Chương 17: Sự kiện tông xe.
Bình Hồ Lãng Châu
23/04/2013
Tháng mười lặng lẽ trôi qua, mùa cao điểm thu thuế thuốc lá cũng đã qua, dù có vài vấn đề ví dụ như lúc thu mua bị ép giá, những kẻ đi cửa sau được mua với giá cao hoặc ác bá địa phương chuyển thuốc lá cho nhau để kiếm tiền, thậm chí còn có cả thành viên ban ngành lén đầu cơ trục lợi.v.v. Nhưng lúc này coi như tất cả cũng đã xong.
Viên Tự Lập thầm thở dài một hơi, cuối cùng tất cả cũng đã qua, có thể nghỉ ngơi được rồi.
Vì tất cả mọi người đều khổ cực nên Chu Nghĩa Hải đề nghị bày mười bàn tiệc trong nhà ăn, triệu tập tất cả nhân viên khối đảng ủy chính quyền cùng liên hoan. Mọi người cùng buông lỏng mà ăn uống, rất nhiều người uống rượu, vì Viên Tự Lập là người sắp xếp cụ thể nên tránh được một kiếp.
Thứ bảy ngày mười một tháng bảy.
Đến chiều tất cả nhân viên công tác bắt đầu thả lỏng, tất cả thành viên ban ngành nhà ở trong huyện thành đều đã đón xe bỏ đi. Đây cũng là sắp xếp thống nhất của Viên Tự Lập, chiều thứ bảy thì tất cả nhân viên trong xã có nhà ở huyện thành sẽ được đưa về tận nhà, sáng sớm thứ hai sẽ có xe đến đón.
Năm giờ chiều, phó phòng Tô Dương phòng dân chính đến đón Viên Tự Lập đi ăn cơm, khoảng thời gian này phòng dân chính rất bận rộn, suốt ngày cứ phải chạy xuống thôn, vất vả lắm mới được trở lại và tụ tập đông đủ, vì vậy Tô Dương đến mời Viên Tự Lập.
Phòng dân chính vẫn mãi chưa có trưởng phòng, đây là một vấn đề rất mẫn cảm, cũng không ai có thể đề cập đến được. Trưởng phòng Hoàng Lâm còn chưa bị miễn chức, nhưng người này đã không còn trông nom chuyện của phòng dân chính, lúc này công tác dân chính tạm thời do Tô Dương phụ trách.
Trải qua một thời gian ngắn ở chung thì Viên Tự Lập phát giác Tô Dương thật sự khá tốt, linh hoạt, có nhiệt tình, có cái nhìn của riêng mình. Viên Tự Lập cảm thấy đến thời điểm thích hợp mình nên bàn bạc với Chu Nghĩa Hải, báo cáo cho Đoạn Kim Ba để bổ nhiệm Tô Dương làm trưởng phòng dân chính.
Đoàn người ăn cơm ở quán cơm Thúy Hoa bên cạnh phòng dân chính, khi bữa tiệc bắt đầu thì trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình Hùng Quyên tiến vào. Hùng Quyên là một người hơn ba mươi, trường kỳ làm công tác kế hoạch hóa gia đình, là một phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, hút thuốc uống rượu, mọi thứ đều biết, thậm chí còn nói lời thô tục làm cho các đồng chí nam thật sự khó chịu nổi. Hùng Quyên nhận chức vào tháng chín, tất nhiên cũng là người được Đoạn Kim Ba đề bạt.
- Bí thư Viên, anh rất bất công đấy nhé, phòng dân chính mời khách thì tham gia ngay, nhưng bí thư Viên chưa từng đến chỉ đạo công tác cho phòng kế hoạch hóa gia đình, tôi rất trông ngóng bí thư đến chỉ đạo công tác. Bí thư, tôi mang đến một gói phù dung, hôm nay không cướp chỗ nhưng xin mời bí thư làm điếu thuốc.
- Trưởng phòng Hùng, anh mời bí thư Viên đến chỉ đạo công tác của phòng kế hoạch hóa gia đình là không được, bí thư Viên còn chưa có gia đình, đến phòng kế hoạch hóa gia đình thì chỉ đạo thế nào được?
- Trưởng phòng Tô, hừ, đừng làm tôi sợ, tôi đây lớn tuổi không xứng với bí thư Viên, nhưng trong phòng kế hoạch hóa gia đình của chúng tôi cũng còn rất nhiều cô trẻ tuổi, chỉ cần bí thư Viên để ý, chỉ là một câu chuyện mà thôi.
- Được rồi, bí thư Viên dù sao cũng không cần nhiều như vậy, nhiều quá cũng không tốt, trưởng phòng Hùng nếu có hảo tâm thì cứ giới thiệu, tôi cũng muốn đến xem thế nào.
- Trưởng phòng Tô, anh cũng nên bỏ quá cho, người nào không biết trưởng phòng Tô là đại tài tử, vợ quản rất nghiêm. À, mà có bí thư Viên ở đây thì trưởng phòng Tô vẫn không thể xem là đại tài tử được.
Viên Tự Lập cười ha hả, đùa vui như vậy đã là một thói quen, tất nhiên hắn cũng hiểu, phòng kế hoạch hóa gia đình thật sự có vài nhân viên nữ rất đẹp, trong đó có hai cô quan hệ mập mờ với lãnh đạo trong vùng, đây là chuyện mà người nào cũng biết. Viên Tự Lập điều kiện tốt, có thể thấy rõ điều này, vì thế cũng có khá nhiều cô muốn tiếp cận hắn.
Quan điểm của Viên Tự Lập lặng lẽ thay đổi, hắn phát hiện những cô gái ở xã Liễu Hà đều rất lớn gan, có lẽ vì ảnh hưởng bởi con đường quốc lộ 318. Những cô gái này căn bản không kiêng kỵ lên giường với đàn ông, nếu hai người quan hệ tốt thì sẽ tiếp tục duy trì, nếu không tốt thì sẽ chia ra. Tất nhiên Viên Tự Lập cũng không dám đi thử, vì hắn còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, không thể nào so sánh với những thành viên ban ngành còn lại, bọn họ chỉ thuần túy đi tìm tình nhân mà thôi.
- Trưởng phòng Hùng, cùng đến đây dùng cơm luôn đi, chị có bao nhiêu khách?
- Bí thư Viên đã sắp xếp như vậy thì tôi cũng chỉ có thể tuân theo, chúng tôi có ba người, sau khi dùng cơm sẽ đến phòng kế hoạch hóa gia đình huyện để báo danh, mai còn phải họp.
- Không vội, ăn cơm xong rồi đi, xe đã sắp xếp rồi chứ?
- Đã sắp xếp xong, thuê xe.
Khi mọi người đang nói chuyện thì Dương Bản Phú đi vào.
- Ủa, bí thư Viên cũng ở đây à, hôm nay vừa may, có một đám người của đội cảnh sát hình sự công an huyện đến đây, muốn sắp xếp dùng cơm, tôi đang muốn tìm anh, không ngờ gặp anh ở đây.
- Bí thư Dương, đội cảnh sát hình sự đến bao nhiêu người?
- Không biết, có một nhóm người.
- Bí thư Dương, thế này đi, anh sắp xếp nhưng không cần để bọn họ ở đây, nếu nhóm cảnh sát hình sự kia đến đây thì chúng ta cũng ăn không ngon, anh sắp xếp bọn họ đến chỗ khác, để bọn họ ăn xuống vui vẻ. Nếu có khiêu vũ thì cứ sắp xếp, những chuyện khác thì phải tự bỏ tiền, xã không chịu trách nhiệm.
- Ha ha ha ha, bí thư Viên, anh yên tâm, cái miệng phía trên thì tôi có nhiệm vụ quan tâm, nhưng cái miệng phía dưới thì bọn họ phải tự lo lấy. Trưởng phòng Hùng, trưởng phòng Tô, các đồng chí phòng dân chính, các anh cần phải chiêu đãi bí thư Viên cho tốt, nếu có gì không tốt thì tôi sẽ phê bình đấy nhé. Bí thư Viên còn chưa bắn máy bay lần nào, nếu các anh có bản lĩnh "khai trai" cho bí thư, tôi sẽ ban thưởng cho các anh thật hậu hĩnh.
Bốn phía truyền đến những tiếng cười lớn, Viên Tự Lập thúc giục Dương Bản Phú rời đi, vì hắn biết rõ Dương Bản Phú sẽ phải đến đồn công an đưa đám người kia đi dùng cơm.
Sau đó Tiểu Tống và Tiểu Lưu của phòng kế hoạch hóa gia đình tiến vào, Tiểu Tống là vợ của Hoàng Lâm, Tiểu Lưu là đại mỹ nhân của phòng kế hoạch hóa gia đình, còn chưa kết hôn.
- Chị Tống, chị ăn cơm ở đây, vậy chiều nay chủ nhiệm Hoàng ăn gì?
- Bí thư Viên, anh Hoàng ở nhà làm cơm, cũn phải dạy cho mấy đứa bé học bài.
- Như vậy cũng mệt, trưởng phòng Tô, nếu chị đi công tác thì cứ điện thoại mời chủ nhiệm Hoàng đến quán Thúy Hoa dùng cơm, mà phải nói chủ nhiệm Hoàng đưa luôn cả bé nhà đi cùng, chẳng qua chỉ thêm vài cái chén vài đôi đũa mà thôi.
Đám người bắt đầu cười nói rộn rã chờ Hoàng Lâm, mà ngay sau đó Hoàng Lâm cũng đưa con đến quán Thúy Hoa.
Đám người Hùng Quyên vì phải đi gấp nên chỉ uống vài ly, ăn vài món rồi đứng dậy cáo từ, Viên Tự Lập nhắc nhở các nàng đi đường chú ý.
Nếu đã là liên hoan thì thời gian sẽ rất dài, khó thể nào kết thúc nhanh được, dù sao mọi người cũng không có việc gì, tất cả cũng không nóng nảy, chậm rãi ăn uống.
Một tiếng sau Trương Đông Đào vội vàng chạy đến quán Thúy Hoa, khi thấy Hoàng Lâm đang dùng cơm thì hắn có chút do dự, cuối cùng chỉ biết dùng ánh mắt nhắc nhở Viên Tự Lập.
- Chủ nhiệm Trương, anh dùng cơm chưa? Cùng ngồi xuống uống vài ly nhé?
- Không được trưởng phòng Tô, tôi đã ăn rồi, tôi tìm bí thư Viên vì có việc gấp.
Viên Tự Lập nghe thấy lời nói của Trương Đông Đào thì đứng lên rời khỏi quán, Trương Đông Đào ghé sát bên tai Viên Tự Lập nói nhỏ vài câu, vẻ mặt Viên Tự Lập nhanh chóng tái nhợt.
Một phút sau xe cứu thương của phòng y tế chạy qua quán Thúy Hoa, người trên xe nhìn thấy Viên Tự Lập vì vậy dừng ngay lại.
- Giám đốc Thái, rốt cuộc tình huống là thế nào?
- Tôi vừa nhận được điện thoại, nói là xe của phòng kế hoạch hóa gia đình gặp tai nạn, trong điện thoại cũng không nó rõ ràng, nhưng vấn đề là không lớn, chỉ là đầu xe tông vào đuôi xe mà thôi.
- Tình huống về người thế nào?
- Không biết, không nghe nói trong điện thoại.
- Thế này đi, giám đốc Thái, tôi và anh cùng đến hiện trường, gọi theo chủ nhiệm Hoàng, vì vợ của anh ấy ở trên xe. Chủ nhiệm Trương anh nhờ trưởng phòng Tô giữ đứa bé lại dùm, sau đó anh về văn phòng chờ, có chuyện gì tôi sẽ điện thoại thông báo.
Viên Tự Lập nghe xong lời nói của giám đốc Thái thì thở dài một hơi, vẻ mặt chậm rãi khôi phục lại như thường.
Trên xe cứu thương, Hoàng Lâm không khỏi cảm thấy phát run, Viên Tự Lập không biết nên an ủi thế nào cho tốt, vì vậy chỉ biết thỉnh thoảng vỗ vai Hoàng Lâm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.