Chương 37: Hà đạo
Lục Dã Thiên Hạc
25/11/2015
“Sao ngươi lại ở đây?” Tiêu Thừa Quân ngạc nhiên nhìn Lâu Cảnh, cơ thể vẫn không động đậy, sáng sớm cuối thu có chút lạnh, cái ôm ấm áp này làm y sinh ra vài phần tham luyến.
“Ngủ không được nên chạy tới tìm ngươi.” Lâu Cảnh chôn mặt vào lồng ngực của Mân vương điện hạ, cọ cọ nội sam mềm mại màu nguyệt sắc, cái tay còn thập phần không thành thật mà cách vật liệu may mặc vuốt ve một bên tiểu đậu.
Hô hấp của Tiêu Thừa Quân chợt căng thẳng, vội vàng bắt lấy cái tay đang sờ loạn kia ra, “Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, mau trở về đi.” Nói xong, Mân vương điện hạ nhịn không được mà hơi hơi nhíu mày, lời này nói ra khỏi miệng thật có chút không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào không đúng?
“Giờ tỵ nha môn mới mở cửa cơ, không vội.” Lâu Cảnh đem chân gác lên người nhân gia, nhanh chóng biến thành một con bạch tuộc bao quanh Tiêu Thừa Quân, không ngừng dụi dụi, hừ hừ nói: “Tối qua không có ngươi ở bên cạnh, ta liền ngủ không được.”
Tiêu Thừa Quân nghe vậy, trong mắt không khỏi nổi lên ý cười, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Lâu Cảnh, “Cũng không phải là tiểu hài tử, còn muốn có người ngủ cùng hay sao?”
Lâu Cảnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gặm cắn cằm của Tiêu Thừa Quân, “Nếu không, ta dọn đến đây ở cùng ngươi nha?”
“Sao thế được?” Tiêu Thừa Quân mặc hắn gặm cắn, trong lòng ấm ấm mềm mềm, nhưng việc này tuyệt đối không thể đáp ứng, nếu Lâu Cảnh thật sự dọn đến đây sống cùng y, sợ là sẽ truyền ra lời đồn không tốt.
“Hừ…” Lâu Cảnh bất mãn kéo mở nội sam của Tiêu Thừa Quân, nghiến răng cắn một vết rõ sâu trên xương quai xanh xinh đẹp của y. Hắn cũng chỉ luyến tiếc khi phải tách ra nên mới nói như vậy thôi, nếu thật sự ở lại đây, mấy tin đồn chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu Tiêu Thừa Quân lại bị người ta buộc tội là có dã tâm soán vị, dẫn tới Thuần Đức đế hoài nghi liền mất nhiều hơn được.
“Vương gia, nên dậy thôi ạ!” An Thuận ở bên ngoài nhẹ giọng gọi, hiện giờ Tiêu Thừa Quân là thân vương, vẫn cần phải vào triều.
Thời tiết đã chuyển sang lạnh hơn, đêm càng lúc càng dài, vào mùa xuân và hạ, thời gian lâm triều là giờ mẹo, qua tháng mười liền đổ lên giờ thìn, nhưng dù là như thế, bây giờ Tiêu Thừa Quân cũng nên thức dậy rồi.
“Được rồi, đừng làm rộn.” Tiêu Thừa Quân dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của Lâu Cảnh, nằm ở trên giường thêm một lát, thật vất vả dỗ dành Lâu Cảnh để y đứng dậy, thời gian lâm triều cũng đã đến gần.
Nhạc Nhàn và An Thuận nhanh chóng tiến vào hầu hạ, nhìn thấy Lâu Cảnh ở trong này, mới đầu còn không kịp phản ứng, theo thói quen mà hành lễ với hắn. Nhạc Nhàn xoay người đi tìm quần áo cho Lâu Cảnh, một lúc lâu mới nhớ ra, người này đã không còn là Thái tử phi, tại sao lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của vương gia?
Lâu Cảnh nhếch môi cười, nhìn thoáng qua tiểu thái giám Nhạc Nhàn đang ngây người há to miệng. Sau đó hắn tiếp nhận triều phục trong tay An Thuận, tự mình giúp Tiêu Thừa Quân mặc vào. Triều phục của thân vương chính là màu nguyệt bạch, thêu hình rồng bạc có bốn móng vuốt. So với trang phục của Thái tử thêu hình rồng màu vàng có năm móng, thoạt nhìn liền cảm thấy Tiêu Thừa Quân mặc trang phục thân vương trông thanh lãnh hơn trước kia một chút.
Cùng Tiêu Thừa Quân dùng chút điểm tâm, thẳng cho đến khi Mân vương điện hạ đi ra cửa vào triều, Lâu Cảnh mới lại trèo tường trở về Chu Tước đường, thay quần áo đến Bắc Nha.
Cấm quân ở Bắc Nha lấy Vũ Lâm Quân làm chủ, ngoài ra còn có một ít cấm quân đặc thù khác tỷ như Thần Xu Doanh, dù cũng nằm trong biên chế cấm quân nhưng số lượng không thể nào sánh bằng Vũ Lâm Quân. Nhiệm vụ chủ yếu của Vũ Lâm Quân là phụ trách hộ vệ hoàng thành, đóng quân trong khu vực nội thành ước chừng khoảng hai ngàn người, khu vực ngoại thành có khoảng tám ngàn. Đứng đầu Vũ Lâm Quân là thống lĩnh đại tướng quân, bên dưới có hữu, tả thống lĩnh, chính là tam phẩm hàm; xếp dưới nữa là bốn người trung lang tướng, quan hàm tứ phẩm.
Hiện tại, thống lĩnh đại tướng quân là Khánh Dương bá, luận bối phận thì hắn đồng lứa với thúc bá của Lâu Cảnh. Bước vào nha môn, Lâu Cảnh nhanh chóng đi gặp Khánh Dương bá.
Khánh Dương bá giữ vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lâu Cảnh, “Từ nay về sau ngươi chính là tả thống lĩnh tướng quân, không thể ham chơi giống như trước kia nữa. Thống lĩnh tướng quân không cần phải vào cung trực đêm, nhưng ngày lễ và khi thực hiện các nghi thức thì ngươi cần phải đi theo.” Nói xong, Khánh Dương bá đưa cho Lâu Cảnh một quyển nghi thức, dặn hắn phải xem xét cẩn thận, chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi lại.
Thời điểm hoàng thành không gặp phải nguy cơ gì, nhiệm vụ chủ yếu của Vũ Lâm Quân là tuần tra ngoài hoàng cung và thực hiện các nghi thức của đế vương. Trừ bỏ nhiệm vụ quản hạt bên ngoài, tả hữu thống lĩnh còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó là khi đế vương xuất hành thì phải đeo đao đứng hai bên trái phải, thống lĩnh thực hiện các nghi thức của hoàng gia. Cho nên chức vị thống lĩnh tướng quân cũng không phải là vị trí mà ai cũng có thể làm, tướng mạo đoan chính chính là một trong những yêu cầu hàng đầu.
“Rõ!” Lâu Cảnh mỉm cười tiếp nhận quyển sách, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, “Đây là vật vài ngày trước Hoàng Thượng ban thưởng, hôm nay xin tặng nó cho thế thúc ngắm chơi.”
Khánh Dương bá cười ha hả tiếp nhận, “Tiểu tử ngươi từ nhỏ đã rất thông minh, làm rất tốt.” Vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, Khánh Dương bá tự mình dẫn hắn đi chào hỏi với thuộc hạ.
Nói là chào, kỳ thật đều là những đồng nghiệp quen mặt quen tên đã lâu của Lâu Cảnh, chẳng qua lần này hắn thăng quan lên một bậc, tự nhiên là phải gặp nhau cho phải phép.
“Bái kiến tả thống lĩnh đại nhân.” Hai trung lang tướng đem theo vài tiểu tướng nhất tề hành lễ. Một người cúi đầu đứng lẫn trong đám người trẻ tuổi xấp xỉ nhau chợt trừng mắt nhìn hắn, đúng là Chu Tung – thứ tử nhà Quan Tây hầu.
“Từ nay về sau, thế tử An quốc công là tân tả thống lĩnh của Vũ Lâm Quân.” Khánh Dương bá chỉ vào Chu Tung, nói: “Đây là Chu Tung, thứ tử nhà Quan Tây hầu, mới từ Thần Xu Doanh chuyển sang.”
Lâu Cảnh cười cười cảm tạ Khánh Dương bá, tự mình đưa hắn rời đi.
“Lâu lão đại, không ngờ đúng không?” Bận bịu xong công việc giao tiếp, mọi người nhanh chóng tản đi, Chu Tung liền khẩn cấp bu lại đây.
“Phụ thân ngươi mất bao nhiêu bạc để nhét ngươi vào đây thế?” Lâu Cảnh nhướng mày nhìn hắn, Vũ Lâm Quân vốn là cận thần của thiên tử, đa số đều là huân quý tử đệ, Quan Tây hầu có binh quyền của hầu gia, hắn lại là đích thứ tử, có thể bước vào Vũ Lâm Quân cũng là chuyện chẳng có gì ngạc nhiên.
“Phụ thân ta còn ở tận Quan Tây cơ, là ta tự mình vào đây đấy!” Chu Tung dùng ngón cái trạc trạc ngực, tự hào nói. Chợt hắn kéo kéo y phục tả thống lĩnh của Lâu Cảnh, nhăn nhở cười không có chút hảo ý, “Làm tả thống lĩnh uy phong hơn hay làm Thái tử phi uy phong hơn nhỉ?”
Lâu Cảnh nheo mắt lại, âm hiểm nói: “Đánh ngươi thì càng uy phong hơn!”
“Ai ai, đừng mà!” Chu Tung lập tức cười làm lành.
Lúc nhỏ, sau khi bị Lâu Cảnh đánh cho một trận kia, Chu Tung liền nhận Lâu Cảnh làm ca ca. Huynh trưởng Chu Sùng của hắn không phục, hàng năm đều tìm Lâu Cảnh đánh nhau, cho tới bây giờ vẫn không thắng qua được lần nào. Hắn lại càng không dám nói, chống lại Lâu Cảnh thì chỉ có nước bị đánh thảm.
Lâu Cảnh cười mà không nói, hai huynh đệ Chu gia này cũng không phải là loại ăn chơi trác táng ở kinh thành, đúng là có chút bản lĩnh. Hiện giờ trưởng tử Chu Sùng đang theo Quan Tây hầu ở quan ngoại đánh giặc Thát. Mà thứ tử thật hiểu được luồn cúi, chức vị trung lang tướng được không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cả phụ lẫn huynh đều không ở trong kinh, Chu Tung lại có thể dựa vào chính bản thân mình mà bò lên đến tận vị trí này, thủ đoạn hoàn toàn có thể thấy được.
“Ai, Lâu lão đại, có chuyện nghiêm chỉnh đây.” Chu Tung nhìn trái nhìn phải, “Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi, buổi trưa đến Túy Tiên lâu uống một chén, được chứ hả?”
Túy Tiên lâu chính là tửu lâu nổi danh trong kinh thành, Lâu Cảnh rất thích đến đó ăn cua, mà bây giờ đúng là thời điểm ăn cua ngon nhất.
Lâu Cảnh nhìn hắn một cái, “Nịnh bợ quan trên thì cũng nên mưu tính từ từ thôi, ngươi bộc lộ thiệt quá rõ ràng rồi!”
“Ai muốn nịnh bợ ngươi!” Chu Tung phì một cái, đè thấp âm thanh nói: “Có chút chuyện mua bán muốn làm mối cho ngươi.”
Lâu Cảnh nhếch môi cười, hơi hơi vuốt cằm, “Buổi trưa không được, buổi chiều đi.” Nhị cữu và đại cữu mẫu chuẩn bị khởi hành vào ngày mai, hắn muốn đến phủ Bình Giang hầu hỗ trợ một chút.
“À, nhân chuyện này, chúng ta đến Di Xuân lâu luôn đi, gọi Nguyệt Lạc đến xướng vài khúc nghe chơi.” Chu Tung lập tức lộ ra vài phần không đứng đắn, cười nhăn nhở, “Ta nghe nói ở đấy có một thanh quan mới đến, rất động lòng người đó nha, nếu không…” Di Xuân lâu là thanh lâu lớn nhất ở kinh thành, Chu Tung vẫn luôn muốn kéo Lâu Cảnh đến đó chơi vài lần cho biết, ngặt nỗi Lâu Cảnh liên tục gặp hiếu kì rồi lại hiếu kì nên không có cơ hội.
“Được đấy.” Lâu Cảnh nhếch môi, “Mặt trời lặn ta sẽ đến Túy Tiên lâu tìm ngươi.”
“Ừ, vậy ta đi trước…” Chu Tung cười trả lời, nhìn Lâu Cảnh phất tay áo rời đi, bỗng nhiên kịp phản ứng, “Ê này, sao lại là Túy Tiên lâu?”
Lâu Cảnh không để ý tới hắn, rời khỏi Bắc Nha, nhằm hướng phủ Mân vương thẳng tiến. Khi đi ngang qua Túy Tiên lâu, hắn liền ghé vào mua một phần cua ngâm rượu mang đến vương phủ.
Khi Tiêu Thừa Quân hạ triều, trở lại phủ Mân vương, liền nhìn thấy thế tử An quốc công ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm chờ y. Đau đầu mà xoa nhẹ thái dương, Tiêu Thừa Quân hỏi:“Sao ngươi lại đến đây?”
“Tự dưng hôm nay ta nhớ đến món cua ngâm rượu của Túy Tiên lâu, muốn mang đến đây cho ngươi nếm thử.” Lâu Cảnh kéo Mân vương điện hạ ngồi xuống bàn, đôi mắt trông mong nhìn y như muốn nói ‘ta muốn dùng cơm xong rồi mới đi cơ’.
Lời vừa nói ra, Tiêu Thừa Quân không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, khẽ thở dài, “Ngươi tới cũng tốt, ta đang có chuyện muốn nói với ngươi.”
Việc của Thanh Hà vẫn chưa được giải quyết xong, người của Công bộ đề xuất, năm nào Thanh Hà cũng phải tu sửa đê điều thật hao tài tốn của, không bằng cứ trực tiếp mở rộng đường sông, nối với các kênh đào. Lời này vừa nói ra, lại có người đề cập, kênh đào lâu năm thiếu tu sửa, cũng nên nạo vét lại một phen. Hôm nay Thuần Đức đế đã chuẩn tấu việc này rồi.
“Sửa chữa đường sông à?” Lâu Cảnh cắn một cái chân cua, nhướn mày, “Ai đề xuất ý kiến này thế?”
“Công bộ đề ra, sau đó tranh giành với Thẩm Liên xem bên nào sẽ nhận nhiệm vụ giám sát.” Tiêu Thừa Quân dùng chiếc búa bạc nhỏ đập dập vỏ chân cua, đặt vào trong bát của Lâu Cảnh
Phe hữu tướng cùng Thẩm Liên đồng thời đề xuất việc này, đơn giản chính là vì muốn dời đi tầm mắt của Thuần Đức đế, để tránh việc hắn muốn điều tra thêm cái chuyện từ đường hoàng thất kia.
“Hiện giờ Hộ bộ có tiền để mở rộng sông và kênh đào sao?” Lâu Cảnh nhớ rõ Tiêu Thừa Quân đã từng nói qua, hiện giờ quốc khố không còn nhiều, mà chi phí để tu sửa sông ngòi cũng không phải là nhỏ.
“Bạc thuế của các nơi sẽ đến vào tháng sau, huống hồ…” Ánh mắt của Tiêu Thừa Quân có chút lạnh, “Có người đề cập, cần phải thu lao dịch.”
Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến loạn xảy ra đều là do lấy lao dịch mà nên. Vì thế, một lời này nói ra, tự nhiên là có không ít đại thần phản đối, trên triều đình ỏm tỏi, ầm ĩ như một cái chợ, cuối cùng cũng không có kết luận nào được đưa ra.
“Điện hạ cảm thấy thế nào?” Lâu Cảnh cắn một miếng thịt cua thơm ngon, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Thừa Quân đã đập dập vỏ chân cua cho hắn dễ ăn, không khỏi cong môi cười, lột sạch một miếng cua bỏ vào trong bát của Mân vương điện hạ.
“Phụ hoàng đồng ý nên mở rộng đường sông.” Tiêu Thừa Quân khẽ thở dài.
Thuần Đức đế vẫn cảm thấy mình là người được trời đất phù hộ, lúc nắm quyền cũng nên làm ra chút danh tiếng để lưu danh thiên cổ, nghe việc mở rộng đường sông thì cảm thấy đây đúng là một việc tốt, lợi quốc lợi dân, tự nhiên là nguyện ý phê chuẩn. Nhưng vấn đề có nên thu lao dịch hay không, ai sẽ đi giám sát việc này thì hắn vẫn băn khoăn chưa quyết định được.
Dùng xong cơm trưa, Lâu Cảnh rất muốn lưu lại nghỉ trưa thêm một lát, lại bị Tiêu Thừa Quân đuổi ra ngoài, đành phải ngậm ngùi rời khỏi phòng ai kia, cẩn thận mà rời khỏi phủ Mân vương.
Tiêu Thừa Quân mỉm cười nhìn hắn đi xa, xoay người nói với Thường Ân: “Tối nay nhắc người canh giữ ở cửa hông, nếu hắn lại đến đây thì bảo hắn đi bằng cửa là được rồi.” Để người kia cứ phải trèo tường nhảy vào thì thật không đành lòng.
Cái cửa nhỏ kia là nơi phòng bếp vẫn nhận đồ ăn mỗi ngày, buổi tối sẽ được khóa lại cẩn thận.
“Vâng.” Thường Ân khom người trả lời, phiền muộn mà nghĩ mình phải tìm một người đáng tin cậy canh giữ ở đó mới được.
(1) giờ tỵ: từ 9 giờ sáng đến 11 giờ trưa
(2) giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ
(3) giờ thìn: từ 7 giờ đến 9 giờ sáng
“Ngủ không được nên chạy tới tìm ngươi.” Lâu Cảnh chôn mặt vào lồng ngực của Mân vương điện hạ, cọ cọ nội sam mềm mại màu nguyệt sắc, cái tay còn thập phần không thành thật mà cách vật liệu may mặc vuốt ve một bên tiểu đậu.
Hô hấp của Tiêu Thừa Quân chợt căng thẳng, vội vàng bắt lấy cái tay đang sờ loạn kia ra, “Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, mau trở về đi.” Nói xong, Mân vương điện hạ nhịn không được mà hơi hơi nhíu mày, lời này nói ra khỏi miệng thật có chút không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào không đúng?
“Giờ tỵ nha môn mới mở cửa cơ, không vội.” Lâu Cảnh đem chân gác lên người nhân gia, nhanh chóng biến thành một con bạch tuộc bao quanh Tiêu Thừa Quân, không ngừng dụi dụi, hừ hừ nói: “Tối qua không có ngươi ở bên cạnh, ta liền ngủ không được.”
Tiêu Thừa Quân nghe vậy, trong mắt không khỏi nổi lên ý cười, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Lâu Cảnh, “Cũng không phải là tiểu hài tử, còn muốn có người ngủ cùng hay sao?”
Lâu Cảnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gặm cắn cằm của Tiêu Thừa Quân, “Nếu không, ta dọn đến đây ở cùng ngươi nha?”
“Sao thế được?” Tiêu Thừa Quân mặc hắn gặm cắn, trong lòng ấm ấm mềm mềm, nhưng việc này tuyệt đối không thể đáp ứng, nếu Lâu Cảnh thật sự dọn đến đây sống cùng y, sợ là sẽ truyền ra lời đồn không tốt.
“Hừ…” Lâu Cảnh bất mãn kéo mở nội sam của Tiêu Thừa Quân, nghiến răng cắn một vết rõ sâu trên xương quai xanh xinh đẹp của y. Hắn cũng chỉ luyến tiếc khi phải tách ra nên mới nói như vậy thôi, nếu thật sự ở lại đây, mấy tin đồn chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu Tiêu Thừa Quân lại bị người ta buộc tội là có dã tâm soán vị, dẫn tới Thuần Đức đế hoài nghi liền mất nhiều hơn được.
“Vương gia, nên dậy thôi ạ!” An Thuận ở bên ngoài nhẹ giọng gọi, hiện giờ Tiêu Thừa Quân là thân vương, vẫn cần phải vào triều.
Thời tiết đã chuyển sang lạnh hơn, đêm càng lúc càng dài, vào mùa xuân và hạ, thời gian lâm triều là giờ mẹo, qua tháng mười liền đổ lên giờ thìn, nhưng dù là như thế, bây giờ Tiêu Thừa Quân cũng nên thức dậy rồi.
“Được rồi, đừng làm rộn.” Tiêu Thừa Quân dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của Lâu Cảnh, nằm ở trên giường thêm một lát, thật vất vả dỗ dành Lâu Cảnh để y đứng dậy, thời gian lâm triều cũng đã đến gần.
Nhạc Nhàn và An Thuận nhanh chóng tiến vào hầu hạ, nhìn thấy Lâu Cảnh ở trong này, mới đầu còn không kịp phản ứng, theo thói quen mà hành lễ với hắn. Nhạc Nhàn xoay người đi tìm quần áo cho Lâu Cảnh, một lúc lâu mới nhớ ra, người này đã không còn là Thái tử phi, tại sao lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của vương gia?
Lâu Cảnh nhếch môi cười, nhìn thoáng qua tiểu thái giám Nhạc Nhàn đang ngây người há to miệng. Sau đó hắn tiếp nhận triều phục trong tay An Thuận, tự mình giúp Tiêu Thừa Quân mặc vào. Triều phục của thân vương chính là màu nguyệt bạch, thêu hình rồng bạc có bốn móng vuốt. So với trang phục của Thái tử thêu hình rồng màu vàng có năm móng, thoạt nhìn liền cảm thấy Tiêu Thừa Quân mặc trang phục thân vương trông thanh lãnh hơn trước kia một chút.
Cùng Tiêu Thừa Quân dùng chút điểm tâm, thẳng cho đến khi Mân vương điện hạ đi ra cửa vào triều, Lâu Cảnh mới lại trèo tường trở về Chu Tước đường, thay quần áo đến Bắc Nha.
Cấm quân ở Bắc Nha lấy Vũ Lâm Quân làm chủ, ngoài ra còn có một ít cấm quân đặc thù khác tỷ như Thần Xu Doanh, dù cũng nằm trong biên chế cấm quân nhưng số lượng không thể nào sánh bằng Vũ Lâm Quân. Nhiệm vụ chủ yếu của Vũ Lâm Quân là phụ trách hộ vệ hoàng thành, đóng quân trong khu vực nội thành ước chừng khoảng hai ngàn người, khu vực ngoại thành có khoảng tám ngàn. Đứng đầu Vũ Lâm Quân là thống lĩnh đại tướng quân, bên dưới có hữu, tả thống lĩnh, chính là tam phẩm hàm; xếp dưới nữa là bốn người trung lang tướng, quan hàm tứ phẩm.
Hiện tại, thống lĩnh đại tướng quân là Khánh Dương bá, luận bối phận thì hắn đồng lứa với thúc bá của Lâu Cảnh. Bước vào nha môn, Lâu Cảnh nhanh chóng đi gặp Khánh Dương bá.
Khánh Dương bá giữ vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lâu Cảnh, “Từ nay về sau ngươi chính là tả thống lĩnh tướng quân, không thể ham chơi giống như trước kia nữa. Thống lĩnh tướng quân không cần phải vào cung trực đêm, nhưng ngày lễ và khi thực hiện các nghi thức thì ngươi cần phải đi theo.” Nói xong, Khánh Dương bá đưa cho Lâu Cảnh một quyển nghi thức, dặn hắn phải xem xét cẩn thận, chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi lại.
Thời điểm hoàng thành không gặp phải nguy cơ gì, nhiệm vụ chủ yếu của Vũ Lâm Quân là tuần tra ngoài hoàng cung và thực hiện các nghi thức của đế vương. Trừ bỏ nhiệm vụ quản hạt bên ngoài, tả hữu thống lĩnh còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó là khi đế vương xuất hành thì phải đeo đao đứng hai bên trái phải, thống lĩnh thực hiện các nghi thức của hoàng gia. Cho nên chức vị thống lĩnh tướng quân cũng không phải là vị trí mà ai cũng có thể làm, tướng mạo đoan chính chính là một trong những yêu cầu hàng đầu.
“Rõ!” Lâu Cảnh mỉm cười tiếp nhận quyển sách, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, “Đây là vật vài ngày trước Hoàng Thượng ban thưởng, hôm nay xin tặng nó cho thế thúc ngắm chơi.”
Khánh Dương bá cười ha hả tiếp nhận, “Tiểu tử ngươi từ nhỏ đã rất thông minh, làm rất tốt.” Vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, Khánh Dương bá tự mình dẫn hắn đi chào hỏi với thuộc hạ.
Nói là chào, kỳ thật đều là những đồng nghiệp quen mặt quen tên đã lâu của Lâu Cảnh, chẳng qua lần này hắn thăng quan lên một bậc, tự nhiên là phải gặp nhau cho phải phép.
“Bái kiến tả thống lĩnh đại nhân.” Hai trung lang tướng đem theo vài tiểu tướng nhất tề hành lễ. Một người cúi đầu đứng lẫn trong đám người trẻ tuổi xấp xỉ nhau chợt trừng mắt nhìn hắn, đúng là Chu Tung – thứ tử nhà Quan Tây hầu.
“Từ nay về sau, thế tử An quốc công là tân tả thống lĩnh của Vũ Lâm Quân.” Khánh Dương bá chỉ vào Chu Tung, nói: “Đây là Chu Tung, thứ tử nhà Quan Tây hầu, mới từ Thần Xu Doanh chuyển sang.”
Lâu Cảnh cười cười cảm tạ Khánh Dương bá, tự mình đưa hắn rời đi.
“Lâu lão đại, không ngờ đúng không?” Bận bịu xong công việc giao tiếp, mọi người nhanh chóng tản đi, Chu Tung liền khẩn cấp bu lại đây.
“Phụ thân ngươi mất bao nhiêu bạc để nhét ngươi vào đây thế?” Lâu Cảnh nhướng mày nhìn hắn, Vũ Lâm Quân vốn là cận thần của thiên tử, đa số đều là huân quý tử đệ, Quan Tây hầu có binh quyền của hầu gia, hắn lại là đích thứ tử, có thể bước vào Vũ Lâm Quân cũng là chuyện chẳng có gì ngạc nhiên.
“Phụ thân ta còn ở tận Quan Tây cơ, là ta tự mình vào đây đấy!” Chu Tung dùng ngón cái trạc trạc ngực, tự hào nói. Chợt hắn kéo kéo y phục tả thống lĩnh của Lâu Cảnh, nhăn nhở cười không có chút hảo ý, “Làm tả thống lĩnh uy phong hơn hay làm Thái tử phi uy phong hơn nhỉ?”
Lâu Cảnh nheo mắt lại, âm hiểm nói: “Đánh ngươi thì càng uy phong hơn!”
“Ai ai, đừng mà!” Chu Tung lập tức cười làm lành.
Lúc nhỏ, sau khi bị Lâu Cảnh đánh cho một trận kia, Chu Tung liền nhận Lâu Cảnh làm ca ca. Huynh trưởng Chu Sùng của hắn không phục, hàng năm đều tìm Lâu Cảnh đánh nhau, cho tới bây giờ vẫn không thắng qua được lần nào. Hắn lại càng không dám nói, chống lại Lâu Cảnh thì chỉ có nước bị đánh thảm.
Lâu Cảnh cười mà không nói, hai huynh đệ Chu gia này cũng không phải là loại ăn chơi trác táng ở kinh thành, đúng là có chút bản lĩnh. Hiện giờ trưởng tử Chu Sùng đang theo Quan Tây hầu ở quan ngoại đánh giặc Thát. Mà thứ tử thật hiểu được luồn cúi, chức vị trung lang tướng được không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cả phụ lẫn huynh đều không ở trong kinh, Chu Tung lại có thể dựa vào chính bản thân mình mà bò lên đến tận vị trí này, thủ đoạn hoàn toàn có thể thấy được.
“Ai, Lâu lão đại, có chuyện nghiêm chỉnh đây.” Chu Tung nhìn trái nhìn phải, “Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi, buổi trưa đến Túy Tiên lâu uống một chén, được chứ hả?”
Túy Tiên lâu chính là tửu lâu nổi danh trong kinh thành, Lâu Cảnh rất thích đến đó ăn cua, mà bây giờ đúng là thời điểm ăn cua ngon nhất.
Lâu Cảnh nhìn hắn một cái, “Nịnh bợ quan trên thì cũng nên mưu tính từ từ thôi, ngươi bộc lộ thiệt quá rõ ràng rồi!”
“Ai muốn nịnh bợ ngươi!” Chu Tung phì một cái, đè thấp âm thanh nói: “Có chút chuyện mua bán muốn làm mối cho ngươi.”
Lâu Cảnh nhếch môi cười, hơi hơi vuốt cằm, “Buổi trưa không được, buổi chiều đi.” Nhị cữu và đại cữu mẫu chuẩn bị khởi hành vào ngày mai, hắn muốn đến phủ Bình Giang hầu hỗ trợ một chút.
“À, nhân chuyện này, chúng ta đến Di Xuân lâu luôn đi, gọi Nguyệt Lạc đến xướng vài khúc nghe chơi.” Chu Tung lập tức lộ ra vài phần không đứng đắn, cười nhăn nhở, “Ta nghe nói ở đấy có một thanh quan mới đến, rất động lòng người đó nha, nếu không…” Di Xuân lâu là thanh lâu lớn nhất ở kinh thành, Chu Tung vẫn luôn muốn kéo Lâu Cảnh đến đó chơi vài lần cho biết, ngặt nỗi Lâu Cảnh liên tục gặp hiếu kì rồi lại hiếu kì nên không có cơ hội.
“Được đấy.” Lâu Cảnh nhếch môi, “Mặt trời lặn ta sẽ đến Túy Tiên lâu tìm ngươi.”
“Ừ, vậy ta đi trước…” Chu Tung cười trả lời, nhìn Lâu Cảnh phất tay áo rời đi, bỗng nhiên kịp phản ứng, “Ê này, sao lại là Túy Tiên lâu?”
Lâu Cảnh không để ý tới hắn, rời khỏi Bắc Nha, nhằm hướng phủ Mân vương thẳng tiến. Khi đi ngang qua Túy Tiên lâu, hắn liền ghé vào mua một phần cua ngâm rượu mang đến vương phủ.
Khi Tiêu Thừa Quân hạ triều, trở lại phủ Mân vương, liền nhìn thấy thế tử An quốc công ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm chờ y. Đau đầu mà xoa nhẹ thái dương, Tiêu Thừa Quân hỏi:“Sao ngươi lại đến đây?”
“Tự dưng hôm nay ta nhớ đến món cua ngâm rượu của Túy Tiên lâu, muốn mang đến đây cho ngươi nếm thử.” Lâu Cảnh kéo Mân vương điện hạ ngồi xuống bàn, đôi mắt trông mong nhìn y như muốn nói ‘ta muốn dùng cơm xong rồi mới đi cơ’.
Lời vừa nói ra, Tiêu Thừa Quân không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, khẽ thở dài, “Ngươi tới cũng tốt, ta đang có chuyện muốn nói với ngươi.”
Việc của Thanh Hà vẫn chưa được giải quyết xong, người của Công bộ đề xuất, năm nào Thanh Hà cũng phải tu sửa đê điều thật hao tài tốn của, không bằng cứ trực tiếp mở rộng đường sông, nối với các kênh đào. Lời này vừa nói ra, lại có người đề cập, kênh đào lâu năm thiếu tu sửa, cũng nên nạo vét lại một phen. Hôm nay Thuần Đức đế đã chuẩn tấu việc này rồi.
“Sửa chữa đường sông à?” Lâu Cảnh cắn một cái chân cua, nhướn mày, “Ai đề xuất ý kiến này thế?”
“Công bộ đề ra, sau đó tranh giành với Thẩm Liên xem bên nào sẽ nhận nhiệm vụ giám sát.” Tiêu Thừa Quân dùng chiếc búa bạc nhỏ đập dập vỏ chân cua, đặt vào trong bát của Lâu Cảnh
Phe hữu tướng cùng Thẩm Liên đồng thời đề xuất việc này, đơn giản chính là vì muốn dời đi tầm mắt của Thuần Đức đế, để tránh việc hắn muốn điều tra thêm cái chuyện từ đường hoàng thất kia.
“Hiện giờ Hộ bộ có tiền để mở rộng sông và kênh đào sao?” Lâu Cảnh nhớ rõ Tiêu Thừa Quân đã từng nói qua, hiện giờ quốc khố không còn nhiều, mà chi phí để tu sửa sông ngòi cũng không phải là nhỏ.
“Bạc thuế của các nơi sẽ đến vào tháng sau, huống hồ…” Ánh mắt của Tiêu Thừa Quân có chút lạnh, “Có người đề cập, cần phải thu lao dịch.”
Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến loạn xảy ra đều là do lấy lao dịch mà nên. Vì thế, một lời này nói ra, tự nhiên là có không ít đại thần phản đối, trên triều đình ỏm tỏi, ầm ĩ như một cái chợ, cuối cùng cũng không có kết luận nào được đưa ra.
“Điện hạ cảm thấy thế nào?” Lâu Cảnh cắn một miếng thịt cua thơm ngon, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Thừa Quân đã đập dập vỏ chân cua cho hắn dễ ăn, không khỏi cong môi cười, lột sạch một miếng cua bỏ vào trong bát của Mân vương điện hạ.
“Phụ hoàng đồng ý nên mở rộng đường sông.” Tiêu Thừa Quân khẽ thở dài.
Thuần Đức đế vẫn cảm thấy mình là người được trời đất phù hộ, lúc nắm quyền cũng nên làm ra chút danh tiếng để lưu danh thiên cổ, nghe việc mở rộng đường sông thì cảm thấy đây đúng là một việc tốt, lợi quốc lợi dân, tự nhiên là nguyện ý phê chuẩn. Nhưng vấn đề có nên thu lao dịch hay không, ai sẽ đi giám sát việc này thì hắn vẫn băn khoăn chưa quyết định được.
Dùng xong cơm trưa, Lâu Cảnh rất muốn lưu lại nghỉ trưa thêm một lát, lại bị Tiêu Thừa Quân đuổi ra ngoài, đành phải ngậm ngùi rời khỏi phòng ai kia, cẩn thận mà rời khỏi phủ Mân vương.
Tiêu Thừa Quân mỉm cười nhìn hắn đi xa, xoay người nói với Thường Ân: “Tối nay nhắc người canh giữ ở cửa hông, nếu hắn lại đến đây thì bảo hắn đi bằng cửa là được rồi.” Để người kia cứ phải trèo tường nhảy vào thì thật không đành lòng.
Cái cửa nhỏ kia là nơi phòng bếp vẫn nhận đồ ăn mỗi ngày, buổi tối sẽ được khóa lại cẩn thận.
“Vâng.” Thường Ân khom người trả lời, phiền muộn mà nghĩ mình phải tìm một người đáng tin cậy canh giữ ở đó mới được.
(1) giờ tỵ: từ 9 giờ sáng đến 11 giờ trưa
(2) giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ
(3) giờ thìn: từ 7 giờ đến 9 giờ sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.