Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 4: Khách nhân

Huyết Hồng

29/03/2013



- Tiền vàng, tiền vàng, ôi tiền vàng đáng yêu.

Lâm Tề vô cùng say mê ghé vào bên trên tiền vàng, gần như cuồng loạn, hào hứng nói:

- Tiền vàng đáng yêu, tiểu tâm can của ta, tiểu khả ái của ta, tiền vàng yêu nhất a! Ồ, ồ, lý tưởng sống của ta lại được thực hiện một phần nhỏ rồi.

Miệng Enzo và người què cùng lúc méo xẹo.

Ước vọng của Lâm Tề đã được hắn miêu tả vô số lần với bọn họ - sau khi hắn chết đi, bên trong phần mộ hắn sẽ gắn đầy vàng, hắn có thể thoải mái dễ chịu nằm giữa đống vàng yên giấc nghìn thu. Vì vàng, hắn hầu như có thể làm bất cứ chuyện gì!

Ho nhẹ một tiếng, người què vỗ mạnh lên bàn.

- Sáu thanh kiếm này chất lượng rất tốt, một cây ba đồng tiền vàng.

Thanh âm người què rất nghiêm túc, tràn đầy vẻ uy nghiêm tuyệt đối không để cho người khác phản bác.

Lâm Tề phẫn nộ ngẩng đầu lên, hắn liếc mắt một cái về phía cái bàn hơn mười miếng tiền vàng lấp lánh, tức giận hét lớn:

- Què đại thúc, thúc ở nơi này ăn cướp sao? Chất lượng kiếm như vậy, tốt như vậy cũng chỉ có ba đồng tiền vàng! Mười đồng tiền vàng một cây, nếu không ta đi tìm người khác!

Người què càng hét lớn hơn:

- Cái đồ quỷ chết tiệt này mà đáng mười đồng tiền vàng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Ba đồng tiền vàng là ta đã lãi ít lắm rồi. Ngươi phải biết rằng, chúng ta mua bán cái gì, thanh kiếm này nếu như đế quốc ma mua, tuyệt đối giá sẽ như ngươi nói, nhưng chúng ta làm chính là mua bán lén lút.

Tay chân Lâm Tề nhanh nhẹn trượt đến mặt bàn cầm lên một đồng tiền vàng, cũng không biết hắn làm động tác gì, chỉ thấy đồng tiền vàng nằm trong lòng bàn tay liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Loại bản lãnh kỳ dị này khiến người què và Enzo không nói nên lời, đây là loại tài năng thiên phú gì mà có được kỹ xảo như vậy?

Trong chớp mắt toàn bộ mười tám đồng tiền vàng và một đồng tiền bạc đều bị Lâm Tề thu lấy. Hai tay hắn đặt lên bàn, phẫn nộ nhìn người què hét lên:



- Đúng vậy, què đại thúc thân mến ạ, chúng ta là mua bán lén lút, ép giá là đúng. Nhưng thúc trả giá cũng thật quá mức, cái giá này không chỉ làm nhục sáu thanh kiếm quý báu này mà còn làm nhục cả ta nữa!

Liều mạng trừng lớn hai mắt, Lâm Tề rít gào nói:

- Chẳng lẽ ta hơn nửa đêm không ngủ được, hơn nửa đêm bôn ba hơn mười dặm đường chạy đến cái nơi quỷ quái này chính là vì mười tám đồng tiền vàng sao? Ta là người mua bán kiêu ngạo, ta không thể chỉ vì mười tám đồng tiền vàng mà vất vả như vậy!

Người què hừ lạnh một tiếng “ Chính là vì mười tám đồng tiền vàng” ? Lâm Tề là một người vì một đồng bạc đã có thể đánh vỡ đầu người khác. Hắn và Lâm Tề kết giao đã ba năm, hắn thậm chí so với cha Lâm Tề - lão Râu Đen, lão bằng hữu của người què – càng thêm hiểu rõ tên tiểu tử này là loại hạng người gì, không cần nói mười tám đồng tiền vàng, Lâm Tề là vì mười tám cái đồng bạc đều có thể trắng đêm bôn ba trên trăm dặm.

Giá ba đồng tiền vàng một thanh kiếm, giá này ép hơi thấp một chút, nhưng nghĩ đến những bình rượu ngon quý vừa mới bị Lâm Tề uống hết sạch kia!

Tâm địa người què trở nên vô cùng ác nghiệt, ông cắn răng nói:

- Một cây ba đồng tiền vàng, không thương lượng gì nữa, nhưng tháng trước ngươi lấy đi của ta một đám dược liệu Đông Phương, tiền kê toa thuốc có thể trừ đi. Nếu ngươi không đáp ứng điều kiện của ta ngươi có thể đi tìm gã gù! Xem hắn có thể cho ngươi biết giá cả bao nhiêu hay không!

- Chư thần vĩ đại phù hộ tổ tiên ngài!

Lập tức Lâm Tề mặt mày trở nên hớn hở, hắn liếc mắt nhìn bình rượu bằng đồng trên mặt đất, cười thoải mái nói:

- Như vậy đã xong, bình rượu này, coi như là để chúc mừng chúng ta lại hoàn thành một lần mua bán nữa. A, tiền bo đêm nay, dựa theo quy củ của lão, hay là thúc mời chúng ta uống rượu có được không?

Người què hừ hừ một tiếng, ông ta đi đến bên cạnh bàn, dùng vải bố quấn lại sáu thanh kiếm, mở ra trên vách tường một hốc tối, đem gói vải bố để vào. Chợt nghe âm thanh kim thiết va đập xa dần, cũng không biết là rơi đến nơi nào.

Ngón tay cái hướng về phía tửu quán khoát tay, người què hừ lạnh nói:

- Quy cũ của lão, có thể uống rượu, nhưng nếu các ngươi dám gây rối, ta lập tức đánh gãy chân các ngươi! Này, Wilker, ngươi có thể đi ra, ngươi cứ như vậy đối đãi què đại thúc thân mến của ngươi sao?

Ánh nến chập chờn, từ một góc phòng trong bóng tối, một bóng người khô gầy nhỏ nhắn chậm rãi đứng lên. Mặc quần áo màu đen, gầy yếu thấp bé,Wilker cầm một cái nỏ chữ thập từ góc phòng đi ra. Hắn cẩn thận đem nỏ chữ thập bóng loáng cùng với mũi tên màu đen gỡ xuống, sau đó di chuyển cái lẫy phát ra “thình thịch” một tiếng vang lên trong khoảng không.



Lâm Tề sung sướng đong đưa thân thể, hai cánh tay ở hai bên nhẹ nhàng lắc lư, hắn nói năng ngọt xớt trêu đùa:

- Ồ, lại nữa, lại nữa, Wilker thân mến, ngươi không thể như vậy, sao ngươi lại có thể dùng nỏ chữ thập nhắm ngay què đại thúc thân yêu của chúng ta vậy? Ồ, lần sau không cần như vậy. Hơn nữa trên mũi tên của ngươi lại còn tẩm độc, ngươi thật đúng là một tên tiểu bại hoại mà!

Khịt khịt mũi, phát hiện trong không khí có một mùi nhàn nhạt, Lâm Tề càng mỉm cười sung sướng:

- Ngươi rõ ràng lần trước đem ta đến cái nơi lão quỷ kia lấy nọc độc của rắn bảy bước tẩm lên trên mũi tên, Wilker, ngươi thật đúng là cái tiểu bại hoại.

Wilker nhe răng trợn mắt hướng về phía người què đang không ngừng chảy mồ hôi lạnh cười cười, cẩn thận đem nỏ chữ thập giắt ở túi vải bên hông.

Người què liếc xéo Lâm Tề một cái, đối với tiểu tử này cần phải tăng cường đề phòng hơn nữa. Nọc độc rắn bảy bước, đáng chết, không ngờ bọn chúng lại tẩm loại nọc độc ma quỷ này lên mũi tên! Nỏ chữ thập đã làm cho người ta khinh thường lợi khí ám sát, hơn nữa nọc độc rắn bảy bước, mấy tiểu tử này so với âm hiểm, so với tàn độc, thế giới đế quốc thứ bảy giữa cơn đen tối, sao lại xuất hiện ra vài người xuất sắc như vậy?

“Đáng sợ hơn chính là bọn chúng ở trên địa bàn của ta”. Người què hít vào một hơi thật sâu, rồi ra vẻ rộng rãi cười nói:

- Được rồi, được rồi, các bạn nhỏ thân mến, các ngươi có thể đi hưởng thụ được rồi. Mười tám đồng tiền vàng này, chính là một số tiền lớn, các ngươi cần ở nơi này của ta tiêu xài một chút. Nếu không mấy đứa nhỏ các ngươi trên tay có nhiều tiền như vậy cũng không phải là chuyện tốt!

- Tiền bo tính cho ta, nhưng què đại thúc ở nơi này có rất nhiều đồ chơi tốt. Các ngươi nhanh đi tiêu xài đi, nếu không lòng của ta sẽ chua xót, tiền vàng của ta, tiền vàng của ta nha!

Người què dùng tay áo bẩn cứ thế xoa xoa khóe mắt, đau lòng kêu than nói:

- Tiền vàng của ta, cũng là do ta dành dụm từng đồng từng đồng kiếm được, các ngươi ngay lập tức mang đi mười tám đồng tiền vàng khuất mắt ta đi!

Lâm Tề đã không còn chú ý đến người què, giao dịch đêm nay hoàn thành, người què đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng xong. Hiện tại hãy đi uống rượu, hãy đi hưởng thụ, sau đó trong lúc vui sướng uống rượu lại tìm kiếm cơ hội kiếm tiền mới.

Cửa hàng người què là một nơi tốt, chung quy Lâm Tề có thể ở trong này tìm được rất nhiều cơ hội kiếm tiền, tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua bất kì một cơ hội nào.

Cửa ngầm mở ra, vài người đang muốn đi tửu quán uống rượu mua vui, một đầy tớ gái của tửu quán giống như âm hồn từ trong bóng đêm xông ra.

- Ông chủ, có vài vị khách kỳ quái đến đây, bọn họ đã đánh Lysa một bạt tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook