Chương 104: Đưa tiễn ôn thần
Huyết Hồng
29/03/2013
Bầu trời đêm ở Duner tuyết bay đầy trời, cuồng phong mang theo tiếng gào rít quái dị thúc đẩy những hoa tuyết lông ngỗng màu trắng nhanh chóng bay đi như những mũi phi đao, hoa tuyết rơi đánh lên hoa cỏ cây cối mềm mại, thậm chí phát ra âm thanh bộp bộp trầm thấp. Thỉnh thoảng hoa tuyết ngưng kết thành khối băng trên trời cao, những khối băng cỡ ngón cái này rơi trúng vào người, thậm chí có thể làm mù mắt.
Ba người Lâm Tề đứng trên nóc nhà của một toà lầu cao bên đường, từ trên nhìn xuống toà thị chính đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa.
Đường Cát Nhĩ cưỡi một con tuấn mã màu đen, mặc một bộ giáp sắt kỵ sĩ cổ xưa, giắt thêm một thanh long thương kỵ sĩ dài đến năm mét, đang chạy đi chạy lại trên đường lớn như một con trâu đực đến mùa động dục, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
- Đồ nhu nhược, đồ bại hoại, đồ vô sỉ khốn khiếp, ra chịu chết đi!
- Tên tiểu tử vô sỉ mạo nhận quý tộc nhà ngươi, ngươi lấy bằng chứng xuất thân quý tộc ra coi nào!
- Chư thần trên trời, thế gian sao lại có thứ sinh vật ti tiện như vậy? Cái thứ bại hoại vô sỉ, ngươi ra đây chịu chết nào!
Long thương thật dài xé rách cả gió lạnh, trong không khí vang lên tiếng rít chói tai. Đường Cát Nhĩ huy động trường thương đâm loạn tứ tung, trên mũi thương ẩn ước có một lớp ánh sáng dày đặc màu đỏ đang lấp lóe. Kỵ sĩ cấp bậc nhân vị bậc trung, thực lực đó ở độ tuổi của Đường Cát Nhĩ cũng không tính là mạnh, nhưng cũng không tính là quá kém. Người thanh niên hai mươi tuổi đầu có thể đạt đến Nhân vị bậc giai, ít ra cũng chứng minh được Đường Cát Nhĩ đã rất cố gắng rèn luyện.
- Cái đồ con kiến!
Miệng phun ra một tia khí tím nhàn nhạt, tựa như một thanh trường kiếm bắn ra hơn mười thước, chuẩn xác cắt đôi mấy mươi mảnh hoa tuyết trên đường bay của nó, Long Thành ác độc nói:
- Đồ ngu xuẩn, năm xưa, khi ta mang binh chinh chiến, liên tiếp tiêu diệt bảy toà thành của nước địch, đồ ngu xuẩn như thế ta đã giết không biết bao nhiều rồi!
Tim Lâm Tề co giật một hồi, hắn đột nhiên nhớ tới danh xưng của Long Thành – Đồ Thành Huyết Linh! Tên này thực đã làm chuyện như thế ư?
Đồ thành ư, cho dù là cuộc chiến tranh hàng trăm năm với dị tộc của Ngũ Đại Liên Đảo và băng nguyên Odin, đại lục phương Tây và dị tộc phương bắc cũng rất ít tiến hành đồ thành. Trong cuộc đại chiến trăm năm, số thành trì bị dị tộc công phá của đại lục phương Tây đâu chỉ mấy trăm, nhưng các dị tộc này cũng không giết chóc bừa bãi, cùng lắm là bắt nam đinh cường tráng đi làm nô lệ, bắt các cô gái trẻ đi sinh sản nối dõi đời sau, còn chuyện đồ thành là trọng tội cấm kỵ của phương Tây.
Nhưng không ngờ Long Thành lại liên tiếp đồ sát bảy thành, nghe nói các thành phố ở phương Đông đều có nhân khẩu vượt xa các thành phố lớn ở đại lục phương Tây, tay của hắn rốt cuộc đã dính bao nhiêu máu tanh? Cái tên ăn nói cay nghiệt này thật sự cũng chẳng phải người tốt gì.
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Tề thản nhiên nói:
- Công ty săn kình Tam Xoa Kích do gia tộc ta chiếm giữ bảy phần cổ phần bí mật. Ba phần của con Độc Giác Kình Vương đó sau khi bán, theo ta ước tính đại khái, hẳn là có thể thu được tiền lời là ba triệu tiền vàng. Trừ đi thuế của đế quốc và các chi phí khác, ngài hẳn là có thể nhận được trên hai triệu năm trăm ngàn tiền vàng.
Xoay người nhìn về phía Long Thành, Lâm Tề trầm giọng nói:
- Ngài muốn tiền mặt, hay là kim phiếu? Ta sẽ trả trước cho ngài khoản tiền này bằng tiền của gia tộc ta.
Long Thành thoáng chút suy nghĩ rồi gật đầu:
- Thế thì, đưa cho ta một ngàn tiền vàng bằng tiền mặt là được, toàn bộ phần còn lại đổi thành kim phiếu đi. Ừ, tiền tài tùy thân mà ta mang theo đã rớt mất khi truy sát bọn tạp chủng giữa người và thú chưa được tiến hoá kia, hiện tại đang lúc nghèo mạt.
Liếc Lâm Tề một cái với ánh mắt có chút ngượng ngùng, Long Thành thấp giọng cười gượng nói:
- Ngay cả chi phí dùng trong chiều nay cũng đều nhờ cô nương tên là An Lâm trả cho ta đấy. Haizz, Long Thành ta có bao giờ dùng qua tiền của nữ nhân đâu chứ? Ngươi mau chóng đem tiền đến cho ta, ta còn phải mua lễ vật cho hai vị cô nương kia nữa.
Trên đường cái, Đường Cát Nhĩ mang theo mấy tên hộ vệ vẫn còn đang quất ngựa chạy như điên, hắn đã rời khỏi đường cái trước toà thị chính, quất ngựa thẳng đến núi Cây Sồi Đen mà đi. Theo đường cái Cây Lí Gai, Đường Cát Nhĩ hẳn là đang tiến nhà của Lâm Tề. Vừa rồi Lâm Tề kéo Long Thành rời khỏi toà thị chính, trong suy nghĩ đơn giản của Đường Cát Nhĩ, Lâm Tề có lẽ là đồng đảng của Long Thành, Lâm Tề buộc phải giao Long Thành ra.
Trên nóc nhà thượng, mượn ánh đèn xa xa, Lâm Tề móc ra một xấp kim phiếu dầy cộm, lấy ra mấy tờ kim phiếu trị giá hai triệu năm trăm ngàn tiền vàng đưa cho Long Thành. Số tiền vàng này là số tiền của hai người Nhã và Linh mang theo trong mình, kết quả bị Baar cướp được từ trên người các nàng.
Long Thành kinh ngạc huýt sáo một tiếng, y liếc xéo Lâm Tề một cái, vuốt cằm nói:
- Không thể tưởng tượng được, gia thế nhà ngươi giàu có thật!
Lâm Tề không chút khách khí đưa mớ kim phiếu qua, sau đó lại đưa cho hắn ta mấy tờ ngân phiếu lẻ trị giá hai ngàn tiền vàng, có số ngân phiếu này, Long Thành có thể tùy ý chọn một nhà băng ở Duner để lấy tiền mặt, trong người Lâm Tề chẳng thể có nhiều tiền mặt như vậy.
Đem cất số tiền vàng vào túi bí mật trong người, Long Thành cười vỗ vỗ vai Lâm Tề:
- Lâm Tề, tiểu tử ngươi được đấy, rất hợp khẩu vị của ta. Ừ, có hứng thú theo ta đi phương Đông không? Theo ta lăn lộn ba năm, ba năm sau nếu ngươi không chết, làm một bá tước thế gia cũng chẳng phải không thể.
Lâm Tề lập tức rùng mình một cái, hắn vội vàng lắc đầu nói:
- Cảm ơn, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng..., mà thôi đi! Ta còn phải dưỡng lão rồi chăm sóc cho cha ta trước lúc lâm chung nữa, và cũng chẳng có gan theo ngài phương Đông đâu!
Câu mà Lâm Tề nói không phải là “không có hứng thú theo Long Thành đi phương Đông”, mà là “không có gan theo hắn đi phương Đông”. Một gã điên có thể dùng chức vị tổng đốc của một tỉnh để đánh cược rằng có thể mạo hiểm băng qua Bắc Hải và băng nguyên Odin vào mùa đông giá lạnh, Lâm Tề nghi ngờ rằng nếu mình ở trong tay hắn thì không biết có sống nổi qua ba tháng không nữa.
Hơn nữa, Long Thành làm việc hoang đường vô lối, vừa tới Duner đã gây nên một trò hề phong lưu, kết quả còn muốn Lâm Tề phủi đít giùm cho hắn, Lâm Tề có một trực giác, nếu mình đi theo Long Thành sang phương Đông, có lẽ các vị quan chuyên xử án phong lưu sẽ bị hắn hại chết hết. Đây là một nhân vật hết sức nguy hiểm, là một tên đầu xỏ chuyên gây hoạ trời sinh, tốt hơn hết là mau chóng để cho hắn rời khỏi Duner.
Long Thành rất vẻ tiếc nuối nhìn Lâm Tề một cái, y thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Mầm non tốt thế cơ mà! Thôi vậy, sau này có duyên sẽ gặp lại!
Trầm ngâm một lát, Long Thành cởi xuống một chiếc lắc vàng nho nhỏ đeo trên cổ tay, đưa cho Lâm Tề chiếc lắc vàng và cả cái mộc bài màu máu nhỏ xíu gắn trên đó.
- Gặp lại chính là hữu duyên, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng ngươi quả thật đã cứu ta một mạng ở trên biển. Đây là Sắc Mệnh Nguyên Bài của ta, ngươi giữ lại làm kỷ niệm!
Cười quái dị vài tiếng, Long Thành vuốt cằm nói tiếp:
- Trời đất bao la, thân là nam nhân cũng nên phải đi khắp nơi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, giết thêm mấy tên nam nhân, chơi thêm vài cô gái, có cơ hội đi phương Đông, cứ cầm cái Sắc Mệnh Nguyên Bài này đi tìm ta, chỉ cần đến đế kinh “Huyết Tần” là không ai không biết ta!
Dùng sức vỗ vỗ vai Lâm Tề, Long Thành nheo mắt cười nói với Enzo:
- Tiểu tử ngươi cũng rất thú vị! Có cơ hội thì cùng nhau đến phương Đông một chuyến đi. Con gái của Đại Lục phương Tây có tư vị tuyệt hảo, nhưng càng đẹp hơn thì vẫn là Đông Phương giai lệ của ta đấy!
Ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, Long Thành phóng người lên, lướt ra xa cả trăm mét như một con bạch hạc, sau đó biến mất vào trong gió tuyết.
- Ta sẽ đi một chuyến đến đế đô của đế quốc Gaul, có duyên sẽ gặp lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.