Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 160: Án phát

Huyết Hồng

12/09/2013

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tề hỗn loạn thức dậy từ trên chiếc giường đơn của ký túc xá, lắc lắc cái đầu nặng trịch, hắn ngồi trên giường ngẩn cả người một lúc, rồi bắt đầu hoa tay múa chân hoạt động thân thể.

Huyền Hổ Kình từ trong kinh mạch gào thét, chỉ có bản thân Lâm Tề nghe được tiếng rít trong cơ thể hắn đang khuếch tán, kéo nội tạng của hắn, toàn bộ gân cốt trong cơ thể đều rung lên giống như mãnh hổ chạy như điên trong rừng. Trong thời gian ngắn ngủi vài hô hấp, Huyền Hổ Kình trong kinh mạch đã nhanh chóng lưu chuyển tuần hoàn xong, lúc này Lâm Tề mới nhảy xuống, trước sau ngoáy mông, lắc cổ.

Các khớp xương trong người phát ra những tiếng “rắc rắc”giòn vang, toàn bộ hoạt động toàn thân đã mở. Thở ra một hơi thật dài, những khí thải lắng đọng cả đêm trong cơ thể đã theo ngụm khí dài kia phun ra, tinh thần Lâm Tề đột nhiên phấn chấn, hắn cười nhỏ lúc lắc mông đi tới phòng rửa mặt, bắt đầu xử lý vệ sinh cá nhân.

Dùng dòng nước lạnh như băng giội sạch cơ thể một chút, dùng chiếc khăn thô ráp lau cơ thể đỏ bừng, Lâm Tề với tâm trạng vô cùng tốt ngửa cổ lên trời cười to ba tiếng. Nghĩ đến vật báu trân quý vốn là của Long Thành đang nằm trong chiếc lắc chân của mình, Lâm Tề cảm thấy trước mắt đều là mùa xuân rạng rỡ, phồn hoa như gấm, tâm trạng của hắn rất tốt, vô cùng vô cùng tốt.

Những báu vật này đều là được cướp ra từ đường Thánh Huy số 1, giá trị vô cùng cao, mỗi một báu vật đều có lai lịch của mình, đều là đồ cổ bảo vật hiếm có. Trên đại lục các hào môn quý tộc rất có nhu cầu đối với những báu vật đồ cổ này để giữ thể diện quyền quý trong nhà, tuyệt đối sẽ dùng nhiều tiền để cạnh tranh mua những vật quý hiếm không thể định giá được này.

Nhưng hiện tại toàn bộ đã thuộc về Lâm Tề!

Vừa mới tiến hành luyện thần, cả người Lâm Tề nóng hừng hực, gân cốt sung mãn lực lượng. Hắn đắc ý cười nhỏ, mặc vào bộ trang phục sạch sẽ, đem quần áo của hai ngày trước nhét vào trong thùng giặt bằng gỗ lớn trong phòng rửa mặt, Lâm Tề khoác áo vào, đem ba cạm bẫy cơ quan trong ký túc xá đặt cẩn thận vào vị trí cũ.

Tất cả đều thu dọn thỏa đáng, Lâm Tề hát nho nhỏ đi ra khỏi ký túc xa, đóng thật mạnh cửa ký túc xá lại.

Trong đại lầu ký túc xá vẫn là ngoại trừ Lâm Tề thì cũng không có ai ở. Lâm Tề nhìn trái phải, lắc đầu đi ra khỏi đại lầu ký túc xá. Vu Liên và Enzo không ở trước cửa ký túc xá chờ hắn. Tối hôm qua Enzo đột nhiên bị huấn luyện viên Học viện lục quân phái đi làm việc, phải tham gia đội tuần tra thủ giáo mùa đông, căn bản là không thể thoái thác. Còn Vu Liên thì luôn ở trong phủ đệ của Đề Hương để tìm hiểu tin tức, đến bây giờ vẫn chưa về, không phải đêm qua Đề Hương dám giữ lại đám người El Hamdaoui trong phủ không thả đi đó chứ?

Ổ, thú vị, ngày càng thú vị.

Trong tay thưởng thức một đồng bạc trong suốt, Lâm Tề thoải mái bước ra vườn trường. Trong quán rượu nhỏ bên ngoài trường, Lâm Tề dùng năm đồng bạc mua một phần bánh mỳ đen và một miếng thịt hun khói chưa chín kỹ, lại dùng mười đồng bạc mua một cốc bia nhạt lớn, đây là bữa sáng của hắn. Đứng ở trước quầy quán rượu ăn như sói nhai hổ nuốt chẳng có vị gì cả, nhưng tuyệt đối là có thể lấp đầy bụng vào buổi sáng. Lâm Tề lau miệng, lúc này mới thoải mái bước đi về hướng đường Thánh Huy số 1.

Vừa đi, Lâm Tề vừa vò loạn tóc và mặt, một lát sau, mắt hắn biến thành màu xanh nhạt, tóc biến thành màu xám và mũi cũng trở nên cao hơn rất nhiều, nhất là hai gò má đỏ tự nhiên, xương gò má đã cao hơn, nghiễm nhiên đã trở thành gương mặt một người có dòng màu thuần khiết phương tây.

Lắc lư thân hình mập mạp, Lâm Tề đi hơn một canh giờ rốt cuộc cũng đến đường Hương Lan. Nơi này tụ tập không ít người rảnh rỗi không có việc gì, đa số bọn họ là tựa vào tường ven đường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa chính đường Thánh Huy số 1.

Đêm qua đám người Lâm Tề từ hậu viện phá tường mà vào, không có chút động tĩnh gì ở cửa trước, căn bản không ai biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Lâm Tề cười quỷ dị dựa vào dưới gốc cây Ngọc Lan. Co rút cổ không ngừng nhìn xung quanh.



Đại khái đợi được nửa giờ, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, từ góc rẽ trên đường Thánh Huy đi vào hai xe ngựa bốn bánh và ba mươi mấy hộ vệ cưỡi ngựa. Hai xe ngựa song song đi vào, cửa kính xe ngựa đẩy ra, khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của Đề Hướng lộ ra ngoài cửa xe. Gã cười cười với xe ngựa đối diện, nói:

-Mười bốn bài thơ của Hi Kim tiên sinh rất có ý vị. Trời ạ, không ngờ hắn lại hiểu rõ tâm tình hoài xuân của thiếu nữ đến vậy. Quá tuyệt diệu, thật sự quá tuyệt diệu.

Cười to vài tiếng, Đề Hương lại cười nói:

-Còn có điệu khúc của Bối Nhĩ Phân tiên sinh nữa, không phải rất tuyệt diệu sao? Giống như tiếng chim oanh trong rừng, đinh đang đinh đang, thật khéo, tuyệt không thể tả được. Ô, hai vị tiểu thư tôn quý, lần sau các nàng đồng ý thỉnh cầu của ta cùng khiêu vũ với ta chứ?

Đề Hương cố ý nói thật lớn tiếng, thế cho nên toàn bộ những người rảnh rỗi trên đường Hương Lan đều nghe được tiếng nói to của gã. Lâm Tề thấy khinh thường, tên này giữ người ta ở lại nhà mình cả đêm, không ngờ còn không thể cùng người ta nhảy một điệu nào, thật sự là quá kém.

Những người rảnh rỗi này lại giống như đàn ruồi muỗi bị bạo lực xua đuổi mà ầm ầm bỏ đi, một số ít người tiến đến trước cửa đường Thánh Huy số 1 để tìm hiểu tỉ mỉ thêm tin tức, một số ít người kích động đi tìm chủ tử sau lưng mình để mật báo. Đương nhiên, tin tức bọn họ báo cáo lên chắc chắn sẽ khiến người nghe kinh sợ một chút, như vậy bọn họ mới có thể càng được nhiều tiền thưởng. Ví dụ như nói...hai vị tiểu thư tôn quý Nhã và Linh qua đêm ở phủ đệ Đề Hương, ba người đã cùng nhau thưởng thức thơ tình và nhạc nhẹ vân ...vân.

Nhìn những người nhàn rỗi ở đây chạy loạn, Lâm Tề cũng lắc lư người đi tới trước cửa chính đường Thánh Huy số 1. Hắn nôn nóng muốn nhìn thấy vẻ mặt của đám người El Hamdaoui khi phát hiện nhà mình mất trộm là gì, những kẻ đáng thương bị cống hiến của cải bởi hành vi của mình, Lâm Tề thật sự thấy thương hại bọn họ, bị mất nhiều của cải quý báu hiếm có như vậy, đám người El Hamdaoui sẽ bị trừng phạt như nào?

Mang theo nụ cười quỷ dị, Lâm Tề tiếp cận đi tới đồng thời cùng mờ mịt làm động tác thủ thế với Vu Liên ở hướng xe ngựa Đề Hương.

Vu Liên khẽ mỉm cười, gã khẽ khoát tay, ngón tay cong lại thành một hình dạng quái dị. Lâm Tề đã biết tối qua Đề Hương rất vui vẻ, rất hưng phấn. Chủ kiến và hành động Lâm Tề rất có hiệu quả với gã. Quả nhiên hai người đẹp động lòng người đã bị ép phải đi đến quý phủ của Đề Hương.

Lâm Tề mỉm cười nhìn theo hai chiếc xe đi vào trong trạch viện, sau đó hẳn lẳng lặng chờ đợi khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ, tiếng còi cảnh sát lanh lảnh đột nhiên vang lên ở trong đường Thánh Huy số 1.

Mười mấy hộ vệ của Đề Hương vọt nhanh ra, bọn họ cầm lấy còi cảnh sát dồn dập thổi ra những tiếng còi chói tai.

Theo tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến như sấm, Long kỵ binh đóng quân ở gần đường Thánh Huy số 1 đã xuất động.

Nhưng còn nhanh hơn so với Long kỵ binh là một đám mũ đồng như điên chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook