Chương 5
Lam Cầm
06/12/2013
"Nàng đã tỉnh a." Dận Lệ vừa vào cửa đã nhìn thấy Lạc Dã Nhạn khẩn trương lấy chăn bao chặt mình, cảnh giác sợ hãi nhìn hắn.
"Đúng vậy." Thả lỏng, thả lỏng. . . . . . Nàng nghĩ muốn thả lỏng a, nhưng mà trời ơi, tại sao nàng lại khẩn trương như vậy?
"Ta vốn nghĩ là nàng sẽ ngủ lâu một chút. Thế nào lại tỉnh sớm như vậy?" Dận Lệ đi tới bên giường, ngồi ở mép giường, đưa ngón trỏ ra cảm giác dung nhan mềm mại của.
"Hiện tại khuya lắm rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi lại muốn ta ngủ hết buổi tối sao?" Lạc Dã Nhạn tức giận liếc hắn một cái.
"Ta còn nghĩ là có người chạy vào tẩm cung của ta, có hay không đánh thức ngươi dậy." Dận Lệ tùy ý cười, ánh mắt sâu và đen lại loáng thoáng lộ ra tà khí.
"A? Không có, không có! Làm sao có thể? Ta nhìn nơi này cho dù là chim nhỏ cũng không bay vào được, huống chi là người!" Lạc Dã Nhạn gấp gáp nói.
"Là thật sao? Hiện giờ chim nhỏ rất dễ dàng bay vào được . . . . . . Nàng xem, cửa sổ đang mở." Dận Lệ đi tới bên cửa sổ đóng lại."Kỳ quái, ta nhớ thời điểm ta đi ra ngoài cửa sổ đã khép, vì sao hiện tại lại mở ra đây?"
"A, vừa rồi ta cảm thấy có chút buồn bực, cho nên mở cửa sổ ra thôi." Lạc Dã Nhạn vội vàng giải thích, tránh cho sự việc bại lộ.
"Là thật sao? Vậy nàng quấn mình ở trong chăn bao bọc chặt như vậy, chẳng lẽ cũng không buồn bực sao?" Dận Lệ lại bước trở về gần giường, ngồi ở mép giường.
"A, ta mở cửa sổ ra sau lại cảm thấy có chút lạnh, cho nên liền dùng chăn quấn mình." Trời ạ, hắn tại sao vẫn xoi mói đây? Nàng khẩn trương sắp chết rồi.
"Vậy đóng cửa sổ lại là được, nàng cần gì phải tự trói mình như thịt bánh chưng đây?" Dận Lệ yêu thương nhéo gò má như hoa sen của nàng.
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn bị hắn lấy ánh mắt như vậy nhìn, trong nháy mắt thế nhưng miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không biết nên nói gì cho tốt.
"Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là hoàng thượng, phải hay không?" Nàng ngây người thật lâu, thật vất vả nghĩ tới cái vấn đề này.
Trên thực tế nàng đã biết hắn chính là hoàng thượng, nhưng mà nàng vẫn nên giả vờ không biết, mới có thể tiếp tục diễn xiếc a.
"Nàng cứ nói đi?" Dận Lệ trực tiếp đem vấn đề ném trả lại cho nàng.
"Ta cho rằng ngươi đúng là hoàng thượng." Lạc Dã Nhạn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Vậy được rồi." Dận Lệ khẽ mỉm cười. Xem ra đám người vừa mới tiến vào kia ít nhiều gì cũng có chút cống hiến.
"Nhưng mà ta có chút không rõ. . . . . . Ngươi đã là hoàng thượng, tối ngày hôm qua lại trực tiếp đem ta. . . . . . Không cần ở loại địa phương đó, dùng loại phương thức đó. . . . . . Hơn nữa ta đây còn mạo phạm ngươi, vì sao ngươi cũng không có tức giận?" Lạc Dã Nhạn một mặt là thật sự có đầy bụng nghi ngờ, một mặt là muốn hắn buông lỏng phòng bị, tìm thời cơ thích hợp xuống tay giết người.
Chỉ là nàng muốn nói chuyện gì? Thành thật mà nói nàng cũng không biết! Dù sao phương tiện không quan trọng, thời cơ mới là trọng điểm á!
"Tối ngày hôm qua biểu hiện của nàng khiến ta rất hài lòng, vì cái gì ta phải tức giận?" Dận Lệ trả lời nàng nhưng hoàn toàn là lời thật lòng.
Thân là Đế Vương, nữ nhân để mặc hắn ta cần ta cứ lấy thật sự là nhiều không kể xiết, chân chính thì nữ nhân có cá tính sẽ phản kháng hắn, đối với hắn chẳng thèm ngó tới, ngược lại mới có thể có được ưu ái của hắn.
"A? Ngươi thật sự rất biến thái!" Lạc Dã Nhạn đầu tiên là nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó mới nghĩ đến hình như mình nói sai."A, ý của ta là nói, hoàng thượng thật sự rất đặc biệt. . . . . . Suy nghĩ cũng không giống người bình thường. . . . . ."
"Không sai. Thật sự suy nghĩ của ta là rất biến thái." Dận Lệ cũng không phủ nhận, ngược lại nở nụ cười hướng về phía nàng."Nàng thích ta biến thái sao?"
Chuyện sao lại biến thành như vậy? Tay chân Lạc Dã Nhạn hoàn toàn luống cuống.
"Ách. . . . . ." Nàng hốt hoảng không biết nên nói cái gì cho phải."Đúng rồi, hoàng thượng, ngươi biết ta không phải Phó Ngọc Tinh rồi, vậy hẳn là muốn trừng phạt ta, không phải sao?" Nàng chuyển loạn xạ trọng tâm đề tài không được tự nhiên.
"Nàng tên là gì đối với ta mà nói lại không quan trọng, ta chỉ muốn nàng." Bờ môi Dận lệ hiện ra ý cười có thể khiến cho nàng ý loạn tình mê.
"Cái gì mới tương đối quan trọng với ngươi đây?" Lạc Dã nhạn nhanh mồm nhanh miệng mà đem những quan binh đó nói ra. "Sẽ không phải là việc ngủ cùng ta tương đối quan trọng chứ?"
Mặc dù tối ngày hôm qua mệt mỏi gần chết, nhưng mà luôn luôn ngủ một mình như nàng vẫn cảm thấy rất rõ ràng bên người nàng vẫn có một vòng tay ôm nàng làm cho nàng an tâm đi vào giấc ngủ.
Cho nên, mặc dù kích tình đêm qua không phải hoàn thành ở trên giường, nhưng mà lực lĩnh ngộ cao siêu cũng làm nàng cũng thông suốt một chút, vạn dặm thông suốt rõ ràng cái gọi nói ngủ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra rồi.
"Không sai. Đó là rất quan trọng, nhưng không phải toàn bộ." Dận Lệ khẽ cười yếu ớt. "Ta cũng vậy đã sớm biết nàng không phải là Phó Ngọc Tinh rồi, nếu thật phải xử phạt, cũng chỉ có thể là Phó Ngọc Tinh, mà không phải nàng. Nàng cho rằng ta không biết nữ nhân trong bức tranh căn bản là Lạc Dã Nhạn nàng mà không phải Phó Ngọc Tinh sao?"
"À? Thì ra là ngươi sớm biết?" Lạc Dã Nhạn kinh hô.
"Ta còn có một ít bản lãnh có thể tìm ra chân tướng của sự thật." Dận Lệ hời hợt nói.
"A?" Vì sao nàng cảm thấy hắn hình như rất thần thông quảng đại? Nói không chừng hắn cũng biết chuyện nàng rất muốn giết chết hắn.
"Thật ra cũng không tồi a, ta còn có thể nhận thấy được bên cạnh có sát khí nữa." Dận Lệ môi cười yếu ớt, đôi mắt cười tà như có như không liếc nhìn nàng.
"A? Có sao?" Ông trời, hắn không phải là biết thật chứ? "Ai muốn giết ngươi?" Nàng hẳn là không có biểu hiện rõ ràng mới đúng a, không phải sao?
"Ta cũng không biết." Dận Lệ nhún nhún vai, thoáng lộ ra mỉm cười vô cùng mê người với nàng. " Ta đang hỏi nàng mà."
"Ta? Ngươi không biết, ta dĩ nhiên cũng sẽ không biết a." Hỏng bét, hiện tại hắn cảnh giác như vậy, căn bản là nàng sẽ không có thời cơ ra tay, về phần phương tiện, dĩ nhiên càng khó giải quyết hơn a!
Vậy. . . . . . Nên làm thế nào cho phải đây?
"Đúng vậy, nàng cũng sẽ không biết." Dận Lệ nhẹ nhàng như thường nói. "Chẳng qua nếu ta số khổ làm hoàng đế, tự nhiên người muốn giết ta rất nhiều, cho nên ta luôn cảm thấy bên cạnh có sát khí cũng là việc bình thường."
"Số khổ?" Lạc Dã Nhạn nghe được cái này khiến cho nàng cảm thấy từ này không đúng. "Ngươi cảm thấy làm hoàng đế rất khổ sao?"
Rõ ràng thoạt nhìn thì một chút cũng không giống a! Nàng cảm thấy hắn khi làm hoàng đế còn rất khoái trá!
"Nàng cho rằng ta thích làm hoàng đế sao?" Dận Lệ giả bộ thần bí, đem môi gần đến bên tai nàng, bắt đầu kề tai nói nhỏ với nàng. "Nói cho nàng biết, thật ra thì ta không thích làm hoàng đế." Hắn bày ra một dáng vẻ chân thành dáng vẻ.
Lạc Dã Nhạn vô cùng hoài nghi, hoàn toàn không hiểu nhìn hắn. "Tại sao?"
"Nàng suy nghĩ một chút, mỗi ngày đều bị giam ở bên trong cái lồng rộng lớn, mỗi người đều muốn khúm núm với nàng, tất cả mọi người tranh nhau tốt với nàng, nhưng mà nàng căn bản không biết cuối cùng bọn họ là thật lòng, hay là bọn họ chỉ là nhìn đế vị của nàng mới đối với nàng như vậy. . . . . ." Dận Lệ cố ý nói chính mình vô cùng cô đơn, hết sức đáng thương. "Ta thật sự vô cùng không thích làm hoàng đế. . . . . ."
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn tâm ngập tràn lòng thương hại lần này bị hắn dùng giọng điệu đáng thương làm cho tỉnh ngộ. "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Bị rất nhiều người tổn thương sao?"
"Không người nào dám tổn thương ta." Dận Lệ nhàn nhạt cười cười. "Chân chính có thể tổn thương ta, chỉ có người thân của ta, còn có mình ta."
Nếu anh trai và chị dâu hắn khổ cực tạo hình tượng hắn như vậy, nếu hắn không lấy ra cố gắng lợi dụng một chút, hình như thật xin lỗi chính mình.
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn lại nghĩ đến việc ba cô nương chạy trốn cùng huynh đệ hắn, một nhóm như vậy, càng khủng khiếp. "Vậy nếu như nữ nhân ngươi thích bị những nam nhân khác giành mất, ngươi sẽ làm thế nào?" Nàng đem chuyện nàng đã biết biến thành giả thiết suy tính vấn đề hỏi hắn.
"Ta sẽ hận." Dận Lệ ánh mắt đông lạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. "Nữ nhân ta muốn, những nam nhân khác không thể giành, là huynh đệ càng không thể."
Nhưng nàng không biết, nữ nhân hắn muốn chỉ có nàng mà không phải ba cô nương kia? Chính là hắn muốn làm cho nàng hiểu lầm tới cực điểm, tranh thủ sự đồng tình của nàng.
"Hận?" Lạc Dã Nhạn nghe chữ ấy, hoàn toàn bị chấn động. Nhưng mà bây giờ nàng đã không giống trước một lòng chỉ nghĩ nhanh giải quyết xong việc của hắn, mà là đối với hắn càng sâu thêm một tầng cảm nhận.
Nàng phát hiện, hình như nàng nghe được nhịp tim của hắn, nhìn thấy hắn đau. . . . . . Đó là thế nào?
"Ta rất ít khi chân chính nghĩ muốn cái gì ." Dận Lệ môi nở nụ cười nhạt. "Nhất là nữ nhân." Cười yếu ớt chậm rãi cong lên. "Cho nên một khi nữ nhân ta muốn bị những người khác đoạt đi, ta sẽ không tha thứ bọn họ —— bất kể đối phương là người nào."
"Này. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn Lạc Dã Nhạn cũng không biết nên nói cái gì.
"Ta muốn nàng, nàng biết không? Nàng là nữ nhân ta muốn." Dận Lệ vuốt vuốt sợi tóc đen nhỏ bé mềm mại của nàng.
"Ngươi muốn ta? Tại sao?" Thật ra thì đến bây giờ Lạc Dã Nhạn vẫn còn không biết vì sao lần đầu tiên hắn gặp được nàng liền. . . . . .Thật ra nàng cho rằng đây chẳng qua là nhu cầu của tên háo sắc này, nhưng mà cảm giác bây giờ hình như không chỉ là như vậy. . . . . .
"Tại sao? Nếu ta giải thích được thì tốt." Dận Lê giương môi cười nhạt, hình như là đang kể khổ mình.
"Không có nguyên nhân sao?" Lạc Dã Nhạn bị hắn làm mơ hồ. "Ngươi muốn ta, nhưng mà không có nguyên nhân? Đây không phải là rất kỳ quái sao?" Nàng không có cái gì đáng giá để người ta muốn.
"Về nàng sau sẽ hiểu." Môi Dận Lệ hiện ra nụ cười yếu ớt.
"A? Còn có về sau?" Lạc Dã Nhạn kinh ngạc dương cao lông mày lá liễu.
"Nàng còn suy nghĩ không có về sau sao? Ta nói ta muốn nàng, cũng không phải là tạm thời. Nàng hiểu ý của ta không?" Dận Lệ nói cực kỳ nghiêm túc, chỉ là đang nói chuyện đồng thời hắn cũng dự đoán được Lạc Dã Nhạn nghe xong sẽ vô cùng mơ hồ.
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn thật sự là không phản bác được.
"Tốt, lời như vậy, trước tiên ta làm rõ quan hệ của chúng ta một chút." Dận Lệ lấy tư thế hùng hồn mà tuyên bố nói: "Ta muốn lập nàng làm hậu, nàng nghe hiểu chưa?"
"Ừm, nghe hiểu rồi." Trong khoảng thời gian ngắn Lạc Dã Nhạn chỉ biết ngây ngốc đáp lời, đợi đến khi hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này mới suýt nữa nhảy dựng lên. "Khoan đã, ngươi nói cái gì? Lập ta làm hậu?" Có lầm hay không à?
"Dĩ nhiên. Ta nói ta muốn nàng, cũng không phải là trò đùa." Bờ môi Dận Lệ hiện ra nụ cười say lòng người. "Ta muốn nàng làm hoàng hậu."
"A?" Làm cái gì? Hắn chịu kích thích quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không thông cho nên mới làm ra quyết định này sao?
"Ngươi có phát sốt hay không? Ngươi nhất định là sốt rồi." Lạc Dã Nhạn hoàn toàn quên mất việc tiếp tục bao chính mình ở trong chăn, nhảy dựng lên sờ sờ trán của hắn. "Không đúng, hình như nhiệt độ của ta còn cao hơn so với ngươi. . . . . . Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với ngươi?".
"Thế ngươi cho rằng ta tuyển tứ đại mỹ nhân vào cung làm cái gì?" Dận Lệ đem vấn đề ném lại cho nàng suy nghĩ. "Chính là muốn quan hệ lâu dài. Nàng hiểu ý của ta không?"
"A? Vậy cũng không phải là ta. . . . . . Nên là chọn ba nữ nhân kia làm hoàng hậu a. . . . . ." Lạc Dã Nhạn nghĩ đến ba đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, cảm thấy vô luận như thế nào mình cũng kém khí chất hơn người của họ.
"Họ?" Dận Lệ bờ môi hiện lên đường cong cười như không cười. "Nàng muốn ta tìm nữ nhân đã sớm cấu kết với nam nhân khác làm hoàng hậu?"
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn bị hắn hung hăng gõ cho một cái. Nàng vừa nói như vậy, hắn có thể rất thương tâm hay không à? Nhìn độ cong khóe miệng hắn kỳ quái thế kia. . . . . .
Nàng càng lúc càng cảm thấy nam nhân trước mắt này huyền bí khó hiểu rồi.
"Thật xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Lạc Dã Nhạn đờ đẫn một chút, muốn nói gì để đền bù sơ xuất vô tâm của mình.
"Không có nhưng nhị gì hết. Trừ nàng ra, người khác sẽ không làm hoàng hậu." Dận Lệ ngắt lời nàng, không để cho nàng nói tiếp.
"A. . . . . ." Xem ra hắn hình như thật sự rất kiên quyết. "Ta nhớ là có rất nhiều ứng cử viên muốn làm hoàng hậu mới phải a." Lạc Dã Nhạn còn đang suy nghĩ biện pháp trốn tránh.
"Có nhiều người hay không cùng với việc muốn ai đó là hai việc khác nhau." Dận Lệ mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng.
"Cho nên ngươi muốn ta làm hoàng hậu, ta nhất định phải làm?" Làm thế nào. . . . . . Lạc Dã Nhạn càng nghĩ tay chân càng luống cuống.
"Nàng nói xem?" Dận Lệ đem vấn đề trở lại cho nàng.
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ấp úng, thật sự rất muốn nói nàng không muốn làm.
"Ta chỉ biết hiện tại ta cần một hoàng hậu, mà ba nữ nhân kia phản bội làm cho ta hận không thể tha thứ. Vậy còn nàng? Nàng lựa chọn như thế nào?" Bên môi Dận Lệ hiện ra mỉm cười tà lạnh.
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ngập ngừng. "Ngươi rất tức giận vì ba mỹ nữ bỏ trốn theo nam nhân khác phải không?" Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Nàng nói xem?" Lại một đáp án không có câu trả lời.
"Vậy. . . . . ." Lạc Dã Nhạn nuốt nước miếng một cái. "Nếu như mà ta làm hoàng hậu của ngươi, ngươi có thể đồng ý bỏ qua cho bọn họ hay không?"
"Có thể." Dận Lệ bên môi, không quay mặt trả lời.
"Mới chỉ là có thể sao?" Lạc Dã Nhạn có chút thất vọng. Nàng cho là hắn sẽ nói được. . . . . .
"Vậy thì phải xem biểu hiện của nàng." Dận Lệ nở nụ cười cao thâm khó lường.
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, thật lâu không hồi thần.
Nhìn biểu hiện của nàng?
Vậy. . . . . . Đến tột cùng muốn nàng biểu hiện như thế nào cho đúng đây?
"Đúng vậy." Thả lỏng, thả lỏng. . . . . . Nàng nghĩ muốn thả lỏng a, nhưng mà trời ơi, tại sao nàng lại khẩn trương như vậy?
"Ta vốn nghĩ là nàng sẽ ngủ lâu một chút. Thế nào lại tỉnh sớm như vậy?" Dận Lệ đi tới bên giường, ngồi ở mép giường, đưa ngón trỏ ra cảm giác dung nhan mềm mại của.
"Hiện tại khuya lắm rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi lại muốn ta ngủ hết buổi tối sao?" Lạc Dã Nhạn tức giận liếc hắn một cái.
"Ta còn nghĩ là có người chạy vào tẩm cung của ta, có hay không đánh thức ngươi dậy." Dận Lệ tùy ý cười, ánh mắt sâu và đen lại loáng thoáng lộ ra tà khí.
"A? Không có, không có! Làm sao có thể? Ta nhìn nơi này cho dù là chim nhỏ cũng không bay vào được, huống chi là người!" Lạc Dã Nhạn gấp gáp nói.
"Là thật sao? Hiện giờ chim nhỏ rất dễ dàng bay vào được . . . . . . Nàng xem, cửa sổ đang mở." Dận Lệ đi tới bên cửa sổ đóng lại."Kỳ quái, ta nhớ thời điểm ta đi ra ngoài cửa sổ đã khép, vì sao hiện tại lại mở ra đây?"
"A, vừa rồi ta cảm thấy có chút buồn bực, cho nên mở cửa sổ ra thôi." Lạc Dã Nhạn vội vàng giải thích, tránh cho sự việc bại lộ.
"Là thật sao? Vậy nàng quấn mình ở trong chăn bao bọc chặt như vậy, chẳng lẽ cũng không buồn bực sao?" Dận Lệ lại bước trở về gần giường, ngồi ở mép giường.
"A, ta mở cửa sổ ra sau lại cảm thấy có chút lạnh, cho nên liền dùng chăn quấn mình." Trời ạ, hắn tại sao vẫn xoi mói đây? Nàng khẩn trương sắp chết rồi.
"Vậy đóng cửa sổ lại là được, nàng cần gì phải tự trói mình như thịt bánh chưng đây?" Dận Lệ yêu thương nhéo gò má như hoa sen của nàng.
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn bị hắn lấy ánh mắt như vậy nhìn, trong nháy mắt thế nhưng miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không biết nên nói gì cho tốt.
"Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là hoàng thượng, phải hay không?" Nàng ngây người thật lâu, thật vất vả nghĩ tới cái vấn đề này.
Trên thực tế nàng đã biết hắn chính là hoàng thượng, nhưng mà nàng vẫn nên giả vờ không biết, mới có thể tiếp tục diễn xiếc a.
"Nàng cứ nói đi?" Dận Lệ trực tiếp đem vấn đề ném trả lại cho nàng.
"Ta cho rằng ngươi đúng là hoàng thượng." Lạc Dã Nhạn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Vậy được rồi." Dận Lệ khẽ mỉm cười. Xem ra đám người vừa mới tiến vào kia ít nhiều gì cũng có chút cống hiến.
"Nhưng mà ta có chút không rõ. . . . . . Ngươi đã là hoàng thượng, tối ngày hôm qua lại trực tiếp đem ta. . . . . . Không cần ở loại địa phương đó, dùng loại phương thức đó. . . . . . Hơn nữa ta đây còn mạo phạm ngươi, vì sao ngươi cũng không có tức giận?" Lạc Dã Nhạn một mặt là thật sự có đầy bụng nghi ngờ, một mặt là muốn hắn buông lỏng phòng bị, tìm thời cơ thích hợp xuống tay giết người.
Chỉ là nàng muốn nói chuyện gì? Thành thật mà nói nàng cũng không biết! Dù sao phương tiện không quan trọng, thời cơ mới là trọng điểm á!
"Tối ngày hôm qua biểu hiện của nàng khiến ta rất hài lòng, vì cái gì ta phải tức giận?" Dận Lệ trả lời nàng nhưng hoàn toàn là lời thật lòng.
Thân là Đế Vương, nữ nhân để mặc hắn ta cần ta cứ lấy thật sự là nhiều không kể xiết, chân chính thì nữ nhân có cá tính sẽ phản kháng hắn, đối với hắn chẳng thèm ngó tới, ngược lại mới có thể có được ưu ái của hắn.
"A? Ngươi thật sự rất biến thái!" Lạc Dã Nhạn đầu tiên là nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó mới nghĩ đến hình như mình nói sai."A, ý của ta là nói, hoàng thượng thật sự rất đặc biệt. . . . . . Suy nghĩ cũng không giống người bình thường. . . . . ."
"Không sai. Thật sự suy nghĩ của ta là rất biến thái." Dận Lệ cũng không phủ nhận, ngược lại nở nụ cười hướng về phía nàng."Nàng thích ta biến thái sao?"
Chuyện sao lại biến thành như vậy? Tay chân Lạc Dã Nhạn hoàn toàn luống cuống.
"Ách. . . . . ." Nàng hốt hoảng không biết nên nói cái gì cho phải."Đúng rồi, hoàng thượng, ngươi biết ta không phải Phó Ngọc Tinh rồi, vậy hẳn là muốn trừng phạt ta, không phải sao?" Nàng chuyển loạn xạ trọng tâm đề tài không được tự nhiên.
"Nàng tên là gì đối với ta mà nói lại không quan trọng, ta chỉ muốn nàng." Bờ môi Dận lệ hiện ra ý cười có thể khiến cho nàng ý loạn tình mê.
"Cái gì mới tương đối quan trọng với ngươi đây?" Lạc Dã nhạn nhanh mồm nhanh miệng mà đem những quan binh đó nói ra. "Sẽ không phải là việc ngủ cùng ta tương đối quan trọng chứ?"
Mặc dù tối ngày hôm qua mệt mỏi gần chết, nhưng mà luôn luôn ngủ một mình như nàng vẫn cảm thấy rất rõ ràng bên người nàng vẫn có một vòng tay ôm nàng làm cho nàng an tâm đi vào giấc ngủ.
Cho nên, mặc dù kích tình đêm qua không phải hoàn thành ở trên giường, nhưng mà lực lĩnh ngộ cao siêu cũng làm nàng cũng thông suốt một chút, vạn dặm thông suốt rõ ràng cái gọi nói ngủ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra rồi.
"Không sai. Đó là rất quan trọng, nhưng không phải toàn bộ." Dận Lệ khẽ cười yếu ớt. "Ta cũng vậy đã sớm biết nàng không phải là Phó Ngọc Tinh rồi, nếu thật phải xử phạt, cũng chỉ có thể là Phó Ngọc Tinh, mà không phải nàng. Nàng cho rằng ta không biết nữ nhân trong bức tranh căn bản là Lạc Dã Nhạn nàng mà không phải Phó Ngọc Tinh sao?"
"À? Thì ra là ngươi sớm biết?" Lạc Dã Nhạn kinh hô.
"Ta còn có một ít bản lãnh có thể tìm ra chân tướng của sự thật." Dận Lệ hời hợt nói.
"A?" Vì sao nàng cảm thấy hắn hình như rất thần thông quảng đại? Nói không chừng hắn cũng biết chuyện nàng rất muốn giết chết hắn.
"Thật ra cũng không tồi a, ta còn có thể nhận thấy được bên cạnh có sát khí nữa." Dận Lệ môi cười yếu ớt, đôi mắt cười tà như có như không liếc nhìn nàng.
"A? Có sao?" Ông trời, hắn không phải là biết thật chứ? "Ai muốn giết ngươi?" Nàng hẳn là không có biểu hiện rõ ràng mới đúng a, không phải sao?
"Ta cũng không biết." Dận Lệ nhún nhún vai, thoáng lộ ra mỉm cười vô cùng mê người với nàng. " Ta đang hỏi nàng mà."
"Ta? Ngươi không biết, ta dĩ nhiên cũng sẽ không biết a." Hỏng bét, hiện tại hắn cảnh giác như vậy, căn bản là nàng sẽ không có thời cơ ra tay, về phần phương tiện, dĩ nhiên càng khó giải quyết hơn a!
Vậy. . . . . . Nên làm thế nào cho phải đây?
"Đúng vậy, nàng cũng sẽ không biết." Dận Lệ nhẹ nhàng như thường nói. "Chẳng qua nếu ta số khổ làm hoàng đế, tự nhiên người muốn giết ta rất nhiều, cho nên ta luôn cảm thấy bên cạnh có sát khí cũng là việc bình thường."
"Số khổ?" Lạc Dã Nhạn nghe được cái này khiến cho nàng cảm thấy từ này không đúng. "Ngươi cảm thấy làm hoàng đế rất khổ sao?"
Rõ ràng thoạt nhìn thì một chút cũng không giống a! Nàng cảm thấy hắn khi làm hoàng đế còn rất khoái trá!
"Nàng cho rằng ta thích làm hoàng đế sao?" Dận Lệ giả bộ thần bí, đem môi gần đến bên tai nàng, bắt đầu kề tai nói nhỏ với nàng. "Nói cho nàng biết, thật ra thì ta không thích làm hoàng đế." Hắn bày ra một dáng vẻ chân thành dáng vẻ.
Lạc Dã Nhạn vô cùng hoài nghi, hoàn toàn không hiểu nhìn hắn. "Tại sao?"
"Nàng suy nghĩ một chút, mỗi ngày đều bị giam ở bên trong cái lồng rộng lớn, mỗi người đều muốn khúm núm với nàng, tất cả mọi người tranh nhau tốt với nàng, nhưng mà nàng căn bản không biết cuối cùng bọn họ là thật lòng, hay là bọn họ chỉ là nhìn đế vị của nàng mới đối với nàng như vậy. . . . . ." Dận Lệ cố ý nói chính mình vô cùng cô đơn, hết sức đáng thương. "Ta thật sự vô cùng không thích làm hoàng đế. . . . . ."
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn tâm ngập tràn lòng thương hại lần này bị hắn dùng giọng điệu đáng thương làm cho tỉnh ngộ. "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Bị rất nhiều người tổn thương sao?"
"Không người nào dám tổn thương ta." Dận Lệ nhàn nhạt cười cười. "Chân chính có thể tổn thương ta, chỉ có người thân của ta, còn có mình ta."
Nếu anh trai và chị dâu hắn khổ cực tạo hình tượng hắn như vậy, nếu hắn không lấy ra cố gắng lợi dụng một chút, hình như thật xin lỗi chính mình.
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn lại nghĩ đến việc ba cô nương chạy trốn cùng huynh đệ hắn, một nhóm như vậy, càng khủng khiếp. "Vậy nếu như nữ nhân ngươi thích bị những nam nhân khác giành mất, ngươi sẽ làm thế nào?" Nàng đem chuyện nàng đã biết biến thành giả thiết suy tính vấn đề hỏi hắn.
"Ta sẽ hận." Dận Lệ ánh mắt đông lạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. "Nữ nhân ta muốn, những nam nhân khác không thể giành, là huynh đệ càng không thể."
Nhưng nàng không biết, nữ nhân hắn muốn chỉ có nàng mà không phải ba cô nương kia? Chính là hắn muốn làm cho nàng hiểu lầm tới cực điểm, tranh thủ sự đồng tình của nàng.
"Hận?" Lạc Dã Nhạn nghe chữ ấy, hoàn toàn bị chấn động. Nhưng mà bây giờ nàng đã không giống trước một lòng chỉ nghĩ nhanh giải quyết xong việc của hắn, mà là đối với hắn càng sâu thêm một tầng cảm nhận.
Nàng phát hiện, hình như nàng nghe được nhịp tim của hắn, nhìn thấy hắn đau. . . . . . Đó là thế nào?
"Ta rất ít khi chân chính nghĩ muốn cái gì ." Dận Lệ môi nở nụ cười nhạt. "Nhất là nữ nhân." Cười yếu ớt chậm rãi cong lên. "Cho nên một khi nữ nhân ta muốn bị những người khác đoạt đi, ta sẽ không tha thứ bọn họ —— bất kể đối phương là người nào."
"Này. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn Lạc Dã Nhạn cũng không biết nên nói cái gì.
"Ta muốn nàng, nàng biết không? Nàng là nữ nhân ta muốn." Dận Lệ vuốt vuốt sợi tóc đen nhỏ bé mềm mại của nàng.
"Ngươi muốn ta? Tại sao?" Thật ra thì đến bây giờ Lạc Dã Nhạn vẫn còn không biết vì sao lần đầu tiên hắn gặp được nàng liền. . . . . .Thật ra nàng cho rằng đây chẳng qua là nhu cầu của tên háo sắc này, nhưng mà cảm giác bây giờ hình như không chỉ là như vậy. . . . . .
"Tại sao? Nếu ta giải thích được thì tốt." Dận Lê giương môi cười nhạt, hình như là đang kể khổ mình.
"Không có nguyên nhân sao?" Lạc Dã Nhạn bị hắn làm mơ hồ. "Ngươi muốn ta, nhưng mà không có nguyên nhân? Đây không phải là rất kỳ quái sao?" Nàng không có cái gì đáng giá để người ta muốn.
"Về nàng sau sẽ hiểu." Môi Dận Lệ hiện ra nụ cười yếu ớt.
"A? Còn có về sau?" Lạc Dã Nhạn kinh ngạc dương cao lông mày lá liễu.
"Nàng còn suy nghĩ không có về sau sao? Ta nói ta muốn nàng, cũng không phải là tạm thời. Nàng hiểu ý của ta không?" Dận Lệ nói cực kỳ nghiêm túc, chỉ là đang nói chuyện đồng thời hắn cũng dự đoán được Lạc Dã Nhạn nghe xong sẽ vô cùng mơ hồ.
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn thật sự là không phản bác được.
"Tốt, lời như vậy, trước tiên ta làm rõ quan hệ của chúng ta một chút." Dận Lệ lấy tư thế hùng hồn mà tuyên bố nói: "Ta muốn lập nàng làm hậu, nàng nghe hiểu chưa?"
"Ừm, nghe hiểu rồi." Trong khoảng thời gian ngắn Lạc Dã Nhạn chỉ biết ngây ngốc đáp lời, đợi đến khi hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này mới suýt nữa nhảy dựng lên. "Khoan đã, ngươi nói cái gì? Lập ta làm hậu?" Có lầm hay không à?
"Dĩ nhiên. Ta nói ta muốn nàng, cũng không phải là trò đùa." Bờ môi Dận Lệ hiện ra nụ cười say lòng người. "Ta muốn nàng làm hoàng hậu."
"A?" Làm cái gì? Hắn chịu kích thích quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không thông cho nên mới làm ra quyết định này sao?
"Ngươi có phát sốt hay không? Ngươi nhất định là sốt rồi." Lạc Dã Nhạn hoàn toàn quên mất việc tiếp tục bao chính mình ở trong chăn, nhảy dựng lên sờ sờ trán của hắn. "Không đúng, hình như nhiệt độ của ta còn cao hơn so với ngươi. . . . . . Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với ngươi?".
"Thế ngươi cho rằng ta tuyển tứ đại mỹ nhân vào cung làm cái gì?" Dận Lệ đem vấn đề ném lại cho nàng suy nghĩ. "Chính là muốn quan hệ lâu dài. Nàng hiểu ý của ta không?"
"A? Vậy cũng không phải là ta. . . . . . Nên là chọn ba nữ nhân kia làm hoàng hậu a. . . . . ." Lạc Dã Nhạn nghĩ đến ba đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, cảm thấy vô luận như thế nào mình cũng kém khí chất hơn người của họ.
"Họ?" Dận Lệ bờ môi hiện lên đường cong cười như không cười. "Nàng muốn ta tìm nữ nhân đã sớm cấu kết với nam nhân khác làm hoàng hậu?"
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn bị hắn hung hăng gõ cho một cái. Nàng vừa nói như vậy, hắn có thể rất thương tâm hay không à? Nhìn độ cong khóe miệng hắn kỳ quái thế kia. . . . . .
Nàng càng lúc càng cảm thấy nam nhân trước mắt này huyền bí khó hiểu rồi.
"Thật xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Lạc Dã Nhạn đờ đẫn một chút, muốn nói gì để đền bù sơ xuất vô tâm của mình.
"Không có nhưng nhị gì hết. Trừ nàng ra, người khác sẽ không làm hoàng hậu." Dận Lệ ngắt lời nàng, không để cho nàng nói tiếp.
"A. . . . . ." Xem ra hắn hình như thật sự rất kiên quyết. "Ta nhớ là có rất nhiều ứng cử viên muốn làm hoàng hậu mới phải a." Lạc Dã Nhạn còn đang suy nghĩ biện pháp trốn tránh.
"Có nhiều người hay không cùng với việc muốn ai đó là hai việc khác nhau." Dận Lệ mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng.
"Cho nên ngươi muốn ta làm hoàng hậu, ta nhất định phải làm?" Làm thế nào. . . . . . Lạc Dã Nhạn càng nghĩ tay chân càng luống cuống.
"Nàng nói xem?" Dận Lệ đem vấn đề trở lại cho nàng.
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ấp úng, thật sự rất muốn nói nàng không muốn làm.
"Ta chỉ biết hiện tại ta cần một hoàng hậu, mà ba nữ nhân kia phản bội làm cho ta hận không thể tha thứ. Vậy còn nàng? Nàng lựa chọn như thế nào?" Bên môi Dận Lệ hiện ra mỉm cười tà lạnh.
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ngập ngừng. "Ngươi rất tức giận vì ba mỹ nữ bỏ trốn theo nam nhân khác phải không?" Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Nàng nói xem?" Lại một đáp án không có câu trả lời.
"Vậy. . . . . ." Lạc Dã Nhạn nuốt nước miếng một cái. "Nếu như mà ta làm hoàng hậu của ngươi, ngươi có thể đồng ý bỏ qua cho bọn họ hay không?"
"Có thể." Dận Lệ bên môi, không quay mặt trả lời.
"Mới chỉ là có thể sao?" Lạc Dã Nhạn có chút thất vọng. Nàng cho là hắn sẽ nói được. . . . . .
"Vậy thì phải xem biểu hiện của nàng." Dận Lệ nở nụ cười cao thâm khó lường.
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, thật lâu không hồi thần.
Nhìn biểu hiện của nàng?
Vậy. . . . . . Đến tột cùng muốn nàng biểu hiện như thế nào cho đúng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.