Quan Vận

Chương 275: Nhà họ Hạ

Hà Thường Tại

13/06/2013

Quan Doãn đưa mắt nhìn Tiểu Muội và Lưu Bảo Gia, lặng lẽ bước sang bên cạnh vài bước mới nhấn nút trả lời.

- Hạ Lai…

Quan Doãn có thể cảm nhận được âm thanh run rẩy của bản thân. Năm hết Tết đến, đối với những người khác, có lẽ là mừng năm mới là lúc phải trả rất nhiều khoản nợ, nhưng đối với hắn lại chính là nợ tình. Quả nhiên như mẹ hắn đã nói, nợ tình là khoản nợ khó trả nhất.

Đầu tiên là Ôn Lâm, lại thêm Kim Nhất Giai, giờ lại là Hạ Lai, chẳng lẽ năm nay lại đúng là năm hắn phải giải quyết chung thân đại sự rồi sao?

- Quan Doãn…

Dù là Ôn Lâm, Kim Nhất Giai, hay cả Lãnh Thư, giọng nói đều không dễ nghe bằng Hạ Lai. Giọng của cô trong vắt lại tịnh thuần, như tiếng trời, linh hoạt kỳ ảo mà lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ. Chính vì điểm này mà Quan Doãn không muốn làm tổn thương cô.

- Em rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới rồi. Hạ Lai, anh thật sự nghĩ rằng em chẳng còn để ý đến anh nữa.

Đáy lòng Quan Doãn thoáng một cơn đau. Dù hắn thích Ôn Lâm, dù tình cảm của hắn nghiêng về phía Kim Nhất Giai, nhưng nơi sâu thẳm trong lòng hắn, thật ra Hạ Lai vẫn luôn là người con gái đầu tiên.

Mối tình đầu luôn khắc cốt ghi tâm, huống chi Quan Doãn lại là một người đàn ông nặng tình. Hoa thanh xuân chỉ nở một lần, hoa tình đầu cũng mãi mãi có một đóa. Trong suy nghĩ của hắn, Hạ Lai chính là bông hoa tình yêu mãi mãi không héo tàn.

- Qua Tết anh có thời gian đến Bắc Kinh một chuyến không?

Giọng Hạ Lai vẫn bình tĩnh, không hề thấp thỏm, dường như Quan Doãn không phải là người đã cùng cô bất chấp tất cả để có được tình yêu vậy.

- Em muốn gặp anh để nói lời từ biệt.

Trong lòng Quan Doãn lại thắt lại đầy đau đớn. Có người phụ nữ khiến người đàn ông hạnh phúc, cũng thế, sẽ có người phụ nữ khiến người đàn ông đau khổ.

- Hạ Lai, em thật sự đành lòng sao?

Quan Doãn gần như không nói nên lời.

- Chuyện đã qua rồi. So với việc hai người tra tấn nhau, chẳng bằng chia tay sẽ tốt cho cả hai. Em đã quyết định rồi. Thật xin lỗi, Quan Doãn, phụ rẫy tình yêu của anh với em, em thật lòng muốn nói tiếng xin lỗi với anh.

Giọng Hạ Lai vẫn tinh thuần như chim bồ câu bay qua không trung.

- Sau mùng ba thì em rảnh, mùng sáu em đi rồi.

Điện thoại lập tức bị dập ngay, không cho Quan Doãn cơ hội nói chuyện.

Siết chặt điện thoại, Quan Doãn chỉ thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền đến, thẳng đến lưng hắn, khiến hắn thấy lạnh lẽo cả người. Hắn đã trải qua hai mươi mấy mùa đông, trong ký ức của hắn, chưa từng có mùa đông nào khiến hắn lạnh giá như vậy.

Quan Doãn cũng không biết được, ở nhà họ Hạ nơi Bắc Kinh xa xôi kia, vừa để điện thoại xuống, Hạ Lai đã khóc không thành tiếng. Cô ném điện thoại, nằm sấp trên giường, khóc đến gần như ngất đi. Lòng co thắt lại, rất đau đớn. Hơn nữa nỗi đau của cô càng khó chịu, càng thấu xương hơn Quan Doãn.

Cũng không biết cô khóc bao lâu, khóc đến mệt mỏi, đau đớn chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi cô ngủ hẳn, Hạ Đức Trường nhẹ nhàng mở cửa phòng, đắp chăn cho cô, vẻ mặt ưu sầu.

Hạ Đức Trường quay về phòng khách, ngồi im lặng suy nghĩ một lúc lâu không lên tiếng. Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ trung niên từ phòng ngủ đi ra. Tuổi tác của bà cũng xấp xỉ Hạ Đức Trường, khuôn mặt lại rất giống Hạ Lai, chỉ là đẫy đà hơn Hạ Lai vài phần. Bà mặc áo ngủ, mang dép lê, tóc hững hờ, lười biếng ngồi xuống trước mặt Hạ Đức Trường.

- Đức Trường, anh than thở tức giận gì chứ? Tiểu Lai xuất ngoại là chuyện tốt. Em cảm thấy ngược lại, cho nó xuất ngoại nghỉ ngơi vài năm, thứ nhất là quên được thằng Quan Doãn gì đó, hai là cũng xem như được mạ vàng rồi, lúc trở về giá trị bản thân cũng được nâng cao hơn rất nhiều. Anh thấy đó, rất nhiều người xuất ngoại quay về đều được mạ vàng rồi đó. Tiểu Lai xuất ngoại, em tán thành cả hai tay.

Người phụ nữ này là mẹ của Hạ Lai, Lý Ngọc Hoan.

- Giờ tình thế khác nhiều rồi. Trước kia Tiểu Lai với Quan Doãn là hạ giá, còn giờ nó với Quan Doãn cũng xem như là môn đăng hộ đối.

- Môn đăng hộ đối? Hạ Đức Trường, anh nói đùa gì vậy?

Lý Ngọc Hoang cao giọng thêm mấy phần.



- Chỉ dựa vào một phó phòng nho nhỏ Quan Doãn kia sao?

- Giờ hắn đã là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương rồi, được chưa? Qua năm chắc chắn là lên trưởng phòng. Trường phòng 24 tuổi, quá tốt.

- Cho dù hắn lên được trưởng phòng thì sao? Cho dù hắn là thư ký số một Thành ủy thì sao?

Lý Ngọc Hoan khẽ nhướng mày, khí thế hùng hồn:

- Hắn còn không được như con cháu nhà nông, một thằng nhóc nhà quê đòi cưới con gái họ Hạ? Vậy mà anh cũng có thể nói ra miệng được. Hạ Đức Trường, em không thể để con gái mình thiệt thòi, em không thể để bi kịch trên người em lại diễn ra với con gái. Nếu năm xưa, em tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, cũng không đến nỗi bây giờ chỉ mới là phu nhân Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ít nhất cũng đã là phu nhân Phó Bí thư Tỉnh ủy.

Hạ Đức Trường bị Lý Ngọc Hoan nói một hơi, mặt tối sầm xuống, xấu hổ vô cùng, lại không tiện phát tác, đành phải mượn chuyện Quan Doãn nói tiếp:

- Em nhắc đến những chuyện vô bổ này làm gì, chuyện đã là quá khứ bao nhiêu năm rồi, giờ có hối hận cũng muộn. Giờ nói chuyện chung thân đại sự của con gái, không phải là chuyện của em.

- Em không đồng ý con gái mình và Quan Doãn ở cùng một chỗ.

Lý Ngọc Hoan không cho là đúng, bĩu môi nói:

- Quan Doãn xuất thân không tốt, không xứng với con gái mình.

- Quan Doãn xuất thân không tốt, tầng lớp bình dân, nhưng hắn có một đứa em gái…

Không đợi Hạ Đức Trường nói xong, Lý Ngọc Hoan khinh miệt nói:

- Anh trai là thằng nhóc quê mùa, em gái lại có thể là phượng hoàng hả? Buồn cười!

- Thật đúng là buồn cười.

Hạ Đức Trường cũng tức giận. Lý Ngọc Hoan lần nào cũng cướp lời của ông ta, khiến ông ta thấy mất mặt.

- Em hắn tên là Dung Tiểu Muội.

- Tên Dung Tiểu Muội thì sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?

Lý Ngọc Hoan vẫn không chịu suy nghĩ, lại liếc Hạ Đức Trường:

- Không phải người một nhà, không đến cùng một cửa. Em Quan Doãn cũng là một con bé quê mùa thôi.

“Bùm” một tiếng, Hạ Đức Trường đã vỗ bàn.

- Lý Ngọc Hoan, em hãy nghe cho kỹ đây. Em Quan Doãn tên là Dung Tiểu Muội, nghe Nhất Giai nói, nghi rằng Dung Tiểu Muội chính là đứa con gái thất lạc của Dung Nhất Thủy.

- Cái gì Dung Tiêu Muội…

Lý Ngọc Hoan bị Hạ Đức Trường vỗ bàn một cái đã bừng lửa giận, cũng muốn vỗ bàn một cái trả lại. Hạ Đức Trường sau khi rời Bắc Kinh, lá gan càng lúc càng lớn, dám kiêu căng trước mặt bà, muốn xoay người hả? Nào ngờ tay bà đưa lên không trung còn chưa vỗ xuống được, đột nhiên đã sợ đến ngây người:

- Hạ Đức Trường, anh nói gì? Anh nói Dung Nhất Thủy? Dung Nhất Thủy của nhà họ Dung ở Bắc Kinh sao?

- Dung Nhất Thủy có một đứa con gái bị thất lạc. Quan Doãn có một đứa em khác họ tên Dung Tiểu Muội. Nhất Giai đã gặp Dung Tiểu Muội rồi, nói nó rất giống Thôi Doanh. Nếu Thôi Doanh là người Hoàng Lương, huyện Khổng lại trực thuộc Hoàng Lương, một loạt manh mối cùng nằm một chỗ. Dung Tiểu Muội chắc chắn là con Dung Nhất Thủy.

Hạ Đức Trường nói năng hùng hồn, dường như ông ta biết Quan Doãn thì đã biết luôn Dung Tiểu Muội, sau đó thì có luôn quan hệ với Dung Nhất Thủy vậy.

- Nếu con gái mình gả cho Quan Doãn, nếu em Quan Doãn chính là con ruột Dung Nhất Thủy, em nói đi, có phải chúng ta cũng là sui gia với Dung Nhất Thủy rồi không?



- Nhà họ Dung, nhà họ Dung?

Lý Ngọc Hoan thì thào.

- Nếu thật như anh nói, em Quan Doãn là con ruột Dung Nhất Thủy, thì Quan Doãn chẳng phải là cá chép vượt vũ môn rồi sao? Dung Nhất Thủy chắc chắn không bạc đãi Quan Doãn. Nếu chẳng may ông ta nhận Quan Doãn làm con nuôi, ôi chà, Quan Doãn đâu chỉ là cá chép vượt vũ môn, mà chính thật là một bước lên mây rồi.

- Em nói đi, con gái mình gả cho Quan Doãn, có thiệt thòi không?

Hạ Đức Trường dương dương đắc ý, cảm giác như đè được đầu Lý Ngọc Hoan vậy.

- Không thiệt thòi, không thiệt thòi.

Lý Ngọc Hoan vui sướng không ngờ.

- Đức Trường, sao anh không nói sớm? Không ngờ, Quan Doãn lại có lai lịch như vậy, chẳng trách con gái mình cứ khăng khăng một mực phải ở cùng Quan Doãn. Đúng là con gái mình có tầm nhìn xa. Có phải nó đã biết em gái Quan Doãn là Dung Tiểu Muội? Nó cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy sao không nói ra chứ, sao lại muốn giấu? Làm hại chúng ta lo lắng cả nửa ngày, còn muốn ngăn cản nó với Quan Doãn ở cùng một chỗ. Nếu thật sự có được cây to nhà họ Dung này, chúng ta có thể phát tài rồi.

Hạ Đức Trường rốt cuộc đã có thể hãnh diện một lần trước mặt Lý Ngọc Hoan:

- Có cần anh nói em không có tầm nhìn xa không? Trước khác nay khác, năng lực bản thân Quan Doãn cũng mạnh mẽ, có nhà họ Dung nâng đỡ, sau này hắn muốn nổi trội cũng không khó khăn. Anh đoán có lẽ lúc hắn khoảng 27 tuổi đã có thể làm đến Cục trưởng.

- Không được đâu, không được đâu. 27 tuổi mà làm Cục trưởng, chẳng phải thường nói 30 tuổi mới lên được Phó Cục trưởng sao? 30 tuổi đã có thể cùng cấp với anh, Đức Trường, con gái mình gả cho hắn, sau này còn có thể làm hoàng hậu không?

Lý Ngọc Hoang đắc ý, vênh váo thốt lên.

- Hồ đồ, không nên nói lung tung.

Dù sao Hạ Đức Trường cũng là người trong quan trường, biết có những lời không nên nói ra, sắc mặt nặng nề.

- Lời nói này của em nếu bị truyền đi, không biết sẽ dẫn đến hậu quả chính trị nghiêm trọng đến cỡ nào đâu.

- Được rồi, được rồi, đừng dọa người nữa.

Tuy Lý Ngọc Hoan hơi khó thích ứng với khí thế hùng hậu của Hạ Đức Trường, nghĩ lại, bao nhiêu năm nay, trước mặt bà, Hạ Đức Trường không đứng thẳng được lưng, giờ nhân nói chuyện Quan Doãn, lại dám vượt mặt bà, không khỏi hơi tức giận trong lòng, nhưng nhất thời không tiện phát tác, bèn nói thêm:

- Đều mong cho con gái mình tốt cả. Nghĩ lại số mệnh của em khác hẳn đồng nghiệp Ngưng Hoan. Ngưng Hoan gả cho Kim Toàn Đạo, em lại gả cho anh. Giờ tiểu Lai muốn có bề ngoài có bề ngoài, muốn học thức có học thức, sao Kim Nhất Gia lại là thiên kim số một ở Bắc Kinh chứ không phải là Hạ Lai? Còn không phải vì Hạ Đức Trường anh kém tài hơn Kim Toàn Đạo sao? Còn không phải vì nhà họ Hạ không so được với nhà họ Kim sao?

Sắc mặt Hạ Đức Trường lại khó coi hơn vài phần.

- Chuyện từ đời xửa đời xưa nào, giờ lại nhắc đến là có ý gì? Hiện giờ đang nói chuyện chung thân đại sự của Tiểu Lai. Quan Doãn thật sự rất yêu tiểu Lai, nhưng dù sao hai người cũng đã chia tay hơn một năm, cảm tình cũng phai nhạt. Hơn nữa, có một chuyện phiền toái là Nhất Giai cũng rất thích Quan Doãn, mà dường như Quan Doãn cũng có ý với Nhất Giai nữa.

- Hả?

Lý Ngọc Hoan nhảy dựng lên.

- Kim Nhất Giai sao lại thế được? Đoạt bạn trai của tiểu Lai, nó còn biết xấu hổ không? Không được, em phải đi nói cho Kim Toàn Đạo biết, nói rõ lí lẽ mới được.

- Ngồi xuống, em không ngại mất mặt nhưng anh vẫn không muốn mất mặt đâu.

Hạ Đức Trường nổi giận.

- Lý Ngọc Hoan, em có thể động não trước khi nói được không? Tiểu Lai chưa kết hôn với Quan Doãn, Quan Doãn muốn yêu đương ai là tự do của hắn. Hơn nữa, trước kia chúng ta ngăn cản tiểu Lai và Quan Doãn đến với nhau, khiến Quan Doãn có thành kiến với chúng ta, em có lý do và tư cách gì đi nói lí lẽ với Kim Toàn Đạo? Mà trước hết cũng chưa chắc chắn là Kim Toàn Đạo có phải đã đồng ý chuyện của Nhất Giai và Quan Doãn rồi không. Em liều lĩnh đi nói chuyện như vậy, chẳng khác nào ngồi yên cho người khác vẽ mặt.

Đột nhiên lại nghĩ ra điều gì, Hạ Đức Trường bỗng đứng lên:

- Nhà họ Lãnh, nhà họ Dung, nếu thêm nhà họ Kim… Hay cho Quan Doãn, không ngờ lại thành điểm tựa của ba gia tộc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook