Chương 33: Ma hổ dược phẩm
Huyết Hồng
29/03/2013
Kỳ thi cuối kỳ của tất cả các trường học trong thành Bolelli đã kết thúc, các học sinh cũng đã bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ đông.
Bởi vì một số nguyên nhân, Lâm Tề đã ba năm không về nhà, năm nay xem ra cần phải về thăm cha. Còn Enzo thì cha mẹ đều đã mất, không còn người thân nào, một mình nhàn rỗi, y đã quyết định theo Lâm Tề đi Duner một chuyến. Enzo là kẻ kì cục, thật ra phải là gia đình như thế nào mới nuôi dưỡng ra một kẻ cực phẩm như thủ lĩnh như vậy?
Gelangmuphải ngồi xe đường dài quay về phía nam, mùa đông đường khó đi, y phải mất tới mười ngày đi đường, trở về lại mất thêm mười ngày nữa, tóm lại, một tháng nghỉ đông thì y mất nửa tháng đi đường. Nhưng Gelangmu vẫn muốn về nhà một chuyến, nghỉ đông hàng năm, y phải tranh thủ về nhà để lấy tiền sinh hoạt phí của năm tiếp theo từ tay người cha keo kiệt hơn hắn nghìn lần kia, lấy được tiền cũng chẳng khác gì là một trận chiến vất vả gian khổ cả.
Là một quý tộc đã suy tàn, nhà Vu Liên ngay tại thành Bolelli, tuy rằng gia tộc lụi bại nhưng chưa phải là đã sụp đổ tất cả, Vu Liên là đứa con cả trong gia tộc, hắn phải tham gia nhiều yến tiệc suy tàn của quý tộc. Hơn nữa, hắn còn phải thay mặt gia tộc tới thăm hỏi những gia tộc quyền thế hơn trong vùng, việc này không có hắn ở đây không được.
Còn Wilker và Lâm Tề xuất thân giống nhau đều là gia đình bình dân, Wilker muốn Lâm Tề chia cho y tiền thưởng cuối năm đề viề nhà, , khoản tiền này sẽ giúp gia đình y giảm bớt áp lực kinh tế. Số tiền lấy được từ một ngàn tấm phù chuộc tội giả mạo của Ballin thần phụ đã toàn bộ bán ra, Lâm Tề đã mang tất cả lợi nhuận phân phát hết, nhất là Wilker, tên đó điều kiện gia đình khó khăn, nên được phân tiền thưởng nhiều nhất.
Dùng chút đồng bạc lẻ cuối cùng trong túi thỏa thích vui sướng một đêm tại Quán Người Què , Lâm Tề và các huynh đệ vẫy tay cáo biệt, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng. Gelangmu dừng chân nghỉ ngơi trên trạm xe ngựa lên đường về nhà, Vu Liên đã say khướt trở về nhà, Wilker lên tàu chuẩn bị khởi hành, còn Lâm Tề và Enzo trở lại ký túc xá, thu xếp một vài thứ vụn vặt thu nhập được để mang về nhà.
Hơn nữa, Người Què cũng nói với Lâm Tề, giữa trưa nay sẽ có một thuyền lớn đỗ, trưa ngày thứ ba có thể sẽ đi tới Duner. Lâm Tề quyết định sẽ đi con thuyền đó thuận buồm xuôi gió, hiện tại cách thời gian chiếc thuyền xuất phát cũng chẳng còn nhiều. dù sao thì lên thuyền cũng tiết kiệm được ít tiền vì thuyền trưởng đã quyết định không lấy tiền của tên què kia, số tiền còn lại trong túi cũng đủ để Lâm Tề và Enzo gặm bánh mì đen trên tàu.
Lâm Tề, Enzo mang theo tiếng cười nhỏ đi vào trong ký túc xá.
Có Gland tiên sinh làm chủ,, hiệu suất làm việc của phòng hậu cần vẫn rất cao, cửa phòng hai ngày trước bị đánh nát giờ đã sửa xong, phòng ở của Lâm Tề giờ đã sạch sẽ trở lại. Hai con người vừa cười nói vừa đi vào ký túc xá, đột nhiên có một ánh lửa bỗng dưng sáng lên.
Lâm Tề giật mình kinh hãi, hắn linh cảm Hắc Mã Hào Tư đang dẫn người tới báo thù, hắn theo phản xạ sờ soạng phía sau cửa nắm lấy lưỡi rìu đơn trong tay. Enzo phản ứng nhanh hơn, y vung tay lên, thanh kiếm sắc mang theo tiếng xé gió chói tai nhằm hướng có ánh lửa mà đâm tới.
Sau đó là một tiếng kêu chói tai, thanh kiếm Enzo cầm trong nháy mắt bị lửa nung nóng, lớp da quấn quanh chuôi cũng bị đốt cháy, lòng bàn tay y như bị thiêu hủy, y run rẩy vứt thanh kiếm xuống, tung cước vẫn nhằm hướng đó mà đá một cước tới. Một tia lửa điện xé rách không khí, bắp chân Enzo bị tia điện kia đánh trúng, y kêu lên thảm thiết, cả người co giật, ngã xuống đất, không thể động đậy được.
Lâm Tề tay cầm chiếc rìu chuẩn bị liều mạng, y hít một hơi dài, nhưng…cho dù bức màn trước mặt bị kéo kín, mượn ánh lửa kia, hắn vẫn thấy rõ gương mặt người ở trước. Cẩn thận đặt chiếc rìu ở phía sau cửa, Lâm Tề đóng cửa phòng lại, kính cẩn hướng về người kia cúi đầu lễ phép:
-Khoa Tra đại sư, sao người lại ở đây?
Trong lòng Lâm Tề vô cùng kinh ngạc, trước đây hắn chỉ rõ Khoa Tra biết dùng hỏa hệ pháp thuật, không ngờ rằng, Khoa Tra còn có thể nắm giữ sức mạnh của sét. Không chỉ có trình đồ về bí dược, Chỉ cần với sức mạnh này, y sẽ dễ dàng kiếm được một vị trí cao trong đế quốc.
Chiếc hỏa cầu lơ lửng trên lòng bàn tay Khoa Tra một lúc rồi biến mất, mấy chiếc nến trên mặt bàn đã bị đốt, đối với Khoa Tra mà nói, kĩ thuật sử dụng hỏa cầu của y đã đạt tới mức điêu luyện.
Toàn thân đều được bao phủ trong chiếc áo choàng, chỉ lộ ra khuôn mặt thần bí, Khoa Tra ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Ân Ta đang nằm co giật trên mặt đất, đồng thời ra hiệu cho Lâm Tề tới gần.
Lâm Tề cẩn thận tiến tới trước Khoa Tra, đầu ngón tay Khoa Tra phát ra một ánh điện quang, đánh cho Lâm Tề cả người run rẩy, chật vật quỳ gối trên đất. Khoa Tra mở miệng Lâm Tề ra, đem một lọ dược phẩm màu tím nhạt đổ vào miệng hắn, rồi từ từ đứng dậy.
Thuốc vừa vào miệng, Lâm Tề liền cảm nhận được một luồng nhiệt chạy dọc cơ thể, trong chớp mắt, luồng nhiệt đó đi vào từng mạch máu, từng xương cốt, bỗng nhiên cả người hắn xung mãn lực lượng, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.
- Đây là lọ ma hổ dược cuối cùng ta luyện. Dựa theo thực lực hiện tại của nó, nó có thể cho ngươi trong vòng ba ngày tổng hợp lại lực lượng tăng cường gấp mười lần. Cường độ cốt cách, cường độ cơ thể, cường độ nội tạng, lực lượng thuần túy, còn có tốc độ và năng lực phản ứng. Tất cả những thứ này đều tăng lên gấp mấy lần. Tổng hợp tất cả gia tăng lại, sẽ cho ngươi tăng cường gấp mười lần.
Khoa Tra thản nhiên nói:
-Đây là phần thưởng cho ngươi sau ba năm tận tụy phục vụ ta. Chờ ngươi nghỉ đông, thăm hỏi người nhà xong, khẩn trương trở lại, ta vẫn còn rất nhiều việc cần nhờ tới ngươi làm. Nếu làm tốt, sẽ được thưởng nhiều hơn đó.
Enzo co giật trên mặt đất không giấy đượcsự ghen tị, hai con mắt đỏ ngầu. Gặp quỷ à, cùng là bị điện giật, vì sao mình phải co giậttrên mặt đất mà Lâm Tề lại được thưởng như vậy? Enzo biết, sức mạnh của Lâm Tề mạnh hơn y một chút, giờ có ma hổ dược liệu, sức mạnh sẽ tăng lên bội phần, Enzo có thúc ngựa cũng chả đuổi kịp.
Enzo hướng về phía Khoa Tra nịnh hót:
-Đại sư, ta là huynh đệ tốt của Lâm Tề!
Khoa Tra lạnh lùng nhìn Enzo, lạnh nhạt nói:
-Ngươi có là con của Lâm Tề nữa thì sao? Ngươi đã từng phục vụ cho ta chưa?
Vung tay lên, Khoa Tra thả một lọ dược phẩm làm bỏng xuống khiến cho bàn tay Enzo bị bỏng nặng.
Lâm Tề suýt chút vì lời nói đùa của Khoa Tra mà bật cười, hắn ân cần đứng lên, ân cần cầm tay Khoa Tra, cười lớn:
-Đại sự, đường trơn, không dễ đi, để ta đưa người về tháp đại sư! Ngài yên tâm, ta sẽ mau chóng quay lại.
Sức mạnh tăng lên gấp mười lần ư, Lâm Tề cười híp lại đến khi mắt chỉ còn lại một đường chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.