Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 37: Doanh Trưởng Gần Đây Thật Nhàn
Nhanh Ngưng Yên
07/08/2024
“À, cô có thể lựa chọn không tin.”
Sau khi Nguyên Cần Trần giúp cô lưu lại xong thì ngẩng cao đầu xoay người rời đi. Tô Âm Âm vội vàng đi theo sau, tỏ ra thật ngoan ngoãn không có hỏi nhiều thêm một câu. Nhưng trong lòng cô lại đang chửi thầm, biết nhiều thì ghê gớm lắm sao?
Ăn cơm xong, Tô Âm Âm đi tra tư liệu trên mạng, nhìn thấy có rất nhiều người nói đây chỉ là một vấn đề cơ bản nhất, thì lập tức cô trợn trắng mắt.
Có thể trách cô sao?
Cô chỉ là một hồ ly nhỏ vô tội mà thôi.
Quanh năm sống như trong núi sâu, thì làm sao có thể gặp qua mấy thứ đồ công nghệ cao này chứ. Biết cách dùng đã là không tồi rồi.
Nguyên Cẩn Trần tắm xong đi ra, vẫn còn thấy cô đang ngồi ôm máy tính gõ gõ, mới đi tới hỏi một câu, “Sao còn chưa đi ngủ?”
Tô Âm Âm đầu cũng không quay lại nói: “Anh ngủ trước đi, tôi còn muốn làm một lát nữa.”
Vì tiền, cô có thể hy sinh cả giấc ngủ.
Nghĩ đến chuyện phải viết xong một cuốn truyện, mới có cơ hội gửi bản thảo đến cho nhà xuất bản xem, Thì Tô Âm Âm lại cắn răng mà tiếp tục viết. Viết truyện cũng không phải là dễ dàng chút nào, Tô Âm Âm chỉ là nghĩ muốn đem quá khứ của bản thân mình viết ra. Tuy rằng trên thế giới này Cửu Vĩ Hồ, chỉ tồn tại trong chuyện thần thoại cổ xưa, nhưng cũng không phải là không có người biết đến.
Cửu Vĩ Hồ là yêu thông thường đều được biết đến với cái tên là hồ ly tinh.
Được rồi, các cô chỉ là yêu tộc mà thôi.
Không phải Nữ Oa cũng là yêu sao.
Không phải là yêu, là thần mới đúng.
Thời kỳ Thượng Cổ Hồng Hoang, Cửu Vĩ Hồ chính là một trong bốn thần của thiên địa này.
Mà chuyện của thời kỳ kia người hiện đại không biết được. Những thứ người khác viết đều là do tự tưởng tượng ra, còn Tô Âm Âm viết thì lại không phải, những thứ cô viết đều là thật. Viết không chỉ có chuyện của chính mình, mà còn cả chuyện của tổ tông.
Tô Âm Âm đặc biệt chăm chỉ, Mỗi ngày đều nỗ lực viết. Từ lúc đầu một giờ chỉ viết được mấy trăm chữ, thì bây giờ đã viết được hơn một vạn chữ một giờ. Tốc độ tăng chóng mặt như vậy làm người khác nghẹn họng trân trối.
Nguyên Cẩm Trần lo lắng rằng cô sẽ đem chính mình làm cho chết đói, nên mỗi ngày còn cố ý mua cơm đem về, hoặc là tự nấu cho cô ăn.
“Gần đây anh không có chuyện gì để làm sao?” Tô Âm Âm ngồi trước bàn ăn, chờ được ăn cơm.
Nguyên Cẩn Trần nghe thấy một câu như thế, thiếu chút nữa tức hộc máu mà chết.
Hắn rất bận có được không?
Nếu không phải lo lắng cô chết đói, hắn sẽ trở về sao?
Nguyên Cẩn Trần lơ đãng hỏi một câu, “Truyện cô viết thế nào rồi?”
Tô Âm Âm lập tức bị dời đi sự chú ý mà vẫn không biết, còn rất là hưng phấn cùng Nguyên Cẩn Trần nói về tiến độ truyện của chính mình.
“Tôi viết rất nhanh đó, Nghe nói một truyện chỉ cần mười mấy vạn chữ. Chính là tôi đã viết được hơn 60 vạn chữ rồi, sau khi sửa lại, có thể chia thành ba phần.” Tô Âm Âm rất tin tưởng vào truyện của chính mình.
Nguyên Cẩn Trần cũng cỗ vũ cô nói: “Quả thật là không tồi.”
Tô Âm Âm vui vẻ thỏa mãn, “Tôi cũng cảm thấy tôi viết không tồi.”
Lại qua hai ngày, Tô Âm Âm đem bảo thảo của mình sửa xong, cô nhờ Nguyên Cẩn Trần giúp cô đóng thành mấy phần. sau đó chia ra gửi cho mấy nhà xuất bản.
Trong đó có một nhà xuất bản, rất mau đã liên hệ với cô, đãi ngộ đưa ra cũng không tệ lắm.
“Bản quyền của một cuốn sách, công ty mua lại với giá một vạn, còn sẻ chia phần trăm cho cô trong mỗi quyển sách được bán ra. Nếu cô đồng ý, tôi lập tức gửi hợp đồng qua cho cô xem.”
Thái độ của nhà xuất bản này rất tốt.
Tô Âm Âm rất vừa lòng, cô không chút do dự nói, “Có thể a.”
Một vạn quả thật không ít.
Đây chính là là hai tháng tiền sinh hoạt của cô đó.
Hơn nữa còn được trích phần trăm cho mỗi quyển truyện được bán ra, cô còn có thể kiếm được không ít tiền. Tô Âm Ám hoàn toàn không nghĩ tới việc truyện của mình có thể bán ra được hay không.
Vừa cúp điện thoại, thì điện thoại bên Nguyên Cẩn Trần lại vang lên.
“Cẩn Trần, nhà xuất bản bên kia đã đã đem hợp đồng gửi qua rồi.”
“Cảm ơn.”
“Cậu lại còn nói cám ơn với tôi.” Tạ Từ buồn cười hỏi, “Tôi nói này, cậu đối với vợ của mình còn rất là để ý a.”
Nguyên Cẩn Trần hỏi lại, “Chẳng lẽ nhà ngươi mặc kệ vợ của mình.”
Tạ Từ nói: “Tôi a, kiếm tiền không nhiều bằng cô ấy, năng lực cũng không bằng cô ấy, nên hoàn toàn không cần lo lắng a?”
Sau khi Nguyên Cần Trần giúp cô lưu lại xong thì ngẩng cao đầu xoay người rời đi. Tô Âm Âm vội vàng đi theo sau, tỏ ra thật ngoan ngoãn không có hỏi nhiều thêm một câu. Nhưng trong lòng cô lại đang chửi thầm, biết nhiều thì ghê gớm lắm sao?
Ăn cơm xong, Tô Âm Âm đi tra tư liệu trên mạng, nhìn thấy có rất nhiều người nói đây chỉ là một vấn đề cơ bản nhất, thì lập tức cô trợn trắng mắt.
Có thể trách cô sao?
Cô chỉ là một hồ ly nhỏ vô tội mà thôi.
Quanh năm sống như trong núi sâu, thì làm sao có thể gặp qua mấy thứ đồ công nghệ cao này chứ. Biết cách dùng đã là không tồi rồi.
Nguyên Cẩn Trần tắm xong đi ra, vẫn còn thấy cô đang ngồi ôm máy tính gõ gõ, mới đi tới hỏi một câu, “Sao còn chưa đi ngủ?”
Tô Âm Âm đầu cũng không quay lại nói: “Anh ngủ trước đi, tôi còn muốn làm một lát nữa.”
Vì tiền, cô có thể hy sinh cả giấc ngủ.
Nghĩ đến chuyện phải viết xong một cuốn truyện, mới có cơ hội gửi bản thảo đến cho nhà xuất bản xem, Thì Tô Âm Âm lại cắn răng mà tiếp tục viết. Viết truyện cũng không phải là dễ dàng chút nào, Tô Âm Âm chỉ là nghĩ muốn đem quá khứ của bản thân mình viết ra. Tuy rằng trên thế giới này Cửu Vĩ Hồ, chỉ tồn tại trong chuyện thần thoại cổ xưa, nhưng cũng không phải là không có người biết đến.
Cửu Vĩ Hồ là yêu thông thường đều được biết đến với cái tên là hồ ly tinh.
Được rồi, các cô chỉ là yêu tộc mà thôi.
Không phải Nữ Oa cũng là yêu sao.
Không phải là yêu, là thần mới đúng.
Thời kỳ Thượng Cổ Hồng Hoang, Cửu Vĩ Hồ chính là một trong bốn thần của thiên địa này.
Mà chuyện của thời kỳ kia người hiện đại không biết được. Những thứ người khác viết đều là do tự tưởng tượng ra, còn Tô Âm Âm viết thì lại không phải, những thứ cô viết đều là thật. Viết không chỉ có chuyện của chính mình, mà còn cả chuyện của tổ tông.
Tô Âm Âm đặc biệt chăm chỉ, Mỗi ngày đều nỗ lực viết. Từ lúc đầu một giờ chỉ viết được mấy trăm chữ, thì bây giờ đã viết được hơn một vạn chữ một giờ. Tốc độ tăng chóng mặt như vậy làm người khác nghẹn họng trân trối.
Nguyên Cẩm Trần lo lắng rằng cô sẽ đem chính mình làm cho chết đói, nên mỗi ngày còn cố ý mua cơm đem về, hoặc là tự nấu cho cô ăn.
“Gần đây anh không có chuyện gì để làm sao?” Tô Âm Âm ngồi trước bàn ăn, chờ được ăn cơm.
Nguyên Cẩn Trần nghe thấy một câu như thế, thiếu chút nữa tức hộc máu mà chết.
Hắn rất bận có được không?
Nếu không phải lo lắng cô chết đói, hắn sẽ trở về sao?
Nguyên Cẩn Trần lơ đãng hỏi một câu, “Truyện cô viết thế nào rồi?”
Tô Âm Âm lập tức bị dời đi sự chú ý mà vẫn không biết, còn rất là hưng phấn cùng Nguyên Cẩn Trần nói về tiến độ truyện của chính mình.
“Tôi viết rất nhanh đó, Nghe nói một truyện chỉ cần mười mấy vạn chữ. Chính là tôi đã viết được hơn 60 vạn chữ rồi, sau khi sửa lại, có thể chia thành ba phần.” Tô Âm Âm rất tin tưởng vào truyện của chính mình.
Nguyên Cẩn Trần cũng cỗ vũ cô nói: “Quả thật là không tồi.”
Tô Âm Âm vui vẻ thỏa mãn, “Tôi cũng cảm thấy tôi viết không tồi.”
Lại qua hai ngày, Tô Âm Âm đem bảo thảo của mình sửa xong, cô nhờ Nguyên Cẩn Trần giúp cô đóng thành mấy phần. sau đó chia ra gửi cho mấy nhà xuất bản.
Trong đó có một nhà xuất bản, rất mau đã liên hệ với cô, đãi ngộ đưa ra cũng không tệ lắm.
“Bản quyền của một cuốn sách, công ty mua lại với giá một vạn, còn sẻ chia phần trăm cho cô trong mỗi quyển sách được bán ra. Nếu cô đồng ý, tôi lập tức gửi hợp đồng qua cho cô xem.”
Thái độ của nhà xuất bản này rất tốt.
Tô Âm Âm rất vừa lòng, cô không chút do dự nói, “Có thể a.”
Một vạn quả thật không ít.
Đây chính là là hai tháng tiền sinh hoạt của cô đó.
Hơn nữa còn được trích phần trăm cho mỗi quyển truyện được bán ra, cô còn có thể kiếm được không ít tiền. Tô Âm Ám hoàn toàn không nghĩ tới việc truyện của mình có thể bán ra được hay không.
Vừa cúp điện thoại, thì điện thoại bên Nguyên Cẩn Trần lại vang lên.
“Cẩn Trần, nhà xuất bản bên kia đã đã đem hợp đồng gửi qua rồi.”
“Cảm ơn.”
“Cậu lại còn nói cám ơn với tôi.” Tạ Từ buồn cười hỏi, “Tôi nói này, cậu đối với vợ của mình còn rất là để ý a.”
Nguyên Cẩn Trần hỏi lại, “Chẳng lẽ nhà ngươi mặc kệ vợ của mình.”
Tạ Từ nói: “Tôi a, kiếm tiền không nhiều bằng cô ấy, năng lực cũng không bằng cô ấy, nên hoàn toàn không cần lo lắng a?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.