Chương 172: Chống trời.
Hà Thường Tại
18/03/2013
Nếu như Lãnh Thư đi cùng Lãnh Nhạc, Quan Doãn vẫn còn ít kinh ngạc, nhưng Lãnh Phong ở đây quả là ngoài dự liệu của hắn. Cuộc gặp gỡ hôm nay, vốn là Lãnh Thư muốn làm chủ, mở tiệc chiêu đãi cha mẹ hắn, xem như tư cách cá nhân, không ngờ Lãnh Nhạc lại xuất hiện. Là Trưởng ban Thư ký Thành ủy, lại có thân phận là chú của Lãnh Thư, cũng có thể miễn cưỡng đến được. Nhưng người chưa bao giờ có quan hệ cá nhân với ai khác như Lãnh Phong cũng tham gia buổi tiệc, khiến trong lòng Quan Doãn hơi động. Hành động này của Lãnh Phong có phải cho hắn biết Lãnh Phong đã hoàn toàn chấp nhận hắn?
Quan Doãn vội vàng tiến lên phía trước một bước:
- Trưởng ban thư ký, Chủ tịch huyện, nếu biết các vị đã tới, tôi đã tới sớm hơn. Sao lại có thể để lãnh đạo chờ tôi được…
Lãnh Nhạc mỉm cười:
- Giờ đã hết giờ làm việc, tôi không phải là Trưởng ban thư ký, tôi là chú Lãnh Thư, cậu có thể gọi tôi là chú như nó vậy.
- Đúng đấy Quan Doãn, cậu không cần phải câu nệ. Tôi cùng Lãnh Nhạc và Lãnh Thư cùng ra mặt mời cậu cùng thầy Quan, cô Mẫu dùng cơm là để cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.
Tuy vẻ mặt Lãnh Phong vẫn lạnh lùng như trước, nhưng bên trong lời nói lại ôn hòa hơn, trong mắt cũng có một tia cười.
- Đi, lên lầu rồi nói chuyện.
Kim Nhất Giai nhu thuận theo sát Quan Doãn, rất ngoan ngoãn. Lãnh Thư đi phía sau Lãnh Nhạc, kín đáo cười. Mấy người lên lầu, khi tới phòng sang trọng nhất, mở cửa bước ra đã thấy Quan Thành Nhân, Mẫu Bang Phương cùng Tiểu Muội hắn và Ôn Lâm đã đợi từ lâu.
Mọi người vừa đến, em út đứng lên trước, sau đó là Ôn Lâm, tiếp đó Quan Thành Nhân cũng đứng lên, hơi e dè cười nhã nhặn. Cuối cùng là Mẫu Bang Phương. Bà chậm rãi đứng lên nói:
- Làm phiền Trưởng ban thư ký và Chủ tịch huyện rồi. Lúc đầu hẹn với cô Lãnh ăn một bữa cơm, không ngờ còn kinh động đến Trưởng ban thư ký và Chủ tịch huyện. Nếu biết sớm như vậy chắc là không dám tới.
- Cô Mẫu khách khí quá.
Lãnh Nhạc cũng khách sáo cười nói, khiêm tốn, bình tĩnh và nho nhã lễ độ.
- Quan Doãn và Nhất Giai đã cứu Lãnh Phong, mời các vị dùng một bữa cơm cảm ơn, cũng là chuyện bình thường thôi.
- Cô Mẫu, thầy Quan, mau ngồi đi.
Lãnh Phong cũng rất khách khí, nhún nhường mấy phần, nhìn lướt qua, chỉ bảo:
- Lãnh Thư, con ngồi cạnh Tiểu Muội. Quan Doãn, cậu ngồi cạnh tôi. Lãnh Nhạc, chú ngồi cạnh Quan Doãn đi. Hôm nay vui quá, phải uống nhiều mới được.
- Chủ tịch huyện, sức khỏe của anh vừa mới khỏe lại thôi, đừng uống rượu.
Quan Doãn ngồi xuống, khuyên Lãnh Phong một câu.
Lãnh Phong sắp xếp chỗ ngồi cho từng người, hết lần này đến lần khác không nhắc đến Kim Nhất Giai, cũng không phải vì không để ý đến Kim Nhất Giai, mà là có ý khác. Kim Nhất Giai nhìn lướt qua chỗ ngồi, hơn chần chừ một chút, chỉ có thể ngồi cạnh Ôn Lâm. Còn Ôn Lâm dường như không có việc gì, nói nhỏ với Kim Nhất Giai mấy câu, vẻ lo lắng trên mặt Kim Nhất Gia biến mất, khuôn mặt tươi cười.
Ai nói Lãnh Phong ác nghiệt vô tình? Hóa ra ông ta là một người cẩn thận. Quan Doãn hiểu được dụng ý của Lãnh Phong, là không muốn Ôn Lâm và Kim Nhất Giai vì hắn mà còn khúc mắc trong lòng. Có thể thấy được, Lãnh Phong thật lòng quan tâm tới hắn, cả vấn đề tình cảm của hắn cũng để ý tới.
Nhìn thấy Ôn Lâm đã bình thường với Kim Nhất Giai trở lại, Quan Doãn thầm vui mừng. Ôn Lâm dù cũng như các cô gái bình thường khác, luôn có lòng độc chiếm, nhưng cô không phải là người hay thù hằn. Dưới cá tính tùy tiện, thật ra là người rất dễ khoan dung và tha thứ cho người khác. Nói tóm lại, Ôn Lâm là một cô gái tốt.
Nghĩ đến vấn đề tình cảm, Quan Doãn lại chú ý đến vết nhẫn trên ngón tay Lãnh Phong, lại liên tưởng đến Lãnh Phong chưa bao giờ nhắc tới người nhà, trong lòng của hắn lại thầm đoán định. Hôm nay, Lãnh Nhạc, Lãnh Phong và Lãnh Thư cùng xuất hiện, hơn nữa ông ta còn gọi thẳng tên Lãnh Nhạc, cũng gián tiếp chứng minh rằng quan hệ giữa Lãnh Nhạc và Lãnh Phong rất mật thiết. Vì thế có thể chứng minh, Lãnh Phong không còn kiêng dè vấn đề thân phận của ông ta nữa, ít nhất là trước mặt hắn.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Lãnh Phong lặng lẽ dừng trên người Mẫu Bang Phương một lúc, mới lên tiếng:
- Cô Mẫu, nghe giọng nói của cô, không giống người huyện Khổng lắm?
Tiếng địa phương huyện Khổng và tỉnh Dự hơi giống nhau, nếu nghe không cẩn thận thì không thể phân biệt được. Tai của Lãnh Phong cũng rất sắc bén, không phải người huyện Khổng cũng có thể nhận ra. Nói như vậy, chỉ những người đã từng vào Nam ra Bắc gặp gỡ nhiều người khắp nơi mới có thể có năng lực nhận biết như thế.
- Quê tôi ở tỉnh Dự.
Mẫu Bang Phương khẽ mỉm cười nói:
- Nghe giọng nói của chủ tịch huyện cũng giống tiếng vùng Mân Nam, nhưng cũng không rõ lắm, hẳn là thanh niên trí thức đi học rồi?
Lần này thì Quan Doãn càng giật mình. Giọng của Lãnh Phong mang chút khẩu âm phương nam, hắn đã cố ý nghe nên cũng có thể đoán được rằng Lãnh Phong từng sống ở phương nam, nhưng nơi ở cụ thể thì hắn thật sự không thể nghe ra được.
Mẹ hắn chưa bao giờ bước ra khỏi huyện Khổng một bước, cũng chưa từng tiếp xúc với những người ở các nơi xa, sao bà lại nhận ra được giọng nói của Lãnh Phong là tiếng địa phương Mân Nam?
Chẳng lẽ mẹ hắn thuận miệng nói vậy thôi?
Không ngờ, câu trả lời của Lãnh Phong khiến Quan Doãn chấn động:
- Cô Mẫu thật lợi hại, tôi đã cố tình nói chính xác tiếng phổ thông, không ngờ cô vẫn nhận ra. Ha ha, tài thật, cô là người đầu tiên nghe giọng nói mà biết tôi là người Mân Nam. Tôi kính cô một ly.
Mẫu Phương Bang nâng ly nước trà lên:
- Thật ngại quá, tôi vốn không biết uống rượu, xin lấy trà thay rượu thôi.
Khó thấy được Lãnh Phong cười vui vẻ, Quan Doãn lại chẳng quan tâm đến việc tâm trạng Lãnh Phong tốt thế cũng không phải vì đại cục ở huyện Khổng đã định, mà chỉ kinh ngạc trước biểu hiện khác thường của mẹ hắn. Từ lần trước lên tiếng hỏi Kim Nhất Giai là tiểu thư nhà nào ở thủ đô, cho đến lần này chỉ cần Lãnh Phong nói một câu đã biết là người vùng Mân Nam, chợt phát hiện ra dường như một cao nhân đang ẩn nấp dưới hình hài mẹ hắn. Hắn bất giác nhìn mẹ hắn, thầm nghĩ hắn vừa mới tới Hoàng Lương đã được Thôi Cùng chú ý, xem như đã động trời, không ngờ mẹ hắn còn động trời hơn nữa.
Vấn đề là, đã nhiều năm như vậy, sao hắn lại chưa từng phát hiện vẻ khác thường này của mẹ hắn?
Tiếp đó, Lãnh Phong lại kính Quan Thành Nhân một ly.
So với Mẫu Bang Phương rất tự nhiên thoải mái, Quan Thành Nhân lần đầu tiên cùng ăn cơm với các quan lớn như Chủ tịch huyện và lãnh đạo Thành ủy như vậy, không khỏi căng thẳng, lúc chạm ly với Lãnh Phong còn làm đổ tí tượu nữa. Nhưng ông cũng tạm xem như là giữ được thể diện. Dù sao cũng đã đứng lớp mấy mươi năm, tuy chưa từng gặp trường hợp lớn, nhưng trường hợp nhỏ đã thấy không ít. Hơn nữa, cuộc gặp hôm nay cũng chỉ có tư cách cá nhân, sau khi khách sáo vài câu thì cũng không thất lễ gì.
Nhưng so với Mẫu Bang Phương thì ông còn kém xa, lại càng khiến Quan Doãn hoài nghi. Trước kia sao hắn lại không chú ý rằng mẹ hắn cũng có kiến thức hơn cha hắn? Xem ra, vì người trong nhà quá quen thuộc nên sơ sót, không quan sát kỹ lưỡng.
Lại nghĩ tới hắn đã lớn thế này vẫn chưa từng gặp qua ông bà ngoại, càng chưa từng thấy mẹ hắn về nhà mẹ ruột. Nếu người khác có hỏi, mẹ hắn ngàn lần như một đều trả lời rằng: “chia tay người nhà rồi giờ không tìm được đường về.”
Ông bà nội của Quan Doãn cũng mất sớm. Hắn từ nhỏ đã không biết được tình cảm ấm áp của ông bà như các bạn cùng lứa, cho nên hắn trân trọng và quan tâm ông cụ Dung cũng không hẳn là không bù đắp cho thiếu thốn thời thơ ấu.
Trong đám người ngồi đây, chức vụ cao nhất là Lãnh Nhạc, hơn nữa tuổi của ông ta còn lớn hơn Lãnh Phong, ông ta ngồi ghế chủ tọa cũng đúng, nhưng cố tình nhường ghế đó cho Lãnh Phong, hơn nữa, rất rõ ràng, mọi việc đều lấy Lãnh Phong làm chủ khiến Quan Doãn càng hiểu rõ, địa vị của Lãnh Phong trong gia tộc hẳn là cao hơn Lãnh Nhạc.
Sau khi Lãnh Phong kính rượu Mẫu Bang Phương và Quan Thành Nhân xong lại mời Kim Nhất Giai một ly, cảm ơn Kim Nhất Giai đã giúp đỡ ông. Kim Nhất Giai cũng thản nhiên đồng ý, không khách sáo với Lãnh Phong. Cô biết rõ Lãnh Phong không phải người dối trá khách sáo, không cần phải làm ra vẻ với ông.
Cuối cùng Lãnh Phong lại mời Quan Doãn:
- Quan Doãn, tôi phải mời cậu một ly.
- Chủ tịch huyện, tôi không dám nhận đâu.
Quan Doãn muốn đứng lên.
- Ngồi xuống.
Lãnh Phong uy nghiêm nói.
- Từ nay về sau, cho dù cậu đi đến đâu, chỉ cần cậu gặp khó khăn, chỉ cần cậu quay người lại thì đã thấy tôi đứng phía sau cậu.
- Vâng, sau này tôi cũng sẽ lớn lên dưới sự quan sát của Chủ tịch huyện, dù đi đến nơi nào, chỉ cần tôi sai đường hay mất phương hướng, xin Chủ tịch huyện uốn nắn tôi kịp thời, đừng để tôi sai lầm ngày càng sâu.
Thái độ của Quan Doãn rất thành khẩn, ngữ khí kiên định.
- Cạn!
Lãnh Phong hào sảng nói lớn.
- Cạn!
Quan Doãn cũng hầu tiếp ông đến cùng.
Dù Quan Doãn quen biết Ôn Lâm đã lâu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn ngồi ăn cơm cùng Ôn Lâm với nhiều người như vậy. Ôn Lâm trở nên điềm nhiên nhã nhặn, lịch sự. Kim Nhất Giai cũng thế, thục nữ mà tao nhã, dường như chỉ chớp mắt đã biến thành người khác, khiến Quan Doãn không khỏi thầm lắc đầu. Mỗi người phụ nữ đều chứa đựng cả trăm cô gái.
Ôn Lâm và Kim Nhất Giai còn thầm thì vài câu với nhau, dáng vẻ khăng khít thân thiết, không hề giống tình địch chút nào. Tiểu Muội và Lãnh Thư cũng gần gũi hơn, hai người thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu. Còn Quan Doãn, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc cũng chuyện trò vui vẻ. Có lẽ vì đã uống rượu nên vẻ mặt Lãnh Phong cũng thư thái hơn nhiều, không còn lạnh lùng nữa.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ. Tuy từ đầu đến cuối Lãnh Phong và Lãnh Nhạc đều không nhắc tới việc điều chỉnh cơ cấu huyện Khổng và quan hệ giữa hai người họ, Quan Doãn cũng không hỏi nhiều, nhưng điều rõ ràng là Lãnh Phong xuất hiện cùng lúc với Lãnh Nhạc, chính là thầm ám chỉ, chỉ cần tra được điểm chung giữa bối cảnh của Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, thì thế lực to lớn của nhà họ Lãnh ở thủ đô sẽ hiện rõ trước mắt Quan Doãn.
Tin rằng, thêm một thời gian nữa, Quan Doãn sẽ tìm được tất cả bí mật trên người Lãnh Phong.
Ăn xong, Lãnh Phong vẫn còn chưa thỏa mãn, sau khi đưa Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương về rồi, ông lại đề nghị đi uống trà. Quan Doãn vui vẻ vâng lệnh, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư cũng cùng đi.
Ôn Lâm cùng Tiểu Muội và cha mẹ hắn đi nghỉ, sáng mai phải quay về huyện Khổng. Lúc bước ra, Quan Doãn nhìn Ôn Lâm không rời mắt, nhưng cũng không có cách nào. Ôn Lâm không còn là người trong quan trường, vả lại Lãnh Phong cũng không mời cô.
Dù sao hắn cũng còn quay về huyện Khổng, vẫn còn cơ hội gặp gỡ Ôn Lâm.
Lãnh Nhạc đưa mọi người tới một quán trà tên Vọng Giang Lâu. Trong thành phố Hoàng Lương không có sông, chỉ có một con kênh. Vọng Giang Lâu dựng ven kênh, cũng là một nơi lịch sự, tao nhã.
Đây là quán trà nổi tiếng nhất thành phố Hoàng Lương. Lúc này, trong Vọng Giang Lâu chật khách. Khi mấy người Lãnh Phong tới nơi, bãi đỗ xe gần như không còn chỗ trống. Thật vất vả mới đậu xe xong, vừa đi tới cửa, ngước lên đã nhận ra vài người quen.
Một người là Hạ Đức Trường, một người là Tư Hữu Lập. Nếu như ở thành phố Hoàng Lương, Hạ Đức Trường và Tư Hữu Lập gặp mặt nhau cũng chẳng có gì lạ, nhưng có một người theo sát phía sau khiến Quan Doãn lập tức mở to hai mắt.
Vương Xa Quân!
Quan Doãn vội vàng tiến lên phía trước một bước:
- Trưởng ban thư ký, Chủ tịch huyện, nếu biết các vị đã tới, tôi đã tới sớm hơn. Sao lại có thể để lãnh đạo chờ tôi được…
Lãnh Nhạc mỉm cười:
- Giờ đã hết giờ làm việc, tôi không phải là Trưởng ban thư ký, tôi là chú Lãnh Thư, cậu có thể gọi tôi là chú như nó vậy.
- Đúng đấy Quan Doãn, cậu không cần phải câu nệ. Tôi cùng Lãnh Nhạc và Lãnh Thư cùng ra mặt mời cậu cùng thầy Quan, cô Mẫu dùng cơm là để cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.
Tuy vẻ mặt Lãnh Phong vẫn lạnh lùng như trước, nhưng bên trong lời nói lại ôn hòa hơn, trong mắt cũng có một tia cười.
- Đi, lên lầu rồi nói chuyện.
Kim Nhất Giai nhu thuận theo sát Quan Doãn, rất ngoan ngoãn. Lãnh Thư đi phía sau Lãnh Nhạc, kín đáo cười. Mấy người lên lầu, khi tới phòng sang trọng nhất, mở cửa bước ra đã thấy Quan Thành Nhân, Mẫu Bang Phương cùng Tiểu Muội hắn và Ôn Lâm đã đợi từ lâu.
Mọi người vừa đến, em út đứng lên trước, sau đó là Ôn Lâm, tiếp đó Quan Thành Nhân cũng đứng lên, hơi e dè cười nhã nhặn. Cuối cùng là Mẫu Bang Phương. Bà chậm rãi đứng lên nói:
- Làm phiền Trưởng ban thư ký và Chủ tịch huyện rồi. Lúc đầu hẹn với cô Lãnh ăn một bữa cơm, không ngờ còn kinh động đến Trưởng ban thư ký và Chủ tịch huyện. Nếu biết sớm như vậy chắc là không dám tới.
- Cô Mẫu khách khí quá.
Lãnh Nhạc cũng khách sáo cười nói, khiêm tốn, bình tĩnh và nho nhã lễ độ.
- Quan Doãn và Nhất Giai đã cứu Lãnh Phong, mời các vị dùng một bữa cơm cảm ơn, cũng là chuyện bình thường thôi.
- Cô Mẫu, thầy Quan, mau ngồi đi.
Lãnh Phong cũng rất khách khí, nhún nhường mấy phần, nhìn lướt qua, chỉ bảo:
- Lãnh Thư, con ngồi cạnh Tiểu Muội. Quan Doãn, cậu ngồi cạnh tôi. Lãnh Nhạc, chú ngồi cạnh Quan Doãn đi. Hôm nay vui quá, phải uống nhiều mới được.
- Chủ tịch huyện, sức khỏe của anh vừa mới khỏe lại thôi, đừng uống rượu.
Quan Doãn ngồi xuống, khuyên Lãnh Phong một câu.
Lãnh Phong sắp xếp chỗ ngồi cho từng người, hết lần này đến lần khác không nhắc đến Kim Nhất Giai, cũng không phải vì không để ý đến Kim Nhất Giai, mà là có ý khác. Kim Nhất Giai nhìn lướt qua chỗ ngồi, hơn chần chừ một chút, chỉ có thể ngồi cạnh Ôn Lâm. Còn Ôn Lâm dường như không có việc gì, nói nhỏ với Kim Nhất Giai mấy câu, vẻ lo lắng trên mặt Kim Nhất Gia biến mất, khuôn mặt tươi cười.
Ai nói Lãnh Phong ác nghiệt vô tình? Hóa ra ông ta là một người cẩn thận. Quan Doãn hiểu được dụng ý của Lãnh Phong, là không muốn Ôn Lâm và Kim Nhất Giai vì hắn mà còn khúc mắc trong lòng. Có thể thấy được, Lãnh Phong thật lòng quan tâm tới hắn, cả vấn đề tình cảm của hắn cũng để ý tới.
Nhìn thấy Ôn Lâm đã bình thường với Kim Nhất Giai trở lại, Quan Doãn thầm vui mừng. Ôn Lâm dù cũng như các cô gái bình thường khác, luôn có lòng độc chiếm, nhưng cô không phải là người hay thù hằn. Dưới cá tính tùy tiện, thật ra là người rất dễ khoan dung và tha thứ cho người khác. Nói tóm lại, Ôn Lâm là một cô gái tốt.
Nghĩ đến vấn đề tình cảm, Quan Doãn lại chú ý đến vết nhẫn trên ngón tay Lãnh Phong, lại liên tưởng đến Lãnh Phong chưa bao giờ nhắc tới người nhà, trong lòng của hắn lại thầm đoán định. Hôm nay, Lãnh Nhạc, Lãnh Phong và Lãnh Thư cùng xuất hiện, hơn nữa ông ta còn gọi thẳng tên Lãnh Nhạc, cũng gián tiếp chứng minh rằng quan hệ giữa Lãnh Nhạc và Lãnh Phong rất mật thiết. Vì thế có thể chứng minh, Lãnh Phong không còn kiêng dè vấn đề thân phận của ông ta nữa, ít nhất là trước mặt hắn.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Lãnh Phong lặng lẽ dừng trên người Mẫu Bang Phương một lúc, mới lên tiếng:
- Cô Mẫu, nghe giọng nói của cô, không giống người huyện Khổng lắm?
Tiếng địa phương huyện Khổng và tỉnh Dự hơi giống nhau, nếu nghe không cẩn thận thì không thể phân biệt được. Tai của Lãnh Phong cũng rất sắc bén, không phải người huyện Khổng cũng có thể nhận ra. Nói như vậy, chỉ những người đã từng vào Nam ra Bắc gặp gỡ nhiều người khắp nơi mới có thể có năng lực nhận biết như thế.
- Quê tôi ở tỉnh Dự.
Mẫu Bang Phương khẽ mỉm cười nói:
- Nghe giọng nói của chủ tịch huyện cũng giống tiếng vùng Mân Nam, nhưng cũng không rõ lắm, hẳn là thanh niên trí thức đi học rồi?
Lần này thì Quan Doãn càng giật mình. Giọng của Lãnh Phong mang chút khẩu âm phương nam, hắn đã cố ý nghe nên cũng có thể đoán được rằng Lãnh Phong từng sống ở phương nam, nhưng nơi ở cụ thể thì hắn thật sự không thể nghe ra được.
Mẹ hắn chưa bao giờ bước ra khỏi huyện Khổng một bước, cũng chưa từng tiếp xúc với những người ở các nơi xa, sao bà lại nhận ra được giọng nói của Lãnh Phong là tiếng địa phương Mân Nam?
Chẳng lẽ mẹ hắn thuận miệng nói vậy thôi?
Không ngờ, câu trả lời của Lãnh Phong khiến Quan Doãn chấn động:
- Cô Mẫu thật lợi hại, tôi đã cố tình nói chính xác tiếng phổ thông, không ngờ cô vẫn nhận ra. Ha ha, tài thật, cô là người đầu tiên nghe giọng nói mà biết tôi là người Mân Nam. Tôi kính cô một ly.
Mẫu Phương Bang nâng ly nước trà lên:
- Thật ngại quá, tôi vốn không biết uống rượu, xin lấy trà thay rượu thôi.
Khó thấy được Lãnh Phong cười vui vẻ, Quan Doãn lại chẳng quan tâm đến việc tâm trạng Lãnh Phong tốt thế cũng không phải vì đại cục ở huyện Khổng đã định, mà chỉ kinh ngạc trước biểu hiện khác thường của mẹ hắn. Từ lần trước lên tiếng hỏi Kim Nhất Giai là tiểu thư nhà nào ở thủ đô, cho đến lần này chỉ cần Lãnh Phong nói một câu đã biết là người vùng Mân Nam, chợt phát hiện ra dường như một cao nhân đang ẩn nấp dưới hình hài mẹ hắn. Hắn bất giác nhìn mẹ hắn, thầm nghĩ hắn vừa mới tới Hoàng Lương đã được Thôi Cùng chú ý, xem như đã động trời, không ngờ mẹ hắn còn động trời hơn nữa.
Vấn đề là, đã nhiều năm như vậy, sao hắn lại chưa từng phát hiện vẻ khác thường này của mẹ hắn?
Tiếp đó, Lãnh Phong lại kính Quan Thành Nhân một ly.
So với Mẫu Bang Phương rất tự nhiên thoải mái, Quan Thành Nhân lần đầu tiên cùng ăn cơm với các quan lớn như Chủ tịch huyện và lãnh đạo Thành ủy như vậy, không khỏi căng thẳng, lúc chạm ly với Lãnh Phong còn làm đổ tí tượu nữa. Nhưng ông cũng tạm xem như là giữ được thể diện. Dù sao cũng đã đứng lớp mấy mươi năm, tuy chưa từng gặp trường hợp lớn, nhưng trường hợp nhỏ đã thấy không ít. Hơn nữa, cuộc gặp hôm nay cũng chỉ có tư cách cá nhân, sau khi khách sáo vài câu thì cũng không thất lễ gì.
Nhưng so với Mẫu Bang Phương thì ông còn kém xa, lại càng khiến Quan Doãn hoài nghi. Trước kia sao hắn lại không chú ý rằng mẹ hắn cũng có kiến thức hơn cha hắn? Xem ra, vì người trong nhà quá quen thuộc nên sơ sót, không quan sát kỹ lưỡng.
Lại nghĩ tới hắn đã lớn thế này vẫn chưa từng gặp qua ông bà ngoại, càng chưa từng thấy mẹ hắn về nhà mẹ ruột. Nếu người khác có hỏi, mẹ hắn ngàn lần như một đều trả lời rằng: “chia tay người nhà rồi giờ không tìm được đường về.”
Ông bà nội của Quan Doãn cũng mất sớm. Hắn từ nhỏ đã không biết được tình cảm ấm áp của ông bà như các bạn cùng lứa, cho nên hắn trân trọng và quan tâm ông cụ Dung cũng không hẳn là không bù đắp cho thiếu thốn thời thơ ấu.
Trong đám người ngồi đây, chức vụ cao nhất là Lãnh Nhạc, hơn nữa tuổi của ông ta còn lớn hơn Lãnh Phong, ông ta ngồi ghế chủ tọa cũng đúng, nhưng cố tình nhường ghế đó cho Lãnh Phong, hơn nữa, rất rõ ràng, mọi việc đều lấy Lãnh Phong làm chủ khiến Quan Doãn càng hiểu rõ, địa vị của Lãnh Phong trong gia tộc hẳn là cao hơn Lãnh Nhạc.
Sau khi Lãnh Phong kính rượu Mẫu Bang Phương và Quan Thành Nhân xong lại mời Kim Nhất Giai một ly, cảm ơn Kim Nhất Giai đã giúp đỡ ông. Kim Nhất Giai cũng thản nhiên đồng ý, không khách sáo với Lãnh Phong. Cô biết rõ Lãnh Phong không phải người dối trá khách sáo, không cần phải làm ra vẻ với ông.
Cuối cùng Lãnh Phong lại mời Quan Doãn:
- Quan Doãn, tôi phải mời cậu một ly.
- Chủ tịch huyện, tôi không dám nhận đâu.
Quan Doãn muốn đứng lên.
- Ngồi xuống.
Lãnh Phong uy nghiêm nói.
- Từ nay về sau, cho dù cậu đi đến đâu, chỉ cần cậu gặp khó khăn, chỉ cần cậu quay người lại thì đã thấy tôi đứng phía sau cậu.
- Vâng, sau này tôi cũng sẽ lớn lên dưới sự quan sát của Chủ tịch huyện, dù đi đến nơi nào, chỉ cần tôi sai đường hay mất phương hướng, xin Chủ tịch huyện uốn nắn tôi kịp thời, đừng để tôi sai lầm ngày càng sâu.
Thái độ của Quan Doãn rất thành khẩn, ngữ khí kiên định.
- Cạn!
Lãnh Phong hào sảng nói lớn.
- Cạn!
Quan Doãn cũng hầu tiếp ông đến cùng.
Dù Quan Doãn quen biết Ôn Lâm đã lâu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn ngồi ăn cơm cùng Ôn Lâm với nhiều người như vậy. Ôn Lâm trở nên điềm nhiên nhã nhặn, lịch sự. Kim Nhất Giai cũng thế, thục nữ mà tao nhã, dường như chỉ chớp mắt đã biến thành người khác, khiến Quan Doãn không khỏi thầm lắc đầu. Mỗi người phụ nữ đều chứa đựng cả trăm cô gái.
Ôn Lâm và Kim Nhất Giai còn thầm thì vài câu với nhau, dáng vẻ khăng khít thân thiết, không hề giống tình địch chút nào. Tiểu Muội và Lãnh Thư cũng gần gũi hơn, hai người thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu. Còn Quan Doãn, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc cũng chuyện trò vui vẻ. Có lẽ vì đã uống rượu nên vẻ mặt Lãnh Phong cũng thư thái hơn nhiều, không còn lạnh lùng nữa.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ. Tuy từ đầu đến cuối Lãnh Phong và Lãnh Nhạc đều không nhắc tới việc điều chỉnh cơ cấu huyện Khổng và quan hệ giữa hai người họ, Quan Doãn cũng không hỏi nhiều, nhưng điều rõ ràng là Lãnh Phong xuất hiện cùng lúc với Lãnh Nhạc, chính là thầm ám chỉ, chỉ cần tra được điểm chung giữa bối cảnh của Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, thì thế lực to lớn của nhà họ Lãnh ở thủ đô sẽ hiện rõ trước mắt Quan Doãn.
Tin rằng, thêm một thời gian nữa, Quan Doãn sẽ tìm được tất cả bí mật trên người Lãnh Phong.
Ăn xong, Lãnh Phong vẫn còn chưa thỏa mãn, sau khi đưa Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương về rồi, ông lại đề nghị đi uống trà. Quan Doãn vui vẻ vâng lệnh, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư cũng cùng đi.
Ôn Lâm cùng Tiểu Muội và cha mẹ hắn đi nghỉ, sáng mai phải quay về huyện Khổng. Lúc bước ra, Quan Doãn nhìn Ôn Lâm không rời mắt, nhưng cũng không có cách nào. Ôn Lâm không còn là người trong quan trường, vả lại Lãnh Phong cũng không mời cô.
Dù sao hắn cũng còn quay về huyện Khổng, vẫn còn cơ hội gặp gỡ Ôn Lâm.
Lãnh Nhạc đưa mọi người tới một quán trà tên Vọng Giang Lâu. Trong thành phố Hoàng Lương không có sông, chỉ có một con kênh. Vọng Giang Lâu dựng ven kênh, cũng là một nơi lịch sự, tao nhã.
Đây là quán trà nổi tiếng nhất thành phố Hoàng Lương. Lúc này, trong Vọng Giang Lâu chật khách. Khi mấy người Lãnh Phong tới nơi, bãi đỗ xe gần như không còn chỗ trống. Thật vất vả mới đậu xe xong, vừa đi tới cửa, ngước lên đã nhận ra vài người quen.
Một người là Hạ Đức Trường, một người là Tư Hữu Lập. Nếu như ở thành phố Hoàng Lương, Hạ Đức Trường và Tư Hữu Lập gặp mặt nhau cũng chẳng có gì lạ, nhưng có một người theo sát phía sau khiến Quan Doãn lập tức mở to hai mắt.
Vương Xa Quân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.