Chương 18: Xử trí. (1+2)
Bình Hồ Lãng Châu
23/04/2013
Hai mươi phút sau xe cứu thương đến hiện trường.
Viên Tự Lập dẫn đầu xuống xe, cảnh tượng trước mắt làm đầu hắn trống rỗng, thế này mà gọi là vụ tông xe nhỏ sao? Đầu chiếc xe đã vỡ nát, Hùng Quyên và lái xe ngồi trước đã không còn động tĩnh gì, hai người ngồi sau thì đầy máu tươi, còn chưa biết tình huống là thế nào. Một chiếc xe tải trọng tải lớn đang vắt ngang đường, xem ra xe tải quay đầu và không ai chỉ huy, chiếc xe con lại chạy đi với tốc độ quá nhanh, không kịp thắng. Đồng thời nơi xảy ra tai nạn là đường dốc lái xe không nhìn thấy phía trước có xe tải đang quay đầu, vì vậy mà đâm vào chiếc xe tải.
Sau vài giây khựng người thì Viên Tự Lập vọt đến phía trước chiếc xe con, không ít người chung quanh đến xem náo nhiệt nhưng không kẻ nào dám tiến lên, lúc này Viên Tự Lập là người đầu tiên dám tiến vào hiện trường. Giám đốc Thái cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn cất bước về phía trước. Hùng Quyên bị phần trên thân xe đè chặt xuống mà không thể rút ra được, Viên Tự Lập cố gắng nâng lên nhưng quá nặng, miếng sắt vỡ cũng vạch một đường máu trên tay hắn. Hắn không có cảm giác đau, hắn chỉ biết xoay người rống lên với Hoàng Lâm đang đứng với vẻ mặt trắng bệch:
- Hỗ trợ nhanh.
Ba người liều mạng dùng sức nhấc tấm sắt lên để giám đốc Thái kiểm tra, mà hắn nhanh chóng kiểm tra cho Hùng Quyên và lái xe, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ. Hùng Quyên ngồi trên ghế, mắt mở lớn, khóe miệng co vết máu, không còn chút phản ứng. Lái xe ở bên cạnh thì cúi đầu, tựa trên tay lái, cũng không còn động tĩnh gì. Tiểu Tống và Tiểu Lưu ở phía sau khẽ phát ra tiếng rên, hai nàng toàn thân đầy máu, cũng không biết tình huống cụ thể là thế nào.
- Bí thư Viên, hai người ở phía sau không có vấn đề gì, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, chảy một chút máu, mà lái xe và trưởng phòng Hùng ở phía trước đã ngừng thở.
- Giám đốc Thái, dù thế nào cũng phải cứu trưởng phòng Hùng, dù chỉ là một tia hy vọng cuối cùng, chúng ta không thể vứt bỏ được. Bây giờ tôi và chủ nhiệm Hoàng sẽ đưa hai người phía sau lên xe cứu thương, trưởng phòng Hùng xin giao cho anh.
Viên Tự Lập còn chưa nói xong thì Hoàng Lâm đã mở cửa sau ra, thân thể nhỏ gầy của Hoàng Lâm không biết lấy đâu ra sức lực mà ôm lấy Tiểu Tống. Viên Tự Lập cũng không nói thêm điều gì, hắn tiến lên ôm lấy Tiểu Lưu, mà Tiểu Lưu vẫn còn tri giác, nàng thấy Viên Tự Lập tiến lên ôm mình cũng không phản kháng, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ hắn.
Xe cứu thương dừng ngay bên cạnh, vì không có dự báo đầy đủ nên trên xe chỉ có một y tá mà thôi, nhưng y tá này rất có kinh nghiệm, nàng nhanh chóng rửa mặt cho Tiểu Tống và Tiểu Lưu, cũng rửa hai cánh tay, tìm miệng vết thương.
- Chủ nhiệm Hoàng, chỗ này giao cho anh, tôi đi tìm trưởng phòng Hùng, xe cứu thương phải về phòng y tế ngay, phải sắp xếp tốt cho chị Tống và Tiểu Lưu. Anh cũng thông báo cho Trương Đông Đào ngay, mời tất cả lãnh đạo cơ quan đến đây, đồng thời thông báo cho bí thư Đoạn, chủ tịch Chu.
Hoàng Lâm đã hoàn hồn trở lại, lúc này Tiểu Tống đã tỉnh, xem ra không có vấn đề gì.
- Bí thư Viên, nên nói thế nào với Trương Đông Đào?
- Chờ chút, tôi đi xem, chỗ này có bác sĩ rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.
Năm phút sau giám đốc Thái lắc đầu bước xuống xe.
- Bí thư Viên, trưởng phòng Hùng và lái xe đã ngừng thở.
- Giám đốc Thái, dựa theo biện pháp cấp cứu thì bây giờ nên xử lý thế nào?
- Xe cứu thương phải về phòng y tế và kiểm tra toàn diện người bị thương.
- Được, giám đốc Thái, anh cứ xử lý theo quy củ, xe cứu thương về trước, anh ở lại đây chờ với tôi. Chủ nhiệm Hoàng, anh thông báo chính xác cho Trương Đông Đào, nói rằng trưởng phòng Hùng phòng kế hoạch hóa gia đình gặp tai nạn xe, đã qua đời, mời bí thư Đoạn, chủ tịch Chu và các thành viên ban ngành đến hiện trường, thông báo cho đồn trưởng Hầu đồn công an xã, lập tức đưa cảnh sát đến đây ngay.
Viên Tự Lập nhìn Hùng Quyên đã không còn nhúc nhích mà chợt cảm thấy bi thương, vừa rồi hai bên còn cùng dùng cơm, bây giờ đã xa cách âm dương.
Trước kia xã Liễu Hà không xuất hiện tình cảnh này, Viên Tự Lập cảm thấy trái tim băng giá, sau khi trọng sinh thì lịch sử cũng không phát triển theo quỹ đạo cũ, tất cả đều cải biến.
Một người đàn ông trung niên tiến đến bên cạnh Viên Tự Lập, hắn rút ra một điếu thuốc thơm, Viên Tự Lập không tiếp, hắn quay đầu hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là ông chủ của chiếc xe này, lái xe đang chờ ở phía sau, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy.
- Không cần nhiều lời, bây giờ anh và lái xe cứ vào trong kia chờ, chút nữa sẽ có người đến xử lý.
Viên Tự Lập không quan tâm đến người đàn ông trung niên này, hắn và giám đốc Thái chỉ yên lặng nhìn Hùng Quyên chết không nhắm mắt ở trên xe.
- Bí thư Viên, vừa rồi hình như anh chưa sắp xếp văn phòng thông báo cho người nhà của trưởng phòng Hùng.
- Tôi biết rồi, giám đốc Thái, sự việc quá bất ngờ, nếu thông báo mà người thân của bọn họ không chịu được thì biết phải làm sao? Chồng của trưởng phòng Hùng là giáo viên, trong lúc xử lý vụ việc thì chúng ta sẽ nghĩ biện pháp thông báo. Bây giờ trưởng phòng Hùng còn cô linh trên xe, chỉ có tôi và anh ở hiện trường, nếu để người nhà của chị ấy đến thì chúng ta không có người an ủi, thôi thì chờ bí thư và chủ tịch đến rồi thông báo sau.
- Bí thư Viên, anh suy xét rất thỏa đáng. Ôi, ai ngờ xảy ra sự việc như vậy?
Hai mươi phút sau Dương Bản Phú và đội cảnh sát hình sự công an huyện chạy đến, đồng thời một nhóm công an xã cũng chạy đến hiện trường.
- Đội trưởng Dương, xấu hổ quá, các anh đến xã Liễu Hà kiểm tra công tác, lại gặp chuyện thế này.
- Bí thư Viên, trên đường đến đây tôi cũng có nghe qua, cũng không ngờ xảy ra sự cố giao thông nghiêm trọng như vậy. Lái xe gây chuyện ở đâu, chúng tôi và công an xã sẽ xử lý, nhất định sẽ cho bí thư Viên câu trả lời thuyết phục.
- Cám ơn anh, nếu có cơ hội tôi sẽ mời cơm. Đồn trưởng Hầu, anh và đội trưởng Dương xử lý vụ này đi, sự việc đã như vậy thì tôi đề nghị nên cố gắng xem xét chuyện bồi thường cho trưởng phòng Hùng và lái xe.
Dương Học Thiên cũng không dông dài, hắn và Hầu Minh Lượng cùng nhau mang theo một đám người vào quán ăn bên cạnh tìm lái xe gây chuyện. Còn Dương Bản Phú thì đi đến bên cạnh xe nhìn Hùng Quyên, ánh mắt có hơi ướt.
Hơn một giờ sau thì Đoạn Kim Ba, Chu Nghĩa Hải và những thành viên khác liên tục chạy đến hiện trường, lú này trời đã tối.
Viên Tự Lập cẩn thận báo cáo những sự việc phát sinh và quá trình xử lý, Dương Học Thiên và Hầu Minh Lượng đã hỏi thăm chủ xe và lái xe, đồng thời cảnh sát hình sự cũng đã lấy chứng cứ từ người chung quanh, trên cơ bản đã biết rõ tình huống. Thì ra trên quốc lộ 318 có rất nhiều xe tải, bình thường đều là xe tải nặng, khi di chuyển hay quay đầu đều phải có lơ xe chỉ huy phía sau, tránh xuất hiện sự cố. Nhưng lần này chiếc xe kia quay đầu mà không ai chỉ huy, lại chiếm hơn nửa đường quốc lộ, tất nhiên chiếc xe con kia cũng có vấn đề, ví dụ như không quan sát kỹ, tốc độ xe quá nhanh. Viên Tự Lập đã sớm phân phó cho đồn trưởng Dương và đồn trưởng Hầu, đem tất cả trách nhiệm cài lên đầu tài xế xe tải, mà Dương Học Thiên và Hầu Minh Lượng cũng hiểu.
Đối mặt với tình huống trước mắt thì Đoạn Kim Ba thật sự không biết phải làm sao, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn mọi người mà thôi. Chủ nhiệm thì ngược lại, biểu hiện khí chất xử lý những sự kiện khẩn cấp, hắn sắp xếp cho phó chủ tịch Trần Bình thông báo cho gia đình trưởng phòng Hùng Quyên, vì Trần Bình là người được phân công quản lý kế hoạch hóa gia đình. Sau đó hắn nhắn nhở Dương Học Thiên và Hầu Minh Lượng, nhất định phải tranh thủ vấn đề đền bù tổn thất cho Hùng Quyên.
Chuyện còn lại chính là vấn đề xử lý di thể, vì người nhà chưa đến nên không thể động vào, nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong, kể cả vải trắng, vỏ bông, cáng, xe... ....
Khi chồng của Hùng Quyên và vợ của lái xe chạy đến hiện trường thì thật sự không thể nào đứng vững, tất nhiên lúc này mọi chuyện đã được chuẩn bị xong, vẫn là do Chu Nghĩa Hải sắp xếp. Trước tiên hắn đơn giản trưng cầu ý kiến của thuộc hạ, sau đó vẫn dựa theo sắp xếp trước đó, di thể của lái xe và Hùng Quyên được đưa xuống và di chuyển về nhà mỗi người, tất nhiên tất cả phí tổn đều do lái xê gây chuyện phụ trách.
Ông chủ chiếc xe tải đại khái biết được thân phận của người chết, đã hiểu đại họa xảy ra, vì thế rất thành thật đối với những câu hỏi của Dương Học Thiên và Hầu Minh Lượng, cũng thỏa mãn những yêu cầu của bọn họ. Khi nói đến chuyện bồi thường thì có chút do dự, nhưng khi thấy thái độ không khách khí của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì lập tức đồng ý.
Viên Tự Lập lúc này cũng rất chật vật, trước ngực, trên tay đều là máu, vì thời gian dài nên máu đã biến thành màu đen giống như một chiến sĩ từ chiến trường nào đó phóng ra. Quần áo đông cứng, lúc này miệng vết thương đã cứng lại.
- Bí thư Viên, khổ cực rồi, tôi đã nghe anh Thái nói rõ tình huống, an hsaawsp xếp rất tốt, gặp chuyện lớn như vậy mà không chút hoang mang, rất tốt. Nhưng hôm nay không thể nghỉ ngơi, chuyện này cần phải báo gấp cho lãnh đạo phòng kế hoạch hóa gia đình huyện, hội nghị ngày mai cũng không được chậm trễ, anh xem nên phái ai đi thì tốt.
Công tác kế hoạch hóa gia đình vốn được phân cho Trần Bình quản lý, nhưng sau khi xảy ra sự việc thì người này rất chậm chạp, đã khiến cho Chu Nghĩa Hải rất bất mãn. Từ đầu đến cuối Trần Bình không nói gì, giống như một quần chúng, ngay cả Đoạn Kim Ba cũng không nói lời nào. Bây giờ vấn đề quan trọng là nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình, Chu Nghĩa Hải hỏi thăm Viên Tự Lập, ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Viên Tự Lập nhìn Đoạn Kim Ba, Đoạn Kim Ba cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
- Phái Trương Đông Đào đi.
Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải đều không phản đối, vì vậy mà Trương Đông Đào đang bận rộn ở hiện trường được gọi đến tiếp nhận nhiệm vụ.
Kế hoạch hóa gia đình là một ngành quan trọng của đảng ủy xã, nếu nói một cách không khách khí thì bình thường nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình sẽ là người bí thư tin được. Ngày hôm nay công tác kế hoạch hóa gia đình là rất nặng, hơn nữa còn cần nhiều kinh phí, mà tất cả đều được thỏa mãn toàn diện, vì thế chức trưởng phòng rất quan trọng.
Trương Đông Đào đi họp thế, điều này nói rõ chức trưởng phòng sẽ thuộc về hắn.
- Chủ nhiệm Trương, anh về huyện họp nhớ báo cáo tình huống nơi này cho lãnh đạo phòng kế hoạch hóa gia đình huyện, trên đường đi cũng chú ý an toàn, xã sẽ phái xe đưa anh đi. Còn nữa, anh nhanh chóng làm quen công tác kế hoạch hóa gia đình. Bí thư Đoạn, anh có sắp xếp gì không?
- Chủ nhiệm Trương, chú ý an toàn.
Viên Tự Lập xoay người đi sắp xếp xe đưa Trương Đông Đào lên huyện, khi hắn quay lại thì Chu Nghĩa Hải đã mở miệng:
- Bí thư Viên, xảy ra chuyện lớn, nếu chỉ một mình Trương Đông Đào lên hỵyện sẽ không tốt. Tôi đã bàn bạc với bí thư Đoạn, thôi thì cho cả anh lên huyện, để báo cáo cho lãnh đạo huyện. Mặt khác căn cứ vào lời đề nghị của anh, tôi và bí thư Đoạn đã bàn bạc, đã quyết định cho đồng chí Trương Đông Đào phụ trách công tác của phòng kế hoạch hóa gia đình, tình huống này anh cũng báo cáo lại cho lãnh đạo huyện.
- Bí thư Viên, anh và Trương Đông Đào cứ về đảng ủy xã trước, thay một bộ quần áo mới, chuẩn bị một chút rồi lên đường.
Sự việc phát sinh đột nhiên như vậy, Viên Tự Lập cũng không nói gì, hắn gọi Trương Đông Đào, cả hai lên xe. Viên Tự Lập không phát hiện ra ở phía sau cách đó không xa là phó chủ tịch Trần Bình với ánh mắt oán hận.
Viên Tự Lập trở lại phòng, hắn vội vàng thay quần áo, lúc này quần áo có dính máu không biết nên vứt ở đâu, lúc này tất cả nhân viên đã được điều động, chuyện lớn như thế này là chưa từng gặp qua, vì vậy trong đảng ủy xã hầu như không còn người nào.
Khi Viên Tự Lập còn đang do dự thì Trương Đông Đào đi vào, vợ hắn là Lý Cúc cũng đi theo, Lý Cúc là giáo viên tiểu học trong vùng.
- Bí thư Viên, quần áo của anh đã bẩn, tôi đi giặt dùm cho. Ôi, bí thư Viên, anh ở một mình, cuộc sống không quá thuận tiện, sau này nếu có gì tôi đến giúp đỡ cho.
Trương Đông Đào đứng ở bên cạnh cười hì hì, Lý Cúc vừa nói vừa cầm quần áo lên, khi thấy trong phòng khá loạn thì tìm chổi, bắt đầu quét dọn.
- Cô Lý, thôi khỏi, để tôi tự làm là được.
- Bí thư Viên, anh không nên khách khí, anh Trương nhà tôi là người thành thật, đã nhiều năm trôi qua, những cán bộ cùng anh ấy xuống xã công tác đều đã có tương lai tốt đẹp. Trịnh Kiến Thiết là bạn học của anh nhà tôi, nhưng những vị bạn học này đều chướng mắt với anh ấy, cảm thấy anh Trương quá thành thật, đến bây giờ còn chưa được làm người phụ trách nữa là. Trước đó vài ngày tôi có oán trách vài lời trước mặt bí thư Đoạn, ai ngờ bí thư Đoạn muốn đưa anh Trương đến làm trưởng phòng nông nghiệp, mà đó là chức vị gì, đòi tiền không tiền, muốn người cũng không có người, nhưng lại là đơn vị sự nghiệp. Tôi cảm thấy rất bối rối, có phải vì bí thư Trịnh nói gì đó hay không? Mà vì chuyện đó tôi cũng oán trách anh Trương, nhưng cũng không ngờ bí thư Viên xem trọng anh Trương nhà tôi, anh xem, chúng tôi không quà cáp cho anh, không nói tốt cho anh, mà anh lại đề nghị anh Trương làm trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình, chỉ có thể nói anh Trương gặp vận may, gặp quý nhân.
- Cô Lý, tôi cảm thấy trưởng phòng Trương công tác rất tốt, vì vậy mới đề cử làm trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình, những thứ này đều là công lao của riêng anh ấy.
- Bí thư Viên, anh đừng nói nữa, tôi là người ở khu đảng ủy xã nhiều năm, đã nhìn rõ tất cả lãnh đạo, cũng vì anh quan tâm anh Trương nhà tôi, nếu không phải anh thì anh Trương cũng chỉ là một chủ nhiệm cả đời mà thôi. Anh Trương là người thành thật, bí thư Viên, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.
- Cô Lý, cũng đừng nói như vậy, tôi sẽ nhớ kỹ, trưởng phòng Trương, anh nên cố gắng công tác, sau này nếu có gì khó khăn cứ trực tiếp đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt cho anh.
- Anh Trương, còn không mau cám ơn bí thư Viên, sau này cùng công tác với bí thư.
Trương Đông Đào nhìn Viên Tự Lập, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết liều mạng gật đầu.
Sau khi xe chạy khỏi sân đảng ủy xã thì Viên Tự Lập và Trương Đông Đào đều không nói gì, khi gặp chuyện như vậy thì tâm tình hai người đều rất nặng nề. Lái xe Dương Thần là người còn trẻ, ở một căn phòng đối diện với Viên Tự Lập, hắn cũng chưa kết hôn, bình thường rất hoạt bát, hôm nay hắn lại không nói lời nào, vì hắn cũng đến hiện trường vụ tai nạn, còn giúp chỉ huy tháo chiếc xe ra.
Tinh thần Dương Thần tập trung cao độ, cũng là một tuyến đường thường ngày nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy dài dằng dặc.
- Dương Thần, không cần căng thẳng, nên buông lỏng một chút.
- Bí thư Viên, không có gì, nhất định sẽ đưa anh và chủ nhiệm Trương đi đến an toàn, đi về an toàn.
Sau khi xe chạy vào huyện thành, nhìn thấy những ngọn đèn đường thì Viên Tự Lập có chút hoảng hốt, hắn rời khỏi huyện thành chưa lâu mà chợ sinh ra cảm giác lạ lẫm. Hắn không có nhà trong huyện thành, ngoài những lúc đi họp, bình thường sẽ không đến huyện thành.
Xe dừng lại trong sân phòng kế hoạch hóa gia đình, bên trong có nhân viên công tác đứng sẵn để tiếp đón những nhóm lãnh đạo đến tham gia họp.
- Bí thư Viên, sao anh lại đến đây? Xã Liễu Hà thật sự coi trọng công tác kế hoạch hóa gia đình.
- Tôi cũng không đến tham gia hội nghị, trưởng phòng Mã có ở đây không? Tôi tìm trưởng phòng Mã vì có chuyện cần báo cáo, vị này chính là trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình xã Liễu Hà mới nhận chức Trương Đông Đào.
- Bí thư Viên đưa trưởng phòng mới đến nhận chức sao? Mà Trưởng phòng Hùng làm công tác gì rồi?
Viên Tự Lập tất nhiên sẽ không quá quen thuộc nhân viên công tác của phòng kế hoạch hóa gia đình huyện, hắn cũng không nói nhiều lời. Sau khi thấy Viên Tự Lập rất nghiêm túc thì nhân viên công tác nhanh chóng đưa hai người vào bên trong.
Trưởng phòng Mã nghe xong báo cáo tình huống của Viên Tự Lập thì lập tức đưa ra quyết định, đồng chí trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình xã Liễu Hà đã hy sinh vì nhiệm vụ, hai nhân viên đi theo bị trọng thương, đây là chuyện lớn.
- Bí thư Viên, tôi đã sắp xếp rồi, tối nay sẽ cùng các anh đến xã Liễu Hà, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi nhất định phải đến xem. Trưởng phòng Trương, hội nghị ngày mai anh không cần tham gia, hội nghị ngày mai có tính chuyên nghiệp rất mạnh, anh là người mới, hôm nay tôi sẽ đưa theo Tiểu Chu cùng đến xã Liễu Hà, Tiểu Chu sẽ phụ trách công tác truyền đạt tinh thần hội nghị cho anh.
- Cám ơn trưởng phòng Chu!
- Đúng rồi, bí thư Viên, trưởng phòng Trương, các anh còn chưa dùng cơm. Tiểu Chu, sắp xếp để tôi dùng cơm với bí thư Viên và trưởng phòng Trương, sau khi dùng cơm sẽ xuống xã Liễu Hà. Tiểu Chu, cậu cũng chuẩn bị một chút, mang theo dụng cụ vệ sinh cá nhân, chúng ta có lẽ ở xã Liễu Hà vài ngày. Còn nữa, cậu nhanh chóng báo cáo tình huống của phòng kế hoạch hóa gia đình xã Liễu Hà cho các lãnh đạo khác.
Lúc dùng cơm thì tât cả lãnh đạo phòng kế hoạch hóa gia đình đều đã đến, tinh thần ai cũng nặng nề, Hùng Quyên mới hơn ba mươi, công tác rất tốt, bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc này trưởng phòng Chu trực tiếp sắp xếp cho hội nghị ngày mai ngay trên bàn ăn, sau khi tan họp vào ngày mai sẽ sắp xếp cho tất cả công nhân viên phòng kế hoạch hóa gia đình huyện đến xã Liễu Hà. Mà một lúc sau thì những vị trưởng phòng của các xã khác cũng biết tin tức, bọn họ đến hỏi thăm tình huống, không ít nữ đồng chí nước mắt lưng tròng. Viên Tự Lập và Trương Đông Đào cũng không có tâm tình ăn cơm, trưởng phòng Chu thấy tình cảnh như vậy thì đơn giản sắp xếp với chủ nhiệm văn phòng, sẽ báo cáo chuyện này ở hội nghị ngày mai.
Viên Tự Lập, Trương Đông Đào và trưởng phòng Chu lại chạy về xã Liễu Hà, lúc này đã là đêm khuya, bên trong phòng kế hoạch hóa gia đình xã Liễu Hà đèn đuốc sáng trưng, tất cả lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã đều có mặt. Trưởng phòng Mã, Đoạn Kim Ba, Chu Nghĩa Hải đều đang gặp mặt người thân của Hùng Quyên để an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.