Quân Tử Chọc Phi

Chương 4

Lam Cầm

06/12/2013

"Để cho nàng ngủ đủ, chớ quấy rầy nàng." Mặc dù trìu mến âu yếm nữ tử, nhưng mà thời điểm phải lên triều, Dận Lệ vẫn là công và tư rõ ràng .

"Dạ, hoàng thượng." Một bên thái giám cùng nô tỳ lĩnh mệnh nói.

"Trẫm bãi triều sẽ trở lại gặp nàng, đừng làm cho những người khác quấy rầy nàng." Dận Lệ hiển nhiên đã nghĩ đến cái gì, đặc biệt phân phó.

"Nô tài biết được."

Cô nương nàyn thật khó lường, lần đầu tiên hoàng thượng nhìn thấy liền được ôm trở về tẩm cung ngủ, cũng! Hoàng thượng lần này không giống như trước. . . . . .

"Có thật không? Hoàng thượng đệ đệ bất tài thật sự động tình đối với Lạc cô nương?" Hình Y Thảo lôi kéo Đường Hiệu, hưng phấn hỏi.

"Còn có giả sao?" Nam nhân nhà bọn họ bình thường nhìn thấy nữ nhân liếc mắt cũng biết mình cần chính là cái gì, huống chi là việc này đã dự toán chính xác biết trước tất cả.

"Nhưng mà ta thế nào cũng không nhìn ra được?" Hình Y Thảo cau mày.

"Chúng ta không nhìn ra là bình thường. Chúng ta cũng bị bọn họ làm cho ở trên giường cả ngày, làm sao có thời giờ đi xem?" Mai Phượng Tuyết đắc ý cười nói. "Tối ngày hôm qua các ngươi nhất định là len lén nhìn thấy cái gì bổ mắt, mới biết hoàng thượng tiểu đệ động tình đối với Lạc cô nương, có đúng hay không?" Nàng hướng Đỗ Trọng Khang của nàng hỏi.

"Ta yêu nàng cũng không kịp, đâu còn có thời gian đi xem?" Đỗ Trọng Khang chỉ kém không có đưa tay kêu oan."Mặc dù ta cũng rất muốn đi nhìn, chỉ là nàng khiến cho ta bề bộn nhiều việc nàng có biết hay không? Chỉ là, coi như không nhìn tới, ta vẫn sẽ biết. Nếu muốn người không biết, trừ phi không làm! Huống chi là ở hoàng cung. . . . . ."

"Nhưng mà Lạc cô nương này rốt cuộc có thích hoàng thượng đệ đệ của các ngươi hay không?" Hoa Nhan Hi nhíu lại đôi mày thanh tú, cảm thấy đây mới là vấn đề trọng điểm.

"Ai biết được?" Hoa Thiếu Khanh nhíu lại con mắt tà mỹ, bên môi dâng lên nụ cười đắc ý."Hỏi nàng ấy một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

"Nếu như nàng ấy không thích, vậy chúng ta nhất định phải nghĩ cách để nàng ấy thích." Hoa Nhan Hi đã muốn làm người mai mối rồi.

"Được được được." Hình Y Thảo liều mạng gật đầu. Xem ra Lạc cô nương này là một nhân vật lợi hại, ngây thơ lại đơn thuần, cần phải chỉnh chết hoàng thượng bất tài mới đúng.

"Ừ. . . . . ." Mai Phượng Tuyết trầm ngâm một chút. "Chờ ta một chút, chúng ta cứ làm như vậy đi. . . . ." Ba nữ nhân chụm đầu ghé tai thì thầm.

Mà nam nhân của họ chỉ là lấy ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào người yêu của mình, trù tính đem quyền lực giao cho các nàng rồi.

"Không thể đi vào."

Khi ba đôi nam thanh nữ tú đi tới bên ngoài tẩm cung của hoàng thượng, lập tức truyền đến một hồi xôn xao. Chỉ là nguyên nhân xôn xao cũng không phải là ngoại hình bọn họ là kim đồng ngọc nữ, mà bởi vì hoàng thượng có lệnh không để cho người khác vào tẩm cung.

"Tại sao không thể đi vào?" Hình Y Thảo nhíu mày không hiểu.

Thời điểm Dận Lệ ở Đường Môn thích đi đâu liền đi đó, thích vào phòng nào liền vào phòng đó, cũng không có ai quản hắn.Vì sao hiện tại nô tài của hắn lại bắt đầu quản bọn họ? Thật là không công bằng!

"Hoàng thượng có lệnh, không cho những người khác đi vào." Thái giám kính cẩn lễ phép nói.

"Đó?" Mai Phượng Tuyết đã bắt được sơ hở trong lời nói của thái giám. "Là không cho phép người khác vào đúng không? Ta nghĩ hẳn là hoàng thượng không cho rằng chúng ta là những người khác chứ?"

"À?" Bị Mai Phượng Tuyết nói như vậy, thái giám đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào mới phải.

"Đúng đúng đúng, chúng ta không phải là những khác." Hoa Nhan Hi cũng đi theo đứng ra. "Ngươi biết quan hệ giữa bọn họ và hoàng thượng chứ?"

"Ách. . . . . ." Thái giám mặt lộ vẻ khó xử.

Hắn vẫn thường thấy mấy nam nhân này ẩn hiện ở hoàng cung, giống như rất quen hoàng thượng, thế nhưng rốt cuộc ba nam nhân này có quan hệ thế nào với hoàng thượng, hắn làm sao sẽ biết?

"Nô tài không biết. . . . . ." Thái giám nói ra lời nói thật.

"Ai, ngươi làm sao mà biết được, bởi vì quan hệ của ba người bọn họ và hoàng thượng cực kỳ thân mật, thân mật đến không thể nói. . . . . . Ngươi có biết hay không, hoàng thượng cũng coi bọn họ như chính mình!" Mai Phượng Tuyết vừa thần bí lại khoa trương nói.

"A?" Thái giám sau khi nghe Mai Phượng Tuyết nói xong nhất thời sững sờ.

Quan hệ nam nhân cùng nam nhân cực kỳ thân mật? Việc này hình như rất kỳ quái. . . . . . Chẳng lẽ hoàng thượng trừ thích nữ nhân, cũng yêu nam nhân sao?

"Ta đã nói với ngươi, quan hệ của hoàng thượng và ba nam nhân này, so với nữ nhân trong cung còn tốt hơn rất nhiều!" Hoa Nhan Hi thấy thái giám ngây người, vội vàng lửa cháy đổ thêm dầu, "Hoàng thượng không phải thường thường cải trang đi tuần, không thấy bóng dáng sao? Thật ra thì đều là theo chân ba nam nhân quấn ở một chỗ. . . . . ."

"À?" Lần này con ngươi của thái giám cũng sắp rơi ra khỏi hốc mắt."Nhưng mà. . . . . . Các người. . . . . . Các người. . . . . ."

Ba nam nhân này không phải cùng ba nữ nhân này tốt hơn sao? Làm sao sẽ lại cùng hoàng thượng. . . . . . Chẳng lẽ hoàng thượng và ba nam nhân này vừa thích nam nhân, lại thích nữ nhân sao?



"Cái gì các ngươi các ngươi? Ngươi rốt cuộc không để cho chúng ta đi vào à?" Hình Y Thảo vẫn là bạo lực phái Chưởng Môn Nhân."Ta đã nói với ngươi, ngươi nhất định phải cho chúng ta vào đi, ba nam nhân bên người chúng ta chính là cao thủ võ lâm hạng nhất, tùy tiện mấy cái là có thể đánh ngươi xiêu vẹo. . . . . ."

"Được được được! Được được được. . . . . ." Bị mấy vị tuấn nam mỹ nữ này uy hiếp, thái giám bất đắc dĩ gật đầu."Nhưng mà. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết á!" Mai Phượng Tuyết ngăn cản hắn tiếp tục nhắc đi nhắc lại. "Dù sao có chuyện gì xảy ra, ba nam nhân này sẽ giúp ngươi gánh vác. Ngươi không có nhìn ba người nữ nhân chúng ta cũng đều không sợ trời không sợ đất sao? Cũng là bởi vì có bọn họ để dựa vào a!"

"A? Vậy sao?" Thái giám đầu tiên là ngây ngốc cả người, sau đó mới nghĩ đến một điểm rất quan trọng, vội vàng muốn đuổi theo nhưng đã không còn kịp rồi. Hắn muốn hỏi ba nam nhân kia trừ thích nữ nhân và yêu nam nhân, có yêu loại bất nam bất nữ như hắn hay không à? Nếu có cũng phải thương hắn, hắn mới có người có thể dựa vào, không phải sao?

------------

Bởi vì đêm động phòng quá mức kịch liệt, Lạc Dã Nhạn mệt đến mức ngủ bất tỉnh nhân sự, ngay cả đám người náo loạn bên ngoài với thái giám một lúc lâu cũng không có đánh thức được nàng.

"Thật kích thích nha!" Mai Phượng Tuyết nhìn bộ dáng Lạc Dã Nhạn quấn ở trong chăn ngủ cực kỳ an ổn, không tự chủ thật hưng phấn .

"Ừ, người đệ đệ bất tài kia tay chân thật rất nhanh, mới lần đầu tiên gặp mặt liền ăn người ta. . . . . . Có phải quá gấp hay không?" Hình Y Thảo nói lên nghi vấn với Đường Hiệu. Xem ra huynh đệ nhà bọn họ thật đúng là trò giỏi hơn thầy, tốc độ theo đuổi nữ nhân đều không nhàn hạ quá mức.

"Nàng giống như ngủ rất say. . . . . . Ngươi nghĩ biện pháp làm cho nàng nhanh tỉnh lại có được hay không?" Hoa Nhan Hi nói với người có y thuật nhưng sánh ngang hoa đà - Hoa Thiếu Khanh.

"Việc này đơn giản." Chỉ thấy Hoa Thiếu Khanh móc ra ngân châm tùy thân, châm xuống mấy huyệt đạo của Lạc Dã Nhận, ngay sau đó Lạc Dã Nhạn yếu ớt tỉnh dậy.

"A? Các ngươi?" Mở to hai mắt nhập nhèm, không ngờ xuất hiện trước mắt nàng là tuấn nam mỹ nữ, Lạc Dã Nhạn sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường bật dậy."Vì sao các ngươi đến nơi này?" Nàng liều mạng nắm chăn bông, trừng lớn một đôi mắt đẹp.

"Chúng ta là lén lút chuồn vào." Mai Phượng Tuyết cười to với nàng. "Tiểu Lạc, ngươi biết nơi này là nơi nào chứ?"

"Nơi này là nơi nào?" Lạc Dã Nhạn dù sao cũng chờ đợi một chút, không đoán được tại sao nàng lại ở nơi đây.

"Nơi này là tẩm cung hoàng thượng a! Tối ngày hôm qua ngươi có gặp qua hoàng thượng chứ?" Hoa Nhan Hi giải thích nghi hoặc của nàng, cũng nói lên vấn đề mới.

"Tẩm cung hoàng thượng?" Nàng chỉ nhớ nam nhân tà ác đó đối với nàng. . . . . . Sau đó nàng cũng đã bất tỉnh nhân sự rồi. "Ta đã thấy hoàng thượng sao? Ta không biết. . . . . . Ta chỉ gặp qua một nam nhân rất xấu, hắn đối với ta. . . . . . Đối với ta. . . . . ."

Kỳ quái, thật sự là nàng vô cùng tức giận, nhưng là tại sao nàng không muốn khóc, cũng không thấy quá bi thương, ngược lại còn có một chút cảm giác vui sướng từ trong lòng nảy sinh ra?

"Nam nhân rất xấu?" Hình Y Thảo hơi nhíu lông mày. Nàng không biết ai là hoàng thượng chứ? "Tiểu Lạc, rốt cuộc ngươi có biết bộ dạng hoàng thượng thế nào hay không?"

"Ta không biết a." Nàng cả đời cũng không nhìn thấy hoàng thượng, nào biết hoàng thượng trông như thế nào. "Ngược lại ngày hôm qua người đàn ông đó nói hắn là hoàng thượng, cuối cùng ta vẫn không biết hắn nói thật hay là nói giả."

"Tiểu Lạc, dáng dấp người đàn ông ngày hôm qua có phải rất giống ba nam nhân này hay không?" Hình Y Thảo chỉ vào ba người đứng ở phía sau các nàng.

Lạc Dã Nhạn cố gắng quan sát một chút."Oa, đúng là rất giống." Giống nhau đều là nam tử tuấn mỹ xuất chúng, chỉ là khí chất có điểm bất đồng.

Mà trong đó nam nhân ngày hôm qua là ác liệt nhất!

"Vậy được rồi. Không sai, hắn chính là hoàng thượng" Mai Phượng Tuyết vỗ tay tuyên bố đáp án.

"A? Hắn thật sự là hoàng thượng? Không thể nào?" Lạc Dã Nhạn trừng lớn mắt, mặt không dám tin."Có phải các người lầm hay không?"

"Không thể nào. Chúng ta đều đã gặp hoàng thượng, dáng dấp với ba nam nhân phía sau này thật sự rất giống." Hình Y Thảo đại diện trả lời.

"Thì ra là các ngươi đã gặp hoàng thượng. . . . . ." Lạc Dã Nhạn khẽ chán nản nói. "Vậy ta thế nào lại không biết?" Trước khi bị đưa vào trong cung, họ đều ở cùng một chỗ rất lâu a.

"Chuyện này, ngươi đương nhiên không biết rồi." Hoa Nhan Hi dịu dàng giải thích.

Lạc Dã Nhạn kinh ngạc. Chuyện này? Cái nào? "Các ngươi. . . . . . Hoàng thượng chẳng lẽ cũng làm chuyện gì với các ngươi sao?"

Tại sao nghĩ tới đây, lòng của nàng sẽ ê ẩm khó chịu đây?

"Hoàng thượng và chúng ta như thế nào không quan trọng." Hình Y Thảo nhìn thấy tròng mắt ảm đạm của Lạc Dã Nhạn, thông minh mà lái qua đề tài, cố ý khiến vị chua trong lòng Lạc Dã Nhạn tiếp tục lên men."Trọng điểm là hoàng thượng với ngươi như thế nào. . . . . . Ngươi có thích hoàng thượng hay không a?"

"Ta có thích hoàng thượng hay không?" Đầu Lạc Dã Nhạn lập tức bị vấn đề này làm cho choáng váng."Tại sao lại hỏi ta như vậy? Vấn đề này rất quan trọng sao?"

"Quan trọng a, bởi vì ngươi nhất định phải thích hoàng thượng mới được." Hoa Nhan Hi gật đầu mạnh, lấy ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn nàng.

"Tại sao ta nhất định phải thích hoàng thượng mới được? Ta hết lần này tới lần khác chính là đối với trứng thối đó không có cảm tình gì!" Lạc Dã Nhạn oán hận nguyền rủa ác đồ tối hôm qua lấn áp nàng.

"Nếu như ngươi chán ghét hắn, sao ngươi còn có thể hầu hạ hắn tốt sao?" Mai Phượng Tuyết lấy ánh mắt ai oán nhìn Lạc Dã Nhạn, gia nhập hàng ngũ đáng thương.

"Tại sao ta phải hầu hạ hắn thật tốt? Ta và hắn lại không có quan hệ . . . . ." Nói tới chỗ này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lại không có tiền đồ ửng hồng. Lấy hành vi tối ngày hôm qua của bọn họ, hình như không thể nói không có gì, phải là có quan hệ không nhỏ mới đúng.



"A, ngươi không nghĩ muốn hầu hạ hắn thật tốt sao? Cầu xin ngươi nhất định phải hầu hạ hắn thật tốt, có được hay không?" Ngay cả Hình Y Thảo cũng gia nhập đội ngũ cầu cạnh rồi.

"A? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tại sao ba nữ nhân đều cầu xin nàng như vậy? Ngay cả ánh mắt của ba người nam nhân phía sau họ cũng rất phối hợp với họ, cùng phát ra tin tức cầu khẩn.

"Cũng là bởi vì ba người chúng ta đã yêu nam nhân khác, cho nên hoàng thượng rất tức giận. . . . . . Hoàng thượng không muốn tha thứ cho chúng ta, tính toán trước tiên ở bên trong hoàng cung ngược đãi sáu người chúng ta, sau đó sẽ kéo chúng ta tới ngọ môn xử trảm. . . . . ." Hình Y Thảo bịa chuyện xưa đến tự mình cũng muốn cười trộm.

"A?" Lạc Dã Nhạn hoảng sợ mở môi anh đào. "Hắn thế nào lại độc ác như vậy? Hắn làm sao có thể có làm như vậy?" Mấy người này xem ra rất xứng đôi a!

"Hắn có thể như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. . . . . . Ngươi suy nghĩ một chút xem những người mà hắn chọn để làm phi tử đều bị chính huynh đệ của hắn cướp đi, đây là sự sỉ nhục cỡ nào a! Đương nhiên hắn không thể đón nhận. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vẫn đang tiếp tục giả bộ đáng thương.

"Huynh đệ. . . . . . Bọn họ và hoàng thượng là huynh đệ?" Lạc Dã Nhạn lại nghe được một tin tức mới.

"Đúng vậy, là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cho nên dáng dấp mới giống như vậy." Hoa Nhan Hi nhàn nhạt đáp."Hoàng thượng rất tức giận vì bọn họ đoạt đi chúng ta, quyết định không buông tha chúng ta. . . . . ."

"Hắn thật sự rất không có trình độ a! Mỹ nữ tuyển chọn thì sẽ có, để cho mấy người các ngươi ân ân ái ái, có cái gì không tốt?" Lạc Dã Nhạn đầu tiên là tức giận bất bình bình luận, sau đó ngẩn ra, lại nói: "Vấn đề là hắn muốn đối với các ngươi như vậy, lại muốn ta tốt với hắn. Thế hầu hạ hắn có quan hệ gì? Cũng là bởi vì hắn đối với các ngươi không tốt, cho nên ta cũng không thể đối xử tốt với hắn, không phải sao?"

"Dĩ nhiên không phải. Ngươi là người duy nhất còn lại trong bốn người chúng ta không có yêu nam nhân khác, hoàng thượng lại đối với ngươi. . . . . . Chứng tỏ hoàng thượng rất thích ngươi, rất cần ngươi. Nếu như ngươi có thể yêu hắn và làm cho hắn yêu lại, nói không chừng hắn sẽ tha thứ chúng ta." Mai Phượng Tuyết lý trí phân tích giải thích với Lạc Dã Nhạn.

"A. . . . . . Là thế sao?" Lạc Dã Nhạn nghi ngờ. Tại sao nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là lạ?

"Đương nhiên là như vậy a!" Hoa Nhan Hi tốt bụng ở một bên cổ vũ.

"Nhưng mà vì sao ta vẫn có cảm giác hắn có thể như vậy với mỗi một nữ nhân?" Lạc Dã Nhạn vẫn cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ.

Thân là hoàng đế, có được tam cung lục viện, nhất định là thấy một yêu một a! Đối với nàng bộ dáng như vậy chắc cũng coi là rất bình thường chứ?

Kỳ quái, tại sao nghĩ tới đây, lòng của nàng vừa đau chua xót?

"Mới không phải. Coi như hắn đối với mỗi một nữ nhân đều như vậy, hắn cũng sẽ không mang nữ nhân về tẩm cung của hắn ngủ a!" Phát hiện mình nói quá nhanh Hình Y Thảo che miệng, lại nói: "Ý của ta là hắn không phải như vậy. . . . . . Cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ là nhu cầu sinh lý, ở chung một chỗ với ngươi thì không phải như vậy rồi."

"Là thật sao?" Thủy mâu Lạc Dã Nhạn lộ ra nồng đậm nghi ngờ. "Vì sao ngươi biết hắn và nữ nhân khác ở chung một chỗ là nhu cầu sinh lý, cùng ta ở chung một chỗ thì không phải như vậy?" Một câu nói làm Hình Y Thảo cứng người tại chỗ.

"Ách. . . . . . Ta căn cứ theo trực giác mà nói. . . . . ." Hình Y Thảo lộ ra thần sắc lúng túng. "Dù sao ngươi hãy thử một chút a! Vì cứu mạng chúng ta, chỉ có thể cầu xin ngươi, có được hay không? Khiến cho tâm tình của hắn tốt, hắn cũng sẽ không giết chúng ta."

"Vì cứu mạng các người, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm . . . . ." Lạc Dã Nhạn trầm ngâm."Nhưng mà tại sao các ngươi phải ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chết? Sao không dẫn theo ba người cao thủ võ lâm sau lưng kia đi hành thích hoàng thượng? Ta hiểu huynh đệ tương tàn là rất tàn nhẫn á.... Đây cũng là một phương thức giải quyết rất tốt, không phải sao? Vừa lúc giải quyết được hắn, các ngươi lại không phải chết. . . . . . Dù thế nào đi nữa hắn đã không để ý tình nghĩa huynh đệ muốn chém các ngươi!"

“A?" Ba vị mỹ nữ không nghĩ tới Lạc Dã Nhạn sẽ nghĩ ra loại phương pháp này, trong lúc nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không ai biết nên nói cái gì cho phải.

"Nhưng mà võ công ba chúng ta cộng lại cũng không bằng một mình hắn." Hoa Thiếu Khanh trầm ổn đứng ra giúp nữ nhân của mình giữ thể diện.

"Đúng a! Nếu như ba người chúng ta có thể thắng được hắn, bây giờ hắn còn có thể làm Hoàng đế sao?" Tiếp theo Đường Hiệu không ngừng cố gắng.

"Không sai không sai. Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn ăn nói khép nép với hắn sao?" Đỗ Trọng Khang cũng nói tiếp."Thật sự hắn rất lợi hại, nếu chúng ta đi giết hắn, chẳng khác gì là tự chui đầu vào chỗ chết."

"Là thật sao?" Lạc Dã Nhạn nghe được sửng sốt."Vậy. . . . . . Ta đi giết là được! Nếu như hắn vẫn còn muốn thân mật với ta, ta liền nhân cơ hội giết hắn, các ngươi thấy thế nào?" Nàng thật vất vả nghĩ đến một phương pháp tuyệt diệu.

"Không thể." Mai Phượng Tuyết nghiêm túc. "Ngươi chẳng những không giết được hắn, còn có thể bị hắn nuốt luôn vào bụng."

"Ta cũng vậy cảm thấy ngươi nghĩ quá nhiều." Hoa Nhan Hi mặt mũi đau thương nói.

"Ai. . . . . . Cái phương pháp này thật sự là không thể thực hiện được a." Hình Y Thảo than thở.

"Mặc kệ! Nói gì ta cũng đều phải thử một chút. . . . . . Nếu như ta thật sự không giết được hắn, ta sẽ dùng phương pháp của các ngươi cứu mạng của các ngươi, các ngươi có chịu không?" Lạc Dã Nhạn nói lên ý nghĩ của mình.

"Được." Ba mỹ nữ trăm miệng một lời nói. Họ rất rõ ràng, sức sống của nam nhân tên Dận Lệ so con gián hình như còn mạnh hơn, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện bị giết?

Không sai, cuối cùng vẫn là Lạc Dã Nhạn bị ăn!

"Được, trước tiên cứ làm như vậy." Lạc Dã Nhạn khẽ mỉm cười, khuyên giải an ủi ba cô gái. "Các ngươi không cần lo lắng, nếu bây giờ là ta và hắn ở cùng nhau, ta sẽ nghĩ biện pháp bảo toàn mạng của các ngươi. . . . . . Bên ngoài có người thông báo, hoàng thượng trở lại, các ngươi đi nhanh đi. . . . . . A, nhưng mà các ngươi không thể đi ra ngoài từ cửa trước, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện. . . . . ."

Lạc Dã Nhạn vẫn còn phiền não việc sáu người bọn họ nên biến mất ở chỗ nào, ba nam nhân võ công cao cường đã sớm mang theo ba nữ nhân từ cửa sổ bay ra ngoài.

"A. . . . . . Võ công thật là lợi hại a!" Lạc Dã Nhạn trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Công phu như vậy cũng không thắng được hoàng thượng, nàng thật có thể giết được hoàng thượng sao? Đang nhìn hai tay của mình, nàng thất thần bắt đầu hoài nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Tử Chọc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook