Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 34: Kẻ xúc phạm thần!

Huyết Hồng

29/03/2013



Bên trái Lâm Tề ân cần, bên phải Enzo nịnh hót, hai người nâng Khoa Tra rời khỏi ký túc xá nam sinh, trên con đường trở về tháp. Hiếm khi Khoa Tra thấy tâm trạng khá tốt nên cùng Lâm Tề hỏi đáp khá nhiều chuyện.

Từ Khoa Tra mà Lâm Tề biết không ngờ Khoa Tra đã ở ký túc xá đợi hắn từ đêm hôm qua. Chỉ có điều, đêm qua, Lâm Tề và các nóng cốt của Thiết quyền huynh đệ Hội còn đang ở Quán rượu người Què vui vẻ, căn bản không trở về ký túc, cho nên rõ ràng là Khoa Tra đã đợi hắn cả đêm.

Biết được điều này, Lâm Tề không khỏi xúc động. Đường đường là một bí dược đại sư, không ngờ lại phải đợi mình cả đêm chỉ để thưởng cho thuộc cấp của mình một lọ dược liệu. Trong nháy mắt, Lâm Tề có chút hối lỗi đối với bản thân khi định tham ô chút gì đó ở chỗ Khoa Tra.

Thế nhưng, việc nhỏ như vậy không lưu lại trong lòng Lâm Tề lâu. Khoa Tra đại sư có toàn bộ tài chính của đế quốc làm hậu thuẫn, nhận được chút lợi nhuận từ y thì có đáng là gì? Ngược lại, Lâm Tề đã phục vụ y ba năm, trọng thương vài lần, thương nhẹ vô số lần, ngày ngày đều bị hỏa cầu kia uy hiếp mạng sống. Mặc kệ là thân thể bị thương hay là tinh thần tổn hại, bình ma hổ dược liệu này hoàn toàn chính đáng để bồi thường cho hắn.

Lâm Tề và Khoa Tra đại sư tán gẫu hồi lâu, Enzo thì ở một bên nịnh nọt. Thường ngày, Enzo kiên cường, cứng rắn như một thanh kiếm không thể phá hủy. Thế nhưng, dưới sức mạnh của ma hổ dược liệu, y lại trở lên nhu nhược hơn cả Cát Lãng Mỗ đến nỗi không thể chịu nổi, ăn nói thì khép nép, lại luôn miệng nịnh bợ Khoa Tra, thổi phồng đại sư lên thành thiên hạ đệ nhất bí dược đại sư.

Khoa Tra gật đầu chấp nhận, ông ta dùng cái giọng khàn khàn khó nghe cười nói:

-Trên thế giới này có cái gọi là bí dược đại sư đệ nhất sao? Nếu có, thì đúng là ta rồi? Ồ, ngươi cũng có con mắt tinh tường đó, lần sau nếu tu luyện được lọ ma hổ dược liệu mới, nhất định ta sẽ nhớ tới ngươi.

Enzo vui mừng gật đầu, y dường như coi Khoa Tra chính là tổ tiên của mình, cung kính hết lời.

Ba người cùng đi tới tháp pháp sư, đột nhiên thân thể Khoa Tra đại sư cứng đờ, Lâm Tề, Enzo cũng ngây dại.

Tháp đại sư cao ngất tận mây xanh, do gió tuyết thổi lớn, mặt tháp phía bắc bị kết thành những lớp băng dày, nhìn tổng diện tòa tháp hiện lên nửa đen nửa trắng, vừa nga lệ vừa kì dị. Bốn bên tháp cây cối um tùm, bên ngoài chỉ có một quảng trường nhỏ.

Ngày thường quảng trường ít có người đến, chỉ có vài pho tượng sừng sững đứng hiên ngang thủ vệ ở đây. Nhưng hôm nay, nơi đây đứng đầy nhân viên thần chức khoác áo đen, trong đó có một đội kỵ sĩ giáo hội mặc áo giáp bạc, thậm chí còn có mười mấy người khoác áo lụa hồng pháp bào, khiến cho bất kể vương công quý tộc hay là dân chúng binh dân của Phương tây Đại Lục nghe đến đều sợ mất mật - đám người này khiến cho ở phương Tây kể cả vương công quý tộc lẫn dân chúng nghe tin đều sợ mất mật-đó chính là mục sư giáo hội tài phán sở tài quyết



Khoa Tra thấp giọng nói:

- Người Giáo hội, bọn họ tới đây làm gì?

Lâm Tề, Enzo bắp chân co rút, họ bỗng nhớ lại một ngàn tấm phù chuộc tội mà hai ngày trước bọn họ đã bán ra kia Một ngàn tấm phù chuộc tội kia bất là giấy hay là trên kinh văn, đồ án hình vẽ cũng đều là phù chuộc tội độc nhất vô nhị do giáo hội sản xuất ra. Thế nhưng những tấm phù chuộc tội này lại được phân xưởng chế tạo ngầm in ấn ra, tiền bán phù chuộc tội cũng không có một đồng nào thuộc về giáo hội.

Tội buôn bán phù chuộc tội giả mạo, theo giáo hội là tử tội không thể tha thứ được, thậm chí ngay cả phù chuộc tội cũng không rửa được tội nghiệt việc buôn bán giả mạo phù chuộc tội được.

Lâm Tề, Enzo trong lòng đã tính tới việc bỏ chạy. Nhưng nghĩ lại, hai người lập tức yên tâm hơn, nơi này là Tháp đại sư, hơn nữa bọn họ lại là học sinh ở ký túc xá, giáo hội tài phán xem ra không phải tới đây để tìm họ.

Ba người đứng im trên quảng trường không nói gì, bên cạnh còn có gần trăm học sinh ở Đại học Đệ ngũ cẩn thận khép nép một bên cũng không dám lên tiếng. Lâm Tề thậm chí còn nhìn thấy Gland tiên sinh đầu đầy mồ hôi. Còn có hầu tước Brown hiệu trưởng của trường Đại học Đệ ngũ mà lúc hắn nhập giáo có gặp qua một lần, Thậm chí, Lâm Tề còn gặp hai đại thần Đế quốc khoác áo mũ bằng lụa cao quý, bọn họ hẳn là văn chức trọng thần của Đế quốc.

Hơn mười mặt Thiết Thập Tự Liệt Diễm Trừng Giới Kỳ tung bay theo gió. Bị sắc máu đỏ rực của Thiết Huyết Thánh Thập Tự bao phủ đến gai mắt, trong ngực mọi người đều ứ nghẹn khó thở, không ai dám hé răng, không ai dám lớn tiếng. Thiết Thập Tự Liệt Diễm Trừng Giới Kỳ là tiêu chí của Sở trọng tài giáo hội, bất luận ai đắc tội với tổ chức này thì sẽ bị giáo hội cả thế giới truy sát. Chưa từng nghe có ai đó chạy thoát khỏi bàn tay họ.

Sau một hồi im lặng, đột nhiên trong Tháp đại sư truyền đến một tiếng tru khàn cả giọng.

-Ta vô tội, ta vô tội, những gì ta nói đều là chân lí, giáo hội các ngươi mới là đồ nói dối, ta hoàn toàn vô tội, nơi chúng ta ở không phải là một khối đại lục bằng phẳng, cũng chẳng phải mặt trời hay các ngôi sao khác….

Âm thanh biến mất, một đội kỵ sĩ giáo hội lôi một ông già dáng người thấp bé đi từ trong Tháp đại sư đi ra, miệng ông ta đã bị nhét giẻ, ông tađiên cuồng giãy giụa, làm sao là đối thủ của kỵ sĩ giáo hội chứ?

-Lấy danh nghĩa thần thánh, bắt cái tên dị giáo đồ tuyên truyền giáo lý ác ma này!



trước ngực gắn một Thiết Huyết Thánh Thập Tự cỡ bằng nắm tay có gai bao quanh, khí tức quanh người khiến người khác hit thở không thông. Mục sư tài quyết trầm thấp quát một tiếng:

- Chuyện này, còn phải mời đế quốc Cao Lư giải thích với giáo hội chúng ta. Vì sao lại để tên dị giáo đồ tà ác báng bổ người, tại sao lại giấu kín trong lãnh địa của các người lâu như vậy?

Hiệu trưởng trường Đệ Ngũ hầu tước Brown lắp bắp mở miệng:

- Các hạ tôn quý, hắn…hắn là một chuyên gia luyện kim của đế quốc chúng ta mà thôi.

Vị mục sư mặc huyết bào kia cười mỉm, phất tay ra hiệu cho những thần chức vây quanh tên lão nhân đi ra. Ông ta lạnh lùng nói:

- Chuyên gia luyện kim ư? Sám hối đi, đám người các ngươi đã bị con ác quỷ này mê hoặc rồi. Các ngươi nếu như không nhìn rõ diện mạo thật sự của y, vậy thì các ngươi cũng bị đem đi thẩm lý và phán quyết. Bởi vì không nhận rõ diện mạo thật của y, tức là đã xúc phạm ô nhiễm Người.

Hầu tước Brown bị những lời của mục sư làm cho run sợ, ông ta nao núng cúi đầu, không dám mở miệng.

Hai văn thần gắn dải lụa liếc nhìn nhau, đồng thời kính sợ cúi đầu. Cho dù họ là trọng thần trong đế quốc, nhưng trước thần quyền, bọn họ cũng chỉ như lá khô trong gió, không nắm vận mệnh mình trong tay.

Rất nhiều nhân viên thần chức xếp hàng đi ra. Vị mục sư có địa vị cao nhất chậm rãi đi sau cùng, t, âm trầm, hai con ngươi như mắt rắn độc đảo chậm quan sát. Ánh mắt ông ta dừng lại nơi Khoa Tra đại sư, còn Khoa Tra đại sư khẽ cúi đầu cung kính hướng về mục sư mặc huyết bào đó.

Vị mục sư dừng mắt trước Khoa Tra, âm u nói:

-Bất luận là kẻ nào xúc phạm thần, đều bị xử hỏa hình!

Khoa Tra đại sư khẽ cúi người, hướng về vị mục sư huyết bào tỏ vẻ khuất phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook