đại sảnh vừa trò chuyện vừa đợi trời sáng.

Khoảng 7 giờ, Tề Duẫn Thân và các hộ vệ Giáp Ất Bính xuất hiện ở trong đại sảnh.

Trần Thất Thất cười hỏi: “Muốn ăn bữa sáng không?”

Tề Duẫn Thân chắp tay với Trần Thất Thất: “Làm phiền chưởng quầy.”

Trần Thất Thất xua xua tay: “Không phiền!”

Nói xong cô liền vào phòng bếp lấy một sọt bánh mì, còn có trứng gà, sau đó múc cho bọn họ mỗi người một chén cháo bát bảo.

“Ngại quá, cháo có hơi ngọt, không biết các người có thích hay không.”

Khi cô nấu cháo liền trực tiếp nấu theo khẩu vị mà mình yêu thích, hoàn toàn không nghĩ tới việc người ta có thích ăn ngọt hay không.

Tề Duẫn Thân nghe vậy cười nói: “Không có việc gì, ngọt một chút cũng rất ngon, đa tạ chưởng quầy.”

Trần Thất Thất nghe xong liền nói: “Vậy các người cứ ăn từ từ.”

“A, chưởng quầy chờ một chút.” Tề Duẫn Thân gọi Trần Thất Thất lại.

Trần Thất Thất: “Có chuyện gì sao?”

Tề Duẫn Thân: “Không có việc gì, nhưng vẫn luôn gọi chưởng quầy chưởng quầy, còn không biết chưởng quầy họ tên là gì, còn nữa phải xưng hô với tiểu nhị ca thế nào.”

Tư Thần nghe được xưng hô tiểu nhị ca này, quả thực không có sức lực để phàn nàn.

Trần Thất Thất thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, cô nhanh chóng nói: “Tôi họ Trần, anh cứ gọi tôi là Trần chưởng quầy, còn anh ấy…”

Dừng một chút, cô cố nén cười nhìn Tư Thần sắc mặt không được tốt, nói: “Anh ấy họ Tư.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Trọ Của Tôi Thông Kim Cổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook