Chương 117: Bạn cũ
Huyết Hồng
29/03/2013
Mặt Chim béo Kirk chợt biến sắc, Râu Mép nói sự thật làm gã không còn chút mặt mũi nào. Mặc kệ thế nào, gã cũng là một trong mười ba Hắc Y Nghi Trượng của Dạ Minh, tuy rằng gã không giống gia tộc Hắc Hổ có căn cứ vững chắc và lực lượng khổng lồ gần như là lực lượng quân thường trực, thế nhưng thực lực và thế lực của gã cũng không phải tùy ý để bị bôi nhọ khinh thường.
Chiếc nĩa cơm bạc tinh khiết trong tay giống như bị tạo thành một vật tròn, lòng bàn tay của Chim béo Kirk tỏa ra một luồng lửa sáng rực, nĩa cơm từ từ hòa tan, từng giọt nước bạc lọt qua kẽ tay gã rơi xuống, rơi vào tấm thảm lông dưới chân gã làm thủng một lỗ bằng nắm tay.
Bọ ngựa Twain cười vài tiếng kỳ lạ, sau đó gã lại chú tâm vào toàn bộ trà bánh trước mặt, gã nanang chung trà lên uống, lại cầm điểm tâm lên tống vào miệng, bày ra tư thế gã chỉ đến để xem náo nhiệt không giúp bên nào.
Phu nhân Hoa Hồng Đen Rose thì lại ngả người ra sau, cả người hầu như nằm trên ghế sô pha, đường cong trên cơ thể đều tràn ngập mị lực mê ngươi. Nàng cười khẽ, tiếng cười thánh thót dễ nghe khiến cho người khác cảm thấy ngứa ngáy tê tê.
Râu Đen cười hắc hắc, hai tay ông chống lên đầu gối, gằn từng chữ:
- Heo mập, Arthur là con nuôi ta, đây là chuyện mà năm xưa mười ba hắc y chấp sự Dạ Minh đã hội nghị thông qua, để ta nuôi nấng nó lớn khôn, sau đó sẽ để nó tiếp quản địa bàn của cha nó.
Ho nhẹ một tiếng, Râu Đen cười lạnh nói:
- Nếu nó đã là con nuôi của ta, vậy thì tất cả những chuyện của nó đều là chuyện của gia tộc Hắc Hổ ta. Nó còn chưa tiếp nhận địa bàn của Quỷ Tóc Đỏ, ngươi nôn nóng nhảy ra làm gì, là muốn nhúng tay vào địa bàn của Hắc Hổ ta sao?
Chim béo Kirk nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Hắc Hổ, lời ngươi nói sai rồi.
Râu Đen không chút phản ứng vời lời nói của Chim béo Kirk, ông tiếp tục gằn từng câu từng chữ:
- Thật lâu trước đây cũng từng có kẻ muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc Hắc Hổ ta, muôn mò mẫm miếng thịt trên địa bàn chúng ta. Thế nhưng những kẻ đó đều bị chém đứt đầu hết! Heo mập, ta nói rõ ràng với ngươi rồi, tốt nhất là ngươi tường tận suy nghĩ tự hiểu rõ rồi hãy nói!
Sắc mặt của Chim béo Kirk trở nên vô cùng cứng ngắc, gã nhíu mày, thực sự dựa theo lời nói của Râu Đen mà đắn đo cẩn thận lời nói.
Arthur mỉm cười, y đứng dậy hướng về Râu Đen khom người nói:
- Phụ thân đại nhân, Chim béo Kirk cũng chỉ là quan tâm thôi.
Ánh mắt Râu Đen chiếu vào Arthur, Arthur bị ánh mắt đó của Râu Đen mà kinh sợ, vô thức lui về sau hai bước thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Râu Đen đĩnh đạc phất tay nói:
- Con là con nuôi của cha, nào có người khác quan tâm con hả? Cũng như vậy, Rose, nàng là tình nhân của ta, nếu như người khác hôm nay hỏi nàng mặc nội y màu gì, nàng nói xem ta nên làm gì đây?
Phu nhân Hoa Hồng Đen Rose ánh mắt lóng lánh, cười quyến rũ về phía Râu Đen.
Cũng không biết nàng lấy ra được từ đâu một bông hoa hồng đen nhỏ nằm trong lòng bàn tay, khẽ khàng nói:
- Lão sắc quỷ này, sao lại nói những lời này trước mặt lũ nhỏ chứ? Hì hì, ai dám làm trò nói những lời này trước mặt ngươi chứ, không sợ bị ngươi chém đầu treo ở cảng để thị chúng sao?
bọ ngựa Twain đang tọng thức ăn chợt ngẩn ra, ga nhanh chóng liếc nhìn Râu Đen và Hoa Hồng Đen một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn uống. Anh mắt của gã vẫn còn lấp lóe bất định giờ đã trở nên trong suốt vô cùng, rõ ràng vừa rồi gã còn có hứng thú xen mồm vào đối với câu chuyện này, nhưng sau khi Râu Đen đột nhiên khơi ra quan hệ giữa ông và Hoa Hồng Đen, Bọ ngựa Twain đã không còn hăng hái nhúng tay vào bất luận chuyện gì nữa.
Sắc mặt Chim béo Kirk cũng trở nên xấu xí vô cùng, y tức giận trừng trừng nhìn Arthur, lại có chút đau đầu nhìn Hoa Hồng Đen, cuối cùng mới hướng về Râu Đen. Đắn đo một hồi, Chim béo Kirk mới cười gượng nói:
- Vậy thì, Hắc Hổ, ta thẳng thắn hỏi ngươi một câu. Nếu như con nuôi của ngươi tiếp quản địa bàn Quỷ Tóc Đỏ, việc làm ăn của ta sẽ không bị ảnh hưởng chứ?
Nheo mắt lại nhìn Râu Đen, Chim Béo Kirk trầm giọng nói:
- Địa bàn Quỷ Tóc Đỏ, thuốc lá và rượu mạnh mà ta buôn lậu hàng năm có năm phần hàng hóa là đi qua địa bàn đó. Hắc Hổ, mọi người đều là bạn cũ, ngươi không được hãm hại ta đó!
Râu Đen lén lút liếc nhìn sắc mặt như thường của Lâm Tề, đột nhiên cười to:
- Ngươi không nhúng tay vào chuyện của ta, ta hãm hại ngươi làm gì? Ta đã giao cho Arthur rồi, sau này nó sẽ mang theo hai mươi nhánh thuyền vũ trang trở lại tiếp quản địa bàn của cha nó. Từ nay về sau, trên địa bàn của Quỷ Tóc Đỏ có xảy ra chuyện gì, đều không hề liên quan đến Râu Đen ta!
Xòe tay ra, Râu Đen trầm giọng nói:
- Năm xưa tập đoàn chúng ta làm nên quyết sách, lẽ nào ngươi đã quên? Trước khi Arthur tiếp nhận, địa bàn Quỷ Tóc Đỏ không được đụng chạm với người khác. Đợi sau khi Arthur tiếp nhận rồi, vậy thì chuyện của địa bàn cứ dựa theo quy củ mà làm, ta tuyệt đối sẽ không phá vỡ quy củ.
Khi nói đến câu sẽ tuyệt đối không phá vỡ quy củ, ánh mắt của Râu Đen lạnh lẽo nhìn về phía Chim béo Kirk.
Chim béo Kirk trầm mặc một hồi lâu, trầm giọng nói:
- Hắc Hổ, ngươi còn nhớ quyết sách của tập đoàn chúng ta, vậy thì tốt. Nhưng ta nghe nói.
Tinh tế liếc nhìn Lâm Tề thật nhanh, Chim beo Kirk nhìn Arthur nói:
- Ta nghe nói Arthur sống tại gia tộc Hắc Hổ các ngươi...
Phu nhân Hoa Hồng Đen đột nhiên cười nũng nịu:
- Đó là chuyện vỉa hè, sao lại thật chứ? Hắc Hổ là người thế nào, các ngươi còn không biết sao? Heo mập à, Arthur không phải con nuôi của ngươi, ngươi để tâm làm gì chứ? Râu Đen thì không nói làm gì, nhưng ta cũng không hề thấy gì, đúng không?
Rose quay sang Râu Đen nhìn quyến rũ, Râu Đen vỗ đùi phành phạch phá lên cười. Cười vài tiếng xong, Râu Đen lại có chút tâm tư nhìn thoáng qua Lâm Tề, không biết nên mắng chửi cái gì.
Lâm Tề mở miệng cười, hắn liếc nhìn Rose, vừa cười vừa nói:
- Dì Rose nói vô cùng có lý, một số người không nên nhúng tay lung tung vào chuyện nhà của chúng ta, bằng không sẽ không có lợi đối với tất cả mọi người, có đúng không? À, Heo mập đại thúc, chiếc muôi trên tay đại thúc giá trị hai mươi mốt kim tệ, thúc làm hỏng tấm thảm trị giá ba nghìn kim tệ, phiền thúc hãy trả tiền rồi mới đi có được không?
Chim béo Kirk cười hắc hắc vài tiếng, gã khốn khổ đứng lên, móc từ trong tay áo ra một tờ kim phiếu trị giá một vạn kim tệ chầm chậm đặt lên bàn trà, gật đầu với Râu Đen, trầm giọng nói:
- Vậy thì, sau này cứ theo quy củ mà thực hiện.
Râu Đen mặt không đổi sắc nói:
- Tạm biệt, không tiễn. Arthur, ngươi tiễn heo mập đi, dù gì, hắn ta cũng có ý tốt với con.
Arthur cung cúc khom người với Râu Đen, sau đó đi theo Chim béo Kirk ra ngoài.
Không lâu thì Bọ ngựa Twain cũng từ biệt, chỉ có Hoa Hồng Đen là ở lại.
Bầu không khí trong phòng tiếp khách lập tức trở nên vô cùng quái dị. Enzo và những người khác lặng lẽ rời khỏi phòng tiếp khách, chỉ để lại ba người Lâm Tề.
Chiếc nĩa cơm bạc tinh khiết trong tay giống như bị tạo thành một vật tròn, lòng bàn tay của Chim béo Kirk tỏa ra một luồng lửa sáng rực, nĩa cơm từ từ hòa tan, từng giọt nước bạc lọt qua kẽ tay gã rơi xuống, rơi vào tấm thảm lông dưới chân gã làm thủng một lỗ bằng nắm tay.
Bọ ngựa Twain cười vài tiếng kỳ lạ, sau đó gã lại chú tâm vào toàn bộ trà bánh trước mặt, gã nanang chung trà lên uống, lại cầm điểm tâm lên tống vào miệng, bày ra tư thế gã chỉ đến để xem náo nhiệt không giúp bên nào.
Phu nhân Hoa Hồng Đen Rose thì lại ngả người ra sau, cả người hầu như nằm trên ghế sô pha, đường cong trên cơ thể đều tràn ngập mị lực mê ngươi. Nàng cười khẽ, tiếng cười thánh thót dễ nghe khiến cho người khác cảm thấy ngứa ngáy tê tê.
Râu Đen cười hắc hắc, hai tay ông chống lên đầu gối, gằn từng chữ:
- Heo mập, Arthur là con nuôi ta, đây là chuyện mà năm xưa mười ba hắc y chấp sự Dạ Minh đã hội nghị thông qua, để ta nuôi nấng nó lớn khôn, sau đó sẽ để nó tiếp quản địa bàn của cha nó.
Ho nhẹ một tiếng, Râu Đen cười lạnh nói:
- Nếu nó đã là con nuôi của ta, vậy thì tất cả những chuyện của nó đều là chuyện của gia tộc Hắc Hổ ta. Nó còn chưa tiếp nhận địa bàn của Quỷ Tóc Đỏ, ngươi nôn nóng nhảy ra làm gì, là muốn nhúng tay vào địa bàn của Hắc Hổ ta sao?
Chim béo Kirk nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Hắc Hổ, lời ngươi nói sai rồi.
Râu Đen không chút phản ứng vời lời nói của Chim béo Kirk, ông tiếp tục gằn từng câu từng chữ:
- Thật lâu trước đây cũng từng có kẻ muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc Hắc Hổ ta, muôn mò mẫm miếng thịt trên địa bàn chúng ta. Thế nhưng những kẻ đó đều bị chém đứt đầu hết! Heo mập, ta nói rõ ràng với ngươi rồi, tốt nhất là ngươi tường tận suy nghĩ tự hiểu rõ rồi hãy nói!
Sắc mặt của Chim béo Kirk trở nên vô cùng cứng ngắc, gã nhíu mày, thực sự dựa theo lời nói của Râu Đen mà đắn đo cẩn thận lời nói.
Arthur mỉm cười, y đứng dậy hướng về Râu Đen khom người nói:
- Phụ thân đại nhân, Chim béo Kirk cũng chỉ là quan tâm thôi.
Ánh mắt Râu Đen chiếu vào Arthur, Arthur bị ánh mắt đó của Râu Đen mà kinh sợ, vô thức lui về sau hai bước thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Râu Đen đĩnh đạc phất tay nói:
- Con là con nuôi của cha, nào có người khác quan tâm con hả? Cũng như vậy, Rose, nàng là tình nhân của ta, nếu như người khác hôm nay hỏi nàng mặc nội y màu gì, nàng nói xem ta nên làm gì đây?
Phu nhân Hoa Hồng Đen Rose ánh mắt lóng lánh, cười quyến rũ về phía Râu Đen.
Cũng không biết nàng lấy ra được từ đâu một bông hoa hồng đen nhỏ nằm trong lòng bàn tay, khẽ khàng nói:
- Lão sắc quỷ này, sao lại nói những lời này trước mặt lũ nhỏ chứ? Hì hì, ai dám làm trò nói những lời này trước mặt ngươi chứ, không sợ bị ngươi chém đầu treo ở cảng để thị chúng sao?
bọ ngựa Twain đang tọng thức ăn chợt ngẩn ra, ga nhanh chóng liếc nhìn Râu Đen và Hoa Hồng Đen một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn uống. Anh mắt của gã vẫn còn lấp lóe bất định giờ đã trở nên trong suốt vô cùng, rõ ràng vừa rồi gã còn có hứng thú xen mồm vào đối với câu chuyện này, nhưng sau khi Râu Đen đột nhiên khơi ra quan hệ giữa ông và Hoa Hồng Đen, Bọ ngựa Twain đã không còn hăng hái nhúng tay vào bất luận chuyện gì nữa.
Sắc mặt Chim béo Kirk cũng trở nên xấu xí vô cùng, y tức giận trừng trừng nhìn Arthur, lại có chút đau đầu nhìn Hoa Hồng Đen, cuối cùng mới hướng về Râu Đen. Đắn đo một hồi, Chim béo Kirk mới cười gượng nói:
- Vậy thì, Hắc Hổ, ta thẳng thắn hỏi ngươi một câu. Nếu như con nuôi của ngươi tiếp quản địa bàn Quỷ Tóc Đỏ, việc làm ăn của ta sẽ không bị ảnh hưởng chứ?
Nheo mắt lại nhìn Râu Đen, Chim Béo Kirk trầm giọng nói:
- Địa bàn Quỷ Tóc Đỏ, thuốc lá và rượu mạnh mà ta buôn lậu hàng năm có năm phần hàng hóa là đi qua địa bàn đó. Hắc Hổ, mọi người đều là bạn cũ, ngươi không được hãm hại ta đó!
Râu Đen lén lút liếc nhìn sắc mặt như thường của Lâm Tề, đột nhiên cười to:
- Ngươi không nhúng tay vào chuyện của ta, ta hãm hại ngươi làm gì? Ta đã giao cho Arthur rồi, sau này nó sẽ mang theo hai mươi nhánh thuyền vũ trang trở lại tiếp quản địa bàn của cha nó. Từ nay về sau, trên địa bàn của Quỷ Tóc Đỏ có xảy ra chuyện gì, đều không hề liên quan đến Râu Đen ta!
Xòe tay ra, Râu Đen trầm giọng nói:
- Năm xưa tập đoàn chúng ta làm nên quyết sách, lẽ nào ngươi đã quên? Trước khi Arthur tiếp nhận, địa bàn Quỷ Tóc Đỏ không được đụng chạm với người khác. Đợi sau khi Arthur tiếp nhận rồi, vậy thì chuyện của địa bàn cứ dựa theo quy củ mà làm, ta tuyệt đối sẽ không phá vỡ quy củ.
Khi nói đến câu sẽ tuyệt đối không phá vỡ quy củ, ánh mắt của Râu Đen lạnh lẽo nhìn về phía Chim béo Kirk.
Chim béo Kirk trầm mặc một hồi lâu, trầm giọng nói:
- Hắc Hổ, ngươi còn nhớ quyết sách của tập đoàn chúng ta, vậy thì tốt. Nhưng ta nghe nói.
Tinh tế liếc nhìn Lâm Tề thật nhanh, Chim beo Kirk nhìn Arthur nói:
- Ta nghe nói Arthur sống tại gia tộc Hắc Hổ các ngươi...
Phu nhân Hoa Hồng Đen đột nhiên cười nũng nịu:
- Đó là chuyện vỉa hè, sao lại thật chứ? Hắc Hổ là người thế nào, các ngươi còn không biết sao? Heo mập à, Arthur không phải con nuôi của ngươi, ngươi để tâm làm gì chứ? Râu Đen thì không nói làm gì, nhưng ta cũng không hề thấy gì, đúng không?
Rose quay sang Râu Đen nhìn quyến rũ, Râu Đen vỗ đùi phành phạch phá lên cười. Cười vài tiếng xong, Râu Đen lại có chút tâm tư nhìn thoáng qua Lâm Tề, không biết nên mắng chửi cái gì.
Lâm Tề mở miệng cười, hắn liếc nhìn Rose, vừa cười vừa nói:
- Dì Rose nói vô cùng có lý, một số người không nên nhúng tay lung tung vào chuyện nhà của chúng ta, bằng không sẽ không có lợi đối với tất cả mọi người, có đúng không? À, Heo mập đại thúc, chiếc muôi trên tay đại thúc giá trị hai mươi mốt kim tệ, thúc làm hỏng tấm thảm trị giá ba nghìn kim tệ, phiền thúc hãy trả tiền rồi mới đi có được không?
Chim béo Kirk cười hắc hắc vài tiếng, gã khốn khổ đứng lên, móc từ trong tay áo ra một tờ kim phiếu trị giá một vạn kim tệ chầm chậm đặt lên bàn trà, gật đầu với Râu Đen, trầm giọng nói:
- Vậy thì, sau này cứ theo quy củ mà thực hiện.
Râu Đen mặt không đổi sắc nói:
- Tạm biệt, không tiễn. Arthur, ngươi tiễn heo mập đi, dù gì, hắn ta cũng có ý tốt với con.
Arthur cung cúc khom người với Râu Đen, sau đó đi theo Chim béo Kirk ra ngoài.
Không lâu thì Bọ ngựa Twain cũng từ biệt, chỉ có Hoa Hồng Đen là ở lại.
Bầu không khí trong phòng tiếp khách lập tức trở nên vô cùng quái dị. Enzo và những người khác lặng lẽ rời khỏi phòng tiếp khách, chỉ để lại ba người Lâm Tề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.