Chương 36: Trèo tường
Lục Dã Thiên Hạc
25/11/2015
Hồi tưởng lại tối hôm qua.
Lâu Cảnh ôm gối của Thái tử điện hạ nằm một hồi lâu, cuối cũng vẫn là ngủ được, còn làm một giấc mơ dài.
Mơ trở lại thời thơ ấu, có lẽ khi ấy bản thân hắn chỉ tầm sáu, bảy tuổi mà thôi. Nhớ cũng không rõ nữa, tựa hồ như năm ấy có một cái lễ mừng nào đó, rất nhiều mệnh phụ nhà huân quý mang theo đích tử chưa đầy mười tuổi tiến cung, bái kiến Hoàng hậu.
Các phu nhân đều ở tại cung Phượng Nghi cùng Hoàng hậu và phi tần chào hỏi, nói chuyện; còn nhóm hài tử thì chơi đùa với nhau trong ngự hoa viên.
Đám hài tử sàn sàn tuổi nhau của các nhà huân quý trong kinh thành này đều nghe Lâu Cảnh như thiên lôi sai đâu đánh đó, có vài người không phục, Lâu Cảnh liền đánh hắn cho đến khi chịu phục mới thôi. Lúc đó, Quan Tây hầu vừa mới hồi kinh, hai nhi tử nhà hắn đều không hiểu quy tắc ở kinh thành, hôm ấy là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Cảnh.
“Ngươi chính là tiểu bá vương của kinh thành sao?” Trưởng tử nhà Quan Tây hầu có dáng người vừa cao lại vừa béo, còn lớn hơn Lâu Cảnh một tuổi, vênh mặt nâng cằm nhìn hắn.
“Uầy, xinh thế này, có phải là một tiểu cô nương không nhỉ?” Thứ tử nhà Quan Tây hầu cười hì hì nói, còn vươn một cái tay bẩn lem nhem ra muốn sờ mặt Lâu Cảnh.
“Ba!” Lâu Cảnh động cũng không động, một người khác từ phía sau nhanh chóng tiến đến hất văng cái tay kia ra.
“U da… hứ, có thế cũng để người khác thay ngươi xuất đầu, có bản lĩnh thì đến đây a?” Thứ tử nhà Quan Tây hầu vuốt vuốt mu bàn tay bị đánh đến đỏ bừng, “Không phải dựa vào khóc nhè để được tôn làm thủ lĩnh đấy chứ?”
“Đến đây, ta với ngươi thi vật tay, nếu ta thắng thì từ nay về sau, những người này phải nghe theo lời ta!” Trưởng tử nhà Quan Tây hầu quơ quơ bàn tay múp míp, phỏng chừng là ở Tây Bắc đã quen ngang ngược từ lâu, cũng có chút dũng khí anh hùng mà khiêu chiến với Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh liếc mắt nhìn hắn rồi nhìn trái nhìn phải, chung quanh chỉ có vài cái cung nhân, thị vệ thì không tiến vào ngự hoa viên, vì thế liền trưng ra một khuôn mặt tươi cười rất vô hại, “Muốn đánh thì phải tuân theo quy tắc, bị đánh là không thể về nhà cáo trạng đâu nha!”
“Hừ, ngươi nghĩ hai huynh đệ chúng ta là ai, ai cáo trạng thì người đó là tôn tử!” Hai huynh đệ lập tức cao giọng nói.
Lâu Cảnh gật gật đầu, không chờ huynh đệ kia nói thêm gì tiếp liền xoay người đá mạnh một cước vào bụng tên to cao hơn. Đứa bé kia không kịp phòng bị, cứ thế ngã lăn trên mặt đất, đệ đệ nhào tới muốn hỗ trợ liền bị Lâu Cảnh đấm thẳng một quyền vào cằm, bật người ngã nhào.
“Đánh bọn họ!” Lâu Cảnh đánh xong một quyền, ỷ vào thân pháp linh hoạt, nhanh chóng thối lui về phía sau, xua tay với đám huân quý tử đệ.
Một đám tiểu hài tử lập tức vọt lên, ấn hai huynh đệ kia xuống đất đánh một trận tơi bời.
“Quy tắc cũ, đánh vào chỗ không nhìn thấy ấy!” Lâu Cảnh chắp tay ra sau mông, đứng trên một mỏm đất nhô lên cao, hơi hơi nâng cằm. Khi hắn quay đầu nhìn sang liền thấy cách đó không xa có vài hài tử đã đứng đấy từ lúc nào. Mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, cầm đầu là một người mặc xiêm y màu vàng hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen láy kia vẫn không thể che dấu được vẻ hiếu kì mà chăm chú quan sát nhóm Lâu Cảnh bên này.
Tiêu Thừa Quân, đó là Thái tử phu quân của hắn? A? Không đúng nha, lúc đó bọn họ còn chưa có thành thân đâu! Lâu Cảnh chợt tỉnh, ngây người sửng sốt một lát, sờ sờ vị trí bên người, trống trơn và có chút lạnh lẽo.
Lâu Cảnh mở to hai mắt, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào trong phòng, vắng vắng vẻ vẻ, côn trùng mùa thu ngoài cửa sổ không ngừng giãy giụa mà khàn giọng gọi nhau, không còn cơ thể thon dài ấm áp để ôm, không còn nội sam màu vàng hơi đỏ mềm mại để sờ, nhất thời hắn cảm thấy có chút bi thương.
Lâu Cảnh ngồi dậy, ôm thật chặt cái gối đầu trong ngực, ảo não mà đem chăn ném vào góc giường, xoay người đi xuống, thay đổi một thân y phục tối màu.
Hiện tại đã qua giờ tý, ánh trăng sáng tỏ, nhà nhà tắt hết nến, đêm vô cùng yên tĩnh.
Lâu Cảnh chạy ra ngoài bằng cửa hông, thị vệ canh cửa hoảng sợ đang định kêu lên liền bị bụm miệng, “Đừng lên tiếng, ta đi ra ngoài một chuyến, nhớ để cửa cho ta.”
Thị vệ thấy rõ người lén lút nửa đêm chạy ra ngoài là chủ nhân nhà mình, chỉ có thể lăng lăng mà gật đầu.
Cửa ngách của Chu Tước đường thông với một cái ngõ nhỏ nằm ngoài phủ An quốc công, Lâu Cảnh chạy rất nhanh dưới ánh trăng, chẳng mấy chốc đã đến chân tường của phủ Mân vương.
Tường viện của vương phủ cũng không cao, Lâu Cảnh đạp nhẹ lên một phần tảng đá hơi nhô ra ở góc tường, bật người lên, nhanh nhẹn nhảy tới đầu tường.
Trước đây, khi phủ Mân vương đang được sửa chữa, Lâu Cảnh đã cùng Tiêu Thừa Quân đến đây xem qua, cho nên hắn nắm rất rõ hiện tại Tiêu Thừa Quân đang ở nơi nào. Bước qua một loạt gian phòng của hạ nhân, theo đầu tường đi nhanh về phía trước, vút lên mái nhà, Lâu Cảnh nhẹ nhàng chạy như bay trên các nóc nhà.
Trước chính viện có thị vệ tuần tra, ngoài cửa phòng của Tiêu Thừa Quân còn có nha hoàn và thái giám đứng gác đêm.
Lâu Cảnh nhíu nhíu mày, nhảy xuống đất, đang định đi đến hiên sau, vào phòng Tiêu Thừa Quân bằng lối cửa sổ, bỗng nhiên có người đi tới, lại vội vàng nhảy lên mái nhà.
“Lục thống lĩnh, hình như ta vừa nhìn thấy bóng người?” Thị vệ tuần tra thấp giọng nói.
Lục Triệu giơ đèn lồng lên quan sát, Lâu Cảnh đặc biệt mà lộ nửa bên mặt ra, vội vàng hướng hắn ra hiệu chớ có lên tiếng.
Lục Triệu mang nhóm thị vệ rời đi, mới vừa đi không xa liền đổi ca, rốt cục đêm nay có thể yên tâm ngủ rồi.
Lâu Cảnh nhướn mày, cúi người xuống xốc cửa sổ ra, chui vào nhà, nhanh chóng xoay người trên mặt đất, đỡ lấy cánh cửa sổ không cho nó rơi xuống, chậm rãi lắp lại.
Trong phòng có mùi thơm cây cỏ quen thuộc mà bản thân vẫn dùng, Lâu Cảnh không khỏi cong môi lên, nhẹ nhàng đi đến bên giường, chậm rãi vén trướng mạn ra. Người trên giường vẫn ngủ vô cùng quy củ như trước, chỉ một ngày không gặp mà đã cảm thấy thời gian trôi qua lâu thật lâu. Lâu Cảnh chậm rãi lại gần, hô hấp đều đều của Tiêu Thừa Quân phả nhẹ lên mặt thật có chút nhột, hắn liền nhịn không được mà khẽ hôn lên đôi môi kia một cái.
Y phục dạ hành được thoát ra rất nhanh, lặng lẽ nhấc góc chăn lên, Lâu Cảnh nhanh chóng chui vào.
“Ưhm…” Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, hơi hơi mở mắt ra, cũng không biết có thấy rõ người bên cạnh hay không, cứ như vậy mà an tâm ngủ tiếp.
Lâu Cảnh tủm tỉm cười ôm Mân vương điện hạ không có chút bố trí phòng vệ nào với hắn vào trong ngực. Cơ thể thon dài ấm áp, mềm mềm, thoải mái khiến hắn nhịn không được mà cọ cọ nhiều thêm vài cái.
Tiêu Thừa Quân đang mơ mơ màng màng liền cảm giác thấy có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, rất tự giác mà hướng bên này nhích lại gần.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Mân vương điện hạ ngủ say không ghi nhớ việc tỉnh lại, phát hiện ra Lâu Cảnh đang nằm bên cạnh mình liền sửng sốt mở to hai mắt nhìn. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thừa Quân vẫn cho rằng dù bản thân mình có nửa mê nửa tỉnh thì cũng thập phần cảnh giác, vậy mà hiện giờ có người chui vào ổ chăn ngủ cùng từ lúc nào mà y vẫn chẳng hay biết gì cả, thật là sơ xuất quá đi thôi!
(1) mệnh phụ: người phụ nữ có tước phong
(2) giờ tý: từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Lâu Cảnh ôm gối của Thái tử điện hạ nằm một hồi lâu, cuối cũng vẫn là ngủ được, còn làm một giấc mơ dài.
Mơ trở lại thời thơ ấu, có lẽ khi ấy bản thân hắn chỉ tầm sáu, bảy tuổi mà thôi. Nhớ cũng không rõ nữa, tựa hồ như năm ấy có một cái lễ mừng nào đó, rất nhiều mệnh phụ nhà huân quý mang theo đích tử chưa đầy mười tuổi tiến cung, bái kiến Hoàng hậu.
Các phu nhân đều ở tại cung Phượng Nghi cùng Hoàng hậu và phi tần chào hỏi, nói chuyện; còn nhóm hài tử thì chơi đùa với nhau trong ngự hoa viên.
Đám hài tử sàn sàn tuổi nhau của các nhà huân quý trong kinh thành này đều nghe Lâu Cảnh như thiên lôi sai đâu đánh đó, có vài người không phục, Lâu Cảnh liền đánh hắn cho đến khi chịu phục mới thôi. Lúc đó, Quan Tây hầu vừa mới hồi kinh, hai nhi tử nhà hắn đều không hiểu quy tắc ở kinh thành, hôm ấy là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Cảnh.
“Ngươi chính là tiểu bá vương của kinh thành sao?” Trưởng tử nhà Quan Tây hầu có dáng người vừa cao lại vừa béo, còn lớn hơn Lâu Cảnh một tuổi, vênh mặt nâng cằm nhìn hắn.
“Uầy, xinh thế này, có phải là một tiểu cô nương không nhỉ?” Thứ tử nhà Quan Tây hầu cười hì hì nói, còn vươn một cái tay bẩn lem nhem ra muốn sờ mặt Lâu Cảnh.
“Ba!” Lâu Cảnh động cũng không động, một người khác từ phía sau nhanh chóng tiến đến hất văng cái tay kia ra.
“U da… hứ, có thế cũng để người khác thay ngươi xuất đầu, có bản lĩnh thì đến đây a?” Thứ tử nhà Quan Tây hầu vuốt vuốt mu bàn tay bị đánh đến đỏ bừng, “Không phải dựa vào khóc nhè để được tôn làm thủ lĩnh đấy chứ?”
“Đến đây, ta với ngươi thi vật tay, nếu ta thắng thì từ nay về sau, những người này phải nghe theo lời ta!” Trưởng tử nhà Quan Tây hầu quơ quơ bàn tay múp míp, phỏng chừng là ở Tây Bắc đã quen ngang ngược từ lâu, cũng có chút dũng khí anh hùng mà khiêu chiến với Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh liếc mắt nhìn hắn rồi nhìn trái nhìn phải, chung quanh chỉ có vài cái cung nhân, thị vệ thì không tiến vào ngự hoa viên, vì thế liền trưng ra một khuôn mặt tươi cười rất vô hại, “Muốn đánh thì phải tuân theo quy tắc, bị đánh là không thể về nhà cáo trạng đâu nha!”
“Hừ, ngươi nghĩ hai huynh đệ chúng ta là ai, ai cáo trạng thì người đó là tôn tử!” Hai huynh đệ lập tức cao giọng nói.
Lâu Cảnh gật gật đầu, không chờ huynh đệ kia nói thêm gì tiếp liền xoay người đá mạnh một cước vào bụng tên to cao hơn. Đứa bé kia không kịp phòng bị, cứ thế ngã lăn trên mặt đất, đệ đệ nhào tới muốn hỗ trợ liền bị Lâu Cảnh đấm thẳng một quyền vào cằm, bật người ngã nhào.
“Đánh bọn họ!” Lâu Cảnh đánh xong một quyền, ỷ vào thân pháp linh hoạt, nhanh chóng thối lui về phía sau, xua tay với đám huân quý tử đệ.
Một đám tiểu hài tử lập tức vọt lên, ấn hai huynh đệ kia xuống đất đánh một trận tơi bời.
“Quy tắc cũ, đánh vào chỗ không nhìn thấy ấy!” Lâu Cảnh chắp tay ra sau mông, đứng trên một mỏm đất nhô lên cao, hơi hơi nâng cằm. Khi hắn quay đầu nhìn sang liền thấy cách đó không xa có vài hài tử đã đứng đấy từ lúc nào. Mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, cầm đầu là một người mặc xiêm y màu vàng hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen láy kia vẫn không thể che dấu được vẻ hiếu kì mà chăm chú quan sát nhóm Lâu Cảnh bên này.
Tiêu Thừa Quân, đó là Thái tử phu quân của hắn? A? Không đúng nha, lúc đó bọn họ còn chưa có thành thân đâu! Lâu Cảnh chợt tỉnh, ngây người sửng sốt một lát, sờ sờ vị trí bên người, trống trơn và có chút lạnh lẽo.
Lâu Cảnh mở to hai mắt, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào trong phòng, vắng vắng vẻ vẻ, côn trùng mùa thu ngoài cửa sổ không ngừng giãy giụa mà khàn giọng gọi nhau, không còn cơ thể thon dài ấm áp để ôm, không còn nội sam màu vàng hơi đỏ mềm mại để sờ, nhất thời hắn cảm thấy có chút bi thương.
Lâu Cảnh ngồi dậy, ôm thật chặt cái gối đầu trong ngực, ảo não mà đem chăn ném vào góc giường, xoay người đi xuống, thay đổi một thân y phục tối màu.
Hiện tại đã qua giờ tý, ánh trăng sáng tỏ, nhà nhà tắt hết nến, đêm vô cùng yên tĩnh.
Lâu Cảnh chạy ra ngoài bằng cửa hông, thị vệ canh cửa hoảng sợ đang định kêu lên liền bị bụm miệng, “Đừng lên tiếng, ta đi ra ngoài một chuyến, nhớ để cửa cho ta.”
Thị vệ thấy rõ người lén lút nửa đêm chạy ra ngoài là chủ nhân nhà mình, chỉ có thể lăng lăng mà gật đầu.
Cửa ngách của Chu Tước đường thông với một cái ngõ nhỏ nằm ngoài phủ An quốc công, Lâu Cảnh chạy rất nhanh dưới ánh trăng, chẳng mấy chốc đã đến chân tường của phủ Mân vương.
Tường viện của vương phủ cũng không cao, Lâu Cảnh đạp nhẹ lên một phần tảng đá hơi nhô ra ở góc tường, bật người lên, nhanh nhẹn nhảy tới đầu tường.
Trước đây, khi phủ Mân vương đang được sửa chữa, Lâu Cảnh đã cùng Tiêu Thừa Quân đến đây xem qua, cho nên hắn nắm rất rõ hiện tại Tiêu Thừa Quân đang ở nơi nào. Bước qua một loạt gian phòng của hạ nhân, theo đầu tường đi nhanh về phía trước, vút lên mái nhà, Lâu Cảnh nhẹ nhàng chạy như bay trên các nóc nhà.
Trước chính viện có thị vệ tuần tra, ngoài cửa phòng của Tiêu Thừa Quân còn có nha hoàn và thái giám đứng gác đêm.
Lâu Cảnh nhíu nhíu mày, nhảy xuống đất, đang định đi đến hiên sau, vào phòng Tiêu Thừa Quân bằng lối cửa sổ, bỗng nhiên có người đi tới, lại vội vàng nhảy lên mái nhà.
“Lục thống lĩnh, hình như ta vừa nhìn thấy bóng người?” Thị vệ tuần tra thấp giọng nói.
Lục Triệu giơ đèn lồng lên quan sát, Lâu Cảnh đặc biệt mà lộ nửa bên mặt ra, vội vàng hướng hắn ra hiệu chớ có lên tiếng.
Lục Triệu mang nhóm thị vệ rời đi, mới vừa đi không xa liền đổi ca, rốt cục đêm nay có thể yên tâm ngủ rồi.
Lâu Cảnh nhướn mày, cúi người xuống xốc cửa sổ ra, chui vào nhà, nhanh chóng xoay người trên mặt đất, đỡ lấy cánh cửa sổ không cho nó rơi xuống, chậm rãi lắp lại.
Trong phòng có mùi thơm cây cỏ quen thuộc mà bản thân vẫn dùng, Lâu Cảnh không khỏi cong môi lên, nhẹ nhàng đi đến bên giường, chậm rãi vén trướng mạn ra. Người trên giường vẫn ngủ vô cùng quy củ như trước, chỉ một ngày không gặp mà đã cảm thấy thời gian trôi qua lâu thật lâu. Lâu Cảnh chậm rãi lại gần, hô hấp đều đều của Tiêu Thừa Quân phả nhẹ lên mặt thật có chút nhột, hắn liền nhịn không được mà khẽ hôn lên đôi môi kia một cái.
Y phục dạ hành được thoát ra rất nhanh, lặng lẽ nhấc góc chăn lên, Lâu Cảnh nhanh chóng chui vào.
“Ưhm…” Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, hơi hơi mở mắt ra, cũng không biết có thấy rõ người bên cạnh hay không, cứ như vậy mà an tâm ngủ tiếp.
Lâu Cảnh tủm tỉm cười ôm Mân vương điện hạ không có chút bố trí phòng vệ nào với hắn vào trong ngực. Cơ thể thon dài ấm áp, mềm mềm, thoải mái khiến hắn nhịn không được mà cọ cọ nhiều thêm vài cái.
Tiêu Thừa Quân đang mơ mơ màng màng liền cảm giác thấy có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, rất tự giác mà hướng bên này nhích lại gần.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Mân vương điện hạ ngủ say không ghi nhớ việc tỉnh lại, phát hiện ra Lâu Cảnh đang nằm bên cạnh mình liền sửng sốt mở to hai mắt nhìn. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thừa Quân vẫn cho rằng dù bản thân mình có nửa mê nửa tỉnh thì cũng thập phần cảnh giác, vậy mà hiện giờ có người chui vào ổ chăn ngủ cùng từ lúc nào mà y vẫn chẳng hay biết gì cả, thật là sơ xuất quá đi thôi!
(1) mệnh phụ: người phụ nữ có tước phong
(2) giờ tý: từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.