Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 36: Huynh đệ

Huyết Hồng

29/03/2013



Từ bến tàu Duner bận rộn đi thẳng theo đại lộ Cây Sồi, ngang qua bảy bồn binh trồng hoa ở giữa đường, cũng có nghĩa là ngang qua bảy ngã tư giao lộ chính, đi đến dưới chân đồi Cây Sồi Đen xanh um tùm, là đến khu dân cư cổ xưa nhất của Duner. Nơi này đường phố rộng rãi sạch sẽ, trên mặt đường tuy rằng ướt sũng, nhưng không thấy chút tuyết đọng nào.

Khắp nơi ở đây đều là những tòa nhà sân cổ có diện tích cực lớn, nhà cao cửa rộng, cửa ngõ canh phòng nghiêm ngặt. Những xe ngựa qua lại trên đường đều trang trí theo truyền thống, bảo thủ, trong cái khiêm tốn lộ ra một vẻ đẹp sang quý cổ điển, ngoài ra những con tuấn mã kéo xe đều là những con ngựa cao to thuần một màu trắng.

Lâm Tề dẫn Enzo lang thang trên đại lộ rồi men theo một con đường lớn leo lên ngọn đồi Cây Sồi Đen, đứng trên ngọn đồi Cây Sồi Đen có thể quan sát toàn bộ bến cảng và vịnh của Duner, nhưng chiếu theo lý, những người sống trong những tòa nhà trên núi này không phú thì cũng quý, những người tầm thường sao có thể đến gần .

Hai mắt Enzo ganh tị nhìn những chú ngựa kéo xe kia, tất cả những chú ngựa đều là thuần huyết mã giá trị ít nhất cũng một nghìn đồng tiền vàng, những chú ngựa này hẳn là rong ruổi trên chiến trường, nhưng ở đây, những gia đình giàu có lại dùng chúng để kéo xe!

Lâm Tề phát hiện ánh mắt Enzo không bình thường, hắn bĩu môi cười khẩy nói:

- Ưm, vô phương, vào thời điểm chiến tranh trên lục đảo, những người này chỉ có thể dùng lừa để kéo xe. Nhưng còn bây giờ thì sao, hộ gia đình nào mà không có nuôi trên bảy tám chú thuần huyết mã, thì có cảm giác như không ngẩng đầu lên nổi.

Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Tề lắc đầu nói:

- Đều là những người giàu có, Enzo, nơi này đều là những người giàu có! Biết không, lúc ta còn bé dạo quanh một vòng đại lộ ở vùng này, chỉ cần moi một ít tiền tiêu vặt của lũ trẻ nhà bọn họ, mỗi lần tổng cộng có thể lên đến mười mấy đồng tiền vàng!

Sạch sẽ gọn gàng nhổ một bãi nước bọt xuống cống thoát nước ven đường, trong lòng Lâm Tề vô cùng hoài niệm ngửa mặt lên nhìn vào không trung thở dài nói:

- Thời thiếu niên bừng bừng khí thế ơi! Đáng tiếc những ngày tốt đẹp như vậy lại kéo dài không lâu, thì ta đã bị đưa đi Bolelli!

Ngay vào lúc Lâm Tề đang vô cùng cảm khái, một chiếc xe ngựa tinh xảo thuần màu trắng, được trang trí bằng ngà voi dừng lại bên cạnh hai người. Màng cửa sổ xe bằng sợi tơ mỏng được vén lên, một thiếu nữ có bảy tám phần dung mạo xinh đẹp kinh ngạc lộ ra nửa gương mặt.

- Lâm Tề? Là ngươi sao? Lâm Tề?

Lâm Tề kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, hắn đắc ý liếc mắt một cái với Enzo, cười lớn bước đến gần xe ngựa kia:



- Này, tiểu thư thân yêu, thật là không phải, nàng còn nhận ra ta, nhưng tha thứ cho ta đã lâu không về quê nhà, xin hỏi quý danh của nàng là?

Sắc mặt tiểu thư kia liền trắng nhợt, tức giận dẫm dẫm chân. Phu xe đánh xe vội vàng quát lớn một tiếng, thúc giục hai chú ngựa kéo xe chạy trối chết. Mơ hồ nghe được những lời hoảng sợ chưa định thần truyền ra từ trong xe:

- Thần thánh ơi, thật đúng là tên tiểu ác ôn kia đã trở về, ta phải mau chóng nói cho mọi người biết, mấy ngày nay nhất thiết không nên ra ngoài, thần thánh ạ, hắn sao lại không chết ở Bolelli đi?

Enzo ôm bụng cất tiếng cười to, sắc mặt Lâm Tề tối sầm nhìn chiếc xe ngựa hốt hoảng chạy thục mạng, nghiến răng nghiến lợi nói thầm:

- Ta nhớ ra rồi, người con gái này! Tốt thôi, chỉ là vì anh trai nàng không ngoan ngoãn tình nguyện đưa phí bảo vệ cho ta, nên ta đã đánh vỡ đầu anh trai nàng ta, còn đẩy nàng ta xuống cống ngầm. Nhưng trừ lần đó ra, ta có làm gì nàng ta nữa đâu? Chẳng qua chỉ là như vậy, đến nỗi phải chạy trốn sao?

Enzo cười trên nỗi đau của người khác khoanh hai tay trước ngực, cười ha hả nói:

- Lão đại, nếu bây giờ ngươi đẩy nàng xuống cống ngầm, thì nàng thà rằng tìm đến cái chết. Ngươi không hiểu đối với thiếu nữ dung mạo của các nàng quan trọng dường nào đâu, vị tiểu thư xinh đẹo này tuyệt đối sẽ không để anh đẩy nàng xuống cống ngầm lần nữa đâu!

Lâm Tề tức giận trừng mắt nhìn Enzo:

- Ý ngươi là ta không hiểu phái nữ à?

Enzo hất lông mày lên cười nói:

- Ngươi hiểu sao? À, lão đại, ta rất tò mò, quá trình dậy thì của ngươi đã hoàn tất rồi sao?

Nhếch nhếch mép, Lâm Tề đột nhiên phát hiện hắn không phải là đối thủ của Enzo trong vấn đề này, cho nên hắn dứt khoát ngậm miệng lại. Trong lòng hắn vui mừng, may mà Vu Liên không ở đây, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị cái miệng hai lưỡi ác độc này đả kích đến sống không bằng chết. Đương nhiên rồi, Lâm Tề thầm tự an ủi mình, hắn đây được gọi là tự giữ thân trong sạch, hắn tuyệt đối sẽ không hao phí dù chỉ một đồng bạc trên người các tỳ nữ trong những tửu quán kia!

Những mỹ nữ thơm mát đầy sức sống, làm sao đáng yêu như tiếng kêu vo vo của vàng rực rỡ và tiếng kêu lã chã của bạc sáng lóng lánh? Cho dù chỉ là cái đồng bạc, cũng đáng yêu hơn phái nữ rất nhiều. Méo méo miệng, Lâm Tề như thoáng chút suy nghĩ thở dài một hơi, phái nữ? Những phiền toái mà phái nữ đem đến cho hắn còn ít sao?

Đi ngược lên theo đại lộ Cây Lí Gai sạch sẽ khoảng mười lăm phút, một tòa nhà sân có diện tích cực lớn xuất hiện trước mặt hai người. Màu gạch của bức tường rào quanh tòa nhà này đã biến thành màu đen, trên tường rào quấn đầy dây leo cũ xưa, cửa cổng kim loại trước sân thì lại được tạo hình tinh xảo xinh đẹp bởi chạm rỗng giữa hoa Tulip và dây nho quấn quýt lẫn nhau, trước cửa có vài người đang đứng nói chuyện.

Sắc mặt Lâm Tề liền tối sầm lại, trong ánh mắt của hắn ý thức nhìn về phía một thanh niên tóc dài màu đỏ rực lửa mặt mày hớn hở đang đứng giữa những người kia. Người thanh niên kia thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lãng tử, làn da trắng nõn hòa với màu tóc đỏ như lửa đã giúp cho gã có sức hấp dẫn kinh người, nhìn qua bộ dạng gã cũng khoảng hai mươi tuổi hơn, tuyệt đối không quá hai mươi lăm tuổi.



Nhưng mắt trái của gã thanh niên này dường như đã bị vết thương cực kỳ nghiêm trọng, một mảnh da màu đen bịt kín mắt gã. Còn mắt phải của gã thì sâu thẳm, màu mắt tím đậm đầy sức hấp dẫn, có thể tưởng tượng ra nếu mắt trái của gã lành lặng mà nói, gã này sẽ là một gã thanh niên anh tuấn biết bao, có sức hấp dẫn biết bao.

Sắc mặt Lâm Tề cổ quái, khóe miệng hắn động đậy xuýt xao nhìn gã thanh niên tóc đỏ kia.

Enzo nhạy bén phát hiện sự bất thường của Lâm Tề, tay đặt trên chuôi kiếm, giọng thâm trầm hỏi:

- Lão đại, gã ta là ai vậy?

Lâm Tề lắc lư bả vai, chậm rãi nói:

- Gã ta? Arthur, con nuôi của cha ta, đại ca trên danh nghĩa của ta. Ta sở dĩ phải rời khỏi Duner đáng yêu đi đến Bolelli, chính là bởi vì gã.

Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Tề híp mắt, ánh mắt sắc bén tựa như dao lê:

- Bởi vì, bởi vì mắt trái của gã, là bị chính tay ta moi ra.

Enzo kinh ngạc nhìn Lâm Tề, hắn đã ba năm không về Duner , nói cách khác, ba năm trước đây chính tay Lâm Tề đã moi mắt con nuôi của cha hắn. Khi đó Lâm Tề mới mười lăm tuổi thôi? Một thiếu niên mười lăm tuổi, phải tức giận cỡ nào, phải có tâm địa tàn nhẫn cỡ nào, mới có thể móc mắt của Arthur một thanh niên tuấn tú lãng tử như vậy?

- Thật đáng tiếc, lúc đầu ta vốn chuẩn bị moi cả hai mắt gã ra, sau đó ném gã xuống biển cho cá ăn. Đáng tiếc cha ta đã tới quá nhanh !

Bất đắc ý nhún nhún vai, Lâm Tề bước nhanh về phía tòa nhà, hắn cất tiếng cười to nói:

- Này, Arthur thân ái, cái tên tạp chủng chết tiệt kia, ngươi vậy mà vẫn còn sống sao? Cái con mắt đáng chết của ngươi kia, đã mọc ra lại rồi sao?

Tên Arthur đang nói cười vui vẻ cùng những người bên cạnh chợt biến đổi sắc mặt, gương mặt biến xanh của gã cắn răng nhìn qua bên này.

Enzo thần sắc nghiêm túc, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, đi sát theo phía sau Lâm Tề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook