Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 37: Rút kiếm

Huyết Hồng

29/03/2013



Vốn dĩ Arthur nói cười vui vẻ sắc mặt xanh mét nhìn Lâm Tề, trong độc nhãn trơ trọi lấp lóe một sự thù hằn sắc bén. Gã không phát ra lời nào, chỉ là nắm chặt đôi tay thành nắm đấm hướng về Lâm Tề, một tảng đá dưới chân vừa dày vừa nặng đột nhiên nứt ra thành vài vết nứt nhỏ.

Trong mấy gã đàn ông vây quanh người Arthur có một tên tóc tai bù xù, tên trung niên tóc tai hỗn loạn dơ bẩn giống như có mấy tháng rồi không tắm qua sải bước hướng lên trước, lớn tiếng quát:

- Tên khốn từ đâu tới, cả gan dám đứng nói chuyện với thiếu gia Arthur như vậy? Không mau quỳ xuống nhận lỗi, nhanh lên!

Gã đàn ông trung niên kia không chỉ tóc tai dơ bẩn không chịu nổi, quần áo trên người hắn cũng bị rách tả tơi, phía trước còn vướng mạng nhện và cỏ rêu, bộ dạng như vậy ngay cả xác chết trong đống rác rưởi cũng không bằng. Thậm chí cách xa gã có đến vài mét, trên người gã đã bốc lên mùi lạ một mùi khiến cho người khác buồn nôn, thật không biết gã làm sao có thể có một đức hạnh như vậy.

Lâm Tề không phản ứng gì với gã này, hắn chỉ sải bước nhanh về hướng Arthur. Một chút lực lực lượng của bình Ma hổ dược cuối cùng đang nhanh chóng lưu chuyển trong xương tủy và bắp thịt của Lâm Tề, đem lực dược cuối cùng phát tán ra ngoài. Lâm Tề ầm thầm vận dụng bí quyết luyện khí gia truyền của mình, hơi thở toàn thân cuồn cuộn như dòng nước chảy, luồng nhiệt của Ma hổ dược cuồn cuộn phát tán ra tẩy luyện toàn thân.

Lúc đi lại, trong cơ thể của Lâm Tề phát sinh những tiếng nổ lách cách của xương cốt nghe rất rõ ràng. Hắn hít thở thật sâu, tuyết bay xung quanh cách cơ thể hắn ba bốn bước đều theo hô hấp của hắn mà bay cuồn cuộn, nhiệt khí hắn thở ra giống như con rồng lớn nhả khói, phun ra ngoài vài mét.

Arthur hạ giọng rên rỉ:

- Lâm Tề, ngươi đã trở lại?

Phản ứng bản năng sờ sờ vào cái chụp của mắt trái, cơ thể của Arthur run cầm cập lên. Mặt y xanh mét, trên mặt che giấu bởi một lớp sát khí dày đặc. Nhưng mà ý giết này chợt lướt qua, Arthur đột nhiên nở rộ một dáng vẻ tươi cười giống như một đóa hoa rực rỡ. Tóc đỏ, mắt tím, dung mạo khôi ngô dị thường, khi Arthur mỉm cười, giống như thần mặt trời trong truyền thuyết đột nhiên quá bộ xuống nhân gian.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Arthur, vài tên khí thế hùng hổ bên cạnh y đồng thời buông lỏng thanh kiếm đeo trên tay, không biết Lâm Tề rốt cuộc là tên có gan đó đến từ đâu, không ngờ dám hướng về đại thiếu gia ‘Gia tộc Hắc Hổ’ nói chuyện như vậy.

Duy chỉ có cái tên trung niên quần áo rách nát đã đi nhanh đến trước người Lâm Tề, sau đầu gã không có mắt nên không thể nhìn thấy nét mặt cổ quái khó hiểu của Arthur. Gã hét lớn bằng âm thanh quái dị:



- Thiếu gia Arthur, hôm nay là ngày đầu tiên ta dưới trướng của ngài, hãy để ta dùng máu của tên tiểu tử này, để ngài thấy được sự trung thành của ta!

Lâm Tề nhìn cũng không thèm nhìn tên trung niên này lấy một cái, hắn vừa đi vừa cười lạnh lùng nói:

- Ai da, Arthur thật không tồi, không ngờ ngươi bắt đầu thu nạp chó săn rồi ư? Đây là tay chân mới mà ngươi mới tuyển dụng ư? Chẳng lẽ ngươi nợ chỉ có vài đồng bạc thôi ư? Sẽ không để cho hắn thu dọn sạch sẽ một chút lại mang về đấy chứ? Nhớ kỹ, đây là tổ trạch gia tộc, người như thế này xuất hiện ở đây, là làm mất mặt gia tộc!

Nghiêng liếc tên trung niên hùng hổ kia một cái, Lâm Tề chê cười nói:

- Một con chó lang thang so với hắn ta còn sạch sẽ hơn!

Cơn tức trong lòng tên trung niên đã tích lũy đến cực hạn, gã hét một tiếng giận dữ, đột nhiên rút kiếm hướng về phía cổ của Lâm Tề vút qua. Cách dùng kiếm và đâm kiếm không giống Enzo. Thanh kiếm gã trung niên sử dụng là kiếm cỡ trung, chiều rộng mũi kiếm rộng hai ngón tay, dài ba thước, chỉ có phần đầu mũi kiếm dài hơn một thước mở nhọn. Nhìn trên thanh kiếm của gã mơ hồ còn lộ ra những tia huyết sắc, rõ ràng thanh kiếm này đã hút không ít máu tươi của nhiều người.

Lúc kiếm bung lên, trên thanh kiếm còn loáng lên màu đỏ nhàn nhạt bịt kín. Rõ ràng gã đàn ông này là một kỵ sĩ Nhân Vị.

Nhưng mà Enzo theo sát sau lưng Lâm cũng rút kiếm, thân kiếm có nhiều gờ, mũi kiếm sắc bén dị thường dài bốn thước, trên thân kiếm được bao phủ lên một lớp hào quang đầu khí màu đỏ đậm, đấu kiếm của Enzo được truyền thụ bởi học viện Lục Quân, vũ bộ hệt như một luồng cuồng phong cuốn tròn bên người Lâm Tề, trong nháy mắt, Enzo đã hướng về phía tên trung niên kia mà ra đâm bảy đường kiếm.

Bảy đường huyết sắc kiếm vạch trong không khí, tìm trong gió lạnh, hơn mười khối bông tuyết to cỡ bằng tay đứa trẻ bị đập nát trước mũi kiếm.

Tên trung niên kia có nằm mơ cũng không nghĩ tới bên cạnh Lâm Tề không ngờ lại có một tên kiếm thủ Enzo lợi hại như vậy. Đấu khí của Enzo mạnh hơn gã, cơ thể Enzo trẻ trung khỏe mạnh hơn gã, sức mạnh mạnh hơn gã, phản ứng tốc độ của Enzo nhanh hơn gã. Bảy luồng kiếm nhanh chóng tới gần cơ thể gã gã trung niên nhếch nhác ra sức đem hết toàn lúc rút bội kiếm về, nghiêng một kiếm đỡ xuống.

Hai thanh trường kiếm tương chạm, sáu đường huyết sắc biến mất, còn có một đường kiếm linh hoạt bổ xuống, thân của mã kiếm đâm tới vai trái của tên trung niên. Thế kiếm như chẻ tre có thể nhẹ nhàng đâm xuyên giáp trụ làm cho vai trái của tên trung niên có một lỗ tinh tế bằng một ngón tay cái, Enzo cấp tốc rút lại kiếm, thuận thế một cước hướng về bụng tên trung niên đá qua.

Bình thường quý tộc đấu kiếm, tuyệt đối không có động tác ở chân. Nhưng mà Enzo không phải là quý tộc, hắn là học sinh trong học viện bộ binh. Mà tôn chỉ đấu kiếm đội quân truyền thụ khác xa so với quý tộc. Mục tiêu kỹ năng đấu kiếm duy nhất của quân đội chính là tận dụng tốc độ nhanh nhất dùng hiệu suất cao nhất để giết chết kẻ địch.



Máu tươi văng khắp nơi, tên trung niên chỉ cảm thấy bả vai đau rát, gã còn chưa kịp kêu được một tiếng thảm thiết, Enzo đã đem chiếc giày chiến thiết bản đã hung hắn đạp trên bụng dưới của gã. Trong âm thanh nặng nề của cú đá, cơ thể của tên trung niên bay cao hơn một thước, bị môt cước của Enzo đá làm máu tươi từ miệng phun ra bay ngược lại cách đó hơn hai thước rất xa.

Mã kiếm hỗn loạn văng ra rất xa, tên trung niên om bụng cuộn mình giãy giụa co giật trên mặt đất, máu tươi từ miệng không ngừng phun ra.

Dáng vẻ tươi cười của Arthur cứng ngắc, nhưng y rất nhanh chóng đã gạt bỏ mà càng thêm rạng rỡ ràng càng tươi cười thân thiết:

- Lâm Tề, ngươi trở về khi nào vậy? Sao lại không nói cho người nhà một tiếng, để họ ra bến tàu đón ngươi chứ!

Đối với tên trung niên trọng thương ngã xuống đất, Arthur căn bản coi thường không thèm để ý, thật giống như đó không phải là kiếm thủ mà hắn vừa mời chào vậy, chỉ là một đống rác rưởi.

Lâm Tề đi tới trước mặt Arthur, sắc mặt âm trầm vung một nắm đấm đập tới mặt Arthur. Đây là quả đấm dốc hết toàn lực, là toàn bộ đấu khí mà Lâm, hơn nữa khí lực này đã được hắn mài dũa vô cùng mạnh và hơn nữa với tất cả lực lượng mà Ma hổ tăng cừng cho hắn. Cơ bắp trên dưới toàn thân hắn đều căng chặt, không có lưu lại một đường lực dư thừa nào khi đánh một quyền ra.

Quyền phong gào thét, Lâm Tề nắm tay mơ hồ lộ ra một luồng sáng màu cam.

Arthur biến sắc, y theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cao giọng hô quát:

- Lâm Tề, ngươi làm gì vậy?

Lâm Tề không nói một lời nhanh chóng tới gần, nắm quyền mang theo tiếng gió thổi tiếp tục lao về phía vẻ mặt khôi ngô của Arthur.

Mấy gã bên cạnh Arthur đột nhiên biến sắc, bọn họ đồng thời rút kiếm, năm thanh kiếm xé gió từ những hướng khác nhau đâm về phía Lâm Tề. Mặc kệ Arthur vừa mới mỉm cười khi Lâm Tề xuất hiện, hiện giờ Lâm Tề đã uy hiếp tới sự an toàn của Arthur - mà Arthur, là thủ lĩnh của những người này!

Năm tên cầm kiếm công kích Lâm Tề, Enzo biến sắc, vội vàng vung kiếm lên đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook