Chương 3: Giao dịch
Huyết Hồng
29/03/2013
Theo quầy rượu sau một hành lang bí mật, người què thật cẩn thận để không phát ra một chút âm thanh, lách qua một đống lớn vỏ chai rượu Rum và rượu trắng, đi qua hai cái thùng lớn chất đầy thuốc lá lậu và đường trắng, ở cuối hành lang là một bức tường đá.
Giữa hành lang tối đen như mực, từ trên tường đá chỉ có một ngọn đèn hắt ra ánh sáng. Người què ghé vào trên tường đá, ánh mắt lướt đến một đường ánh sáng từ ngọn đèn hướng ra ngoài nhìn xung quanh – bên kia của vách tường đá là một căn phòng nhỏ thoải mái. Hơn mười cây nến trắng tỏa ra ánh sáng làm cho căn phòng nhỏ sáng tỏ lên. Trong phòng là những chiếc ghế dựa lớn phủ da thú, Lâm Tề đang ngồi trên một chiếc ghế đang từng ngụm từng ngụm uống rượu mang theo vẻ mặt tươi cười cổ quái khiến cho người ta hận không thể đấm cho hắn một đấm.
Con ngươi người què co rút lại chỉ cở một cây kim, hắn thấy rõ trên tay Lâm Tề là bình rượu bằng đồng. Đó là thứ rượu Rum còn lại từ một trăm năm trước, toàn bộ cửa hàng của gã chỉ còn lại mấy bình. Rượu trăm năm thật là rượu tốt, tiền bạc cũng không thể nào so sánh với giá trị của nó, hơn nữa nhờ chúng mà cửa hàng người què tồn tại được lâu dài.
- Tên tiểu quỷ chết tiệt, làm thế nào mà hắn tìm được bảo bối này?
Người què tức giận đến mức toàn thân run rẩy nhưng ánh mắt lại đảo qua Lâm Tề, thấy Enzo đang đứng cách đó không xa bên cạnh Lâm Tề giống như một thanh kiếm sắc bén. Người què không khỏi nhếch miệng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Giơ tay lên tường đá xoay một cái, một bên tường đá im ắng mở ra, người què mang theo vẻ mặt tươi cười rạng rỡ rồi đi ra ngoài.
- Hề hề, người bạn nhỏ đáng yêu nhất của ta mang đến cho ta cái thứ gì tốt vậy?
Người què dùng sức xoa nắn hai tay, ông ta cố ý không nhìn tới chỗ Lâm Tề ngồi uống rượu, ánh mắt tham lam đảo quanh ở trên cái gói vải bố dưới nách Enzo. Ông ta biết rõ cá tính Lâm Tề, nếu không đủ tốt, đừng mong hắn ta đến cửa hàng này một bước, đây là một người tuổi còn trẻ nhưng hắn ta lại là một người trẻ tuổi khôn khéo!
“Tên tiểu quỷ tiền đồ vô hạn, ngươi thật sự là một đứa nhỏ mà cha đây thật khó lường”. Trong lòng người què than nhẹ một tiếng.
Nhìn thấy người què đi đến, Lâm Tề dùng hết sức chụp lấy bình rượu, đem một chút rượu thừa còn sót lại đổ vào miệng. Vui sướng thở ra một hơi đầy mùi rượu, Lâm Tề thản nhiên đem bình rượu quăng xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn khiến người què đau xót. Thỏa mãn ợ một cái, Lâm Tề cười ha hả vỗ tay kêu lên:
- Què đại thúc thân mến, mỗi lần nhín đến thúc, ta thật giống như thấy được rất nhiều ánh vàng rực rỡ Gà Trống Gáy và bạc sáng chói Sơn Ca Hót, thúc sẽ cho ta một cái giá vừa lòng nhé?
Người què gắt gao liếc mắt một cái nhìn chăm chú ngổn ngang trên mặt đất bình rượu bằng đồng, chậm rãi từ thắt lưng lấy ra một đồng tiền vàng và một đồng tiền bạc.
Hiện giờ đế quốc Đệ thất sử dụng tiền vàng trên mặt trước là tướng mạo thánh Louie thứ mười ba, mặt sau là hình một chú gà trống khí phách hiên ngang. Những người chủ của nó và những người đã từng thấy nó, đều đồng lòng gọi nó là “Gà Trống Gáy”. Về phần tiền bạc mà đế quốc đúc mới nhất, mặt sau là một con chim sơn ca đang giương cánh bay cao, cho nên nó cũng còn có biệt danh “Sơn Ca Hót”.
Làm ra bất đắc dĩ đem tiền vàng và tiền bạc ném lên cái bàn vuông trong phòng, người què ngẩng đầu mỉm cười:
- Ở đây què đại thúc có rất nhiều tiểu gà trống và tiểu sơn ca đáng yêu, chỉ cần tiểu bằng hữu thân yêu có thể lấy ra cái gì đó khiến cho ta cảm thấy hứng thú, giá cả không thành vấn đề.
Lâm Tề ợ một cái, Enzo không lên tiếng tiến lên một bước, đem cái gói vải bố dưới nách đặt thật mạnh ở trên cái bàn vuông. Người què nhanh nhẹn đem gói vải bố cởi bỏ, bên trong là một thanh kiếm màu xanh thoa đầy dầu chống gỉ. Chuôi kiếm vừa một nắm, thân kiếm chiều dài bốn thước, trên thân kiếm đều đặn hoa văn mờ ảo, quả nhiên được làm từ chất liệu thật tốt. Bộ phận mũi kiếm màu lam lẫn với màu xanh lá cây lóng lánh loá mắt, khí lạnh dày đặc phả vào mặt làm cho người ta không dám trực tiếp nhìn.
- Ồ, ồ, tiểu bảo bối thật là tốt!
Người què mắt sáng rực lên, ông ta nhanh nhẹn bổ nhào về phía cái bàn vuông, ngón tay nhẹ nhàng và khéo léo vuốt qua thanh kiếm màu xanh, chẳng khác chi lãng tử đa tình đang vuốt ve tuyệt thế mỹ nhân. Đầu ngón tay hắn động nhẹ, cẩn thận quét qua thân kiếm mỗi một chỗ hoa văn mờ ảo, tỉ mỉ chất thép, cứng cỏi, thật là một thanh kiếm tốt hạng nhất.
Tiện tay cầm lên thanh kiếm, tay người què vung lên, trong phòng ánh nến đồng loạt tối sầm lại. Trong không khí vang lên âm thanh “ti ti” tựa như rắn độc cắn người, những ánh mắt người thường không thể thấy rõ hàn quang vạch vào không khí, đâm vào một khối áo giáp dựng đứng ở một góc sáng trong phòng.
Bộ áo giáp này được làm từ da trâu thật dày, ở vị trí hiểm yếu được lắp vào một tấm thép bằng bàn tay. Khi người què đâm vào, da trâu giống như trang giấy bị xé ra, ngực và dưới nách làm bằng tấm thép dày chừng một ngón tay cũng phát ra tiếng rên rỉ bén nhọn khi bị mũi kiếm xuyên thủng.
Ánh nến lại lóe lên, người què thu kiếm lại cẩn thận đặt ở trước mặt, trên thân kiếm chỉ có mấy dấu vết ma sát còn muốn nhỏ hơn sợi tóc, trên cơ bản thân kiếm không hề bị tổn hại. Ông không khỏi tấm tắc thán phục, bộ áo giáp đặt ở góc sáng trong phòng này để trang trí nhưng thật ra ông ta phải bỏ ra số tiền lớn mới có được từ kho hàng đồ quân nhu của quân chính quy đế quốc làm ra bộ áo giáp, là bậc tướng lãnh mới có thể mặc chiến giáp thử nghiệm này.
Thanh kiếm ở trước mắt này, bộ áo giáp mà chỉ có bậc tướng lãnh mới có thể mặc lại không chịu nổi một nhát, có thể thấy được thanh kiếm này lực đâm không biết đã đạt tới trình độ nào.
Nhìn thấy kết quả thử kiếm của người què, Lâm Tề phá lên cười, hắn hưng phấn xoa xoa hai tay, ở trước mắt có vô số tiền vàng và tiền bạc nhảy múa. Hắn hướng về phía Enzo cười nói:
- Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi, lần này mặt hàng khẳng định sẽ làm Què đại thúc vừa lòng, có phải hay không hở Què đại thúc? Đây chính là chúng ta khó khăn lắm mới lấy ra được từ nhà kho học viện quân sự.
Người què hừ lạnh một tiếng, ông ta cẩn thận đem kiếm đặt ở trên bàn, híp mắt nhìn thanh kiếm màu xanh trầm mặc không nói.
Lâm Tề nhíu lông mày, hai tay đồng thời co rút vào trong tay áo. Enzo không lên tiếng đưa tay đặt ở bên hông, nơi đó có một cái túi đen lớn, bên trong có một thanh trường kiếm cùng với thanh kiếm trên bàn giống nhau như đúc. Enzo phán đoán một chút khoảng cách giữa mình và người què, chỉ cần một kiếm, hắn nắm chắc chín phần đâm thủng yết hầu người què.
Ánh nến trong phòng nhẹ run, có vật thể ở trong phòng cử động, tạo nên làn gió nhiễu loạn ánh nến.
Tóc gáy sau cổ người què đột nhiên dựng thẳng lên, giống như bị rắn độc nhìn chăm chú vào ếch nhái, cả người ông ta đều nổi cả da gà.
Trầm ngâm một hồi, người què cười lạnh lắc đầu:
- Nhà kho học viện quân sự lẽ nào lại có binh khí hoàn mỹ như vậy sao? Quái quỷ, có thể đâm thủng một nhát tấm thép dày như nhau, loại kiếm này thật là bảo bối tốt, rất hiếm, sẽ có nhiều người sẵn lòng ra giá cao để có được chúng nó. Nhưng ta hỏi thật, các ngươi từ chỗ nào lấy ra?
Tay Enzo vững vàng nắm chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén gắt gao tập trung vào yết hầu người què.
Lâm Tề chẳng hề để ý nhấc chân lên bắt chéo, hắn vui cười nói:
- Lai lịch chúng nó, quan trọng sao? Dù sao chúng nó cũng không có ở lại trên tay ngài!
Người què nhíu nhíu mày, ông ta suy nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười lắc đầu.
Ra vẻ rộng rãi lấy từ trong ngực ra một túi tiền dính đầy dầu mỡ, người què lấy từ bên trong ra một vốc lớn tiền vàng để tại trên bàn vuông.
Ánh mắt Lâm Tề chợt biến thành màu vàng kim óng ánh, hắn hớn hở nhào tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.