Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 161: Khóc không ra nước mắt

Huyết Hồng

12/09/2013

Đội mũ đồng ở Đế đô tựa như đám chó săn dũng mãnh lao đến. Lâm Tề không biết bọn họ làm thế nào đến được trước nhất trong khi đó Long Kỵ binh lại ở gần như trong gang tấc quất ngựa chạy chồm chồm mà lại đến sau. Không ngờ bọn họ không dùng hai chân để chạy mà vẫn không thể nhanh được. Tận mắt thấy những mũ đồng chạy đến hiện trường trước cả Long Kỵ binh, Lâm Tề thật sự là đánh giá cao thực lực của những mũ đồng này.

Hơn mười người mũ đồng sắc mặt âm trầm nghiêm túc thở hổn hển chạy tới đường Thánh Huy số 1, bọn họ vung những đoản côn trên tay quát lớn đuổi mười mấy người nhàn rỗi ghé vào trước cửa. Nhưng sau lưng những người rảnh rỗi này đều có chỗ dựa vững chắc mạnh mẽ, bọn họ nào để những mũ đồng này vào mắt chứ?

Tất cả những người rảnh rỗi đều cười hi ha, căn bản không sợ sự uy hiếp và quát tháo của những mũ đồng này.

Một mũ đồng tính tình nóng giận hùng hùng hổ hổ vung đoản côn lên định giáo huấn một người nhàn rỗi, người nhàn rỗi kia không chút hoang mang lấy từ trong túi tiền ra một tấm phù hiệu bằng bạc quơ quơ lên. Mũ đồng kia sửng sốt, gã chăm chú nhìn tấm phù hiệu bằng bạc kia rồi thu đoản côn lại, mặt không đổi sắc đi vào đường Thánh Huy số 1.

Nhóm người nhàn rỗi cùng cất tiếng cười to, làm chó săn cho đám công tử con ông cháu cha cao cấp nhất ở đế đô, có thể mượn danh nghĩa gia tộc để đi hù dọa những mũ đồng này đối với bọn họ là chuyện vô cùng vui sướng. Thấy nhóm mũ đồng đã vọt vào cửa chính, những người nhàn rỗi cũng tò mò đi vào xem bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lâm Tề cũng hi hi ha ha đi theo bọn họ vào trong.

Bước lên trước nhất đi vào, Lâm Tề đã tới trước lầu chính.

El Hamdaoui sắc mặt xanh mét đứng ở trước cửa lầu chính, cả người run rẩy, hai tòa băng sơn Nhã và Linh vẫn lạnh lùng như trước, gương mặt trắng bệch, hai mắt như vô thần, các nàng nhìn chằm chằm vào một nơi trống rỗng nào đó, giống như mọi sức sống đã rời khỏi các nàng.

Về phần Tolin và hai huynh đệ Yểm và Ám, ba người họ không đi đâu hết, bọn họ run run đứng ở trước cửa lầu chính, cổ duỗi ra như hai con vịt, đang mờ mịt nhìn đại sảnh lầu một trống trơn chỉ còn lại một ít vật dụng gia đình cần dùng.

Đại sảnh to như vậy mà chỉ còn lại một ít vật dụng gia đình không tiện khuân vác di, nhưng những dụng cụ gia đình này cũng chịu số phận độc thủ, vốn là những bảo thạch vàng bạc vân...vân được khảm tại những vật dụng đó cũng bị lột đi sạch sẽ, nhìn những vật dụng gia đình này thật giống như lão thái thái bảy tám mươi tuổi mất đi đồ trang sức, bất chợt trở nên vô cùng dữ tợn ghê tởm.

Những vật trang trí quý báu trên vách tường cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, đây có thể dùng từ “đột ngột” biến mất! Những bức tranh sơn dầu có bút tích của các bậc thầy cao siêu trong bảo khố cũng bị cắt xuống mang đi sạch sẽ, thậm chí bức tranh trên quầy được khảm vàng bạc cũng bị khoét sạch sẽ. Một đống khung ảnh trống rỗng trên tường, nhìn thật giống như đang há chiếc miệng rộng thảm thiết kêu to.

Trên trần nhà đại sảnh vốn có bộ đèn treo cực kỳ đẹp đẽ quý giá, trên đèn treo được khảm hàng ngàn những hạt kim cương to bằng hạt đậu, khi đêm đến thắp đèn dầu lên, những kim cương này phản xạ với ánh đèn sẽ là cảnh tượng rực rỡ mà người khác không thể nào hình dung nổi, quả thực là giống như hàng ngàn ánh mặt trời nhỏ cùng đồng thời xuất hiện, tạo ra bảy màu sắc giống như mộng ảnh huyền ảo.

Nhưng đèn treo kia đã bị cào sạch sẽ, mấy ngàn viên kim cương nhỏ chẳng thấy đâu, mấy vòng vàng trang sức dùng treo đèn cũng không thấy, đèn treo to như vậy chỉ còn lại cái giá lộn xộn đặt lung tung trên sàn nhà, nhìn chẳng khác nào một phụ nữ đáng thương bị chà đạp đang uể oải nằm ở đó.

Đám kẻ trộm này thật là lòng lang dạ sói mà, thậm chí còn khiêng mặt bản được khảm bên ngoài của lò sưởi trong tường. Những mặt bản được khảm này đều là những gỗ trầm hương ngàn năm quý báu, dưới sự hun đốt của lò sưởi trong tường thì những gỗ trầm hương ngàn năm này sẽ tỏa ra mùi hương ấm áp dạt dào, có tác dụng làm tinh thần sảng khoái nhẹ nhàng.

Một khi những gỗ trầm hương ngàn năm này bị khiêng đi rồi, vậy thì lò sưởi trong tường to như vậy chẳng khác nào miệng già ông lão chín mươi tuổi đã bị người khác đào đi tất cả răng, chỉ để lại lỗ thủng khó coi tối như mực.

Một mũ đồng mờ mịt nhìn đại sảnh như bị nước gột tẩy, lẩm bẩm:



-So với bị chó liếm còn sạch sẽ hơn.

Tiếng vó ngựa vang lên, một trăm Long kỵ binh quất ngựa chạy như điên vào, cùng đuổi theo bọn họ còn có mười mấy tên mũ đồng. Nhóm Long kỵ binh nhanh chóng khống chế cửa ra vào, nghiêm cấm bất luận người nhàn rỗi nào được tới gần. Những mũ đồng này sắc mặt nghiêm túc và đi tới nhóm đồng nghiệp đã tới trước đầu tiên thấp giọng thì thầm vài tiếng, sau đó bọn họ chia làm hai hướng đi về hai phó lầu khác.

Lâm Tề khẽ lắc vòng eo, đi đâu cũng giống nhau cả thôi. Hắn vô cùng yên tâm đối với những thủ hạ đã được cha mình huấn luyện. Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận những thứ gì có giá trị có thể mang đi được. Cả mười hai chiếc xe ngựa bốn bánh dài, hơn nữa cổ chân Lâm Tề còn có lắc chân kia, còn có Ba Nhĩ đại thúc và Lyly đại thẩm mang theo pháp khí không gian nữa, toàn bộ những đồ có giá trị trong ba đại lầu đều bị cuốn đi hết.

Ngoại trừ là giường lớn và sô pha và tủ quần áo thật sự nặng to lớn không thể nào vác đi được, thì tất cả những vật đáng giá đều bị cuốn đi.

Cho dù là giường, sô pha, tủ quần áo không thể đem đi, những những gì khảm trên đó toàn bộ đều bị móc hết lấy đi. Ngay cả miếng kính lớn ở tủ quần áo cũng bị thuận tay cắt đi. Dù sao một tấm kính lớn như vậy bán ở trên chợ cũng có giá trị mấy ngàn tiền vàng, hiện tại chỉ có gian thương Liên bang Thương mại Villas này là nắm giữ phương pháp chế tạo gương lớn, nên những tấm kính lớn này giá trị khá cao.

Lâm Tề vô cùng đồng ý với câu nói “còn liếm sạch hơn chó” của mũ đồng kia. Mà không đúng, phải là hơn hai trăm sói hung mãnh đã vào trong này cướp sạch đi chứ.

Mang theo nụ cười quái dị, Lâm Tề đến bên cạnh Vu Liên, Vu Liên mặt không đổi sắc đem một tấm phù hiệu gia tộc nhét vào tay Lâm Tề. Long kỵ binh và mũ đồng chạy đến, không có tấm phù hiệu quý tộc hộ thân thì thật sự là có phiền toái. Lâm Tề cầm tấm phù hiệu nặng trịch, cười cười tựa vào tường híp mắt nhìn đám người El Hamdaoui mặt xám như tro tàn.

Đề Hương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Ngày hôm trước gã và Lâm Tề tới nhà thăm hỏi, nơi này vẫn còn xa hoa, vô cùng xa hoa cơ mà, nhưng hiện tại nơi này lại chẳng khác gì với nhà nghèo. Gã thận trọng đi tới bên cạnh El Hamdaoui, thấp giọng hỏi:

-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nơi này sao lại biến thành như vậy?

El Hamdaoui run run cả nửa ngày cũng không hé răng nói được câu nào, mất hồi lâu môi y mới run rẩy mờ mịt nói:

-Đúng vậy, xảy ra chuyện gì? Vì sao lại thế này?

El Hamdaoui ra sức chớp mắt vài cái, xem ra y thật sự muốn khóc, nhưng dù y cố gắng thế nào cũng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Thấy bộ dạng đáng thương của El Hamdaoui, trong lòng Lâm Tề lại vô cùng vui sướng.

Nhất là khi nhìn thấy hai nữ nhân đã từng kiêu căng vênh mặt, đã từng khiển trách Lâm Tề giờ đã biến thành hai khúc gỗ, trong lòng Lâm Tề còn vui sướng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook