Chương 171: Long trời lở đất
Hà Thường Tại
18/03/2013
Quan Doãn vừa mừng vừa sợ. Lý Dật Phong trong họa được phúc, một bước đã bước vào vị trí trọng yếu nhất trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đúng thật là chuyển biến động trời.
Đương nhiên, Trưởng phòng cán bộ 2 cũng là cán bộ cấp cục. Lấy thân phận Bí thư Huyện ủy của Lý Dật Phong mà tính, thì chỉ là điều chuyển ngang. Hơn nữa, căn cứ vào kinh nghiệm lý lịch mấy năm Lý Dật Phong làm Bí thư Huyện ủy, bước tiếp theo thăng tới Phó giám đốc sở cũng là chuyện đương nhiên. Điều chuyển ngang xem như thiệt thòi rồi.
Nhưng đừng quên Lý Dật Phong đưa đơn xin từ chức với Thành ủy là vì vấn đề an toàn và chất lượng của đập lớn. Dù không gây nên thương vong nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là người phải gánh phần lớn trách nhiệm. Ông ta chủ động xin từ chức, theo lệ thường, cũng phải chịu xử phạt, bị điều đến làm một chức quan nhàn tản, ít nhất cũng hai ba năm uổng phí tài năng.
Dù sao, cuối cùng cũng là một niềm vui to lớn, ngay cả Quan Doãn cũng không kịp chuẩn bị tinh thần, mừng khôn xiết.
Cơ cấu Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tại các tỉnh thiết kế không giống nhau, nhưng cũng gần như nhau, chỉ khác biệt rất nhỏ. Các cán bộ được chia làm khu vực một, khu vực 2, khu vực 3, khu vực 4, cán bộ giám sát, cán bộ phòng Giáo dục…. Chức trách nơi phòng giám sát và giáo dục thì không cần phải nói nữa, chủ yếu là giám sát và đào tạo cán bộ, thành một khu vực giám sát. Còn một nơi có chức trách chủ yếu là quản lý vĩ mô việc xây dựng đội ngũ cán bộ, đồng thời kiêm luôn việc tuyển chọn cán bộ. Hai khu vực này chia nhau phụ trách quản lý lãnh đạo địa phương, đoàn thể và các ban ngành công tác trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, các lãnh đạo bộ phận đơn vị sự nghiệp, chờ khảo hạch lãnh đạo các đơn vị sự nghiệp, bổ nhiệm, miễn nhiệm, trao đổi…
Nói chính xác là một khu vực quản lý vĩ mô, một khu vực giám sát, cụ thể là khảo hạch, bổ nhiệm và miễn nhiệm.
Tuy Lý Dật Phong chỉ điều chuyển ngang, nhưng so với Bí thư Huyện ủy chỉ hô mưa gọi gió ở một huyện, thì trưởng phòng cán bộ 2 của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quyền cao chức trọng hơn, thậm chí, các Phó Chủ tịch thành phố, các Ủy viên thường vụ thành phố cấp đại cũng phải kính trọng vài phần, không dám xem thường.
Cấp bậc không thay đổi, nhưng quyền lực lại tăng, hơn nữa vị trí rất hiển hách. Lý Dật Phong được điều nhiệm không thể nói là một bước lên trời, chỉ có thể nói là một bước lên mây thôi, và bước tiếp theo được chờ đợi chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Quan Doãn đoán rằng, bước tiếp theo của Lý Dật Phong hẳn là Viện Khoa học xã hội tỉnh, hoặc là Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy, cho dù là đến ban ngành nào, cũng đều là chức vụ nhàn hạ. Lần trước trong vường hoa hậu viện Huyện ủy, Lý Dật Phong và hắn nói chuyện về con đường của cán bộ tham mưu cao cấp, hắn đã có thể đoán được, nếu cần thiết, Lý Dật Phong có thể ngủ đông hai năm. Viện Khoa học xã hội hay Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy là nơi tốt nhất.
Quan Doãn đã đoán đúng, khi Lý Dật Phong quyết định từ chức sau khi dẹp yên thế cục huyện Khổng đã suy nghĩ kỹ bước đi tiếp theo, đến Viện Khoa học xã hội hay Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy ngủ đông hai năm, nâng cao trình độ lý luận, nâng cao tu dưỡng bản thân, khi thời cơ đến lại Đông Sơn tái khởi. Đây gọi là mài dao chờ ngày đốn củi, ngủ đông hai ba năm cũng không hẳn là chuyện xấu.
Nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến chuyển. Nào ai có thể dự đoán được thế cục huyện Khổng thay đổi lớn lao như thế, chẳng những làm xao động ao thu yên tĩnh của thành phố Hoàng Lương, ngay cả Tỉnh ủy cũng xen bàn tay khổng lồ vào, cuối cùng tạo ra một cục diện phức tạp, quyết đấu kịch liệt, khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
- Chuyện tốt, chuyện tốt!
Quan Doãn rất đỗi vui mừng, nắm chặt tay Kim Nhất Giai:
- Tin tức không sai chứ?
- Đương nhiên là không sai, chuyện lớn như vậy, em có thể nói đùa với anh sao?
Bàn tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai nắm chặt lấy, cũng không trốn tránh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cảm nhận được sức mạnh và độ nóng của hai bàn tay Quan Doãn, biết hắn đã bình phục như xưa, cười yếu ớt:
- Sao chứ, không nghĩ tới phải không? Mặt của Hạ Đức Trường cũng xanh mét rồi.
- Ai nhận chức Bí thư Huyện ủy vậy?
- Còn chưa có kết quả, hẳn là còn đang bàn bạc. Nghe nói Chủ tịch huyện Lãnh đã đóng cửa hội đàm với Tưởng Tuyết Tùng hơn một giờ. Bây giờ chắc cũng đã thống nhất ý kiến rồi. Nghĩ lại, huyện Khổng này, cũng làm thay đổi cách nhìn của nhiều người. Như lúc trước, không ai tưởng tượng được mọi việc lại thế này. Ai lại đánh nhau vỡ đầu để tranh nhau một chức thư ký huyện nhỏ bé chứ? Chiến tích không nhiều, quyền lực không lớn, còn không bằng một Chủ tịch quận ở thành phố.
- Chủ tịch huyện Lãnh có thể đối thoại với Bí thư Thành ủy, cũng đã rất tốt. Có Chủ tịch huyện nào mà lại cò kè mặc cả với Bí thư Thành ủy vì chuyện lên chức đâu chứ?
Quan Doãn hơi yên tâm. Giờ đại cục cũng đã định được một nửa. Lý Dật Phong có thể có nơi để đi, cũng không phí đi hành động vĩ đại mà ông ta đã làm ở huyện Khổng.
- Anh còn đắc ý nữa?
Kim Nhất Giai nheo mắt cười nói:
- Chẳng lẽ anh không đoán được lúc Lãnh Phong và Tưởng Tuyết Tùng cò kè mặc cả, nhất định sẽ có một lợi thế. Lợi thế đó chính là anh.
- Anh biết.
Quan Doãn cũng đã sớm dự liệu trước.
- Trước kia anh luôn có mâu thuẫn tâm lý với việc bí mật giữ chức trong Thành ủy. Giờ ý nghĩ khác nhiều rồi, không giống lúc trước. Leo lên cao mới mới có thể nhìn xa. Đến Thành ủy, cũng không chắc phải cần đến một con đường lớn. Nếu Hạ Đức Trường không thích một con đường bình thường, anh cũng không muốn lên chức bằng một con đường bình thường.
- Em cũng ủng hộ anh lên Thành ủy.
Kim Nhất Giai vui mừng nói.
- Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười. Đường đường là một Bí thư Thành ủy, một Chủ tịch huyện, lại muốn đem anh là một phó phòng nho nhỏ ra làm điều kiện. Anh cũng vinh hạnh rồi.
Lãnh Phong có thể đối thoại với Tưởng Tuyết Tùng vì bối cảnh của Lãnh Phong đã vượt qua thử thách và thân phận cán bộ kép ở tỉnh của Quan Doãn. Hắn có thể bị lấy ra làm lợi thế để cò kè mặc cả, cũng vì Tưởng Tuyết Tùng xem trọng hắn, và được cả Thôi Đồng ưu ái. Có thể nói, Thôi Đồng tham gia, khiến tầm quan trọng của hắn càng tăng lên.
- Anh có một dự cảm…
Quan Doãn nhảy xuống giường, tay chống eo, cảm thấy tinh lực dồi dào.
- Hạ Đức Trường lúc này đến đây phải về tay không rồi.
- Đâu chỉ tay không, căn bản là đem đá đập vào chân mình.
Sau khi gặp mặt lần trước, ấn tượng của Kim Nhất Giai về Hạ Đức Trường đã tuột dốc không phanh, giờ lại vì quan hệ với Quan Doãn, lại càng không cho là Hạ Đức Trường đúng nữa.
- Nếu như y không xen vào, bước tiếp theo của Lý Dật Phong chắc chắn là đến Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy rồi. Nhưng vì y rất hứng thú với thế cục của huyện Khổng, lại muốn nhân cơ hội này chặn ngang Lãnh Phong một phen. Kết quả là Lãnh Phong giận dữ, Lý Dật Phong tức giận, Tỉnh ủy cũng có vài người không vui. Khi y mới đến Hoàng Lương không lâu, Tỉnh ủy lại có một nhân vật quan trọng xuất hiện. Sau đó mọi chuyện đều biến hóa kinh người.
- Là ai?
- Không nói cho anh biết.
Kim Nhất Giai lườm Quan Doãn, lại cười nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Thật ra em cũng không biết là ai, chỉ biết là chiếc xe số 3 của Tỉnh ủy đích thân lên đường. Nhưng em đã hỏi rồi, mấy Phó Bí thư Tỉnh ủy vẫn còn trong Tỉnh ủy. Thế nên, rốt cuộc người ngồi trong xe là, thật là kỳ lạ.
Quả nhiên động tác khá lớn. Ngay cả xe chuyên dụng số 3 của Tỉnh ủy cũng lên đường, tạo một phen mưa bay gió xoáy. Chẳng cần biết kết quả thế nào, chỉ cần có thể đặt mình vào đó, cũng đủ để Quan Doãn kiêu ngạo rồi. Điều khiến Quan Doãn vui mừng hơn chính là lần đầu tiên Hạ Đức Trường đến tỉnh Yến, lần đầu tiên lén lút chủ động xuất kích đã phải chịu thua. Đánh đòn cảnh cáo thất bại có khiến y tỉnh táo lại và kiềm chế vài phần không?
Lý Dật Phong nhận chức Trưởng phòng cán bộ 2, vừa lúc Hạ Đức Trường không xem ra gì. Nghĩ lại, Hạ Đức Trường phía trên không nhận được sự tán thành của các nhân vật số một và số hai Tỉnh ủy, phía dưới lại có Lý Dật Phong giữ cân bằng, chả trách Kim Nhất Giai nói mặt Hạ Đức Trường cũng tái rồi, không tái mới là lạ.
Hạ Đức Trường không muốn đàng hoàng yên ổn ở tỉnh, muốn hấp tấp tới Hoàng Lương để nhúng tay vào, muốn lợi dụng tình thế hỗn loạn của huyện Khổng kiếm lợi lộc lớn nhất cho mình, không có lợi thì không dậy sớm, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là lừa chính mình, thật đáng buồn lại đáng tiếc.
Nếu như hướng đi của Lý Dật Phong đã định, tâm trạng của Quan Doãn cũng thật tốt, nhìn bầu trời đã tối, nói:
- Đi, ra ngoài ăn cơm chiều.
- Anh là bệnh nhân, nên ngoan ngoãn nằm trong phòng ăn cơm bệnh nhân đi.
- Không chịu nổi nữa. Cơm này khó ăn quá. Anh nghĩ là tay nghế nấu ăn của em cũng ngon hơn cơm bệnh nhân.
- Tay nghề nấu ăn của em rất cao, anh đừng coi thường nha.
- Không có thức ăn sao biết được.
- Lần sau tới nhà em, em đích thân xuống bếp cho anh xem.
- Nếu chẳng may anh nuốt không nổi thì làm sao bây giờ. Ngay trước mặt cha mẹ em không tiện nói em tệ.
- Anh dám nói bậy trước mặt cha mẹ em, em sẽ không để anh yên.
Nói đùa mấy câu, điện thoại di động của Kim Nhất Gia đã reo vang. Kim Nhất Giai nghe điện thoại xong, nói vài câu đã ngắt máy, nói với Quan Doãn:
- Xem như anh có lộc ăn, Lãnh Thư mời tối nay đi ăn cơm. Đi thôi.
Thành phố Hoàng Lương buổi tối, đèn đuốc rực rỡ. So với nơi này, huyện Khổng chẳng những nhỏ bé đến đáng thương, mà còn u buồn hơn nhiều. Đúng là thành phố ban đêm đẹp mê người. Quan Doãn nhất thời bùi ngùi, nhớ đến thời gian bốn năm đẹp đẽ sống ở thủ đô, lại không khỏi nghĩ đến Hạ Lai.
Cùng ở một thành phố, lại không thể gặp lại, hắn nên đối mặt với sự tránh né của Hạ Lai bằng cách nào? Đúng vậy, hắn vẫn không muốn thừa nhận, Hạ Lai làm việc điên cuồng, thường xuyên biến mất một tuần, rõ ràng là toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác, không phải là một loại trốn tránh sao? Giữa cô và hắn, kết cục cuối cùng không tin rằng phải trốn tránh.
Hắn nhớ lại, vào năm tốt nghiệp, Hạ Lai mãi không quên hắn, nhưng vẫn chưa từng đến thăm hắn một lần. Thế nên, từ lúc đầu, thư không ngừng, điện thoại không dứt, càng về sau càng bặt vô âm tín, khiến hắn chỉ còn tình yêu tuyệt vọng, trải qua một thời gian khó khăn vô cùng. Quả thật là hắn tin rằng Hạ Lai thật lòng với hắn, nhưng hạ Lai lại không có đủ sức chịu đựng dẻo dai, dũng cảm vượt qua hoàn cảnh.
Giờ tình cảm của hắn và Hạ Lai đã tiến thêm một tầng, nhưng lại gặp phải một vấn đề khó khăn hơn: hôn nhân. Về tình cảm, khi đến một giai đoạn nhất định, sẽ dùng hình thức hôn nhân đẩ cố định lại. Nhưng khi tình cảm của hắn và Hạ Lai đi đến giai đoạn đó, thì Hạ Lai lại vùi đầu vào công việc, hơn nữa thường xuyên một tuần không có tin tức. Với những hiểu biết về cô ấy, hắn đã mơ hồ đoán được Hạ Lai không muốn đối mặt với vấn đề hôn nhân.
Hạ Đức Trường đúng là núi cao không vượt qua được.
Quan Doãn cũng không oán giận gì Hạ Lai. Hắn chỉ muốn gặp mặt Hạ Lai một lần. Là người đàn ông yêu thương cô sâu đậm, hắn hy vọng khi hắn bị thương, dù cho cô chỉ đứng trước mặt hắn cười dịu dàng, cũng đủ khiến hắn vui mừng suốt đời rồi.
Tuyết rơi dày khắp thành phố Hoàng Lương, trên đường còn có tuyết đọng, Kim Nhất Giai cùng Quan Doãn đi đến khách sạn Hoàng Lương. Vừa tới đại sảnh đã thấy Lãnh Thư đang vẫy tay.
Lãnh Thư mặc áo khoác màu đỏ sậm, tóc tết lại thật xinh xắn ra sau ót, trên cổ lại choàng một cái khăn màu tím, trong đêm đông rét lạnh, cô tựa như một đóa hồng thơm ngát mê người, đang thẹn thùng lặng lẽ khai mở.
Cách ăn mặc của Lãnh Thư khiến người ta sáng mắt, nhưng điều khiến hai mắt Quan Doãn tỏa sáng là phía sau Lãnh Thư còn có hai người. Một là Lãnh Nhạc, còn người còn lại, đúng là Lãnh Phong.
Lần đầu tiên, Lãnh Nhạc, Lãnh Phong và Lãnh Thư, ba người trong trường hợp không công khai xuất hiện cùng lúc. Quan hệ thật sự của họ chẳng lẽ đã lộ ra phần nào rồi sao?
Đương nhiên, Trưởng phòng cán bộ 2 cũng là cán bộ cấp cục. Lấy thân phận Bí thư Huyện ủy của Lý Dật Phong mà tính, thì chỉ là điều chuyển ngang. Hơn nữa, căn cứ vào kinh nghiệm lý lịch mấy năm Lý Dật Phong làm Bí thư Huyện ủy, bước tiếp theo thăng tới Phó giám đốc sở cũng là chuyện đương nhiên. Điều chuyển ngang xem như thiệt thòi rồi.
Nhưng đừng quên Lý Dật Phong đưa đơn xin từ chức với Thành ủy là vì vấn đề an toàn và chất lượng của đập lớn. Dù không gây nên thương vong nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là người phải gánh phần lớn trách nhiệm. Ông ta chủ động xin từ chức, theo lệ thường, cũng phải chịu xử phạt, bị điều đến làm một chức quan nhàn tản, ít nhất cũng hai ba năm uổng phí tài năng.
Dù sao, cuối cùng cũng là một niềm vui to lớn, ngay cả Quan Doãn cũng không kịp chuẩn bị tinh thần, mừng khôn xiết.
Cơ cấu Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tại các tỉnh thiết kế không giống nhau, nhưng cũng gần như nhau, chỉ khác biệt rất nhỏ. Các cán bộ được chia làm khu vực một, khu vực 2, khu vực 3, khu vực 4, cán bộ giám sát, cán bộ phòng Giáo dục…. Chức trách nơi phòng giám sát và giáo dục thì không cần phải nói nữa, chủ yếu là giám sát và đào tạo cán bộ, thành một khu vực giám sát. Còn một nơi có chức trách chủ yếu là quản lý vĩ mô việc xây dựng đội ngũ cán bộ, đồng thời kiêm luôn việc tuyển chọn cán bộ. Hai khu vực này chia nhau phụ trách quản lý lãnh đạo địa phương, đoàn thể và các ban ngành công tác trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, các lãnh đạo bộ phận đơn vị sự nghiệp, chờ khảo hạch lãnh đạo các đơn vị sự nghiệp, bổ nhiệm, miễn nhiệm, trao đổi…
Nói chính xác là một khu vực quản lý vĩ mô, một khu vực giám sát, cụ thể là khảo hạch, bổ nhiệm và miễn nhiệm.
Tuy Lý Dật Phong chỉ điều chuyển ngang, nhưng so với Bí thư Huyện ủy chỉ hô mưa gọi gió ở một huyện, thì trưởng phòng cán bộ 2 của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quyền cao chức trọng hơn, thậm chí, các Phó Chủ tịch thành phố, các Ủy viên thường vụ thành phố cấp đại cũng phải kính trọng vài phần, không dám xem thường.
Cấp bậc không thay đổi, nhưng quyền lực lại tăng, hơn nữa vị trí rất hiển hách. Lý Dật Phong được điều nhiệm không thể nói là một bước lên trời, chỉ có thể nói là một bước lên mây thôi, và bước tiếp theo được chờ đợi chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Quan Doãn đoán rằng, bước tiếp theo của Lý Dật Phong hẳn là Viện Khoa học xã hội tỉnh, hoặc là Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy, cho dù là đến ban ngành nào, cũng đều là chức vụ nhàn hạ. Lần trước trong vường hoa hậu viện Huyện ủy, Lý Dật Phong và hắn nói chuyện về con đường của cán bộ tham mưu cao cấp, hắn đã có thể đoán được, nếu cần thiết, Lý Dật Phong có thể ngủ đông hai năm. Viện Khoa học xã hội hay Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy là nơi tốt nhất.
Quan Doãn đã đoán đúng, khi Lý Dật Phong quyết định từ chức sau khi dẹp yên thế cục huyện Khổng đã suy nghĩ kỹ bước đi tiếp theo, đến Viện Khoa học xã hội hay Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy ngủ đông hai năm, nâng cao trình độ lý luận, nâng cao tu dưỡng bản thân, khi thời cơ đến lại Đông Sơn tái khởi. Đây gọi là mài dao chờ ngày đốn củi, ngủ đông hai ba năm cũng không hẳn là chuyện xấu.
Nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến chuyển. Nào ai có thể dự đoán được thế cục huyện Khổng thay đổi lớn lao như thế, chẳng những làm xao động ao thu yên tĩnh của thành phố Hoàng Lương, ngay cả Tỉnh ủy cũng xen bàn tay khổng lồ vào, cuối cùng tạo ra một cục diện phức tạp, quyết đấu kịch liệt, khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
- Chuyện tốt, chuyện tốt!
Quan Doãn rất đỗi vui mừng, nắm chặt tay Kim Nhất Giai:
- Tin tức không sai chứ?
- Đương nhiên là không sai, chuyện lớn như vậy, em có thể nói đùa với anh sao?
Bàn tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai nắm chặt lấy, cũng không trốn tránh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cảm nhận được sức mạnh và độ nóng của hai bàn tay Quan Doãn, biết hắn đã bình phục như xưa, cười yếu ớt:
- Sao chứ, không nghĩ tới phải không? Mặt của Hạ Đức Trường cũng xanh mét rồi.
- Ai nhận chức Bí thư Huyện ủy vậy?
- Còn chưa có kết quả, hẳn là còn đang bàn bạc. Nghe nói Chủ tịch huyện Lãnh đã đóng cửa hội đàm với Tưởng Tuyết Tùng hơn một giờ. Bây giờ chắc cũng đã thống nhất ý kiến rồi. Nghĩ lại, huyện Khổng này, cũng làm thay đổi cách nhìn của nhiều người. Như lúc trước, không ai tưởng tượng được mọi việc lại thế này. Ai lại đánh nhau vỡ đầu để tranh nhau một chức thư ký huyện nhỏ bé chứ? Chiến tích không nhiều, quyền lực không lớn, còn không bằng một Chủ tịch quận ở thành phố.
- Chủ tịch huyện Lãnh có thể đối thoại với Bí thư Thành ủy, cũng đã rất tốt. Có Chủ tịch huyện nào mà lại cò kè mặc cả với Bí thư Thành ủy vì chuyện lên chức đâu chứ?
Quan Doãn hơi yên tâm. Giờ đại cục cũng đã định được một nửa. Lý Dật Phong có thể có nơi để đi, cũng không phí đi hành động vĩ đại mà ông ta đã làm ở huyện Khổng.
- Anh còn đắc ý nữa?
Kim Nhất Giai nheo mắt cười nói:
- Chẳng lẽ anh không đoán được lúc Lãnh Phong và Tưởng Tuyết Tùng cò kè mặc cả, nhất định sẽ có một lợi thế. Lợi thế đó chính là anh.
- Anh biết.
Quan Doãn cũng đã sớm dự liệu trước.
- Trước kia anh luôn có mâu thuẫn tâm lý với việc bí mật giữ chức trong Thành ủy. Giờ ý nghĩ khác nhiều rồi, không giống lúc trước. Leo lên cao mới mới có thể nhìn xa. Đến Thành ủy, cũng không chắc phải cần đến một con đường lớn. Nếu Hạ Đức Trường không thích một con đường bình thường, anh cũng không muốn lên chức bằng một con đường bình thường.
- Em cũng ủng hộ anh lên Thành ủy.
Kim Nhất Giai vui mừng nói.
- Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười. Đường đường là một Bí thư Thành ủy, một Chủ tịch huyện, lại muốn đem anh là một phó phòng nho nhỏ ra làm điều kiện. Anh cũng vinh hạnh rồi.
Lãnh Phong có thể đối thoại với Tưởng Tuyết Tùng vì bối cảnh của Lãnh Phong đã vượt qua thử thách và thân phận cán bộ kép ở tỉnh của Quan Doãn. Hắn có thể bị lấy ra làm lợi thế để cò kè mặc cả, cũng vì Tưởng Tuyết Tùng xem trọng hắn, và được cả Thôi Đồng ưu ái. Có thể nói, Thôi Đồng tham gia, khiến tầm quan trọng của hắn càng tăng lên.
- Anh có một dự cảm…
Quan Doãn nhảy xuống giường, tay chống eo, cảm thấy tinh lực dồi dào.
- Hạ Đức Trường lúc này đến đây phải về tay không rồi.
- Đâu chỉ tay không, căn bản là đem đá đập vào chân mình.
Sau khi gặp mặt lần trước, ấn tượng của Kim Nhất Giai về Hạ Đức Trường đã tuột dốc không phanh, giờ lại vì quan hệ với Quan Doãn, lại càng không cho là Hạ Đức Trường đúng nữa.
- Nếu như y không xen vào, bước tiếp theo của Lý Dật Phong chắc chắn là đến Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy rồi. Nhưng vì y rất hứng thú với thế cục của huyện Khổng, lại muốn nhân cơ hội này chặn ngang Lãnh Phong một phen. Kết quả là Lãnh Phong giận dữ, Lý Dật Phong tức giận, Tỉnh ủy cũng có vài người không vui. Khi y mới đến Hoàng Lương không lâu, Tỉnh ủy lại có một nhân vật quan trọng xuất hiện. Sau đó mọi chuyện đều biến hóa kinh người.
- Là ai?
- Không nói cho anh biết.
Kim Nhất Giai lườm Quan Doãn, lại cười nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Thật ra em cũng không biết là ai, chỉ biết là chiếc xe số 3 của Tỉnh ủy đích thân lên đường. Nhưng em đã hỏi rồi, mấy Phó Bí thư Tỉnh ủy vẫn còn trong Tỉnh ủy. Thế nên, rốt cuộc người ngồi trong xe là, thật là kỳ lạ.
Quả nhiên động tác khá lớn. Ngay cả xe chuyên dụng số 3 của Tỉnh ủy cũng lên đường, tạo một phen mưa bay gió xoáy. Chẳng cần biết kết quả thế nào, chỉ cần có thể đặt mình vào đó, cũng đủ để Quan Doãn kiêu ngạo rồi. Điều khiến Quan Doãn vui mừng hơn chính là lần đầu tiên Hạ Đức Trường đến tỉnh Yến, lần đầu tiên lén lút chủ động xuất kích đã phải chịu thua. Đánh đòn cảnh cáo thất bại có khiến y tỉnh táo lại và kiềm chế vài phần không?
Lý Dật Phong nhận chức Trưởng phòng cán bộ 2, vừa lúc Hạ Đức Trường không xem ra gì. Nghĩ lại, Hạ Đức Trường phía trên không nhận được sự tán thành của các nhân vật số một và số hai Tỉnh ủy, phía dưới lại có Lý Dật Phong giữ cân bằng, chả trách Kim Nhất Giai nói mặt Hạ Đức Trường cũng tái rồi, không tái mới là lạ.
Hạ Đức Trường không muốn đàng hoàng yên ổn ở tỉnh, muốn hấp tấp tới Hoàng Lương để nhúng tay vào, muốn lợi dụng tình thế hỗn loạn của huyện Khổng kiếm lợi lộc lớn nhất cho mình, không có lợi thì không dậy sớm, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là lừa chính mình, thật đáng buồn lại đáng tiếc.
Nếu như hướng đi của Lý Dật Phong đã định, tâm trạng của Quan Doãn cũng thật tốt, nhìn bầu trời đã tối, nói:
- Đi, ra ngoài ăn cơm chiều.
- Anh là bệnh nhân, nên ngoan ngoãn nằm trong phòng ăn cơm bệnh nhân đi.
- Không chịu nổi nữa. Cơm này khó ăn quá. Anh nghĩ là tay nghế nấu ăn của em cũng ngon hơn cơm bệnh nhân.
- Tay nghề nấu ăn của em rất cao, anh đừng coi thường nha.
- Không có thức ăn sao biết được.
- Lần sau tới nhà em, em đích thân xuống bếp cho anh xem.
- Nếu chẳng may anh nuốt không nổi thì làm sao bây giờ. Ngay trước mặt cha mẹ em không tiện nói em tệ.
- Anh dám nói bậy trước mặt cha mẹ em, em sẽ không để anh yên.
Nói đùa mấy câu, điện thoại di động của Kim Nhất Gia đã reo vang. Kim Nhất Giai nghe điện thoại xong, nói vài câu đã ngắt máy, nói với Quan Doãn:
- Xem như anh có lộc ăn, Lãnh Thư mời tối nay đi ăn cơm. Đi thôi.
Thành phố Hoàng Lương buổi tối, đèn đuốc rực rỡ. So với nơi này, huyện Khổng chẳng những nhỏ bé đến đáng thương, mà còn u buồn hơn nhiều. Đúng là thành phố ban đêm đẹp mê người. Quan Doãn nhất thời bùi ngùi, nhớ đến thời gian bốn năm đẹp đẽ sống ở thủ đô, lại không khỏi nghĩ đến Hạ Lai.
Cùng ở một thành phố, lại không thể gặp lại, hắn nên đối mặt với sự tránh né của Hạ Lai bằng cách nào? Đúng vậy, hắn vẫn không muốn thừa nhận, Hạ Lai làm việc điên cuồng, thường xuyên biến mất một tuần, rõ ràng là toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác, không phải là một loại trốn tránh sao? Giữa cô và hắn, kết cục cuối cùng không tin rằng phải trốn tránh.
Hắn nhớ lại, vào năm tốt nghiệp, Hạ Lai mãi không quên hắn, nhưng vẫn chưa từng đến thăm hắn một lần. Thế nên, từ lúc đầu, thư không ngừng, điện thoại không dứt, càng về sau càng bặt vô âm tín, khiến hắn chỉ còn tình yêu tuyệt vọng, trải qua một thời gian khó khăn vô cùng. Quả thật là hắn tin rằng Hạ Lai thật lòng với hắn, nhưng hạ Lai lại không có đủ sức chịu đựng dẻo dai, dũng cảm vượt qua hoàn cảnh.
Giờ tình cảm của hắn và Hạ Lai đã tiến thêm một tầng, nhưng lại gặp phải một vấn đề khó khăn hơn: hôn nhân. Về tình cảm, khi đến một giai đoạn nhất định, sẽ dùng hình thức hôn nhân đẩ cố định lại. Nhưng khi tình cảm của hắn và Hạ Lai đi đến giai đoạn đó, thì Hạ Lai lại vùi đầu vào công việc, hơn nữa thường xuyên một tuần không có tin tức. Với những hiểu biết về cô ấy, hắn đã mơ hồ đoán được Hạ Lai không muốn đối mặt với vấn đề hôn nhân.
Hạ Đức Trường đúng là núi cao không vượt qua được.
Quan Doãn cũng không oán giận gì Hạ Lai. Hắn chỉ muốn gặp mặt Hạ Lai một lần. Là người đàn ông yêu thương cô sâu đậm, hắn hy vọng khi hắn bị thương, dù cho cô chỉ đứng trước mặt hắn cười dịu dàng, cũng đủ khiến hắn vui mừng suốt đời rồi.
Tuyết rơi dày khắp thành phố Hoàng Lương, trên đường còn có tuyết đọng, Kim Nhất Giai cùng Quan Doãn đi đến khách sạn Hoàng Lương. Vừa tới đại sảnh đã thấy Lãnh Thư đang vẫy tay.
Lãnh Thư mặc áo khoác màu đỏ sậm, tóc tết lại thật xinh xắn ra sau ót, trên cổ lại choàng một cái khăn màu tím, trong đêm đông rét lạnh, cô tựa như một đóa hồng thơm ngát mê người, đang thẹn thùng lặng lẽ khai mở.
Cách ăn mặc của Lãnh Thư khiến người ta sáng mắt, nhưng điều khiến hai mắt Quan Doãn tỏa sáng là phía sau Lãnh Thư còn có hai người. Một là Lãnh Nhạc, còn người còn lại, đúng là Lãnh Phong.
Lần đầu tiên, Lãnh Nhạc, Lãnh Phong và Lãnh Thư, ba người trong trường hợp không công khai xuất hiện cùng lúc. Quan hệ thật sự của họ chẳng lẽ đã lộ ra phần nào rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.